Chương 34: nâng cấp (1)
Trong căn phòng nghiên cứu rộng lớn của căn cứ tiên phong trên Venus 666c, ánh sáng từ các màn hình điều khiển nhảy múa trên những bức tường kim loại lạnh lẽo, phản chiếu lên gương mặt tập trung của Ayla Torrence, Logan Pierce, Juno Vega và Nathaniel Cross. Bốn con người, mỗi người một vai trò, một chuyên môn, đang cùng nhau làm việc để thực hiện một mục tiêu đầy tham vọng: cải tiến robot sinh học. Họ không chỉ muốn những cỗ máy này mạnh mẽ hơn, mà còn phải đủ linh hoạt để đối mặt với những thách thức khắc nghiệt của hành tinh đầy nguy hiểm này.
Nathaniel Cross, với vai trò chuyên gia năng lượng, đứng bên cạnh bảng điều khiển lớn, ánh mắt lóe lên sự phấn khích khi nhìn vào mô hình lõi pin năng lượng mới trên màn hình. Đây là thành quả của những giờ lao động không nghỉ, những lần thử nghiệm thất bại tưởng chừng như vô vọng. “Lõi năng lượng phóng xạ áp súc này là chìa khóa,” anh nói, giọng anh tràn đầy tự tin. “Cụm năng lượng siêu nhỏ bên trong không chỉ cung cấp dòng năng lượng ổn định, mà còn có khả năng giải phóng năng lượng tức thời khi cần thiết. Điều này sẽ thay đổi hoàn toàn cách robot hoạt động, từ sức mạnh đến tốc độ.”
Ở phía bên kia phòng, Ayla Torrence, kỹ sư trưởng, đứng gần con robot sinh học đang yên lặng chờ đợi góc phòng. Tay cô cầm một thiết bị kiểm tra, ánh mắt sắc sảo không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. “Nếu chúng ta tích hợp lõi pin này vào hệ thống năng lượng của robot, nó sẽ đẩy các cơ chế vận hành lên một mức hoàn toàn mới,” cô nói. “Tôi đang nghĩ đến việc tăng cường sức bật và động lực của robot. Với năng lượng tức thời, chúng có thể nhảy cao hơn, xa hơn, vượt qua mọi loại địa hình mà trước đây chúng ta chưa từng dám thử.”
Logan Pierce, chuyên gia v·ũ k·hí, khoanh tay tựa vào bàn điều khiển, ánh mắt đầy sự hoài nghi nhưng cũng thấp thoáng một chút phấn khích. “Nhưng điều đó có thực sự mang lại lợi thế chiến thuật không?” anh hỏi, giọng khàn khàn. “Tôi không quan tâm robot có thể nhảy cao bao nhiêu – tôi muốn biết liệu nó có thể sống sót trong một trận chiến thực sự hay không. Tôi muốn sức mạnh thực sự, không phải những màn trình diễn đẹp mắt.”
Juno Vega, chuyên gia kỹ thuật, ngẩng đầu khỏi màn hình điều khiển, nơi cô đang theo dõi các thông số liên tục cập nhật. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô. “Logan, anh sẽ thích điều này,” cô nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy chắc chắn. “Cơ chế sức bật mà chúng ta đang thiết kế không chỉ để nhảy – nó cho phép robot thực hiện các cú lao tới nhanh như chớp hoặc thoát lui chiến thuật trong chiến đấu. Hãy tưởng tượng một con robot có thể nhảy lên cao 10 mét để tránh một đòn t·ấn c·ông, hoặc lao tới kẻ thù trước khi chúng kịp nhận ra chuyện gì xảy ra. Đó chính là lợi thế chiến thuật mà anh đang tìm kiếm.”
Ayla tiến lại gần con robot sinh học, đôi tay cô nhanh nhẹn lắp ráp một bộ phận mới vào ngực của nó – nơi lõi năng lượng phóng xạ áp súc sẽ được tích hợp. Cô kiểm tra cẩn thận từng kết nối, ánh mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Sau khi đảm bảo mọi thứ đã được lắp ráp chính xác, cô lùi lại, đôi mắt ánh lên sự hào hứng. “Được rồi, Nathaniel. Kích hoạt nó đi.”
