Dưới bầu trời xám xịt, nơi những cơn gió cuồng nộ không ngừng gào thét như muốn xé toạc mọi thứ trên đường đi, căn cứ tiên phong của nhân loại nằm lặng lẽ giữa một vùng đất hoang vu đỏ rực bụi cát của Venus 666c. Căn cứ, với lớp vỏ kim loại chắc chắn và các mái vòm bảo vệ chống phóng xạ, đứng sừng sững như một pháo đài nhỏ bé, chống chọi với môi trường khắc nghiệt và những mối đe dọa vô hình. Nhưng trên hành tinh không khoan nhượng này, kẻ thù lớn nhất của con người không chỉ là bầu khí quyển đầy phóng xạ hay trọng lực nặng nề – mà chính là những sinh vật bản địa đáng sợ, đặc biệt là giun nước phóng xạ khổng lồ.
Những sinh vật này, dài hàng chục mét, không chỉ sở hữu sức mạnh thể chất khủng kh·iếp mà còn có khả năng vượt xa tưởng tượng của con người: điều khiển nước và phát ra năng lượng phóng xạ mạnh mẽ. Chúng là những “kẻ thống trị” trong hệ sinh thái của Venus 666c, những sinh vật mà ngay cả công nghệ hiện đại của nhân loại cũng phải chật vật đối phó.
Bên trong căn cứ, không khí đầy căng thẳng. Các kỹ sư và nhà khoa học di chuyển nhịp nhàng giữa những thiết bị phức tạp, các màn hình liên tục nhấp nháy các thông số kỹ thuật. Hệ thống phòng thủ và v·ũ k·hí, dù đã được nâng cấp, vẫn chưa đủ để chống đỡ các đợt t·ấn c·ông ngày càng dữ dội của sinh vật bản địa, đặc biệt là những giun nước khổng lồ. Trong bối cảnh đó, Hội Đồng Địa Cầu đã ra lệnh cho căn cứ tiên phong tiến hành một nhiệm vụ táo bạo: nghiên cứu năng lượng phóng xạ từ chính các sinh vật bản địa, tìm cách tận dụng nó để cải thiện sức mạnh phòng thủ và mở ra những hiểu biết mới về hệ sinh thái trên hành tinh này.
Nathaniel Cross, chuyên gia năng lượng trẻ tuổi đầy tài năng, và Dr. Kael Asimov, nhà sinh vật học hàng đầu, được giao nhiệm vụ này. Trong mắt họ, đây không chỉ là một nhiệm vụ khoa học – nó là cơ hội để khám phá những bí mật vĩ đại về sự sống trên Venus 666c, và có thể, tìm ra cách để nhân loại tồn tại lâu dài trên hành tinh đầy thách thức này.
Trong phòng thí nghiệm chính của căn cứ, ánh sáng xanh từ các thiết bị khoa học chiếu rọi lên một khung cảnh vừa kỳ lạ, vừa đáng sợ. Một con giun nước phóng xạ khổng lồ nằm bất động trong một bể chứa khổng lồ được thiết kế đặc biệt. Bể chứa được làm từ hợp kim chống phóng xạ, bao quanh bởi các trường năng lượng để đảm bảo rằng sinh vật không thể thoát ra. Đây là con giun đã b·ị b·ắt giữ trong một cuộc t·ấn c·ông trước đó. Dù b·ị t·hương nặng và kiệt sức, nó vẫn cố gắng chống trả dữ dội trước khi bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Để giữ nó trong trạng thái an toàn, các kỹ sư và nhà khoa học đã phải tạo ra một môi trường khép kín, ngăn chặn không chỉ sức mạnh vật lý mà cả năng lượng phóng xạ mà nó có thể phát ra.
Nathaniel Cross và Dr. Kael Asimov đứng cạnh bể chứa, ánh mắt họ tập trung vào sinh vật khổng lồ. Ánh sáng xanh từ các thiết bị quét năng lượng phản chiếu lên gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh vừa hồi hộp, vừa kỳ diệu. Kael cầm một thiết bị nhỏ gọn, tiến hành lấy mẫu từ cơ thể con giun. Anh làm việc cẩn thận, từng thao tác đều chậm rãi và chính xác như thể đang xử lý một quả bom hẹn giờ.
