Trong khoang phân tích của tàu Odyssey, không khí trầm lặng đến mức tưởng như có thể nghe rõ từng hơi thở, dù thực tế mọi người đều đang bị cuốn vào công việc của mình. Trên một bệ kim loại ở trung tâm phòng nghiên cứu, xác của sinh vật ngoài hành tinh được đặt ngay ngắn, được bao quanh bởi ánh sáng trắng lạnh lẽo từ dãy đèn LED treo phía trên. Đôi sừng pha lê của nó vẫn phát sáng mờ nhạt, như một ngọn hải đăng nhỏ bé bướng bỉnh chống lại c·ái c·hết. Bộ lông óng ánh, từng phản chiếu sắc cầu vồng dưới ánh sáng yếu, giờ đây chỉ còn là những mảng sáng lẻ loi, nhạt nhòa. Dù đ·ã c·hết, sinh vật này vẫn mang trong mình một vẻ đẹp kỳ lạ, khiến cả đội không thể rời mắt.
"Chúng ta nên đặt tên cho nó là gì?" Ayla Torrence cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. Cô đứng tựa vào một bàn điều khiển bên góc phòng, đôi kính AR phản chiếu những dòng dữ liệu đang liên tục cập nhật. "Thỏ Pha Lê? Chuột Ma Thuật? Hay... Kẻ Tấn Công Bất Ngờ?"
Dr. Kael Asimov, đang cúi người quan sát kỹ đôi sừng của sinh vật, không trả lời ngay. Tay anh cầm cuốn nhật ký cũ kỹ, nơi anh đang ghi chép những nhận định của mình. Đôi mắt anh dán chặt vào cấu trúc tinh thể phát sáng ấy, như thể anh đang cố gắng giải mã một bí mật mà chỉ nó nắm giữ. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng trầm và chậm rãi: "Sinh vật Pha Lê."
Ayla ngẩng đầu lên, nhướn mày. "Sinh vật Pha Lê? Đơn giản vậy sao? Tôi nghĩ cậu sẽ chọn một cái tên khoa học phức tạp nào đó, kiểu như Speculocristallum Venusia hay đại loại thế."
Kael khẽ nhếch môi cười, nhưng không rời mắt khỏi sinh vật. "Tôi không cần phức tạp hóa mọi thứ, Ayla. Hãy để cái tên mô tả đúng bản chất của nó. Và đây chỉ là tên tạm thời. Chúng ta còn cả một danh sách dài những điều cần làm trước khi có bất kỳ kết luận nào."
"Được thôi," Ayla nhún vai, quay lại với màn hình dữ liệu. "Sinh vật Pha Lê. Tôi đoán nó cũng hợp lý."
Dr. Naomi Huxley, đứng ở phía bên kia bệ nghiên cứu, đang sử dụng một công cụ phẫu tích siêu nhỏ để cẩn thận thu thập các mẫu mô từ lớp lông óng ánh của sinh vật. "Bộ lông này thật đáng chú ý," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng tập trung. "Nó không chỉ phản chiếu ánh sáng mà còn thay đổi màu sắc tùy thuộc vào góc nhìn và ánh sáng môi trường. Đây có thể là một cơ chế ngụy trang, hoặc có lẽ là cách để giao tiếp với đồng loại."
Naomi đặt một mẫu lên kính hiển vi phân tử, chăm chú quan sát màn hình hiển thị bên cạnh. "Và đây nữa," cô tiếp tục, chỉ vào một loạt biểu đồ phức tạp. "Dịch lỏng bên trong cơ thể nó chứa một hợp chất chưa từng được ghi nhận. Hợp chất này dường như có khả năng hấp thụ phóng xạ từ môi trường, chuyển hóa thành năng lượng để duy trì sự sống. Một dạng thích nghi tuyệt vời."
Kael gật đầu, tay anh lướt nhanh trên cuốn nhật ký, ghi lại từng nhận định. "Điều này giải thích tại sao nó có thể tồn tại trong điều kiện khắc nghiệt của hành tinh này. Nhưng đôi sừng pha lê thì sao? Chúng không thể chỉ là vật trang trí."
