Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 14: Thuận Lợi
" Ngươi..."
Tên nam tử kia bị đập đau nhói một cái chỉ có thể thốt ra một từ sau đó liền trực tiếp mê mang ngất xỉu ngã ầm một cái. Giang Mộc thấy thế liền là thở phào một cái sau đó liền nhanh chóng xé ra áo của tên ma pháp sư này kết thành dây chói trực tiếp đem cái tên này cho trói chặt lại. Sau khi làm xong việc này, Giang Mộc cũng là kiểm tra thân thể của tên ma pháp sư này tìm kiếm lấy chìa khóa của căn phòng kia.
Rất nhanh Giang Mộc đã tìm thấy một cái chìa khóa.
" Được rồi, bây giờ cũng không còn nhiều thời gian, ba cái tên kia cũng không biết khi nào sẽ trở về cho nên ta cần phải mau chóng hành động a."
Thầm nghĩ, Giang Mộc trực tiếp đi tới cánh cửa kia, đem chìa khóa đút vào bên trong lỗ khóa hơi dùng sức vặn một cái. Cọt kẹt một tiếng vang lên, sau đó Giang Mộc cũng đưa tay nắm lấy tay nắm cửa hơi hơi xoay chuyển một cái cánh cửa kia cũng liền mở ra. Vừa mới mở cửa, Giang Mộc liền nghe tới từng tiếng thút thít cùng hoảng sợ của nữ tử.
" Đừng, ta xin các ngươi hãy thả ta ra, các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể trả cho các ngươi a."
Một loạt lời cầu xin than vãn nhanh chóng truyền vào tai Giang Mộc. Giang Mộc nghe thấy những lời nói này cũng là trực tiếp đem cửa mở ra nhìn lấy không gian ở bên trong. Lúc này đập vào mắt Giang Mộc là hơn 20 người nữ tử từ 14, 15 đến 25 tuổi. Giang Mộc hơi đưa mắt tìm một cái mới chú ý lấy một cái nữ sinh đang ngồi xoay lưng đối diện với mình, đầu đang cuối xuống đầu gối không ngừng thút thít khóc nhỏ.
" Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, là ta đây, ta tới cứu ngươi rồi đây."
Giang Mộc lúc này cũng là thử nghiệm gọi lấy xem thử cô gái này có phải là Thanh Hàn hay không. Mà vị thiếu nữ kia nghe thấy giọng của Giang Mộc vang lên cũng là thân thể ngừng run rẩy một cái sau đó liền trực tiếp xoay người dùng đôi mắt đã đỏ lên hơi hơi sưng húp nhìn vào có vẻ khả ái mang theo vài nét mong đợi nhìn tới Giang Mộc.
Sau khi nàng nhìn thấy người tới thật sự là Giang Mộc, thế là nàng liền trực tiếp khóc òa lên phóng vào trong ngực của Giang Mộc không ngừng níu chặt vai áo Giang Mộc khóc lên.
" Giang Mộc, thật tốt quá, thật tốt quá. Ta cứ tưởng ta sẽ, ta sẽ.."
Giang Mộc cảm nhận trước ngực mình một mảnh ướt át cũng là lộ ra một chút đau lòng xoa đầu Thanh Hàn hai cái sau đó liền hai tay cầm lấy bả vai Thanh Hàn đem nàng dời ra một khoảng cách. Giang Mộc dùng tay lau đi nước mắt trên mặt của Thanh Hàn rồi nói.
" Tiểu Hàn, chúng ta hiện giờ cũng không có quá nhiều thời gian, cho nên là chúng ta trước tiên rời khỏi đây trước. Chờ khi đã an toàn muốn nói gì thì nói a."
Thanh Hàn nghe vậy cũng là nhu thuận gật đầu đi gần tới bên cạnh Giang Mộc, dùng tay nắm lấy tay áo của Giang Mộc chờ đợi theo Giang Mộc rời đi. Mà Giang Mộc lúc này cũng là đi tới trước mắt những cô gái còn lại ân cần nói.
" Chư vị, ta đánh đánh ngất tên pháp sư ở bên ngoài, hiện giờ tại cái nhà máy này đều không có người canh gác. Vì thế bây giờ nếu mọi người muốn rời đi thì tận dụng thời cơ này đi."
