Chương 32: Áp súc năng lượng
Trong phòng thí nghiệm chính của căn cứ tiên phong trên Venus 666c, ánh sáng xanh từ các thiết bị phân tích nhảy múa trên những bức tường kim loại lạnh lẽo, tạo thành một khung cảnh vừa huyền ảo, vừa đầy căng thẳng. Không khí trong phòng như bị nén chặt bởi những con số và đồ thị đang nhấp nháy trên màn hình, bởi sự tập trung tột độ của hai con người đứng trước một buồng áp suất cao – Nathaniel Cross và Dr. Kael Asimov.
Đây là lần thử nghiệm thứ mười của họ, một nỗ lực không ngừng để tái cấu trúc và áp súc năng lượng phóng xạ – thứ năng lượng kỳ diệu nhưng cũng đầy nguy hiểm được lấy từ sinh vật bản địa. Đặc biệt, nguồn cảm hứng khoa học của họ đến từ một sinh vật khổng lồ, đáng sợ nhưng cũng kỳ lạ: giun nước phóng xạ – kẻ thống trị tối cao của hệ sinh thái trên hành tinh này.
Buồng áp suất cao trước mặt tỏa sáng với những tia lửa nhỏ lóe lên từ lõi thiết bị, như thể nó đang cố gắng kiềm chế một nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong. Đó là nơi Nathaniel và Kael đang thử nghiệm một mẫu năng lượng phóng xạ được chiết xuất từ các tế bào nội bào của giun nước.
Nathaniel đứng trước bảng điều khiển, đôi mắt anh sáng rực lên với sự pha trộn giữa phấn khích và căng thẳng. Ngón tay anh lướt nhanh qua các nút điều chỉnh, những thông số liên tục nhảy múa trên màn hình, mỗi con số đều là một mảnh ghép của bức tranh lớn mà họ đang cố gắng hoàn thiện.
“Năng lượng phóng xạ này không giống bất kỳ thứ gì chúng ta từng biết,” Nathaniel nói, giọng anh tràn ngập sự phấn khích. “Cấu trúc của nó không chỉ đậm đặc mà còn mang tính ổn định cao hơn so với các nguồn năng lượng phóng xạ thông thường. Nếu chúng ta có thể áp súc nó đủ mạnh, nó không chỉ cung cấp năng lượng cho căn cứ mà còn tạo ra một bước nhảy vọt trong công nghệ.”
Bên cạnh anh, Kael Asimov, với gương mặt trầm ngâm, đang cẩn thận đưa một mẫu chất lỏng sinh học lấy từ giun nước vào thiết bị phân tích phổ năng lượng. Mẫu chất lỏng trong suốt, phát ra ánh sáng xanh nhạt, như đang nhảy múa dưới ánh sáng của máy quét. Các đồ thị trên màn hình bắt đầu hiện lên những đường cong phức tạp, mỗi đường cong là một dấu hiệu cho thấy sự phức tạp và tiềm năng vô tận của nguồn năng lượng này.
“Nhìn vào đây,” Kael chỉ tay vào một dải năng lượng đặc biệt trên đồ thị, giọng anh đầy suy tư. “Năng lượng phóng xạ này không chỉ được lưu trữ trong tế bào của giun nước mà còn được tinh chế qua quá trình nội bào, tạo thành các cụm năng lượng đậm đặc. Điều này giải thích tại sao giun nước có thể phát ra sức mạnh khủng kh·iếp như vậy.”
Kael tiếp tục, ánh mắt anh sắc bén khi chỉ vào một vùng dữ liệu khác trên màn hình. “Hãy để ý cấu trúc phân tử này. Cậu thấy không? Các hạt năng lượng không phân tán ngẫu nhiên. Chúng được tổ chức thành một mạng lưới chặt chẽ, giống như một hệ thống tự điều chỉnh. Đó là lý do tại sao năng lượng của chúng vừa mạnh mẽ, vừa ổn định.”
Nathaniel gật đầu, mắt anh không rời khỏi các thông số đang chạy trên màn hình. “Nhưng chúng ta phải làm nhiều hơn thế,” anh nói, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn. “Cậu thấy không? Chúng ta cần tái cấu trúc năng lượng này, nén nó lại thành một dạng lõi năng lượng đậm đặc hơn mà vẫn giữ được sự ổn định. Nếu chúng ta làm đúng, nó sẽ là chìa khóa để duy trì căn cứ này trong hàng thập kỷ. Nhưng nếu sai…”
Anh ngừng lại, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm nhưng cũng pha chút lo lắng. “Nếu sai, chúng ta có thể mất tất cả.”
