Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ma Việt

Unknown

Chương 34: Có ai phản đối?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Có ai phản đối?


Trần An liền cười nói: “Đơn giản thôi. Các ngươi sòng bạc cũng có người gọi rượu và đồ ăn, lại là do sòng bạc các ngươi làm. Thanh lâu cũng vậy, mỗi ngày đều phải chuẩn bị rượu thịt cho các cô nương tiếp khách. Khách điếm cũng tương tự. Như vậy chẳng phải là rất lãng phí sao? Mỗi ngày các ngươi phải bỏ thêm kinh phí cho việc này. Thay vì vậy, các ngươi tại sao không sử dụng rượu thịt của Tửu quán?”

Trần An lại cười khinh thường: “Ở Phụng Thê trấn này sợ rằng bang hội bọn ta còn có tiếng nói hơn quan phủ. Nói cho ngươi biết, không có thực lực mọi âm mưu đều chả đáng một đồng.”

Còn những quán nhỏ chính là trực tiếp cho người đến thu tiền là được, bọn họ không có quyền thương lượng về giá cả.

Uống hết chén rượu Trần An liền lấy trong túi càn khôn ra một thư trúc ném lên bàn nói: “ Đây là giá của thương vụ này. Nhưng các vị hãy nhớ rõ phải theo cái giá mà ta đưa ra. Đó là cái giá ta đã dày công tính toán để tất cả chư vị cùng có lợi. Nếu có người thay đổi sẽ làm mất sự cân bằng chính là phá vỡ quy tắc. Đến lúc đó ..."

Trần An dáng vẻ mê mang, hắn cảm thấy gần đây mình có vẻ có nhiều chiều hướng âm tà. Trong đầu trước tiên khi giải quyết mọi việc đó chính là nghĩ cách g·iết kẻ nào thì có lợi nhất. Nếu không g·iết được mới tới dùng mưu. Nhưng thực tế cũng cho thấy, hắn làm việc vẫn là rất có hiệu suất.

Trong đó bao gồm cả ông chủ Hoàng xấu số kia cũng không ngoại lệ mà cung kính với Trần An. Hắn hoàn toàn đã mất đi dũng khí để phản đối lại lời của Trần An.

Trần An trước tiên liền trấn an mọi người nói: “Các vị trước tiên hãy bình tĩnh. Ta có cách khiến tiền nguyên liệu của chư vị giảm xuống, mà tiền thu vào thì lại tăng lên.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An nhìn diễn xuất của ông chủ Lưu. Hắn khẽ cười nhếch miệng Trầm Mộc kiếm cũng sớm xuất hiện trong tay. Trần An đứng dậy tiến về hướng của ông chủ sòng bạc nói: “Ngươi gọi là ông chủ Hoàng phải không? Ngươi à, thật sự là một kẻ tự cho mình thông minh. Các ngươi nhập đồ từ tửu quán thì các ngươi có lợi. Tửu quán nhập nguyên liệu như cũ nhưng bán được nhiều cũng vẫn sẽ có lợi. Muốn bỏ qua ta mà tự làm ăn phải không?”

Trần An khẽ cười, hắn còn không rõ đám thương gia này nghĩ gì sao? Hắn "đi giày trong bụng bọn họ mà". Nhưng lời sau của hắn vừa ra toàn trường liền tức giận.

Khi Trần An đến Túy Nguyệt lâu, trong phòng đã ngồi kín đám ông chủ trong Phụng Thê trấn. Được mời tới đương nhiên chỉ là những ông chủ lớn, những kẻ nằm quyền nhiều sản nghiệp buôn bán nhất trong trấn. Vì vốn dĩ các quán nhỏ nguyên liệu sản xuất đều là mua từ tay các ông chủ này mà ra. Bao gồm cả Trần gia tửu quán cũng không ngoại lệ.

Trần An tiếp tục nâng ly uống cạn rượu trong chén. Mọi người cũng đều cho Huyết Đao bang hay cụ thể là Trần An một bộ mặt mà nâng chén uống.

Đám người liếc mắt với nhau. Hiện tại mới là vào chính sự.

Chương 34: Có ai phản đối?

Lời vừa ra, Trần An cũng thẳng tay chém đứt một ngón tay của ông chủ Hoàng.

Lời ông chủ Hoàng nói đương nhiên là thật. Trần An g·iết đám người Tam Gia, không sao. Đó là thanh toán giang hồ, bọn hắn sớm cũng đã nhìn quen. Nói trắng ra là quan phủ mong bọn họ chém g·iết lẫn nhau còn không được. Nhưng một ông chủ sòng bạc, mỗi tháng “bơm” cho quan phủ cả núi tiền thì đó lại là câu chuyện khác.

Trần An cười lớn vẻ hào sảng nói: "Các vị yên tâm, theo Trần An ta làm ăn chưa từng chịu thiệt. Các vị trước tiên trở về sửa sang lại cửa hiệu một chút, một tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu.”

Ông chủ tửu quán châm biếm nói: “Chưa nghe đến, Trần bang chủ không ngờ lại có tài trên thương trường như vậy. Ta ở thương trường lăn lộn mấy mươi năm này, chưa nghe đến có cách nào hay như vậy. Trần bang chủ mau nói cho mọi người được tường.”

Lời Trần An vừa nói ra khiến mọi người sững sờ, bốn mắt nhìn nhau. Trần An hắn miễn hết toàn bộ phí bảo hộ thì hắn lấy cái gì nuôi bang chúng. Mặc dù Huyết Đao bang hiện tại nhân thủ không nhiều, nhưng một cái Trần gia tửu quán còn chưa đủ. Một ngày hiện tại tửu quán chỉ thu về khoảng hơn một ngàn đồng.