Nói xong, Giang Mộc cũng xoay người mang theo Thanh Hàn nhanh chóng hướng ra phía bên ngoài rời đi. Mà đám người con gái còn lại đều là hoang mang nhìn lấy lẫn nhau một cái sau đó cũng là nhanh chóng lau đi nước mắt nhanh chóng đuổi theo Giang Mộc rời đi. Rất nhanh, một đám người liền đi ra khỏi nhà máy, mọi chuyện đều rất thuận lợi, còn như chuyện Giang Mộc lo lắng nhất là ba người kia quay trở lại cũng không có xảy ra.
Vì thế, Giang Mộc cũng là dắt lấy xe máy khởi động chở Thanh Hàn rời đi. Còn như đám người con gái còn lại thì Giang Mộc cũng là chỉ cho bọn họ con đường mà hắn đi tới rồi sau đó mới chở lấy Thanh Hàn rời đi. Thanh Hàn cái nha đầu kia không biết là do quá hoảng sơ hay là mệt mỏi mà khi ngồi lên trên xe máy liền một mực ôm lấy Giang Mộc sau đó triệt để ngủ th·iếp đi.
Giang Mộc thấy thế cũng chỉ là cười cười sau đó trực tiếp nhắm một cái hướng không ngừng chạy đi. Thời gian đảo mắt một cái đã trôi qua 30 phút, Giang Mộc lúc này sau khi chạy mò đường cũng là đi tới khu vực mà hắn quen biết, thế là Giang Mộc trực tiếp chạy xe tới sở cảnh sát. Sau đó liền đem chiếc xe máy dựng ở bên cạnh sở cảnh sát kèm theo tờ giấy ghi chú nhờ bọn họ trả lại xe.
Tới cuối cùng Giang Mộc mới là dắt lấy Thanh Hàn đi lên chuyến xe buýt chạy trở về Diên Phước. Trong lúc trên xe buýt, khi Thanh Hàn đã hoàn toàn ngủ th·iếp đi, Giang Mộc mới lấy ra điện thoại trước tiên là thông báo tình hình cho vị thúc thúc cảnh sát kia, sau đó mới gọi cho Lan di thông báo.
" ALo, Lan di người còn đó không?"
Lúc này, Lan di đã trở về trong nhà sau khi tìm kiếm xung quanh thôn làng. Nàng đang lo lắng chờ đợi lấy tin tức của tiểu Hàn thì phát hiện có điện thoại gọi tới. Khi nàng mở lên mới phát hiện là của Giang Mộc gọi tới.
" Là ta đây tiểu Mộc, bên phía ngươi như thế nào rồi, có tin tức của Tiểu Hàn chưa ?"
Giang Mộc nghe thấy Lan di phản hồi cũng là vui vẻ đáp.
" Lan di cũng đừng lo lắng, tiểu hàn đã được ta đón trở về rồi. Hiện tại chúng ta đang trên đường trở về. Ngài cũng không nên tiếp tục lo lắng."
Lan di nghe vậy cũng là mừng rỡ không thôi, nàng mừng rỡ nói ra.
" Quá tốt rồi, quá tốt rồi. Có thể về là tốt, đúng rồi các ngươi còn chưa ăn gì đi, để ta đi hâm nóng lại đồ ăn chờ đợi các ngươi trở về ăn a."
Giang Mộc nghe vậy cũng là cảm giác được bụng của mình cũng là không ngừng reo lên cho nên cũng không có từ chối.
" Vậy làm phiền Lan di rồi, chờ lát nữa ta sẽ dắt tiểu hàn trở về a, ngài cứ yên tâm."
Sau đó Giang Mộc cùng Lan di hơi trao đổi vài cái mới cúp điện thoại đi. Giang Mộc lúc này cũng là nhìn về đồng hồ mới phát hiện hiện giờ đã là hơn mười giờ tối. Giang Mộc lại nhìn về phía ngoài đường quan sát quan cảnh một thoáng mới xác định từ bây giờ về đến nhà còn phải một khoảng thời gian cho nên liền định nhắm mắt nghỉ ngơi một cái. Thế là Giang Mộc hơi nhắn nhủ với vị nơ xe quen thuộc một tiếng sau đó liền trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi lấy.
