Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ma Pháp Sư
Unknown
Chương 57 : Ma Linh Mai Thúy
Mà lúc này, Giang Mộc tâm thần triệt để tập trung không ngừng quán thâu tinh thần lực của mình tiến vào bên trong trắc linh thạch.
Theo tinh thần lực của Giang Mộc không ngừng tiến vào thì bên trong Trắc Linh Thạch bỗng chốc phát ra một cái nho nhỏ điểm sáng. Mà cái điểm sáng này theo Giang Mộc đưa vào càng nhiều Tinh Thần Lực thì độ sáng càng tăng.
Mà làm người trong cuộc Giang Mộc. Lúc này tâm thần Giang Mộc lại nhìn thấy một cảnh tượng rất huyền ảo. Chỉ thấy dựa theo tinh thần lực truyền vào trắc linh thạch. Giang Mộc liền thấy bên trong nội bộ Trắc Linh thạch tựa như tồn tại một cái cánh cửa nhỏ.
Mà ánh sáng phát ra bên ngoài trắc linh thạch đều toàn bộ đến từ cánh cửa này. Mà Tinh thần lực của Giang Mộc tựa như là sức lực của Giang Mộc không ngừng hướng cánh cửa kia đẩy tới như là muốn đem nó mở ra đồng dạng.
Theo khe hở cánh cửa càng lớn thì ánh sáng để lộ ra càng mạnh. Cho tới một khoảnh khắc Giang Mộc triệt để mở toang cánh cửa đó thì ngồi ở bên ngoài Thư lão liền tuy đã có tâm lý chuẩn bị nhưng vẫn bị ánh hào quang màu trắng toả ra từ Trắc Linh Thạch thắp sáng cả căn phòng làm cho kinh ngạc.
Bất quá Giang Mộc ở trong cái thế giới kia cũng không có dừng lại bởi vì trước mặt Giang Mộc liền xuất hiện một cái đại môn khác. Giang Mộc thấy thế liền hướng về đại môn hơi đẩy một cái.
Chỉ là lần này mở cửa, Giang Mộc liền cảm thấy có chút quá sức. Cuối cùng Giang Mộc chỉ có thể để cánh cửa mở ra hơi hé một chút liền hoàn toàn bất lực. Mà lúc này bên trong căn phòng của thư lão, ban nãy ánh sáng trắng cực thịnh kể từ khi Giang Mộc đem cảnh cửa thứ hai hơi mở hé một điểm liền trực tiếp biến mất.
Thay vào đó chính là một màu xanh dương nhàn nhạt. Thư lão ban đầu vẫn có chút điềm tĩnh nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi nhìn về Giang Mộc nói ra.
" Ngươi thức tỉnh hệ ma pháp nhưng là hai hệ trở lên hay sao?"
Giang Mộc nghe thấy Thư Lão nói như vậy cũng là có chút bất ngờ liền hỏi lại.
" Thư lão tiền bối, làm sao ngài biết?"
Thư lão nghe thấy Giang Mộc nói như vậy liền biết là mình đoán đúng liền hướng Giang Mộc nói.
" Năm xưa cái tên kia lúc trắc linh cũng là như vậy a. Chỉ là lúc ấy quang mang của hắn chỉ thua ngươi có một ít thôi a. Cho nên ta mới đoán ngươi phải thức tỉnh hệ thứ ba hoặc thứ bốn thì trên mặt tinh thần lực mới có thể vượt qua được hắn a."
Giang Mộc nghe lấy Thư lão giải thích cũng là bắt đầu cảm thấy mình có phải hay không thật là cái đứa bé năm đó a. Tuy là Giang Mộc biết Thiên Phú cùng một loại cũng là không hiếm.
Thế nhưng nếu là cha con quan hệ thì thiên phú cũng có xác suất truyền qua a. Hơi đắn đo một lúc, Giang Mộc liền đem ba cái hệ của mình lộ ra trước mặt Thư lão cùng kể ra sự việc diễn ra bên trong quá trình thức tỉnh.
Mà Thư lão nghe từ đầu đến cuối cũng trực tiếp đứng dậy mừng rỡ nhìn về phía Giang Mộc nói.
" Giống, quá giống a. Quả thật là đúc từ một khuôn a. Ngày xưa cái tiểu tử kia qua nhiều lần bị thương cùng đột phá cũng là giác tỉnh lấy hệ ma pháp có cùng đặc tính với lần bị thương gần nhất a."
Sau đó Giang Lão liền hai tay nắm lấy vai Giang Mộc nói.