Ayla bước tới, đẩy kính AR lên sống mũi. "Tôi đang phân tích cấu trúc của đôi sừng," cô nói, chỉ vào một mô hình 3D trên màn hình lớn. "Bên trong không phải là pha lê thông thường. Nó chứa một mạng lưới các mạch dẫn năng lượng. Tôi không chắc năng lượng đó là gì, nhưng có thể đôi sừng này đóng vai trò như một bộ phận tích lũy và phát tán năng lượng. Đây có thể là cách nó t·ấn c·ông hoặc tự vệ."
Naomi gật đầu đồng tình. "Điều này trùng khớp với quan sát của tôi. Khi nó t·ấn c·ông Kael, đôi sừng phát sáng mạnh hơn, như thể nó đang giải phóng một luồng năng lượng tích tụ. Đây có thể là một cơ chế phòng vệ cực kỳ hiệu quả."
Kael thở dài, ánh mắt anh pha lẫn sự phấn khích và lo lắng khi nhìn Naomi. "Sinh vật này là một ví dụ hoàn hảo về khả năng tiến hóa vượt trội. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là hệ sinh thái của hành tinh này phức tạp hơn chúng ta tưởng. Nếu đây chỉ là một sinh vật nhỏ, vậy những sinh vật lớn hơn sẽ ra sao?"
Trong khi đó, bên ngoài Odyssey, nhóm robot còn lại vẫn đang tiếp tục thu thập mẫu vật từ khu vực xung quanh. Qua kênh liên lạc, Ethan Voss theo dõi sát sao mọi hoạt động. "Báo cáo tình hình," giọng anh vang lên, trầm và cứng rắn.
"Mọi thứ vẫn ổn," Logan Pierce đáp lại, robot của anh đang cẩn thận lấy mẫu từ một bụi cây phát quang gần đó. "Chưa có thêm dấu hiệu gì của sinh vật sống. Nhưng tôi không hạ thấp cảnh giác."
"Địa chất ở đây rất thú vị," Ravi Chandar xen vào, giọng anh đầy nhiệt huyết. "Những mẫu đá này chứa một lượng lớn khoáng chất chưa từng thấy. Nếu chúng ta có thể nghiên cứu thêm, chúng có thể là chìa khóa cho nhiều ứng dụng công nghệ mới."
"Ravi, đừng để sự nhiệt tình che mờ lý trí," Ethan cắt ngang, giọng anh sắc lạnh. "Nhiệm vụ của chúng ta không phải là khai thác tài nguyên, mà là sống sót và thu thập thông tin. Đừng lạc quan quá mức."
Bên trong tàu, Ethan bước vào khoang nghiên cứu, đôi mắt xanh sắc lạnh của anh quét qua cả đội đang làm việc với xác sinh vật Pha Lê. "Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người," anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy uy quyền. "Phát hiện này có ý nghĩa gì với nhiệm vụ của chúng ta? Và liệu nó có đặt ra nguy cơ gì không?"
Naomi ngẩng lên, đóng nắp một hộp chứa mẫu dịch lỏng. "Sinh vật này là một phát hiện mang tính đột phá," cô nói. "Nhưng khả năng đồng hóa phóng xạ của nó là một dấu hiệu đáng lo ngại. Nếu các sinh vật khác trên hành tinh này cũng có khả năng tương tự, chúng ta đang đối mặt với những dạng sống cực kỳ thích nghi mà chúng ta chưa lường trước được."
Kael gật đầu, thêm vào: "Đây có thể là một hệ sinh thái độc lập với những quy luật mà chúng ta quen thuộc. Và nếu chúng ta không cẩn thận, chúng ta có thể vô tình phá vỡ cân bằng tự nhiên của nó."
Ayla nhún vai, giọng cô pha chút trầm tư: "Điều khiến tôi lo ngại hơn là nếu sinh vật Pha Lê chỉ là tầng thấp nhất trong chuỗi thức ăn, thì những gì đang thống trị nơi đây? Và liệu chúng ta đã thu hút sự chú ý của chúng chưa?"
Ethan im lặng vài giây, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào sinh vật trên bệ nghiên cứu. "Từ giờ trở đi, mọi hoạt động thăm dò phải được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Chúng ta không thể để bất kỳ sai lầm nào xảy ra. Sinh vật Pha Lê này chỉ là khởi đầu. Câu hỏi thực sự là: điều gì đang chờ đợi chúng ta tiếp theo?"