Nathaniel gật đầu, tay anh di chuyển nhanh trên bảng điều khiển. Một âm thanh nhẹ vang lên khi hệ thống năng lượng của robot được kích hoạt. Đôi mắt nhân tạo của robot sáng lên, ánh sáng xanh rực rỡ lan tỏa trong không gian. Cơ thể kim loại của nó rung nhẹ khi năng lượng được truyền qua toàn bộ hệ thống, từng động cơ bên trong đồng loạt khởi động như một dàn nhạc đang lên dây.
Lieutenant Mira Solis, chiến binh tinh nhuệ của căn cứ, bước vào phòng thử nghiệm với dáng đi tự tin và ánh mắt sắc bén. Mira, với kinh nghiệm dày dặn trong việc điều khiển các robot sinh học, đã được chọn để thực hiện thử nghiệm lần này. Trên người cô là thiết bị Hyperlink kiểu mới, một công nghệ kết nối thần kinh tiên tiến, cho phép cô cảm nhận và điều khiển robot như chính cơ thể mình.
“Được rồi, Mira,” Ayla nói, giọng cô vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng thí nghiệm. “Robot đã sẵn sàng. Cô có thể kết nối bất cứ lúc nào.”
Mira gật đầu, bước lên bục điều khiển. Cô đặt tay lên thiết bị Hyperlink, nhắm mắt lại khi cảm giác kết nối lan tỏa qua hệ thần kinh của mình. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được mọi thứ từ robot – từ sức mạnh của lõi năng lượng đang chảy qua hệ thống, đến sự rung động nhẹ của động cơ khi chuẩn bị hoạt động. Khi cô mở mắt ra, ánh nhìn của cô đã thay đổi – sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn, như thể cô và robot đã trở thành một thể thống nhất.
“Bây giờ đến phần thử nghiệm,” Ayla nói, giọng cô tràn đầy sự tự tin. Cô quay sang Logan, nhướn mày đầy thách thức. “Logan, anh muốn kiểm tra phần nào trước?”
Logan nhún vai, bước lại gần con robot, tay gõ nhẹ vào lớp vỏ kim loại cứng cáp của nó. “Sức bật,” anh nói, ánh mắt lóe lên chút tò mò. “Hãy xem liệu nó có thể nhảy qua bức tường đó không.” Anh chỉ tay về phía một bức tường kim loại cao gần 10 mét ở góc phòng.
Robot do Mira điều khiển tiến đến vị trí thử nghiệm. Một âm thanh nhỏ vang lên khi nó chuẩn bị nhảy. Cơ thể nó hơi cúi xuống, chân sau cong lại tạo lực, và rồi, với một cú nhún mạnh mẽ, con robot lao lên không trung như một mũi tên. Trong một khoảnh khắc, cả căn phòng như đông cứng lại khi mọi ánh mắt đều dồn vào cỗ máy khổng lồ bay qua bức tường kim loại. Khi nó tiếp đất, mặt đất rung nhẹ dưới sức nặng của nó, nhưng robot vẫn giữ thăng bằng hoàn hảo, không hề có dấu hiệu bất ổn.
Cả phòng im lặng trong một giây, trước khi Logan bật cười lớn. “Tuyệt vời,” anh nói, ánh mắt sáng rực lên với sự phấn khích. “Điều này sẽ thay đổi hoàn toàn cách chúng ta chiến đấu. Hãy tưởng tượng một đội robot có thể nhảy qua các hẻm núi hoặc vượt qua những địa hình ngập nước chỉ trong vài giây. Kẻ thù sẽ không bao giờ kịp phản ứng.”
Nathaniel bước lại gần, kiểm tra các thông số trên bảng điều khiển. “Mọi thứ vẫn ổn định,” anh báo cáo, giọng anh đầy hài lòng. “Năng lượng từ lõi pin không chỉ đủ mạnh để thực hiện các cú nhảy như vậy mà còn giữ được sự ổn định ngay cả khi hoạt động ở cường độ cao.”
Juno gật đầu, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình điều khiển. “Với cơ chế này, robot không chỉ có thể vượt qua những địa hình hiểm trở trên Venus 666c, mà còn có thể thực hiện các cú lao tới hoặc thoát lui nhanh chóng trong chiến đấu. Điều đó mang lại cho chúng ta một lợi thế chiến thuật rất lớn.”
Ayla mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên niềm tự hào. “Và chúng ta chỉ mới bắt đầu. Đây không chỉ là về sức bật – mọi thứ về robot sẽ được nâng tầm với lõi năng lượng này. Sức mạnh, tốc độ, khả năng phòng thủ, tất cả đều sẽ vượt qua giới hạn mà chúng ta từng nghĩ tới.”