“Cậu nhìn thấy gì không, Nathaniel?” Kael hỏi, mắt anh không rời khỏi mẫu chất lỏng sinh học đang được phân tích dưới kính hiển vi. “Các tế bào này không chỉ hấp thụ phóng xạ từ môi trường. Chúng đang tinh chế nó, chuyển hóa thành một dạng năng lượng đậm đặc hơn nhiều.”
Nathaniel, đứng bên bảng điều khiển với hàng loạt thiết bị đo lường phức tạp, chăm chú quan sát các chỉ số hiển thị trên màn hình. Anh cau mày, sau đó khẽ thốt lên, giọng pha chút kinh ngạc: “Không chỉ đậm đặc. Năng lượng mà con giun này phát ra có mật độ cao hơn gấp 10 lần so với bất kỳ sinh vật bản địa nào khác mà chúng ta từng đo lường.”
Anh chỉ tay vào biểu đồ năng lượng trên màn hình, nơi các đường đồ thị vọt lên như những ngọn núi. “Cậu thấy không? Đây không chỉ là một sinh vật thông thường. Nó giống như một cỗ máy năng lượng sống. Năng lượng của nó không chỉ để nuôi dưỡng cơ thể – nó còn là v·ũ k·hí, là cách nó thống trị môi trường xung quanh.”
Kael khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt anh ánh lên sự nghiêm túc. “Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Những sinh vật như giun nước không chỉ tồn tại để sinh tồn – chúng là những kẻ thống trị thực sự trong hệ sinh thái này. Cách chúng sử dụng năng lượng không đơn thuần là để sống sót, mà để kiểm soát môi trường. Tôi tin rằng, nếu chúng ta hiểu được cách chúng chuyển hóa năng lượng này, chúng ta sẽ giải mã được bí mật lớn nhất về sự sống trên Venus 666c.”
Nathaniel gật đầu, ánh mắt anh lóe lên sự phấn khích. “Nếu chúng ta có thể tái tạo hoặc thậm chí cải thiện năng lượng này, nó sẽ thay đổi hoàn toàn thế trận của chúng ta trên hành tinh này. Hệ thống phòng thủ và v·ũ k·hí của căn cứ sẽ không còn là vấn đề.”
Kael rút ra một bảng dữ liệu từ thiết bị cầm tay, đôi mắt anh ánh lên sự tập trung khi chỉ vào một loạt các biểu đồ và đồ thị phức tạp. Những đường cong sắc nét, những chấm nhỏ li ti nhấp nháy trên màn hình, mỗi chi tiết đều mang theo một câu chuyện về năng lượng và sự sống trên hành tinh khắc nghiệt này.
“Tôi có một giả thuyết,” Kael nói, giọng anh trầm nhưng rõ ràng. “Các sinh vật bản địa trên Venus 666c được phân cấp dựa trên khả năng hấp thụ, tinh chế và sử dụng năng lượng phóng xạ. Ở cấp bậc thấp, chúng ta có những sinh vật nhỏ – như các loài ốc hoặc côn trùng bản địa – chỉ sử dụng năng lượng để duy trì sự sống cơ bản. Nhưng ở cấp bậc cao hơn, như giun nước, chúng ta đang thấy một bước tiến hóa vượt bậc. Chúng không chỉ sử dụng năng lượng để sinh tồn, mà còn để điều khiển hoàn cảnh tự nhiên – chẳng hạn như việc giun nước có thể tạo ra các xoáy nước khổng lồ.”
Nathaniel đứng bên cạnh, tay anh gõ nhẹ lên bảng điều khiển, ánh mắt chăm chú theo dõi dữ liệu mới từ các cảm biến quét năng lượng. Anh gật đầu, nhưng trong giọng nói vẫn có chút thắc mắc. “Cậu đang nói rằng giun nước là một dạng sinh vật cấp cao trong hệ sinh thái này. Nhưng nếu giun nước không phải là cấp bậc cao nhất thì sao? Cậu nghĩ rằng có thể tồn tại những sinh vật mạnh hơn, với khả năng vượt xa cả giun nước?”
