Chương 7: Đàn Linh Hưu
Bên ngoài căn cứ, ánh sáng nhấp nháy từ những chiếc lá phát quang trên các thân cây xoắn ốc tạo nên một khung cảnh huyền bí. Không khí như đặc quánh lại bởi sự yên lặng nặng nề, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gầm xa xăm đã khiến phi hành đoàn cảnh giác hơn bao giờ hết. Logan Pierce đứng gác ở vị trí tiền tiêu, khẩu súng năng lượng trên cánh tay robot của anh sẵn sàng khai hỏa trong tích tắc. Nhưng điều anh nhìn thấy lúc này không phải là mối đe dọa.
"Tôi thấy chúng..." giọng Logan trầm thấp vang lên qua kênh liên lạc. Một thoáng ngập ngừng, trước khi anh nói tiếp: "Các cậu sẽ muốn tự mình nhìn điều này."
Bên trong tàu Odyssey, Ethan Voss ngồi thẳng dậy trên ghế chỉ huy. "Juno, bật chế độ cảm biến ngoại vi. Cho tôi hình ảnh từ vị trí của Logan."
Juno Vega gật đầu, đôi tay lướt nhanh qua bảng điều khiển. "Hình ảnh đang chuyển về... Chờ chút... Được rồi, đội trưởng. Anh sẽ muốn nhìn cái này."
Hình ảnh từ camera ngoài của Logan hiện lên màn hình chính, khiến cả đội sững sờ. Một đàn sinh vật lớn đang di chuyển chậm rãi qua khu rừng. Chúng cao lớn, duyên dáng, với dáng đi nhịp nhàng như thể mọi chuyển động đều được tính toán cẩn thận. Bộ lông dày của chúng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ những cây phát quang xung quanh, tựa như chúng được phủ bởi hàng triệu hạt kim loại nhỏ.
Nhưng điều khiến cả đội không thể rời mắt chính là cặp gạc của chúng. Những chiếc gạc phát sáng, bao phủ bởi những đường vân phức tạp như mạng lưới năng lượng sống động, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ nhấp nháy theo một quy luật kỳ lạ.
"Thật không thể tin được," Dr. Kael Asimov thì thầm. Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình, như thể sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó. "Chúng ta đang nhìn vào một trong những sinh vật đẹp nhất mà tôi từng thấy. Những sinh vật này... Tôi sẽ gọi chúng là Linh Hưu."
"Linh Hưu?" Ravi Chandar nghiêng đầu, nhướn mày. "Được đấy, Kael. Cái tên này hợp với vẻ ngoài thanh lịch của chúng. Nhưng nhìn cách chúng di chuyển kìa, như thể chúng đang đi tìm thứ gì đó."
Kael gật đầu, tay nhanh chóng ghi chú vào cuốn nhật ký cũ của mình. "Có thể chúng đang tìm kiếm thức ăn hoặc nước. Nhưng cách chúng di chuyển thành đàn lớn như vậy cho thấy đây là một chiến lược sinh tồn. Có lẽ loài này thường xuyên phải đối mặt với những mối đe dọa từ kẻ săn mồi."
Ở bàn điều khiển, Ayla Torrence chăm chú theo dõi dữ liệu từ các cảm biến. "Đợi chút," cô nói, phá vỡ sự yên lặng. "Tôi sẽ điều chỉnh cảm biến để thu thập thêm thông tin. Nhưng tôi phải đảm bảo rằng chúng ta không làm lộ vị trí của căn cứ."
Ngón tay cô lướt nhanh qua bảng điều khiển, và màn hình hiển thị hình ảnh cận cảnh của đàn Linh Hưu. Bộ lông của chúng không chỉ lấp lánh mà còn phát sáng theo từng nhịp thở, những dòng ánh sáng nhỏ chạy dọc cơ thể chúng như những mạch năng lượng sống động.
"Xem này," Ayla chỉ tay vào màn hình, giọng cô pha lẫn phấn khích và tò mò. "Bộ lông của chúng không chỉ phát sáng. Nó có vẻ như phản xạ ánh sáng từ môi trường xung quanh, một dạng ngụy trang tự nhiên để bảo vệ chúng khỏi những kẻ săn mồi."
Kael chăm chú lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi những chiếc gạc phát sáng. "Cặp gạc này có thể làm được nhiều hơn là chỉ để phòng thủ," anh nói, như thể đang suy nghĩ thành lời. "Tôi nghĩ chúng có thể là công cụ để giao tiếp, hoặc thậm chí là dẫn đường cho cả đàn. Có lẽ ánh sáng đó chứa đựng thông tin mà chúng ta chưa thể hiểu."