" Giang Mộc, cho ta một ngày thời gian. Ta có thể dùng ADN của ngươi cùng mẹ của ngươi đối chiếu qua. Nếu như trùng khớp thì..."
Giang Mộc nghe vậy cũng là cảm thấy vui mừng đan xen. Vui tự nhiên là tìm được nguồn cội. Chỉ là nguồn cội này cũng quá thảm rồi, trực tiếp cha mẹ đi hết.
Bất quá Giang Mộc vẫn là đưa cho Thư lão đầu một ít tóc của mình cùng móng tay, tế bào mấy cái loại này cho Thư lão đầu. Sau đó hai người cũng không ở cái chủ để này nói chuyện tiếp mà nói về một số phương diện khác.
Sau hơn nửa tiếng, Giang Mộc mới nhìn về Thư Lão nói.
" Thư lão tiền bối, ta hi vọng dù có thể hay không tìm ra thân phận của ta ta vẫn hi vọng ngài giúp ta giấu đi thiên phú của ta."
" Ta biết có thiên phú là cái tốt, thế nhưng ở ngoài kia vẫn có rất nhiều tên tâm thần muốn làm một ít gì đấy nghiên cứu. Cho nên khi ta chưa đủ lông đủ cánh. Làm phiền ngài đem chuyện ngày hôm nay nhìn
cho phong ấn đi. Tốt nhất đừng để người khác biết a."
" Được rồi, dù thế nào đi nữa ta vẫn sẽ tiến vào Cảnh Long Học viện. Chỉ là không biết việc ngài nói hai cái đồng bạn của ta cũng có thể tiến vào có thật hay không?"
Thư lão nghe vậy trên mặt lộ ra một nét xấu hổ hướng Giang Mộc nói.
" Ta vốn là tính dùng hai cái tiểu tử kia đem ngươi cột qua đây. Chỉ là không biết chuyện lại ra thế này. Cho nên là .... Ừ ngươi có thể dẫn hai cái tiểu tử kia đi qua đây a. Dù sao Cảnh Long học viện người cũng ít. Thêm hai cái tiểu tử cũng không sao a."
Giang Mộc nghe thấy như thế cũng là hướng Thư lão viện trưởng cảm tạ một cái sau đó liền trực tiếp đi ra bên ngoài căn phòng. Vừa mới đi ra bên ngoài, giọng nói của Chu Liêm lão sư liền vang lên bên tai Giang Mộc.
" Thế nào tiểu tử, đã quyết định rồi sao?"
Giang Mộc nhìn thấy Chu Liêm không biết từ lúc nào đã lấy ra một cái ghế bố nhàn nhã nằm uống rượu lấy cũng tiến gần tới vị trí của hắn nói ra.
" Chu lão sư, ta liền quyết định gia nhập cảnh long học viện rồi a. Bất quá ta cũng phải trở về thu dọn đồ đạc. À đúng rồi, hai cái bằng hữu của ta chắc cũng sẽ cùng gia nhập cho nên không biết ngài có thể hay không một lần nữa mang ta trở về a?"
Chu Liêm nghe thấy Giang Mộc nói ra gia nhập cũng không có bất ngờ. Hắn hơi mở ra một cái con mắt nhìn về Giang Mộc một cái sau đó cũng lại lần nữa biến về điệu bộ lười nhác vươn tay chỉ về phía chân núi Cảnh Long nói.
" Bên dưới có đường, ngươi tự đi lấy a. Ta hiện giờ rất bận, không có thời gian."
Giang Mộc nghe vậy liền nhìn lấy cái bộ dạng nằm ngủ thoải mái của Chu Liêm, nào có cái gì bận rộn a. Bất quá Giang Mộc cảm giác được Chu Liêm cái người này thế mà trực tiếp ngủ rồi cũng đành bó tay tự thân một mình mò đường đi xuống múi.
Giang Mộc cũng không biết có phải hay không chỗ ở của Thư lão ở mặt khác của núi Cảnh Long, thế nhưng một đường đi theo lối mòn đi xuống ngoài một ít cỏ cùng hoa thì Giang Mộc chỉ thấy được đất cùng đá mà thôi.
Ngay cả một hình bóng nhân loại đều không có. Một bên khác đang nằm nhoài ở trên ghế bố Chu Liêm liền nghe được giọng của Thư lão vọng ra.
" Tiểu chu, vào đây có chút việc."
