Ma Việt
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Phương Bằng
Phùng Hiển liền cung kính chắp tay nhận mệnh lệnh thậm chí còn mang theo vẻ vui mừng.
Trần An dừng ngựa tại trước cổng. Hai người canh cổng nhìn quần áo liền đoán hắn cũng không phải người của thế lực nào ngay lập tức đã tiến tới nói: “Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
Đám người liền đứng lên chắp tay nói: “Lão đại.”
Phương Bằng nhìn qua giá cả một lượt liền gật đầu đồng ý nói: “Được. Bắt đầu từ mai ta sẽ cho người vận chuyển đến theo số lượng trong sổ sách này.”
Trần An gật đầu ra hiệu bọn họ không cần trịnh trọng như vậy. Phùng Hiển nhìn cánh tay trái yếu ớt dường như vô lực của Trần An nói: “Lão đại, tay trái của ngươi …”
Trần An trước tiên nhìn tất cả mọi người nói: “Các ngươi cùng ta vượt qua hiểm cảnh. Mỗi tháng tiền công tăng lên một trăm đồng.”
Bọn họ thương thế đều đã ổn. Trong trận chiến, có duy nhất Trần An thương thế là nặng nhất. Đương nhiên không tính tới đám người đã bỏ mạng.
Trần An cười khinh thường: “Tam thiếu a tam thiếu. Làm người nên suy nghĩ kỹ đừng trở nên tham lam như vậy. Huyết Đao bang là thế lực nhỏ, Huyết Y lâu và Hắc Hổ bang sẽ không quá quan trọng. Nhưng Phương gia là một thế lực lớn, ngươi mà tới bọn họ sẽ trực tiếp liên thủ cùng đối địch.”
Người thủ vệ này nhìn hắn nghi ngờ nhưng vẫn đi vào trong bẩm báo. Lúc sau, thủ vệ liền quay lại dáng vẻ thay đổi một trời một vực nói: “Mời Trần công tử đi lối này.”
Trần An đã dày công tính toán một cái giá hợp lý để Phương Bằng vẫn có lãi trong việc bán nguyên liệu cho hắn. Mà cái giá này lại vừa đủ để các cửa tiệm trong Phụng Thê trấn sinh lời. Kế sách này không phải ngày một ngày hai mà nghĩ ra. Trần An đã tính toán nước đi này kể từ khi hắn xuất kiếm lấy mạng Tam Gia.
Trần An nói: “Ta có thể giao tiếp với dị tộc Ung quốc. Hơn nữa hằng năm Ung quốc đều theo Thương giang mà tiến và Việt quốc vì thế chắc chắn sẽ trước tiên đi qua Phụng Thê trấn. Hiện tại ước chừng đã sắp đến. Ta có thể trả giá cao để mua lại toàn bộ sản vật của đám dị tộc. Rồi bán lại giá rẻ cho ngươi, như vậy chẳng phải là lũng đoạn sao? Sau đó, người thông minh như Phương thiếu gia chắc chắn hiểu phải làm gì. Tiền thu cuối năm nay của ngươi đảm bảo sẽ tăng vọt, đưa ngươi trở lại với tư cách thừa kế.”
Phương Bằng bị Trần An nói như vậy nhưng không tức giận mà lại có chút hứng thú muốn xem thử Trần An nói gì: “Chuyện này người biết rất nhiều. Cũng không phải bí mất to lớn gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An không trả lời vào câu hỏi của Phương Bằng mà nói: “Phương gia đi lên từ nghề thương buôn. Cho nên hiện tại chọn tư cách thừa kế cũng xem năng lực buôn bán. Mà Phương tam thiếu gia đã bị loại ra trong đợt khảo hạch cuối năm ngoái. Không phải sao?”
Trần An rời đi Phương gia, chuyện hiện tại tạm thời đã có thể tính là yên ổn.
Phương Bằng nghe đến đấy cũng liền tạm thời buông xuống lòng tham nói: “Vậy ta và ngươi hợp tác làm thương vụ gì nữa đây?”
