Bên ngoài căn cứ, bóng tối của khu rừng như dày thêm bởi âm thanh của cuộc chiến. Tiếng gầm của Yêu Hổ hòa lẫn với tiếng rít sắc nhọn của đàn Linh Hưu, tạo nên một bản giao hưởng đầy căng thẳng giữa sự sống và c·ái c·hết. Từng chuyển động của các sinh vật đều được ghi lại qua hệ thống cảm biến của tàu Odyssey, nhưng không ai trong phi hành đoàn có thể rời mắt khỏi màn hình.
Một con Yêu Hổ nhảy lên, t·ấn c·ông từ phía sau đàn Linh Hưu. Đôi vuốt sắc bén của nó quét mạnh vào không khí, nhắm thẳng vào một con Linh Hưu trưởng thành ở vòng ngoài. Tiếng gạc v·a c·hạm với móng vuốt vang lên chát chúa, tạo thành những tia lửa nhỏ lóe lên trong bóng tối. Ánh sáng từ gạc của Linh Hưu bùng lên dữ dội, như một lời cảnh báo cuối cùng, nhưng Yêu Hổ không chùn bước. Sau vài giây giằng co, con Linh Hưu trưởng thành bị hạ gục. Máu từ cơ thể nó nhỏ xuống, nhuộm đỏ lớp rêu phát sáng dưới chân, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp đẽ, vừa kinh hoàng.
Những con Linh Hưu còn lại rít lên, âm thanh của chúng bén nhọn và đồng loạt, như thể đang gửi tín hiệu cho nhau. Nhưng trong lúc đó, con Yêu Hổ thứ hai đã tìm được cơ hội. Nó lao thẳng vào vòng tròn phòng thủ, nhắm vào một con Linh Hưu con yếu ớt. Chỉ trong tích tắc, cú cắn mạnh mẽ của nó đã kết thúc sinh mạng nhỏ bé ấy. Tiếng rên rỉ ngắn ngủi của con Linh Hưu con vang lên trước khi tất cả chìm vào im lặng.
"C·hết tiệt," Logan Pierce nói qua kênh liên lạc, giọng anh căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh quen thuộc. "Chúng quá mạnh. Đàn Linh Hưu không có cơ hội nếu cứ như thế này."
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Dr. Naomi Huxley hỏi, quay sang Ethan Voss. "Chúng ta chỉ đứng đây nhìn sao? Đây không chỉ là quy luật tự nhiên. Chúng ta có thể làm gì đó để giúp chúng."
Ethan quay lại, ánh mắt sắc lạnh của anh đối diện với Naomi. "Và nếu chúng ta can thiệp thì sao?" anh hỏi, giọng nói trầm nhưng cứng rắn. "Nếu chúng ta làm lộ vị trí của căn cứ, hoặc tệ hơn, thu hút sự chú ý của cả hai loài này? Tôi không thể mạo hiểm tính mạng của cả đội chỉ vì một hành động bốc đồng, Naomi."
Naomi không rời ánh mắt khỏi Ethan, giọng cô thấp nhưng vẫn đầy sự phản kháng. "Chúng ta không thể chỉ đứng nhìn những sinh vật này bị tàn sát. Điều này không phải chỉ là khoa học. Đây là đạo đức."
Ethan hít sâu một hơi, đôi vai anh vẫn thẳng và đầy uy quyền. "Đây không phải là Trái Đất, Naomi. Đây là Venus 666c. Mỗi sinh vật ở đây đều tuân theo quy luật của hành tinh này, không phải của chúng ta. Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng tôi phải nghĩ cho sự an toàn của cả đội. Đó là ưu tiên hàng đầu."
Naomi thở dài, ánh mắt cô dịu lại dù sự bất mãn vẫn còn hiện rõ. "Tôi không thích điều này, nhưng tôi hiểu. Tôi sẽ không tranh cãi nữa."
Logan, vẫn đứng ở vị trí quan sát ngoài căn cứ, kiểm tra lại khẩu súng năng lượng trên cánh tay robot của mình. "Tôi đồng ý với Ethan," anh nói qua kênh liên lạc. "Chúng ta không thể can thiệp. Nhưng nếu mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ không ngần ngại khai hỏa để bảo vệ căn cứ."