Ông chủ sòng bạc liền lên tiếng nói: “Trần bang chủ. Đấy chỉ là ngươi nói thế, nhưng ngươi bảo chúng ta phải thống nhất tiền thế nào? Hơn nữa ngươi cũng không nói các ngươi vận chuyển nguyên liệu ra sao. Ta thấy cách làm này hơi khó, vẫn là quay trở về thu tiền bảo hộ như cũ đi.”

Trần An trực tiếp nâng ly rượu lên uống, một hơi cạn sạch. Những người khác cũng đều như vậy, dù sao Trần An hắn cũng là bang chủ Huyết Đao bang. Dù nhỏ nhưng hiện tại cả Phụng Thê trấn này cũng đều do hắn quản lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần An thản nhiên nói: “Ta sẽ miễn toàn bộ phí bảo hộ hàng tháng.”

Hắn lại rót chén thứ ba rồi nói: “Chén thứ ba này, chúng ta cứ chậm rãi. Xong việc rồi uống cũng chưa muộn”

Ông chủ sòng bạc liền sáng mắt lên. Đúng rồi, tại sao lại không làm như vậy chứ? Ý của Trần An chính là để bọn họ làm ra một sự hợp tác giữa các cửa hàng. Cứ như vậy rượu thịt mua từ các tửu quán sẽ thấp mà bán ra cho khách lại cao. Nhưng cả hai sẽ cùng định một mức giá có lãi. Chẳng phải vừa giảm bớt tiền ra, lại vừa tăng tiền vào sao?

Có người “cầm cờ” những người khác cũng liền lên tiếng phụ họa.

Trần An bước tới chủ vị dáng vẻ hòa khí nói: “Tại hạ là Trần An. Lần đầu gặp các ông chủ. Tại hạ trước kính chư vị một ly.”

Tựu chung lại cũng chỉ có mười người được mời tới. Chính là ông chủ các tửu quán, sòng bạc, khách điếm, thanh lâu. Trần An mặc dù không quan trọng tiền tài nhưng hắn hiện tại còn cần dùng đến rất nhiều tiền. Nên cũng không ngại mà bỏ chút công sức để “nổ hũ” bạo phát kim tiền.

Sòng bạc một tháng có thu nhập cao nhất, đương nhiên theo cách nộp tiền này ông chủ sòng bạc là người phải nộp nhiều nhất. Nên ông ta cũng là người trước tiên lên tiếng phản bác: “Trần bang chủ, một thành tiền hoa hồng. Ngươi cũng như vậy tham?”

Đám thương nhân xem qua giá cả một lượt, xác định không có vấn đề liền gật đầu.

Nhưng hắn cũng chầm chậm kiềm chế sát tính lại. Phi thanh kiếm lên bàn gỗ, Trần An nói: “Hiện tại, có kẻ nào phản đối?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ khó hiểu. Không hiểu nổi Trần An làm thế nào mà có thể nói một cách chắc chắn như vậy. Nhưng người giang hồ có cách làm của người giang hồ, bọn họ thương nhân chỉ cần có lợi thì làm. Hơn nữa, nếu với cách làm của Trần An bọn họ có thể giảm rất nhiều tiền mua nguyên liệu. Thật sự khiến người ta đỏ mắt.

Tất cả đều im lặng không nói. Trần An vẻ mặt không vui không buồn tiến tới nâng chén rượu lên nói: “Vậy chén thứ ba này chúng ta uống cạn, cũng chúc vạn sự hanh thông.”

Ông ta liền hét lên thảm thiết nhưng đứng trước uy thế của Trần An không ai dám đứng lên phản đối. Ông chủ Hoàng nhìn vào mắt Trần An. Mắt của hắn lúc này mang theo vẻ tàn nhẫn. Ông ta chắc chắn rằng Trần An hoàn toàn dám xuất kiếm chém rơi đầu của lão. Chỉ là hắn còn chưa cảm thấy ông ta đáng phải c·hết mà thôi. Nhưng điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng tới tính quyết đoán của hắn.

Trần An nói: “Ta sẽ thu một thành hoa hồng của tất cả các cửa tiệm.”

Nhưng nếu không phải tất cả đám ông chủ bọn họ liên hiệp lại mà bỏ qua người ngồi không ăn tiền như Trần An. Chẳng phải là thật càng có lãi hơn sao?

Lời vừa dứt Trần An cũng đã tới trước mặt của ông ta. Ông chủ Hoàng dáng vẻ hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi, ngươi không thể g·iết ta. Ta tài sản rất lớn nếu ngươi g·iết ta quan phủ sẽ ra mặt.”

Ông chủ sòng bạc liền hừ lạnh, nhìn người khác có lợi không phải thói quen của đám thương nhân. Ông ta nói: “Trần bang chủ, thanh lâu, tửu quán đều có lợi. Vậy sòng bạc và khách điếm thì có lợi gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người đều không phản đối chắp tay cung kính với Trần An nói: “Trần bang chủ, cáo từ.”

Trần An rót rượu đầy thêm một chén rồi nói: “Chư vị, Huyết Đao bang là bang phái bảo kê cả Phụng Thê trấn. Nên chén này, ta kính Huyết Đao bang.”

Trần An cũng không để ý thái độ của ông ta, hắn nói: “Các vị, tửu quán hàng tháng mua rượu, mỗi ngày mua thịt, thanh lâu mua áo và rất nhiều các đồ lẻ khác đều là đến từ Cổ Dung thành. Tiền nguyên liệu không tính, tiền công vận chuyển cũng không nhỏ. Hiện tại, ta thay các ngươi nhập với giá rẻ hơn hai thành. Thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Có ai phản đối?