Ánh sáng xanh rực rỡ phát ra từ lõi năng lượng nhỏ trong tay Kael Asimov, phản chiếu lên gương mặt anh, tạo nên một ánh hào quang vừa kỳ diệu vừa đáng sợ. Trong căn phòng thí nghiệm chật hẹp, nơi ánh sáng từ các thiết bị phân tích và màn hình nhấp nháy liên tục, lõi năng lượng trong suốt như pha lê dường như là trung tâm của toàn bộ vũ trụ. Nó nhỏ bé đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay Kael, nhưng sức mạnh mà nó mang theo lại như một cơn bão ngầm, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cả căn phòng như lặng đi, chỉ còn tiếng "bíp bíp" nhịp nhàng của các thiết bị kiểm tra. Kael đứng yên, đôi mắt anh không giấu được sự kinh ngạc khi nhìn vào lõi năng lượng. “Nó nhỏ vậy mà chứa năng lượng đủ để cung cấp cho cả căn cứ trong một tuần,” anh nói, giọng anh thấp nhưng đầy cảm thán. “Nathaniel, cậu nghĩ chúng ta có thể ứng dụng nó như thế nào?”
Nathaniel Cross đứng gần đó, ánh mắt anh sáng lên với sự tự mãn và phấn khích. Những tuần thử nghiệm căng thẳng, những giờ làm việc không ngừng nghỉ, và những lần thất bại tưởng chừng đã đẩy họ đến giới hạn cuối cùng – tất cả giờ đây được đền đáp xứng đáng. Nathaniel bước lại gần Kael, cẩn thận lấy lõi năng lượng từ tay anh và đặt nó vào một bệ bảo vệ đặc biệt, nơi các trường từ tính bao bọc lấy lõi năng lượng để duy trì sự ổn định.
“Câu hỏi không phải là chúng ta có thể ứng dụng nó như thế nào,” Nathaniel nói, giọng anh tràn ngập sự tự tin. “Mà là chúng ta có thể làm được bao nhiêu thứ với nó.” Anh dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. “Và tôi có một ý tưởng đầu tiên – lõi pin năng lượng cho robot sinh học.”
Kael nhướn mày, rõ ràng là anh chưa nghĩ đến việc này. “Robot sinh học? Cậu định dùng nó để tăng sức mạnh cho robot chiến đấu của căn cứ à?”
Nathaniel gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự hào hứng như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích nhất. “Đúng vậy. Nhưng không chỉ là tăng sức mạnh. Lõi năng lượng này có kích thước nhỏ gọn nhưng công suất cao. Nếu chúng ta tích hợp nó vào robot sinh học, chúng ta không chỉ kéo dài thời gian hoạt động của chúng mà còn tạo ra một sự thay đổi lớn trong cách chúng vận hành. Hãy nghĩ mà xem – một robot có thể hoạt động liên tục trong nhiều tuần mà không cần dừng lại để sạc pin.”
Kael khoanh tay, ánh mắt anh nhìn Nathaniel đầy sự cân nhắc. “Nhưng Nathaniel, năng lượng này không giống như bất kỳ thứ gì chúng ta từng sử dụng. Nó mạnh mẽ, nhưng nếu mất kiểm soát, nó có thể gây ra hậu quả rất lớn. Cậu có chắc rằng chúng ta có thể tích hợp nó vào robot mà không gây nguy hiểm không?”
Nathaniel mỉm cười, một nụ cười không giấu được sự tự tin. “Đó là lý do chúng ta có buồng áp suất và trường từ tính. Cậu đã thấy chúng ta kiểm soát nó tốt như thế nào trong buồng thử nghiệm. Tất nhiên, chúng ta cần thêm các biện pháp bảo vệ, nhưng tôi tin rằng với những gì chúng ta đã học được, chúng ta có thể làm được.”