Phương Bằng liền một vẻ như tìm thấy hi vọng, lập tức tỉnh rượu cười nói: “Vậy ta sẽ cho người tới tiếp quản Phụng Thê trấn của ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Trần An trở về tới Cổ Dung thành cũng đã là giờ Mùi. Hắn trực tiếp phi ngựa vào trong thành, khi trời gần tối hắn mới tới được Phương gia phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An lại nhìn Quách Thuần nói: “Quách Thuần, việc dạy đao pháp và nội công cho bang chúng sẽ do ngươi phụ trách.”
Nhưng bọn họ không biết, kỳ thật nhận tiền của Trần An là đã vào một vòng xoáy không thể rời ra mà bị gắn chặt với chiến xa của hắn. Giống như nếu ngươi là một người từng sống trong nhung lụa giàu có sao có thể trở về làm một người nông dân? Cho dù là có, những người đó thủy chung là số ít mà tâm chí cũng vượt ra khỏi người thường. Mà đám bang chúng này bao gồm cả Quách Thuần đều không phải. Và bọn họ cũng không nhận ra, thủ pháp tăng tiền của Trần An cũng đổi lại bọn họ phải làm nhiều việc hơn.
Chương 38: Phương Bằng
Trần An gật đầu nói: “Được. Trong tháng này, tất cả những đồ vật hiếm của đám dị tộc Ung quốc ta sẽ chuyển lại cho ngươi.”
Trần An gật đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng ta có thể giúp ngươi lũng đoạn thị trường.”
Cùng lúc đó, trong phủ Phương gia, Phương Bằng gọi ra một người miệng hắn cười nhếch lên một dáng vẻ quái dị, đâu còn dáng vẻ say khướt như lúc đầu: “Điều tra Huyết Đao bang cho ta.”
Trần An cũng không tức giận nói: “Trần An. Các ngươi báo với tam thiếu gia Phương Bằng, Bang chủ Huyết Đao bang tới.”
Sáng hôm sau, Trần An tới đường khẩu đám người Phùng Hiển, Lê Xuân và Quách Thuần đã sớm đợi từ lâu.
Trần An không trả lời mà ngồi xuống ghế tự rót trà uống.
Phương Bằng là người sinh ra trong một gia tộc thương buôn, đương nhiên biết trò chơi lũng đoạn thị trường của các thế lực lớn. Nhưng thân là một bang hội nhỏ như Huyết Đao bang thì có thể lũng đoạn thứ gì chứ?
Trần An nhìn Lê Xuân nói: “Ngươi rút tất cả các huynh đệ tình báo ở Huyết Y lâu và Hắc Hổ bang về. Trấn thủ bến sông Thương giang thành cho ta. Nhớ là cố gắng làm chủ thế lực ở bến sông.”
Những người này đều vô cùng cảm kích với Trần An. Một trăm đồng Thiên Đức thông bảo thật sự là rất nhiều với những kẻ bang chúng giang hồ này. Từ giờ bọn họ có thể thỏa thích tới thanh lâu gọi cô nương, đi tửu lâu gọi món ngon, tới khách điếm chọn phòng to nhất mà không cần lo nghĩ rồi.
Trần An liền để bọn họ đi làm việc. Còn chính mình hắn phải trở về Cổ Dung thành một chuyến. Hiện tại, quân cờ Phương Bằng cũng đến lúc cần dùng tới.
Phương Bằng ánh mắt liền trở nên tham lam: “Vậy ta trực tiếp tới chẳng phải càng tốt hay sao?”
Trần An cười nói: “Ta không sao. Thương thế của các ngươi thế nào rồi?”
Trần An lấy ra một bảng giá ném cho Phương Bằng nói: “Ta hằng ngày mua nguyên liệu cho các cửa tiệm tại Phụng Thê trấn từ tay ngươi. Chẳng phải ngươi tiếp quản những thứ này sao? Hiện tại bán cho ta với giá như trong này vậy là được rồi.”