Kael mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong phòng. “Nathaniel, tôi biết cậu cảm thấy gì. Nhưng chúng ta không thể bị áp lực làm chùn bước. Đây là cơ hội để chúng ta không chỉ sinh tồn, mà còn vượt lên trên những gì chúng ta từng nghĩ là giới hạn. Nếu giun nước có thể làm chủ nguồn năng lượng này, thì tại sao chúng ta không thể?”
Nathaniel hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh sáng lên sự đồng tình. “Đúng. Và nếu chúng ta có thể hiểu được cách chúng chuyển hóa và sử dụng năng lượng này, chúng ta sẽ không chỉ làm chủ hành tinh này, mà còn mở ra những khả năng không giới hạn cho nhân loại.”
Kael quay lại nhìn con giun nước trong bể chứa, ánh sáng xanh từ các thiết bị phân tích phản chiếu lên cơ thể khổng lồ của nó. Những gợn sóng nhẹ trên bề mặt bể chứa khiến sinh vật này trông như đang thở, dù nó đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
Quá trình tái cấu trúc năng lượng bắt đầu, và không gian trong phòng thí nghiệm như bị cuốn vào một luồng xoáy của ánh sáng và âm thanh. Nathaniel cầm chặt bảng điều khiển, ánh mắt anh chăm chú dõi theo từng thông số đang nhảy múa trên màn hình. Đôi tay anh lướt nhanh qua các nút điều chỉnh, nhập vào những thông số cần thiết trước khi kích hoạt hệ thống tái cấu trúc năng lượng phóng xạ.
Buồng áp suất cao – trung tâm của thí nghiệm – bắt đầu rung lên nhè nhẹ, phát ra những âm thanh trầm đục như nhịp thở đầu tiên của một cỗ máy đang thức tỉnh. Những tia sáng xanh nhạt lóe lên từ bên trong, phản chiếu lên những bức tường kim loại lạnh lẽo, như một điệu nhảy của những dòng năng lượng vô hình. Một trường từ tính mạnh mẽ được kích hoạt, bao bọc lấy toàn bộ nguồn năng lượng phóng xạ bên trong, giữ cho nó ổn định và không cho phép bất kỳ phân tử nào thoát ra ngoài.
Công nghệ trong buồng áp suất là một kỳ quan kỹ thuật, một sản phẩm của hàng thập kỷ nghiên cứu và phát triển. Nathaniel từng tự hào gọi nó là "lồng từ trường hoàn hảo," nơi con người có thể kiểm soát thứ năng lượng vốn chỉ tồn tại trong tự nhiên.
“Bước đầu tiên là khóa năng lượng,” Nathaniel lẩm bẩm như tự nhắc nhở, đôi tay anh không ngừng di chuyển trên bảng điều khiển. Cấu trúc phân tử của năng lượng phóng xạ từ giun nước vốn rất không ổn định, với các hạt năng lượng dao động ở tần số cao, dễ dàng phân rã nếu không được kiểm soát. Trường từ tính trong buồng áp suất lúc này đóng vai trò như một "lồng giam," giữ cho các hạt năng lượng không thoát ra ngoài và giảm tốc độ dao động của chúng.
Khi năng lượng được ổn định, quá trình áp súc thực sự bắt đầu. Các hạt năng lượng phóng xạ được nén lại từng lớp, như những viên gạch vô hình được xếp chồng lên nhau. Khoảng cách giữa các phân tử được giảm dần bằng cách tăng áp suất trong buồng, tạo ra một lõi năng lượng đậm đặc.
“Mật độ năng lượng đang tăng,” Nathaniel nói, giọng anh pha lẫn sự phấn khích và căng thẳng. “Cậu thấy không, Kael? Khoảng cách giữa các phân tử đang giảm xuống còn một phần mười so với trạng thái ban đầu.”
Kael đứng bên cạnh, cầm thiết bị phân tích trên tay, mắt anh chăm chú dán vào màn hình hiển thị cấu trúc phân tử. “Chúng đang tự tổ chức lại,” Kael thốt lên, ngạc nhiên. “Các hạt năng lượng không chỉ bị ép lại gần nhau. Chúng đang liên kết với nhau thành các cụm năng lượng ổn định. Đây không chỉ là nén năng lượng – đây là một quá trình tái cấu trúc hoàn toàn.”