Ở phía ngoài căn cứ, Logan vẫn giữ tư thế cảnh giác, đôi mắt nhân tạo của robot không ngừng quét qua khu vực xung quanh. "Được rồi, tôi thừa nhận là chúng rất đẹp," anh nói qua kênh liên lạc. "Nhưng đừng quên rằng hành tinh này chưa từng tỏ ra thân thiện với chúng ta. Nếu có thứ gì đó lớn và nguy hiểm đủ để săn được Sinh vật Pha Lê, thì cũng có thể nhắm vào đàn này. Và tôi không muốn ở gần khi điều đó xảy ra."
Ethan đứng trong phòng điều khiển, gật đầu. "Logan nói đúng. Chúng ta không biết gì về hành vi của đàn Linh Hưu này. Ayla, kích hoạt chế độ tàng hình cho căn cứ. Tôi không muốn bất kỳ sinh vật nào phát hiện ra chúng ta, dù vô tình hay cố ý."
"Đang kích hoạt," Ayla đáp, bàn tay cô di chuyển nhanh chóng trên bảng điều khiển. Vài giây sau, toàn bộ căn cứ biến mất khỏi môi trường xung quanh, hòa lẫn vào bóng tối của khu rừng.
Khi cả đội tiếp tục quan sát, Ravi đưa ra một giả thuyết. "Nhìn kìa," anh chỉ vào màn hình, nơi đàn Linh Hưu đang tụ lại quanh một khu vực. "Có vẻ như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó. Thức ăn? Nước? Hay một nơi an toàn để nghỉ ngơi?"
Kael gật đầu, ánh mắt anh vẫn đầy suy tư. "Nếu chúng đang tìm kiếm sự an toàn, điều đó nghĩa là chúng cảm nhận được nguy hiểm. Và nếu có thứ gì đó săn đuổi chúng, thì chúng ta cũng cần cẩn thận hơn."
Ravi cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh nhanh chóng biến mất. "Này, tôi không muốn trở thành kẻ đứng giữa một cuộc chiến giữa đàn Linh Hưu và thứ gì đó lớn hơn."
Không khí trong khu rừng trở nên nặng nề một cách kỳ lạ. Đàn Linh Hưu, vốn đang di chuyển thanh thoát giữa ánh sáng nhấp nháy của những thân cây phát quang, đột nhiên khựng lại. Cả đàn đứng im, như thể cảm nhận được một mối nguy hiểm đang rình rập. Những chiếc gạc phát sáng trên đầu chúng bừng lên, ánh sáng từ các đường vân phức tạp trở nên mạnh mẽ hơn, gần như đang gửi đi một tín hiệu cảnh báo.
Rồi, từ sâu trong bóng tối của khu rừng, một tiếng gầm trầm thấp vang lên. Âm thanh ấy kéo dài, rung chuyển không khí và khiến những chiếc lá phát sáng trên cây khẽ run rẩy. Phi hành đoàn trên tàu Odyssey nín thở trước âm thanh đó, một thứ âm thanh không chỉ đơn thuần là tiếng của một sinh vật, mà tựa như lời khẳng định về một quyền lực tối cao trong khu rừng này.
"Các cậu có nghe thấy không?" Logan Pierce lên tiếng qua kênh liên lạc, giọng anh trầm và căng thẳng. "Chúng ta có vấn đề. Và tôi không nghĩ nó nhỏ đâu."
Trên màn hình bên trong tàu, hình ảnh từ các cảm biến ngoại vi hiện lên rõ ràng. Đàn Linh Hưu, vốn di chuyển với vẻ đẹp uyển chuyển, giờ đây trở nên tập trung và đầy cảnh giác. Những con trưởng thành nhanh chóng vây thành một vòng tròn, đầu cúi thấp, những chiếc gạc phát sáng hướng ra ngoài như những thanh kiếm sắc bén. Những con cái và con non được bảo vệ bên trong vòng tròn, trong khi ánh sáng từ gạc của đàn Linh Hưu dường như đồng bộ, nhấp nháy theo một nhịp điệu kỳ lạ.
"Nhìn cách chúng phản ứng kìa," Dr. Kael Asimov thì thầm, đôi mắt anh dán chặt vào màn hình. "Đây không phải là hành động ngẫu nhiên. Chúng đang tổ chức phòng thủ, như một đội hình chiến thuật. Điều này cho thấy chúng có khả năng phối hợp rất cao."
Kael nhanh chóng ghi chép vào cuốn nhật ký của mình, ánh mắt không rời khỏi đàn Linh Hưu. "Ánh sáng từ gạc của chúng có thể là một dạng tín hiệu giao tiếp. Tôi nghĩ chúng dùng nó để cảnh báo hoặc điều phối hành động của đàn. Đây là một hành vi rất thông minh."