Phương Bằng liền ra hiệu cho thị vệ lui đi. Hắn không quay ra nhìn Trần An mà nói bằng cái giọng nửa say nửa tỉnh: “G·i·ế·t người của ta, còn dám đến Phương gia. Ngươi chán sống à?”
Trần An dám kéo Phương gia vào chuyện này là vì hắn phát hiện ra một cố sự từ Lê Xuân. Năm xưa đám huynh đệ Mặc Nhĩ Nghi rời đi mà không cùng nhau lập bang phái chính là vì xảy ra xung đột với Phương gia. Nếu không có chuyện này, sao hắn dám lôi Phương gia vào chuyện này, có khác nào dẫn sói vào nhà.
Quách Thuần gật đầu không nói. Đối với người không câu nệ tiểu tiết như hắn, chỉ cần cái gật đầu đã có thể thay cho lời đồng ý.
Ở giữa vườn có một chiếc bàn đá, người đang ngồi ở đó uống rượu say khướt chính là Phương Bằng. Người này dáng vẻ anh tuấn, quần áo trên thân mặc đều là lụa quý nhưng có lẽ chìm trong men rượu lâu ngày khiến hắn trở nên luộm thuộm. Nhìn vóc dáng có lẽ cũng từng tập võ nhưng hiện tại trông hắn thật ra dáng một phế vật.
Phương Bằng nghe đến đó liền lập tức lúng túng nói: “Vậy phải làm sao?”
Trần An nhìn Phùng Hiển nói: “Phùng Hiển ngươi trước tiên dẫn các huynh đệ mở một đợt tuyển nhân thủ. Tiền lương của bọn họ là mười đồng mỗi tháng. Đặc biệt phải quản không được để bọn họ tới ăn chặn tiền của các cửa tiệm. Hiện tại ta đã làm thương vụ với bọn họ, các ngươi ăn chặn tiền của bọn họ chính là đang tự làm giảm tiền thu vào của mình. Kẻ nào phạm phải phạt theo bang quy”
Phương Bằng gật đầu nói: “Thành giao.”
Trần An liền được dẫn tới một vườn đào của Phương gia. Trời đã sắp vào đông, hoa đào còn chưa nở nhưng vẫn cho người ta cảm nhận được sự thoải mái, thư giãn khi ở đây.
Trần An khẽ cười nói: “Phương công tử không cần vội vàng như vậy. Ta có thể giúp ngươi.”
Trần An cười nói: “Phương thiếu gia, ngươi lâu ngày chìm trong hơi men mà không thu thập tình báo sao? Hiện giờ Huyết Đao bang đang vô cùng hoang tàn, ngươi lại không có người trong tay. Cho dù ngươi c·ướp Huyết Đao bang ngươi có thể trong một tháng có thể vực dậy được sao? Hơn nữa Huyết Đao bang hiện tại còn đang bị Hắc Hổ bang nhìn chằm chằm. Trong Phụng Thê trấn còn có Huyết y lâu phân đường như sói đói. Ngươi dám tiếp quản Huyết Đao bang sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Bằng cười tự giễu: “Giúp ta? Chỉ bằng ngươi?”
Trần An lắc lắc đầu, tên này quả thật đã thất thế và trở nên phế quá lâu. Đến bây giờ, não cũng đã quên cách dùng rồi. Trần An nói: “Huyết Đao bang với ngươi sẽ làm một thương vụ hợp tác. Ta sẽ kéo Phương gia làm cờ hiệu. Hắc Hổ bang cùng Huyết Y lâu sẽ không dám làm bậy.”
Phương Bằng tức giận nói: “Ngươi không có tư cách uống trà với ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần An không nói rằng bọn họ có giao ước với Huyết Y lâu. Như vậy chỉ khiến Phương Bằng càng trở nên tham lam. Trần An tân tân khổ khổ tìm ra một con đường sống cho Huyết Đao bang, sao có thể hai tay dâng lên như vậy chứ.
Phương Bằng ánh mắt chợt lóe: “Lũng đoạn thứ gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.