Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Phát hiện đáng lo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Phát hiện đáng lo


Bên trong tàu, Ethan lập tức đưa ra chỉ thị. "Juno, dừng tất cả các dữ liệu không quan trọng. Gửi tín hiệu cảnh báo khẩn cấp cho tàu mẹ ngay lập tức. Họ cần biết rằng chúng ta có thể gặp nguy hiểm."

Kael, vẫn cầm cuốn nhật ký trong tay, lên tiếng, giọng anh trầm và chậm rãi: "Nhưng Ethan, nếu chúng ta không dám đối mặt với nguy hiểm, làm sao chúng ta có thể hiểu được hành tinh này? Đây là một cơ hội để thay đổi cách chúng ta nhìn nhận về sự sống trong vũ trụ."

"Tất cả mọi người, chuẩn bị sẵn sàng," Ethan nói, giọng anh vang lên trong hệ thống liên lạc. "Chúng ta không biết thứ gì đang đến, nhưng tôi muốn mọi người ở vị trí chiến đấu. Logan, tiếp tục theo dõi và báo cáo ngay khi cậu nhìn thấy nó."

Ở bên ngoài, Logan Pierce đứng gác với robot sinh học của mình. Khẩu s·ú·n·g trường năng lượng gắn trên cánh tay robot luôn trong trạng thái sẵn sàng. Đôi mắt nhân tạo của anh quét qua khu rừng tối tăm, nơi ánh sáng phát quang của các loài thực vật tỏa ra một thứ ánh sáng ma mị, không đủ để xua tan bóng tối dày đặc.

---

Ayla nhướn mày, vừa ngạc nhiên vừa tò mò. "Ý cô là... nó giống như một sinh vật quang hợp, nhưng thay vì dùng ánh sáng mặt trời, nó sử dụng phóng xạ?"

Ethan đứng phía sau, mắt dán vào màn hình. "Đảm bảo báo cáo về chất phóng xạ và các hợp chất hữu cơ được gửi trước. Đó là ưu tiên hàng đầu."

Venus 666c không chỉ là một hành tinh. Nó là một hệ sinh thái sống động, một thế giới đầy bí ẩn và nguy hiểm. Và phi hành đoàn Odyssey chỉ mới bắt đầu chạm vào bề mặt của nó.

Chương 6: Phát hiện đáng lo

Kael gật đầu, đôi mắt anh lóe lên sự phấn khích. "Đây có thể là chìa khóa để mở rộng khả năng sinh tồn của con người. Nếu chúng ta có thể học cách sử dụng phóng xạ như thế này, chúng ta có thể sống sót trên những hành tinh mà trước đây chúng ta cho là không thể nào tồn tại." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự im lặng lập tức bao trùm phòng nghiên cứu. Ayla khẽ lẩm bẩm, như đang nói với chính mình: "Nếu có thứ gì đó đủ mạnh để săn đuổi Sinh vật Pha Lê, thì chúng ta đang đối mặt với một mối nguy hiểm lớn hơn rất nhiều."

"Chưa đầy một phút," Juno đáp, giọng cô không giấu được sự lo lắng. "Tôi đang cố gửi nốt tín hiệu cuối cùng."

Ethan gật đầu, nhưng giọng anh vẫn cứng rắn. "Tôi không phản đối việc nghiên cứu, Kael. Nhưng sự an toàn của đội là ưu tiên hàng đầu. Tôi sẽ không để bất kỳ ai hy sinh cho những câu trả lời mà chúng ta chưa sẵn sàng đối mặt."

Tiếng gầm vang lên lần nữa, lần này gần hơn, mạnh hơn, khiến mặt đất dưới chân robot của Logan rung nhẹ. Cả đội nín thở, tập trung lắng nghe. Trong ánh sáng lờ mờ của khu rừng, những thân cây phía xa bắt đầu lay động, như thể một thứ gì đó khổng lồ đang di chuyển qua chúng.

"Rõ, đội trưởng," Logan đáp.