Mãi cho một lúc sau khi Giang Mộc bị vị nơ xe kia nhắc dậy thì Giang Mộc mới mang theo con mắt mơ ngủ mơ mơ hồ hồ dắt lấy Thanh Hàn đi xuống xe. Bến xe buýt chỉ cách thôn làng có 200 mét, cho nên sau năm phút Giang Mộc đã mang theo Thanh Hàn trở về nhà của Lan Di.
"Lan di, Lan di, chúng ta trở về rồi a!"
Giang Mộc đứng trước cửa nhà Lan Di nhỏ nhẹ gõ cửa mấy cái hô lên. Rất nhanh từ bên trong nhà vang lên tiếng chân vội vàng cùng một giọng nói vui vẻ vang lên.
" Tới, tới, tới a."
Sau đó cánh cửa trước mặt Giang Mộc nhanh chóng mở ra, lúc này ánh vào ánh mắt của Giang Mộc cùng Thanh Hàn hai người là một vị thiếu phụ khoảng tầm 30, 35 tuổi. Mà chưa đợi Giang Mộc mở miệng nói chuyện thì Thanh hàn đã trực tiếp nhào vào lòng ngực Lan di không ngừng nhỏng nhẻo làm lũng nói.
" Mẹ, ta, ta rốt cuộc trở về."
Lan Di cũng là đôi mắt ươn ướt không ngừng vỗ lưng Thanh Hàn nói nhỏ.
" Con gái lớn không được khóc nhè, mau đi vào trong tắm rửa lấy a, ngươi mau nhanh còn cùng tiểu Mộc ăn cơm nữa a. Phải biết tiểu Mộc vì ngươi mà vất vả một đêm a. "
Thanh Hàn nghe vậy cũng là ngượng ngùng cười một cái sau đó liền tựa như một ngọn gió trực tiếp phóng vào bên trong nhà. Giang Mộc cùng Lan di nhìn thấy cái nha đầu kia như vậy cũng là nhìn nhau cười một cái. Lúc này Lan di cũng nhìn thấy Giang Mộc hình tượng có chút lấm len cũng là mỉm cười nói.
" Tiểu mộc, ngươi cũng đi vào rửa tay chân mặt mũi một cái a. Chờ tiểu hàn sau khi tắm rửa xong liền cùng nhau ăn cơm a."
Giang Mộc nghe vậy cũng là không có khách sáo trực tiếp tiến vào trong nhà Lan di, bất quá khi đi vài bước Giang Mộc lại nhớ tới một chuyện mới gọi lại đang đi vào trong bếp Lan di nói.
" Lan Di, ta quên mất có hai thứ phải đưa cho người a."
Nói rồi nói, Giang Mộc liền từ trong cặp sách lấy ra hai cái túi nhỏ đưa ra trước mặt Lan Di nói tiếp.
" Lan Di, đây là của ta một chút tấm lòng thành, cái này xem như là quà mừng năm mới cho người a."
Lan Di thấy vậy cũng không có trước tiên cầm lấy mà là nhìn Giang Mộc một cái sau đó liền nói.
" Tiểu Mộc, ngươi làm sao lại mua quà a, cái này ta..."
Giang Mộc nghe vậy liền biết Lan Di muốn từ chối cũng là mỉm cười đem hai túi quần áo nhét vào trong tay của Lan di nói.
" Lan di, cái này là tiền thưởng tết của ta, hơn nữa đều là đồ giành cho phụ nữ, nếu như ngài không nhận ta cũng không thể mặc a."
Lan Di nhìn lấy trong tay mình hai cái túi nhỏ, thông qua miệng túi nàng có thể nhìn thấy rõ bên trong chứa lấy một bộ quần áo. Nàng lại nhìn về Giang Mộc một cái mới là thở dài nói ra.
" Vậy được rồi, Lan Di thay mặt tiểu hàn trước tiên cảm ơn ngươi a. Bất quá như này đi, ngày mai năm mới ngươi nhất định đến nhà của ta ăn mừng năm mới a."
Giang Mộc nghe vậy cũng là không suy nghĩ nhiều trực tiếp đồng ý.
" Vậy được a, ngày mai ta sẽ đến sớm phụ giúp lan di dọn dẹp nhà cửa cùng trang trí a. À đúng rồi, sẵn tiện ngài đem cái này vào thay thử xem có hay không vừa vặn a?"