Kael nhíu mày, ánh mắt anh trở nên xa xăm như đang dò xét một bức tranh chưa hoàn chỉnh. Anh ngừng lại trong giây lát, rồi hít một hơi chậm rãi. “Tôi tin rằng điều đó là hoàn toàn có thể,” Kael đáp, giọng anh trầm xuống, như thể đang cân nhắc từng từ ngữ. “Nếu chúng ta chấp nhận rằng các sinh vật này tiến hóa dựa trên khả năng làm chủ năng lượng phóng xạ, thì không có lý do gì để nghĩ rằng giun nước là đỉnh cao. Có thể tồn tại những sinh vật ở cấp bậc cao hơn, với khả năng điều khiển các yếu tố tự nhiên khác – không khí, đất, hoặc thậm chí năng lượng phóng xạ ở quy mô lớn hơn. Những sinh vật này có thể không chỉ là những kẻ thống trị môi trường, mà còn là kẻ định hình hệ sinh thái xung quanh chúng.”
Nathaniel hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh ánh lên sự pha trộn giữa háo hức và lo lắng. Dữ liệu trên màn hình trước mặt anh nhấp nháy không ngừng, biểu đồ về mật độ năng lượng của giun nước hiện rõ với những con số vượt xa bất kỳ sinh vật nào họ từng gặp. “Nếu điều đó là thật,” anh nói, giọng anh chậm rãi như đang cố nắm bắt ý nghĩa của những gì Kael vừa nói, “thì chúng ta đang đối mặt với một hệ sinh thái mà chúng ta vẫn chưa hiểu gì cả. Và nếu những sinh vật cấp cao hơn tồn tại, chúng ta có thể không chỉ đang chiến đấu để sinh tồn – mà còn đang đối mặt với những nguy cơ mà chúng ta không thể lường trước. Những sinh vật này có thể coi chúng ta là mối đe dọa, hoặc tệ hơn, chỉ là những kẻ x·âm p·hạm nhỏ bé không đáng tồn tại.”
Kael gật đầu, đôi mắt anh trở lại với con giun nước khổng lồ trong bể chứa. Dưới ánh sáng xanh của phòng thí nghiệm, cơ thể khổng lồ của sinh vật này lấp lánh những tia sáng mờ ảo, như thể chính nó đang phát ra ánh sáng. Các thiết bị đo lường quanh bể chứa tiếp tục ghi nhận các dấu hiệu năng lượng, mỗi con số hiển thị đều mang theo một cảm giác vừa kỳ diệu, vừa đáng sợ.
“Chúng ta cần tiếp tục nghiên cứu,” Kael nói, giọng anh nghiêm túc nhưng không giấu được sự phấn khích. “Năng lượng phóng xạ từ giun nước là một tiềm năng lớn, nhưng câu hỏi lớn hơn là: chúng ta có thể học được gì từ cách mà chúng tiến hóa và sử dụng năng lượng. Có lẽ, câu trả lời không chỉ nằm ở việc khai thác năng lượng, mà còn ở việc hiểu rõ hơn về cách chúng ta có thể thích ứng với hành tinh này. Nếu chúng ta hiểu được cách chúng làm chủ năng lượng, chúng ta có thể áp dụng điều đó cho chính mình, không chỉ để tồn tại, mà còn để phát triển.”
Nathaniel quay sang nhìn Kael, đôi mắt anh ánh lên sự đồng tình. “Cậu đang nói đến việc tái tạo cách chúng sử dụng năng lượng, đúng không? Nếu chúng ta có thể tái cấu trúc năng lượng này hoặc thậm chí nén nó lại, chúng ta có thể tạo ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì từng được biết đến. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đang tiến sâu hơn vào một hệ sinh thái mà chúng ta không biết rõ. Và…” anh dừng lại, như đang cân nhắc điều gì đó, “nếu chúng ta làm sai, hậu quả có thể không chỉ giới hạn trong căn cứ này.”
Kael khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự lo ngại trong ánh mắt anh. “Cậu nói đúng, Nathaniel. Đây là một con dao hai lưỡi. Nhưng nếu chúng ta không làm điều này, chúng ta sẽ mãi là kẻ yếu trên hành tinh này. Chúng ta không thể chỉ dựa vào công nghệ từ Địa Cầu – chúng ta phải học cách sử dụng sức mạnh từ chính hành tinh này, giống như cách mà giun nước đã làm.”
Nathaniel lặng lẽ gật đầu, đôi mắt anh dõi theo những tia sáng xanh lập lòe từ bể chứa. Lòng anh tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải, nhưng anh biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu. “Vậy thì chúng ta bắt đầu từ đây,” anh nói, giọng anh chắc chắn. “Giải mã năng lượng này, và tìm ra cách để nó trở thành v·ũ k·hí mạnh nhất của chúng ta – hoặc ít nhất, một công cụ để chúng ta không bị áp đảo.”