Trong tàu, Juno Vega bắt đầu thiết lập kết nối với tàu mẹ. Tín hiệu nhiễu nhưng ổn định, từng dòng dữ liệu được truyền đi trong sự tập trung cao độ của đội ngũ.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi phi hành đoàn Odyssey đặt chân lên hành tinh Venus 666c. Thời gian đó là một chuỗi những ngày dài căng thẳng, khi họ cố gắng giải mã những bí ẩn của hành tinh này trong sự an toàn tương đối của tàu đổ bộ. Khu rừng bên ngoài vẫn đứng sừng sững, những thân cây xoắn ốc như những cột trụ của một thế giới cổ xưa, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong bầu không khí phóng xạ dày đặc. Nhưng trong tàu, ánh sáng xanh từ các màn hình hiển thị và tiếng máy móc đều đều lại là nhịp điệu của một cuộc chiến thầm lặng: cuộc chiến để hiểu và tồn tại.

Ở bên ngoài tàu, một âm thanh bất thường vang lên từ sâu trong khu rừng. Ban đầu, đó chỉ là một tiếng rì rào nhẹ, giống như gió lùa qua những tán lá. Nhưng ngay sau đó, âm thanh ấy biến đổi, trở thành một tiếng gầm trầm thấp, kéo dài, rung chuyển không khí xung quanh. Logan ngay lập tức cứng người lại.

"Đã gửi," Juno đáp, tay cô vẫn lướt trên bảng điều khiển. "Báo cáo về Sinh vật Pha Lê đang trong quá trình truyền tải. Còn 30 giây nữa."

Ayla Torrence, đang làm việc tại một bàn điều khiển gần đó, điều chỉnh cặp kính AR của mình. "Cậu nói đúng, Kael," cô xen vào, chỉ tay vào một chuỗi dữ liệu khác. "Những hợp chất này không chỉ tồn tại trong môi trường phóng xạ, mà còn tương tác với nó. Nhìn đây," cô chỉ vào một biểu đồ sinh hóa đang thay đổi trên màn hình. "Cấu trúc phóng xạ này có một số đặc điểm giống với các hợp chất sinh học, như protein hoặc máu. Nhưng nó cũng hoạt động như một nguồn năng lượng."

"Ưu tiên thông tin về chất phóng xạ và mẫu Sinh vật Pha Lê," Ethan nói, giọng anh trầm và sắc lạnh. "Nếu chúng ta mất tín hiệu, tôi muốn đảm bảo rằng tàu mẹ nhận được những gì quan trọng nhất."

"Nó ở gần," Logan nói, giọng anh trầm và căng thẳng. "Tôi chưa nhìn thấy nó, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó. Thứ này không nhỏ."

"Chính xác," Naomi trả lời, giọng cô chắc chắn. "Nếu chúng ta hiểu được cơ chế này, nó có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận về sự sống. Không chỉ trên hành tinh này, mà cả cách con người tiếp cận các môi trường khắc nghiệt trong vũ trụ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Naomi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô thoáng chút lo lắng. "Anh nói đúng. Tôi vừa tìm thấy một điều khác." Cô chỉ vào màn hình, nơi hiển thị các tổn thương trên mô của Sinh vật Pha Lê. "Cơ thể của nó có dấu hiệu bị tổn thương nghiêm trọng. Những v·ết t·hương này không phải do chúng ta gây ra. Chúng đã xuất hiện từ trước khi chúng ta tìm thấy nó. Nhìn vào đây—có vẻ như nó đã bị săn đuổi hoặc t·ấn c·ông bởi một sinh vật khác."

Dr. Kael Asimov cúi người gần màn hình phân tích, ánh mắt anh dán chặt vào những dòng dữ liệu phức tạp. "Đây là thứ chúng ta không bao giờ ngờ tới," anh nói, giọng anh trầm nhưng đầy sự kích thích của một nhà khoa học trước một khám phá lớn. Trên màn hình, kết quả phân tích mẫu nước và không khí hiện lên rõ ràng: "Nước và không khí đều chứa lượng phóng xạ cực cao, nhưng điều kỳ lạ là chúng cũng có các hợp chất hữu cơ. Nó không giống bất kỳ thứ gì chúng ta từng thấy trên Trái Đất."