---
Nathaniel ngồi trước màn hình thiết kế, đôi mắt anh ánh lên sự tập trung tuyệt đối. Bàn tay anh lướt nhanh trên bàn điều khiển, từng thao tác như đang khắc họa một bức tranh phức tạp nhưng đầy hứa hẹn. Trên màn hình, mô hình 3D của một lõi pin năng lượng thế hệ mới hiện lên, từng chi tiết được phác thảo với độ chính xác tuyệt đối. Đây không chỉ là một bản thiết kế thông thường – nó là kết tinh của những nỗ lực không ngừng nghỉ, của hàng đêm thức trắng và những lần thất bại tưởng chừng như không thể vượt qua.
Mục tiêu của Nathaniel rất rõ ràng: tạo ra một nguồn năng lượng nhỏ gọn, mạnh mẽ, và quan trọng nhất là an toàn. Lõi pin này không chỉ để cung cấp năng lượng cho căn cứ tiên phong – nơi đang phải chống chọi với những điều kiện khắc nghiệt của Venus 666c – mà còn để tích hợp vào những robot sinh học, những cỗ máy chiến đấu và làm việc không ngừng nghỉ trong môi trường đầy hiểm họa này.
Anh xoay mô hình 3D trên màn hình, từng lớp cấu trúc của lõi pin hiện lên rõ ràng. Những đường nét xanh lam và đỏ trên mô hình giống như mạch máu của một sinh vật sống, chảy qua từng lớp bảo vệ, từng lõi năng lượng. Nathaniel dừng tay, ngả người ra ghế, và hít một hơi thật sâu. Đôi mắt anh sáng lên sự phấn khích khi anh quay sang Kael, người đang đứng bên cạnh, chăm chú quan sát.
“Lõi pin này sẽ là bước đột phá,” Nathaniel nói, giọng anh tràn đầy niềm tự hào. “Nếu chúng ta thực hiện đúng, nó không chỉ là một nguồn năng lượng – nó sẽ trở thành trái tim của mọi hệ thống robot, giúp chúng hoạt động không ngừng nghỉ trong nhiều tuần mà không cần sạc lại.”
Kael tiến lại gần, ánh mắt anh dán chặt vào màn hình. Mô hình 3D của lõi pin được phóng to, từng lớp bảo vệ hiện lên rõ ràng như một bức tranh cắt lớp. Nathaniel chỉ tay vào lớp ngoài cùng, bắt đầu giải thích.
“Tôi đã thiết kế nó với ba lớp bảo vệ để đảm bảo an toàn tuyệt đối,” Nathaniel nói, giọng anh chắc chắn. “Lớp vỏ ngoài sẽ được làm từ hợp kim chống phóng xạ, loại hợp kim mà chúng ta sử dụng để xây dựng mái vòm bảo vệ của căn cứ. Loại hợp kim này có thể chịu được nhiệt độ cao, áp suất lớn, và chống lại bất kỳ tác động vật lý nào. Nếu có bất kỳ v·a c·hạm nào xảy ra, lớp vỏ này sẽ bảo vệ lõi năng lượng bên trong khỏi bị phá hủy.”
Kael khẽ gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi mô hình. “Vậy còn lớp trung gian?” anh hỏi, giọng anh trầm ngâm.
Nathaniel mỉm cười, như thể anh đã chờ câu hỏi này. “Lớp trung gian là một trường từ trường bao quanh lõi năng lượng,” anh giải thích, giọng nói đầy nhiệt huyết. “Chức năng của nó là giữ năng lượng ở trạng thái ổn định, ngăn ngừa thất thoát hoặc p·hát n·ổ. Trường từ tính này sẽ hoạt động như một lá chắn vô hình, giúp duy trì sự cân bằng của các hạt năng lượng phóng xạ. Đây là lớp quan trọng nhất, bởi nếu năng lượng không ổn định, toàn bộ hệ thống sẽ sụp đổ, hoặc tệ hơn, nó sẽ p·hát n·ổ và phá hủy mọi thứ xung quanh.”