"Hoặc là chúng thực sự có lý do để sợ," Ravi Chandar nói, giọng anh trầm xuống. Anh chỉ vào màn hình, nơi ánh sáng từ gạc Linh Hưu đang phản chiếu trên mặt đất. "Thứ gì đó đang đe dọa chúng. Và tôi có cảm giác chúng ta cũng không muốn biết thứ đó là gì."
Câu trả lời xuất hiện không lâu sau đó. Từ bóng tối dày đặc của khu rừng, hai hình dáng khổng lồ từ từ hiện ra. Những sinh vật này di chuyển với sự uyển chuyển đáng sợ, mỗi bước chân của chúng làm lá cây dưới đất rung nhẹ. Chúng trông giống như hổ, nhưng to lớn hơn nhiều, cao gấp đôi một con hổ Trái đất. Bộ da của chúng không mềm mại mà có kết cấu giống như những khối tinh thạch, phát ra ánh sáng xanh nhạt, phản chiếu ánh sáng từ cây cối xung quanh. Đôi mắt vàng rực của chúng sáng lên trong bóng tối, đầy uy lực và c·hết chóc.
"Chúng ta đang nhìn thấy kẻ săn mồi đỉnh cao của hành tinh này," Logan nói qua kênh liên lạc, giọng anh trầm và đầy cảnh giác. "Hai con Yêu Hổ. Chúng không chỉ to lớn mà còn cực kỳ thông minh. Nhìn cách chúng di chuyển kìa, như thể đang lên kế hoạch t·ấn c·ông."
Trên màn hình, hai con Yêu Hổ bắt đầu tách ra, mỗi con di chuyển về một phía của đàn Linh Hưu. Chúng không vội vã lao vào, mà kiên nhẫn vờn quanh, ánh mắt không rời khỏi vòng tròn phòng thủ. Những chiếc vuốt lớn của chúng cào nhẹ xuống đất, để lại những đường rãnh sâu.
"Chúng đang tìm kiếm sơ hở," Kael nhận xét, giọng anh trầm xuống. "Đây không phải là hành động bản năng. Đó là chiến thuật. Chúng biết chính xác mình đang làm gì."
Bên trong tàu, Juno Vega tập trung vào bảng điều khiển, mắt cô theo dõi tín hiệu từ hệ thống tàng hình của căn cứ. "Tàng hình vẫn hoạt động ổn định," cô báo cáo, giọng điềm tĩnh nhưng căng thẳng. "Nhưng nếu đàn Linh Hưu hoặc Yêu Hổ di chuyển quá gần, chúng ta có thể bị lộ. Hệ thống không được thiết kế để che giấu trước những tác động vật lý mạnh."
"Giữ nguyên chế độ tàng hình," Ethan Voss ra lệnh, đôi mắt anh sắc lạnh khi nhìn chằm chằm vào màn hình. "Chúng ta không được can thiệp. Đây không phải là cuộc chiến của chúng ta. Tất cả chỉ quan sát."
Ayla Torrence, đứng gần đó, điều chỉnh các cảm biến để thu thập thêm dữ liệu. "Tôi đang ghi lại mọi thứ," cô nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tập trung. "Dữ liệu về ánh sáng từ gạc Linh Hưu, cấu trúc da của Yêu Hổ... Đây không chỉ là một cuộc săn mồi. Đây là cách một hệ sinh thái vận hành."
Ethan gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy lo lắng. "Hãy chắc chắn rằng chúng ta không thu hút sự chú ý. Nếu một trong hai loài này phát hiện ra chúng ta, tình hình sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát."
Ở bên ngoài, Logan tiếp tục quan sát, nhưng sự căng thẳng trong giọng nói của anh càng rõ hơn. "Chúng bắt đầu di chuyển nhanh hơn," anh báo cáo. "Tôi nghĩ chúng đã sẵn sàng t·ấn c·ông."
Trên màn hình, một con Yêu Hổ nhảy vọt về phía đàn Linh Hưu, nhưng bị cản lại bởi những chiếc gạc sắc bén của một con đực trưởng thành. Con Yêu Hổ gầm lên, lùi lại một chút, nhưng không bỏ cuộc. Con thứ hai ngay lập tức lao vào từ phía bên kia. Đàn Linh Hưu cố gắng giữ vững đội hình, nhưng sự phối hợp của hai con Yêu Hổ nhanh chóng khiến chúng rơi vào tình thế nguy hiểm.
"Chúng ta không thể làm gì sao?" Ravi hỏi, giọng anh pha lẫn sự bất lực và lo lắng. "Đây là một cuộc chiến không cân sức."
"Không," Ethan ngắt lời, ánh mắt anh không rời khỏi màn hình. "Đây là quy luật sinh tồn. Nếu chúng ta can thiệp, chúng ta không chỉ phá vỡ sự cân bằng mà còn đặt cả đội vào nguy hiểm. Chúng ta không thể mạo hiểm."