"Tôi đang giá·m s·át hệ thống tàng hình," Juno Vega báo cáo từ bàn điều khiển. "Đàn Linh Hưu và Yêu Hổ đang di chuyển rất gần căn cứ. Nếu chúng ta gây ra bất kỳ tín hiệu nào, chúng ta có thể tự biến mình thành mục tiêu."
Ethan gật đầu, giọng anh chắc nịch. "Tất cả giữ vững vị trí. Quan sát, nhưng không được can thiệp. Đây không phải là lúc để mạo hiểm."
Bên ngoài, đàn Linh Hưu tiếp tục chống trả, nhưng tình thế ngày càng nghiêng về phía hai con Yêu Hổ. Một con Linh Hưu trưởng thành khác b·ị t·hương nặng, nhưng đàn vẫn không tan rã. Những con trưởng thành giữ vững đội hình, ánh sáng từ gạc của chúng bùng lên mãnh liệt, như một biểu tượng cuối cùng của sự sống sót.
Kael Asimov, vẫn quan sát từ màn hình, thì thầm gần như chỉ đủ để mình anh nghe: "Đây là sự tàn nhẫn, nhưng cũng là sự hoàn hảo của tự nhiên. Chúng đang chiến đấu không chỉ cho bản thân, mà cho cả đàn. Đây là một hành vi vượt xa bản năng, đây là sự hy sinh. Một cách nào đó, chúng ta đang nhìn thấy một điều rất con người."
Ravi Chandar, đứng gần đó, lặng lẽ gật đầu. "Nhưng cái giá phải trả là gì? Nếu chúng không thể thắng, liệu sự hy sinh này có ý nghĩa gì không?"
Hai con Yêu Hổ, dù áp đảo về sức mạnh, vẫn di chuyển thận trọng. Chúng không vội vã lao vào, mà tiếp tục vờn quanh đàn Linh Hưu, chờ đợi thời cơ để tung đòn quyết định.
"Chúng đang chơi trò mèo vờn chuột," Logan nói qua kênh liên lạc. "Chúng biết rằng đàn Linh Hưu không thể giữ đội hình mãi. Đây là vấn đề thời gian."
Bên trong tàu, Ayla Torrence điều chỉnh thêm các cảm biến để ghi lại chi tiết từng chuyển động. "Tôi chưa bao giờ thấy một hệ sinh thái nào phức tạp như thế này," cô nói, giọng cô pha lẫn sự ngạc nhiên và căng thẳng. "Yêu Hổ không chỉ là những kẻ săn mồi. Chúng là những bậc thầy chiến thuật. Và ánh sáng từ gạc của Linh Hưu... tôi nghĩ nó không chỉ để giao tiếp. Có lẽ nó còn là v·ũ k·hí phòng thủ cuối cùng."
Ethan nhìn cô, gật đầu nhẹ. "Vậy hãy ghi lại tất cả. Đây là cơ hội để hiểu rõ hơn về một hành tinh mà chúng ta hầu như chưa biết gì. Nhưng nhớ, không được thu hút sự chú ý."
Cuộc chiến tiếp diễn như một vở kịch bi thảm giữa sức mạnh vượt trội và sự kiên cường tuyệt vọng. Một con Linh Hưu đực trưởng thành, b·ị t·hương nặng, vẫn lao lên, dùng gạc của mình để chặn một cú t·ấn c·ông của Yêu Hổ. Nhưng sức mạnh của nó không đủ để ngăn kẻ săn mồi. Con Yêu Hổ gầm lên, hạ gục con Linh Hưu đực trong một cú vồ mạnh mẽ.
Đàn Linh Hưu bắt đầu tan rã, những con còn lại bỏ chạy vào bóng tối, để lại hai kẻ săn mồi đứng giữa chiến trường nhuốm máu.
Bên trong tàu, không ai nói gì. Cả đội đều hiểu rằng, dù họ không trực tiếp tham gia, nhưng họ đã chứng kiến một trong những minh chứng rõ ràng nhất về quy luật tàn khốc của sự sinh tồn trên hành tinh này.
Ethan, với ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên quyết, phá vỡ sự im lặng. "Mọi người tiếp tục theo dõi. Đây chỉ là khởi đầu. Và chúng ta cần phải chuẩn bị."