"Tôi không thích sự yên lặng này," Logan nói qua kênh liên lạc, giọng anh trầm và nghiêm trọng. "Cả tháng nay, chúng ta đã tìm thấy đủ dấu hiệu cho thấy hành tinh này không hề an toàn. Sự yên tĩnh này chỉ khiến tôi cảm thấy tệ hơn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tháng đã trôi qua kể từ khi tàu đổ bộ Odyssey đáp xuống bề mặt Venus 666c. Trong khoảng thời gian đó, phi hành đoàn đã không ngừng làm việc, thu thập và phân tích các mẫu vật từ khu rừng kỳ bí. Không khí, nước, đất đá, thực vật, và xác của những sinh vật nhỏ như sinh vật Pha Lê—tất cả đều là những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn, nhưng mỗi khám phá lại khiến bức tranh ấy trở nên phức tạp hơn, đầy những câu hỏi không có lời giải.

"Ethan, tôi nghe thấy gì đó," anh nói qua kênh liên lạc, giọng anh nghiêm trọng.

"Hoặc chúng ta là bữa tiệc," Logan đáp lại, không chút hài hước. "Cậu đã thấy những dấu chân khổng lồ, và vết cào trên thân cây rồi. Cậu nghĩ thứ gì đã để lại chúng?"

Ethan Voss đứng trong phòng điều khiển chính, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt căng thẳng của anh. Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt anh dán chặt vào bảng trạng thái của tàu. "Mọi người, chuẩn bị hoàn thành báo cáo. Juno, xác nhận thời gian kết nối với tàu mẹ."

Ravi im lặng một lúc, rồi cười nhẹ. "Tôi không muốn đoán. Nhưng này, nếu có thứ gì đó lớn thật, tôi giao nó cho cậu xử lý."

Dr. Naomi Huxley, đang đứng ở phía bên kia của phòng nghiên cứu, nhìn chăm chú qua kính hiển vi phân tử. Cô đang phân tích các mẫu dịch lấy từ xác của Sinh vật Pha Lê, và những gì cô thấy khiến cô không thể rời mắt. "Các bạn nên lại đây xem cái này," cô gọi, giọng cô pha lẫn sự kinh ngạc và lo lắng. Khi cả đội tập trung lại, Naomi chỉ vào màn hình hiển thị cấu trúc tế bào. "Cơ thể của sinh vật này không chỉ chịu đựng được phóng xạ, mà còn sử dụng nó như một nguồn năng lượng chính. Các tế bào của nó hấp thụ phóng xạ từ môi trường và chuyển hóa thành năng lượng để duy trì sự sống."

Ethan gật đầu. "Gửi đi nhanh nhất có thể. Chúng ta không thể để mất dữ liệu này."

Ravi, nghe thấy qua kênh liên lạc, không giấu được sự lo lắng: "Lớn đến mức nào, Logan? Có thể là một sinh vật ăn thịt không?"

Bên trong Odyssey, con tàu nhỏ bé dường như là pháo đài cuối cùng chống lại một hành tinh đầy bí ẩn. Nhưng ngay cả pháo đài này cũng không hoàn toàn an toàn.

Khi ngày làm việc kết thúc, cả đội lặng lẽ trở về khoang nghỉ ngơi, nhưng không ai thực sự thư giãn. Trong bóng tối của tàu Odyssey, những câu hỏi lớn treo lơ lửng trong tâm trí mọi người: phóng xạ này là gì, và nó đến từ đâu? Điều gì đã khiến Sinh vật Pha Lê phải tiến hóa để thích nghi với một môi trường như vậy? Và quan trọng nhất: nếu nó bị săn đuổi, thì kẻ săn mồi kia là gì?