Kael khẽ nghiêng đầu, ánh mắt anh lộ rõ sự quan tâm xen lẫn chút lo lắng. “Và bên trong lõi thì sao? Cậu định chứa năng lượng phóng xạ ở dạng nào?”
Nathaniel mỉm cười, nụ cười của một người đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Anh chỉ vào phần trung tâm của mô hình 3D, nơi lõi năng lượng được hiển thị dưới dạng một khối nhỏ gọn nhưng phức tạp. “Lõi bên trong sẽ chứa năng lượng phóng xạ áp súc, được nén thành các cụm năng lượng siêu nhỏ. Những cụm này được thiết kế để tự liên kết với nhau, tạo nên một cấu trúc năng lượng cực kỳ đậm đặc. Chúng không chỉ giữ được mật độ cao mà còn sẵn sàng giải phóng năng lượng ngay lập tức khi cần thiết.”
Kael cau mày, như thể đang cố hình dung cách mọi thứ sẽ hoạt động trong thực tế. “Những cụm năng lượng này sẽ hoạt động như thế nào? Chúng có phản ứng kịp thời với các nhu cầu năng lượng khác nhau của robot không?”
Nathaniel gật đầu, ánh mắt anh ánh lên vẻ tự tin. “Chúng sẽ hoạt động linh hoạt. Khi robot thực hiện các nhiệm vụ thông thường, năng lượng sẽ được giải phóng ở mức thấp, duy trì hoạt động liên tục mà không gây hao phí. Nhưng khi robot cần thực hiện các tác vụ phức tạp hơn – như nâng vật nặng hoặc sử dụng v·ũ k·hí trong chiến đấu – lõi năng lượng sẽ tự động tăng cường dòng năng lượng, cung cấp sức mạnh tối đa trong thời gian ngắn.”
Kael đứng lặng trong giây lát, ánh mắt anh trở lại với mô hình trên màn hình. “Nathaniel, thiết kế này là một bước tiến lớn. Nhưng tôi phải hỏi – cậu đã tính đến những rủi ro chưa? Nếu trường từ trường bị hỏng, hoặc nếu lõi bị phá hủy, điều gì sẽ xảy ra?”
Nathaniel im lặng vài giây, rồi anh khẽ thở dài. “Tôi đã nghĩ đến điều đó. Đó là lý do tại sao tôi thiết kế một hệ thống tự hủy tích hợp. Nếu lõi năng lượng mất ổn định, trường từ tính sẽ tự động giải phóng năng lượng dần dần, ngăn chặn bất kỳ v·ụ n·ổ lớn nào. Nhưng để đảm bảo, chúng ta cần kiểm tra kỹ lưỡng trước khi đưa nó vào sử dụng.”
Trong vài giờ tiếp theo, Nathaniel và Kael làm việc không ngừng nghỉ để hoàn thiện thiết kế. Ánh sáng xanh từ màn hình và các thiết bị thí nghiệm chiếu sáng khuôn mặt họ, phản chiếu sự tập trung và quyết tâm. Những dữ liệu mới liên tục được nhập vào, những điều chỉnh nhỏ được thực hiện, và từng bước, họ tiến gần hơn đến việc biến ý tưởng thành hiện thực.
Khi thiết kế cuối cùng hoàn thành, Nathaniel dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta đã làm được,” anh nói, giọng anh đầy tự hào. “Lõi pin này sẽ thay đổi tất cả. Nó không chỉ giúp căn cứ sống sót, mà còn giúp chúng ta vượt lên trên những thách thức mà Venus 666c đặt ra.”
Kael cầm một bản sao của thiết kế, ánh mắt anh đầy sự ngưỡng mộ. “Nathaniel, cậu không chỉ tạo ra một nguồn năng lượng. Cậu vừa tạo ra một tương lai mới cho chúng ta.”