Nathaniel nhếch môi cười, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bảng điều khiển. “Chính xác. Cậu nhớ lý thuyết về năng lượng nội bào của giun nước chứ? Các tế bào của chúng không chỉ lưu trữ năng lượng mà còn biến đổi nó thành dạng tinh khiết hơn, đậm đặc hơn. Chúng ta chỉ đang tái tạo lại những gì tự nhiên đã làm hàng triệu năm.”
Kael gật đầu, nhưng sự lo lắng thoáng qua trong ánh mắt anh. “Nhưng Nathaniel, nếu chúng ta vượt quá ngưỡng ổn định, năng lượng này có thể trở nên không kiểm soát được. Chúng ta đang xử lý thứ mà ngay cả tự nhiên cũng chưa chắc đã hoàn toàn làm chủ.”
Nathaniel không đáp, nhưng ánh mắt anh lóe lên sự kiên quyết. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu thành công, năng lượng này sẽ là chìa khóa để duy trì căn cứ. Chúng ta không thể phụ thuộc mãi vào nguồn lực từ Địa Cầu.”
Nhưng ngay khi buồng áp suất đạt đến ngưỡng nhất định, một âm thanh chói tai vang lên, kéo theo tiếng rung lắc mạnh. Các chỉ số trên màn hình dao động dữ dội, như một cơn bão đang bùng nổ bên trong buồng. Nhiệt độ tăng vọt, và biểu đồ nhiệt nhảy lên khỏi ngưỡng an toàn.
“C·hết tiệt!” Nathaniel hét lên, tay anh lao nhanh qua các nút điều khiển để cố gắng giảm áp suất. “Nó đang vượt quá giới hạn an toàn!”
Kael lùi lại một bước, ánh mắt anh đầy lo lắng. “Nathaniel, ngắt toàn bộ hệ thống ngay! Nếu chúng ta để nó p·hát n·ổ, toàn bộ căn cứ sẽ bị cuốn theo!”
Nathaniel siết chặt hàm răng, đôi tay anh di chuyển với tốc độ chóng mặt trên bảng điều khiển. “Tôi biết! Tôi đang cố đây!” Giọng anh căng thẳng, nhưng không hề mất bình tĩnh. Trong vài giây ngắn ngủi nhưng dài như cả một đời, hệ thống bắt đầu phản hồi. Trường từ tính được tăng cường, buồng áp suất dần dần ngừng rung lắc. Những tia sáng xanh bên trong dịu lại, ánh sáng mờ dần, và cuối cùng chỉ còn lại một tiếng "phụt" nhẹ khi hệ thống tự động giảm áp suất, đưa buồng về trạng thái an toàn.
Cả hai người đứng lặng, hơi thở họ nặng nề trong không gian im lặng. Nathaniel gỡ kính bảo hộ ra, lau mồ hôi trên trán, rồi quay sang Kael. “Lần này chúng ta đã đến rất gần,” anh nói, giọng anh thấp nhưng đầy quyết tâm. “Chúng ta chỉ cần điều chỉnh lại ngưỡng áp suất và trường từ tính. Tôi sẽ không để thất bại này cản đường chúng ta.”
Kael thở dài, đặt thiết bị phân tích xuống bàn. “Nathaniel, tôi hiểu cậu. Nhưng lần tới, chúng ta phải cẩn thận hơn. Năng lượng này không giống bất kỳ thứ gì chúng ta từng xử lý, và nó không cho phép bất kỳ sai lầm nào.”
Nathaniel gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Cậu nói đúng. Nhưng Kael, nếu giun nước có thể làm được, chúng ta cũng có thể. Đây không chỉ là về căn cứ này. Đây là về tương lai của chúng ta trên hành tinh này.”
Kael im lặng, ánh mắt anh nhìn buồng áp suất đang dần nguội lạnh. Trong ánh sáng xanh mờ nhạt, buồng áp suất trông như một trái tim khổng lồ, như thể nó đang thở sau một trận chiến dài. “Tương lai... có lẽ cậu nói đúng. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu chúng ta có đang cố vượt qua ranh giới mà con người không nên bước vào.”
Nathaniel quay lại, nhìn Kael với ánh mắt điềm tĩnh. “Nếu không bước vào, chúng ta sẽ mãi mãi đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cơ hội trôi qua.”