"Rõ," Juno trả lời, giọng cô sắc bén. Cô nhanh chóng chuyển đổi tín hiệu, gửi đi một thông điệp khẩn cấp với nội dung ngắn gọn: "Tàu Odyssey: Tình hình bất thường. Có dấu hiệu của mối đe dọa lớn."

"Tiếng gì?" Ethan hỏi, ánh mắt lập tức chuyển sang màn hình hiển thị hình ảnh từ robot của Logan.

"Tín hiệu đang ổn định," Juno nói, giọng cô đều đặn nhưng không giấu được sự căng thẳng. "Chúng ta còn 3 phút."

Bên trong tàu, Ethan siết chặt tay, ánh mắt anh sắc lạnh khi nhìn chằm chằm vào màn hình. "Juno, chúng ta còn bao nhiêu thời gian kết nối?"

Kael ngả người ra sau, tay lật cuốn nhật ký của mình để ghi chú. "Điều đó nghĩa là gì? Một môi trường mà phóng xạ không phải là kẻ thù, mà là một yếu tố cần thiết cho sự sống? Đây là một bước tiến hóa mà chúng ta chưa từng nghĩ tới." (đọc tại Qidian-VP.com)

Juno Vega, ngồi ở bàn điều khiển liên lạc, không rời mắt khỏi màn hình. Các ngón tay cô lướt nhanh trên bảng điều khiển khi cô hiệu chỉnh tần số và giải mã tín hiệu. "Thời gian kết nối còn lại: 5 phút. Tín hiệu yếu nhưng ổn định. Chúng ta phải nhanh—tôi không muốn bỏ sót bất kỳ dữ liệu nào." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi không chắc," Logan trả lời, đôi mắt nhân tạo của robot quét nhanh qua khu vực. "Nhưng tôi thấy những thân cây phía xa đang rung chuyển. Thứ này nặng... rất nặng."

Ở trung tâm phòng điều khiển, Ethan Voss im lặng quan sát cả đội qua ánh sáng xanh nhạt của các màn hình. Anh lắng nghe mọi báo cáo, nhưng ánh mắt anh luôn sắc lạnh, như thể anh đang cố nhìn ra một bức tranh lớn hơn từ những mảnh ghép rời rạc này. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh trầm và đầy trọng lượng: "Điều này rất thú vị. Nhưng tôi muốn các cậu tập trung vào những gì mà dữ liệu này không nói ra. Phóng xạ này không chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Nó có vẻ như là một mảnh ghép trong một hệ sinh thái phức tạp. Và điều gì đã khiến Sinh vật Pha Lê tiến hóa để sử dụng nó? Nếu đây là kết quả của áp lực tiến hóa, thì thứ gì đã tạo ra áp lực đó?"

Bên ngoài, Logan nhấc khẩu s·ú·n·g năng lượng lên, nhắm thẳng vào khu vực mà những thân cây đang rung chuyển. Những bóng đen lớn bắt đầu xuất hiện, mờ nhạt nhưng rõ ràng đang tiến gần hơn. Logan hít sâu và nói qua kênh liên lạc: "Tôi thấy nó..." giọng Logan vang lên qua kênh liên lạc, trầm và đầy cảm xúc. "Nhưng các cậu sẽ muốn tự mình nhìn rõ hơn."

Ethan siết chặt tay, ánh mắt anh sắc bén hơn bao giờ hết. "Chúng ta không thể bỏ qua khả năng này. Từ giờ mọi hoạt động thăm dò sẽ được giá·m s·át chặt chẽ hơn. Logan sẽ dẫn đầu đội bảo vệ, và tất cả các robot sẽ được trang bị đầy đủ v·ũ k·hí. Chúng ta không thể để bất kỳ ai bị tổn hại."

"Lúc nào cậu chẳng lo lắng, Logan," Ravi Chandar đáp lại qua kênh liên lạc, giọng anh nhẹ nhàng hơn. "Có lẽ thứ đáng sợ nhất ở đây chỉ là vài sinh vật phát sáng dưới hồ. Có thể chúng còn đang dựng một bữa tiệc chào đón chúng ta."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Phát hiện đáng lo