Bên trong căn cứ Odyssey, không khí trở nên ngột ngạt khi đàn Linh Hưu bắt đầu bỏ chạy sau cuộc chiến ác liệt với hai con Yêu Hổ. Ánh sáng từ những chiếc gạc phát sáng của chúng nhấp nháy liên tục, như những ngọn đèn hiệu báo động giữa màn đêm nặng nề. Mặc dù đã mất đi một vài thành viên, đàn Linh Hưu vẫn giữ được đội hình, lao đi trong sự hỗn loạn, vượt qua những thân cây xoắn ốc và lớp địa y phát sáng dưới chân.
Nhưng trong cơn hoảng loạn, một số con Linh Hưu mất phương hướng. Một con trưởng thành, với cặp gạc rực rỡ ánh sáng, lao thẳng về phía căn cứ Odyssey. Hệ thống tàng hình đang hoạt động hết công suất để giữ căn cứ ẩn mình trong bóng tối, nhưng cú v·a c·hạm mạnh mẽ của con Linh Hưu đã phá vỡ sự cân bằng mỏng manh ấy.
Tiếng "ầm" vang lên như một tiếng sét giữa khu rừng yên tĩnh. Cả căn cứ rung chuyển, và ngay lập tức, hệ thống báo động bên trong kêu lên inh ỏi.
"Cái quái gì vừa xảy ra?" Ethan Voss quát lớn, ánh mắt sắc lạnh quét khắp phòng điều khiển. Anh không cần đợi câu trả lời khi màn hình chính hiển thị dữ liệu: một phần hệ thống tàng hình đã bị hỏng.
"Hệ thống tàng hình bị gián đoạn," Juno Vega báo cáo từ bàn điều khiển, giọng cô điềm tĩnh nhưng rõ ràng có sự căng thẳng. "Va chạm vừa rồi đã làm hỏng một số cảm biến ngoại vi. Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn lộ diện, nhưng nếu không sửa chữa ngay, căn cứ sẽ bị phơi bày."
Ayla Torrence nhanh chóng tiến đến bảng điều khiển kỹ thuật, đôi tay cô lướt nhanh qua các phím để kiểm tra thiệt hại. "Hệ thống cảm biến phía bắc bị vô hiệu hóa hoàn toàn," cô thông báo, giọng cô nhanh và cương quyết. "Tôi có thể cố gắng khởi động lại, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Mỗi phút trôi qua, chúng ta càng dễ bị phát hiện hơn."
"Làm ngay đi, Ayla," Ethan ra lệnh, giọng anh chắc nịch nhưng không giấu được sự căng thẳng. "Juno, chuẩn bị các phương án phòng thủ. Nếu căn cứ bị phát hiện, tôi muốn sẵn sàng đối phó ngay lập tức."
Bên ngoài, hai con Yêu Hổ, nhận thấy sự hỗn loạn trong đàn Linh Hưu, bắt đầu chuyển sự chú ý. Một trong hai con dừng lại, phát ra một tiếng gầm trầm đục, vang vọng khắp khu rừng. Đôi mắt vàng rực của nó quét qua khu vực, như thể đang tìm kiếm nguồn gốc của sự bất thường. Rồi, như bị thu hút bởi những rung động và ánh sáng lạ, nó bắt đầu tiến về phía căn cứ. Con thứ hai nhanh chóng theo sau, cả hai đều di chuyển chậm rãi nhưng đầy uy lực, mỗi bước chân của chúng như dồn thêm áp lực lên nền đất.
"Chúng ta có vấn đề lớn," Logan Pierce báo cáo qua kênh liên lạc, giọng anh trầm và căng thẳng. Từ vị trí quan sát bên ngoài, anh có thể nhìn thấy rõ hai con Yêu Hổ đang tiến gần hơn. "Chúng đã cảm nhận được điều gì đó. Chúng đang tiến về phía căn cứ."
"C·hết tiệt!" Ayla lẩm bẩm, bàn tay cô không ngừng thao tác trên bảng điều khiển. "Tôi cần thêm thời gian để khởi động lại hệ thống tàng hình, nhưng nếu chúng đã nhìn thấy chúng ta, thì việc sửa chữa này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta cần chuẩn bị đối đầu với chúng."