Cả đội gật đầu, nhận thức rõ tính nghiêm trọng của tình hình. Mặc dù sinh vật Pha Lê đ·ã c·hết, nhưng những bí mật mà nó mang theo vẫn còn sống—và chúng có thể là chìa khóa, hoặc là lời cảnh báo, về những gì đang ẩn giấu trong bóng tối của Venus 666c.
---
Ngày hôm sau trên hành tinh Venus 666c bắt đầu với sự im lặng lạ thường trong khoang điều khiển của tàu Odyssey. Bên ngoài, khu rừng kỳ bí vẫn sừng sững như một pháo đài nguyên thủy, những thân cây xoắn ốc khổng lồ vươn lên bầu trời mờ đục. Ánh sáng từ ngôi sao mẹ quá yếu để xuyên qua lớp bụi phóng xạ dày đặc, chỉ để lại một thứ ánh sáng mờ nhạt, khiến khung cảnh bao quanh trở nên âm u và huyền ảo. Bên trong tàu, phi hành đoàn chuẩn bị cho nhiệm vụ mới: tiến sâu hơn vào rừng để thu thập thêm dữ liệu.
"Hôm nay chúng ta làm gì, đội trưởng? Dấn thân vào rừng sâu hơn, hay tìm quái vật để nghiên cứu?" Ravi Chandar nói qua hệ thống liên lạc Hyperlink, giọng anh pha chút đùa cợt quen thuộc. "Nếu tôi không quay lại, nhớ khắc tên tôi lên một cái cây phát sáng. Chí ít thì tôi cũng muốn để lại dấu ấn trên hành tinh này."
Một vài tiếng cười nhẹ vang lên trong kênh liên lạc, nhưng không ai thực sự thư giãn. Tất cả đều biết rõ rằng khu rừng này không chỉ là một cảnh tượng đẹp đẽ, mà còn chứa đựng những nguy hiểm chưa thể lường trước.
"Ravi, tập trung vào nhiệm vụ," giọng Ethan Voss vang lên, trầm và cứng rắn. "Chúng ta không ở đây để đùa. Hãy nhớ rằng mỗi bước đi đều có thể dẫn chúng ta đến điều không ngờ."
Cả đội điều khiển nhóm robot sinh học tiến sâu hơn vào khu rừng. Trọng lực cao vẫn là một thách thức, nhưng các hệ thống hỗ trợ của robot đã được tinh chỉnh, giúp họ di chuyển dễ dàng hơn. Ánh sáng từ các loài thực vật phát quang trên mặt đất và thân cây tạo nên một cảnh tượng siêu thực: màu xanh biếc, vàng nhạt và tím hòa lẫn thành từng lớp ánh sáng mờ ảo, như thể khu rừng này là một thế giới trong mơ. Nhưng những âm thanh lạ vang vọng khắp không gian lại khiến giấc mơ ấy trở nên đáng sợ.
"Các cậu có nghe thấy không?" Logan Pierce hỏi, giọng anh trầm và cảnh giác. "Những tiếng động đó... không phải từ gió. Có thứ gì đó đang di chuyển."
"Chỉ là những con vật nhỏ thôi, Logan," Ravi đáp, cố làm nhẹ bầu không khí. "Hoặc có lẽ là một dàn hợp xướng rừng rậm. Ai biết được?"
Logan không trả lời. Anh vẫn giữ tư thế sẵn sàng, đôi mắt nhân tạo của robot quét liên tục qua các thân cây và những bóng tối đung đưa giữa tán lá.
Khi nhóm tiến sâu hơn, họ bất ngờ bắt gặp một khu vực đặc biệt. Một hồ nước nhỏ nằm giữa những thân cây xoắn ốc, bề mặt phẳng lặng như gương, phản chiếu ánh sáng phát quang từ thực vật xung quanh. Nhưng điều khiến cả đội dừng lại chính là những sinh vật nhỏ bé đang bơi lội bên dưới mặt nước. Chúng phát ra ánh sáng nhấp nháy, giống như những ngọn đèn lồng biết bơi, tạo nên một khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.