Chu Liêm nghe thấy Thư lão lên tiếng cũng không có tiếp tục lười nhác trực tiếp đứng dậy hướng bên trong phòng đi tới. Thư lão nhìn Chu Liêm một cái liền đem ra một cái bọc trong suốt nhỏ bên trong gói gém lấy mẫu vật của Giang Mộc ném cho Chu Liêm nói.
" Ngươi đem nó đi xét nghiệm a, dùng Adn lưu trữ của người nhà Trần Dương đối chiếu một phen. Nên nhớ đừng để lộ cái gì thông tin cùng dấu vết."
Chu Liêm nghe thấy Thư lão nói như vậy cũng là có chút tò mò hướng Thư lão hỏi.
" Thư lão, thật là cái tên kia con ruột sao?"
Thư lão nghe vậy liền liếc Chu Liêm một cái cười nhạt nói.
" Cái này ngươi còn cần phải hỏi. Đi thử liền có thể biết rồi. Đúng rồi, sau này cái tiểu tử kia liền giao cho lớp của ngươi rồi."
Nói xong, Thư lão liền phẩy phẩy tay đuổi đi chu liêm. Chu Liêm thấy thế cũng đem cái bọc nhỏ kia cho cất vào trong ngực. Sau đó hắn liền đi ra ngoài trực tiếp mở ra Dực ma cụ hướng về một cái phương hướng khác rời đi.
Còn như Giang Mộc, hắn sau hơn một tiếng chất vật xuống núi cùng hơn 1 tiếng hỏi thăm dò đường bắt xe mới trở về tới học viện Tây Giang. Khi về tới học viện, Giang Mộc cũng không có trở lại lớp học mà là quay trở về kí túc xá của mình.
Còn như lớp học hôm nay, Giang Mộc cũng không có hứng thú rồi. Giang Mộc sau khi trở về kí túc xá liền nằm ì trên giường đưa mắt nhìn lên tầng thứ hai của giường đôi không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
" Ta thật sự là cái kia nhân vật hài tử sao?"
" Mẹ ta làm sao lại bị hại c·h·ế·t?"
" Của ta Thiên phú lại thật sự là cái gì?"
Từ đầu đến cuối, ba cái câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu Giang Mộc. Hắn cố trấn định nhắm mắt ngủ đi một lát tạm thời đem chuyện kia quên đi.
Thế nhưng trong tiềm thức, ba cái câu hỏi kia tựa như là gai nhọn không ngừng đâm nhói kích thích tinh thần Giang Mộc.
Thế là Giang Mộc trực tiếp ngồi dậy đả toạ minh tu muốn mượn trạng thái này tạm thời bình tĩnh đi xuống. Chỉ là khi nhìn về ba cái đoàn nho nhỏ ma linh trôi nổi ở trong Linh Gian của mình.
Giang Mộc không khỏi nghĩ tới Thiên phú của chính mình. Nói thật, Giang Mộc cũng không biết chính mình thật sự là sở hữu cái thiên phú đó hay là một loại may mắn.
Như Giang cha xứ lúc trước nói chuyện. Giang Mộc trong suốt 15 năm đã làm bạn với ba loại nguyên tố này rất rất lâu. Dẫn tới lúc thức tỉnh có thể thức tỉnh lấy ba hệ này.
Thế nhưng thường thức ma pháp mà Hồ lão sư dạy có nói rằng khi ma pháp sư thức tỉnh. Thì loại nguyên tố thân cận nhất đối với ma pháp sư liền sẽ đem tất cả nguyên tố khác cho đè ép khiến nguyên tố khác không thể cùng lúc bị ma pháp sư giác tỉnh.
Mà ma pháp sư khi lên cấp có thể thức tỉnh thêm một cái hệ khác liền là do hai cái yếu tố. Thứ nhất là do linh hồn cùng linh gian của ma pháp sư mạnh mẽ đi lên.
Hai cái này ngươi có thể tựu xem là thảo cầm viên đi. Khi Sơ giai, thảo cầm viên chính là cái chuồng c·h·ó chỉ nuôi được 1 con c·h·ó.
Lên trung giai rồi, cái chuồng c·h·ó lại phát triển rộng ra. Tới lúc đó ngươi liền có thể nuôi thêm một cái động vật khác. Mà ma linh bên trong linh gian, khi ngươi đem nó đột phá, nó sẽ rơi vào trạng thái mai thúy.
Trong lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được bản thân huống chi là đi tranh giành lãnh địa. Cứ thế mà lúc này các nguyên tố khác mới có cơ hội tiến vào đấu đá giành lấy phần đất còn lại.