Ở bài thử nghiệm tiếp theo, robot sinh học bắt đầu di chuyển. Ban đầu, nó bước đi từ từ, nhưng tốc độ tăng nhanh chóng. Hệ thống động cơ mới, được cung cấp năng lượng liên tục và ổn định từ lõi pin, hoạt động ở công suất tối đa mà không hề bị gián đoạn. Mira cảm nhận được sự trơn tru trong từng chuyển động của robot, như thể cô đang tự mình chạy trên đôi chân kim loại của nó.
“Dữ liệu ổn định,” Nathaniel nói, mắt anh dán chặt vào màn hình hiển thị. “Tốc độ đang tăng lên, nhưng các thông số nhiệt và áp suất đều trong giới hạn an toàn. Lõi năng lượng đang hoạt động hoàn hảo.”
“Đẩy nó lên mức tối đa,” Ayla ra lệnh, giọng cô pha chút hào hứng. “Hãy xem nó có thể làm được gì.”
Mira điều khiển robot lao qua phòng thử nghiệm, đôi chân kim loại của nó di chuyển với tốc độ ngày càng nhanh. Những động cơ gầm nhẹ khi robot chuyển động, nhưng vẫn giữ được sự ổn định đáng kinh ngạc. Trên màn hình hiển thị, tốc độ của robot tăng lên không ngừng: 60 km/h, 100 km/h, rồi 150 km/h. Nó lao qua các đoạn địa hình gồ ghề – các mô phỏng được thiết kế để tái hiện những khu vực hiểm trở nhất trên Venus 666c – mà không hề bị chậm lại.
“Đây là điều không thể tin được,” Mira nói qua hệ thống liên lạc, giọng cô tràn ngập sự phấn khích. “Trước đây, robot chỉ có thể đạt tốc độ tối đa 50 km/h trên địa hình như thế này. Nhưng bây giờ… Chúng ta đang nói về một cỗ máy có thể di chuyển nhanh hơn gấp ba lần.”
Ayla nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô vẫn tập trung. “Tốc độ không chỉ là để khoe mẽ, Mira. Cô nghĩ nó sẽ hữu ích như thế nào trong thực tế?”
Mira điều khiển robot thực hiện một cú lao tới, vượt qua một hẻm núi nhân tạo cao hơn 10 mét trong một cú nhảy duy nhất. Khi tiếp đất, robot ngay lập tức chuyển sang chế độ né tránh, di chuyển nhanh sang một bên như thể đang tránh một đòn t·ấn c·ông vô hình. “Hữu ích thế nào à?” Mira nói, giọng cô đầy tự tin. “Hãy tưởng tượng chúng ta bị t·ấn c·ông bởi những con giun nước kia. Với tốc độ này, robot có thể thay đổi vị trí nhanh chóng để tránh các đòn t·ấn c·ông, hoặc lao thẳng vào kẻ thù trước khi chúng kịp phản ứng.”
Nathaniel gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự hài lòng. “Với khả năng cung cấp năng lượng liên tục và ổn định, lõi pin này không chỉ giúp robot di chuyển nhanh hơn mà còn duy trì tốc độ đó trong thời gian dài mà không làm giảm hiệu suất. Điều này mở ra rất nhiều ứng dụng – từ chiến đấu cho đến cứu hộ khẩn cấp.”
“Cứu hộ?” Ayla hỏi, quay sang Nathaniel với ánh mắt tò mò.
“Đúng,” Nathaniel đáp. “Hãy nghĩ mà xem. Một đội robot có thể vượt qua những địa hình hiểm trở trên Venus 666c – hẻm núi sâu, vách đá dựng đứng, hoặc các khu vực bị ngập nước – để tiếp cận và cứu những người bị mắc kẹt. Hoặc trong trường hợp căn cứ bị t·ấn c·ông, robot có thể nhanh chóng vận chuyển thiết bị hoặc xây dựng lại các công trình bị phá hủy.”
Juno Vega, đang giá·m s·át các thông số từ xa, thêm vào: “Không chỉ thế. Với tốc độ này, robot có thể truy đuổi mục tiêu hoặc tiếp cận các khu vực nguy hiểm mà con người không thể đến kịp. Đây không chỉ là một cải tiến – đây là một bước đột phá.”