"Các cậu thấy gì chưa?" Kael Asimov thì thầm, giọng anh đầy sự phấn khích. "Những sinh vật này... chúng có thể là một dạng sống hoàn toàn mới. Đẹp và kỳ lạ."
Kael điều khiển robot của mình ngồi xuống bên bờ nước, cẩn thận thả một thiết bị thu thập mẫu vào làn nước. Những sinh vật phát sáng dường như không bị làm phiền, chúng tiếp tục bơi lội, ánh sáng của chúng thay đổi liên tục như một tín hiệu.
"Có vẻ như chúng đang giao tiếp," Kael quan sát, giọng anh đầy hào hứng. "Nhìn cách ánh sáng thay đổi nhịp điệu. Đây có thể là một dạng ngôn ngữ ánh sáng hoặc cách chúng định vị trong môi trường tối."
Ravi cúi xuống nhìn vào làn nước, ánh mắt anh đầy tò mò. "Tôi thừa nhận, những thứ này dễ thương hơn nhiều so với con vật cắn nát cánh tay robot của Kael hôm qua," anh nói, cố gắng giảm bớt căng thẳng. "Nhưng đừng cố bắt một con, Kael. Tôi không muốn lại mất thêm một cánh tay đâu."
Kael mỉm cười nhẹ, nhưng không rời mắt khỏi những sinh vật. "Tôi sẽ cẩn thận. Đây là một cơ hội lớn để tìm hiểu về hệ sinh thái của hành tinh này."
Trong khi Kael bận rộn với hồ nước, Logan Pierce di chuyển quanh khu vực, đôi mắt nhân tạo của robot không ngừng quét mọi hướng. Anh dừng lại đột ngột khi phát hiện một dấu vết lớn trên mặt đất, in sâu vào lớp đất mềm.
"Các cậu lại đây," Logan gọi, giọng anh nghiêm trọng. "Tôi nghĩ chúng ta có một vấn đề lớn."
Kael và Ravi nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt họ tập trung vào dấu chân khổng lồ trước mặt. "Dấu chân này..." Ravi thì thầm. "Nó lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ dấu hiệu nào chúng ta từng gặp. Và nhìn vào độ sâu, sinh vật này nặng hơn bất kỳ thứ gì chúng ta đã thấy."
"Không chỉ vậy," Logan nói, khẩu súng năng lượng trên cánh tay robot đã sẵn sàng. "Có vẻ như nó di chuyển theo đàn. Nếu chúng ta gặp phải cả nhóm, chúng ta sẽ không có cơ hội."
Nhóm tiếp tục di chuyển cho đến khi họ phát hiện một hang động lớn, ẩn mình sau những tán cây rậm rạp. Miệng hang đen ngòm, như một cái miệng khổng lồ mở ra, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám bước vào. Những dấu chân lớn dẫn thẳng vào bên trong, như một lời mời gọi đầy nguy hiểm.
"Đây có thể là nơi ở của thứ để lại những dấu chân kia," Logan nói, giọng anh trầm và cứng rắn. "Chúng ta không nên vào đó mà không có kế hoạch."
Kael nhìn chằm chằm vào miệng hang, ánh mắt anh pha lẫn sự tò mò và do dự. "Nhưng nếu đây là nơi chúng sống, thì chúng ta có thể tìm thấy nhiều dữ liệu hơn về hệ sinh thái của hành tinh này."
"Không, Kael," Logan cắt ngang, giọng anh lạnh lùng. "Chúng ta quay về báo cáo trước. Đội trưởng sẽ quyết định bước tiếp theo."
Ravi gật đầu đồng tình. "Tôi không muốn trở thành bữa tối của thứ gì đó khổng lồ trong cái hang này."
Kael thở dài, nhưng anh không phản đối. "Được thôi. Nhưng tôi muốn đánh dấu khu vực này để quay lại sau."
Cả đội bắt đầu rút lui, để lại hang động đen ngòm phía sau. Khi họ tiến qua khu rừng, ánh sáng phát quang từ các loài thực vật dường như mờ đi, như thể khu rừng đang chìm vào giấc ngủ. Nhưng những âm thanh lạ vẫn vang vọng trong không gian, nhắc nhở họ rằng hành tinh này vẫn còn vô số bí ẩn chưa được khám phá.