Juno Vega, ngồi ở bàn điều khiển v·ũ k·hí, quay sang Ethan. "Chúng ta có thể s·ử d·ụng s·úng hạng nặng trên tàu để ngăn chúng lại. Nhưng nếu làm thế, tiếng ồn sẽ quá lớn, và tôi không chắc chúng ta có thể đối phó với những thứ khác mà nó sẽ thu hút đến đây."
Ethan cau mày, ánh mắt đầy tính toán. "Đó là lựa chọn cuối cùng. Chúng ta không thể sử dụng v·ũ k·hí hạng nặng trừ khi không còn cách nào khác." Anh quay sang Ayla. "Cố sửa hệ thống nhanh nhất có thể. Chúng ta cần phải tàng hình trở lại trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát."
"Rõ, đội trưởng," Ayla đáp, giọng cô thể hiện sự tập trung cao độ.
Ethan quay sang Logan qua kênh liên lạc. "Chuẩn bị đội robot sinh học. Nếu chúng t·ấn c·ông, chúng ta cần sẵn sàng bảo vệ căn cứ. Nhưng không được khai hỏa trừ khi tôi ra lệnh."
Logan gật đầu, điều khiển robot sinh học của mình ra ngoài. Ánh sáng từ đôi mắt nhân tạo của robot quét qua khu vực xung quanh. "Nếu tàng hình không ngăn được chúng, thì tôi sẽ cho chúng thấy chúng ta không phải mục tiêu dễ dàng," anh thì thầm, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Bên ngoài, hai con Yêu Hổ đã đến gần hơn. Chúng dừng lại ở rìa khu vực căn cứ, đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào bức tường vô hình bị hư hỏng. Một con gầm lên lần nữa, âm thanh như một lời thách thức đầy uy lực.
Bên trong, Ayla hét lên: "Chúng đã nhận ra chúng ta. Tôi đang làm hết sức, nhưng cần thêm vài phút nữa!"
Ethan quay sang Juno. "Giữ v·ũ k·hí trong trạng thái sẵn sàng. Nếu bất kỳ con nào t·ấn c·ông, chúng ta sẽ đáp trả ngay lập tức."
Juno gật đầu, tay cô lướt qua bảng điều khiển. "Hệ thống v·ũ k·hí đã sẵn sàng. Nhưng tôi nhắc lại, nếu chúng ta sử dụng v·ũ k·hí hạng nặng, mọi sinh vật trong bán kính vài cây số sẽ biết đến sự hiện diện của chúng ta."
Ethan nhìn chằm chằm vào màn hình, nơi hình ảnh hai con Yêu Hổ đang dần tiến gần hơn. "Tôi hiểu," anh nói, giọng anh trầm và dứt khoát. "Chúng ta sẽ không sử dụng v·ũ k·hí hạng nặng trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Logan, chuẩn bị khai hỏa nếu chúng vượt qua ranh giới."
Khi hai con Yêu Hổ tiến thêm vài bước, cả căn cứ như bị nín thở. Một con cúi thấp người, đôi mắt sáng rực như hai ngọn đèn nhỏ, tập trung vào khu vực căn cứ. Con còn lại từ từ di chuyển sang một bên, như thể đang tìm kiếm một điểm yếu.
Bên trong căn cứ, 20 cỗ robot sinh học đã được kích hoạt, ánh sáng từ các khớp nối trên cơ thể chúng nhấp nháy, sẵn sàng lao vào trận chiến. Ethan, đứng thẳng giữa phòng điều khiển, ra lệnh qua kênh liên lạc: "Mọi người vào vị trí. Đây là lúc chúng ta bảo vệ căn cứ. Hãy nhớ, chúng ta không được mắc sai lầm."
Bên ngoài, Logan nhắm thẳng khẩu súng năng lượng vào một trong hai con Yêu Hổ. Ánh sáng từ khẩu súng lóe lên trong bóng tối. "Chúng ta sẽ xem liệu kẻ thống trị ở đây là chúng, hay là chúng ta," anh lẩm bẩm.
Trong bóng tối dày đặc của khu rừng, hai con Yêu Hổ gầm lên, như thể đáp lại thách thức. Trận chiến dường như không thể tránh khỏi.