Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Chương 23:Cổ thành
Lúc vừa mới bắt đầu, bởi vì Thiên Vân là một nam tu lại mới gia nhập vào tiểu đội hơn nữa hắn cũng rất kiệm lời, nên hai thiếu nữ Chu Tước viện đều không nói gì. Sau đó khi phát hiện sau khi Thiên Vân gia nhập, chỉ đi xa xa phía sau hai cô một đoạn.
Mỗi lần gặp phải yêu thú, hắn lập tức tiến lên hỗ trợ, nhưng lúc chia đồ lại không chủ động đòi hỏi. Nhưng khi chia cho hắn, hắn cũng không từ chối.
Cứ như vậy, Thiên Vân nhanh chóng giành được thiện cảm của hai thiếu nữ.
Đi theo hai thiếu nữ không có tâm cơ gì, Thiên Vân cũng không cảm thấy buồn chán. Thậm chí hắn cảm giác mình làm như vậy là hoàn toàn chính xác. Bởi vì chỉ trong thời gian hai ngày, nhóm ba người Thiên Vân đã tiến gần đến một sa mạc.
Phiến sa mạc trước mắt này, hoàng thổ liên miên, căn bản nhìn không tới điểm cuối.
Thiên Vân không khỏi nhìn ra xa xa, đột nhiên sinh ra một tia cảm ứng.
Thiếu chủ, cẩn thận.
Tiếng nói vội vàng "Mặt Nạ " vang lên tai hắn.
"Oành" một tiếng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong lớp đất cát bên dưới truyền đến một trận rít gào lạnh lẽo, một con bò cạp khổng lồ toàn thân ngăm đen đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên.
Là tứ giai yêu thú trung kỳ, Bích Dao hô lên xong từ trong nhẫn lấy ra một bộ cung tên nhằm đầu con bọ cạp mà bắn.
Đầu bọ cạp khổng lồ kia dài đến vài mét, toàn thân có loại cảm giác gai góc, cặp càng cùng cái đuôi dài phiếm sắc bén.
Trúng phải một tên vừa rồi kia, trên lớp vỏ gai góc kia bên ngoài của đầu con bọ cạp khổng lồ, cũng chỉ có lưu lại một ít dấu vết nhàn nhạt không rõ ràng mà thôi.
"Hít".
Ba người không khỏi hít mạnh một ngụm lãnh khí.
Cẩn thận nọc độc của con bò cạp này!
Quỳnh Dao lên tiếng, sau đó nàng tế ra một thanh kiếm chém mạnh về phía con bọ cạp khổng lồ.
"Keng"
Một kiếm này lập tức bị đầu bọ cạp khổng lồ kia dùng một đôi cặp kềm mạnh mẽ, vững vàng ngăn trở lại, một lực lượng còn đem Quỳnh Dao chấn ngược lại.
"Oành"
Thiên Vân mau chóng tung ra một chưởng nhằm đẩy lùi con hắc hạt, tạo điều kiện cho Quỳnh Dao ổn định.
Nhưng mà con bọ cạp này, khí huyết thể phách cực kỳ cường đại, thân hình gần như là chỉ bị chấn lên một cái, tốc độ bị quản chế mà thôi!
Nếu như là đơn đả độc đấu, phần thắng của ba người rất nhỏ! Nếu như được lựa chọn, Thiên Vân lập tức sẽ xoay người bỏ chạy. Tứ giai yêu thú không phải là thứ mà hắn có thể đối phó.
Nhưng còn hai thiếu nữ, hắn cũng không thể bỏ lại.
Thiếu chủ, Phệ Huyết Châu có thể khắc chế nó.
Mặt Nạ lên tiếng:
Nghe vậy Thiên Vân cũng âm thầm tính toán, việc hắn có chí bảo tà vật không thể để cho hai nàng nhìn thấy.
Như làm ra quyết định, Thiên Vân hô lớn, Quỳnh Dao, Bích Dao chạy.
Ta sẽ theo sau yểm trợ.
Mau đi tìm người cứu giúp.
Thấy hắn nói vậy, hai nàng có hơi chần chừ, nhưng nghĩ đến Thiên Vân thuộc Kỳ Lân viện, sẽ có nhiều vật bảo mệnh, hai nàng liền quay đầu chạy về một hướng.
Trước khi đi còn dặn Thiên Vân không cần liều mạng, chỉ cần cầm chân nó, hai muội sẽ lập tức gọi cứu viện đến.
Sau khi hai nàng biến mất, Thiên Vân toả ra thần thức quan sát tứ phía, lúc này mới ra hiệu cho Mặt Nạ xuất hiện.
Trên tay Mặt Nạ, Phệ Huyết Châu xoay tròn dường như nó đã rất thèm khát máu huyết của con bọ cạp.
Mặt Nạ niệm một câu chú, một luồng cuồng phong màu đỏ tươi xuất hiện gào thét. Từ vết cung khí nhỏ bé tạo ra từ Bích Dao, máu huyết của con bọ cạp xối xả tuôn ra tiến vào Phệ Huyết Châu.
Con bọ cạp rít gào đau đớn, Phệ Huyết Châu vẫn xoay tròn với tốc độ ngày càng tăng, rất nhanh con bọ cạp đã trở thành một cái xác khô, lúc này Phệ Huyết Châu mới dừng lại, quan sát kỹ bên ngoài có thể nhìn thấy trong hạt huyết châu đã đỏ thêm một chút.
Thiên Vân vung tay, một viên tinh hạch đen tuyền xuất hiện, tinh hạch của con tứ giai yêu thú bọ cạp này có thể dùng để luyện giải dược rất tốt, Thiên Vân tuỳ ý vứt vào bên trong "Ngũ hành châu".
Sau đó hắn tiến vào sa mạc.
Nửa ngày sau, trên thiên không của sa mạc đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, gió lốc nổi lên.
Nếu như Thiên Vân đoán không sai thì đang có một hồi bão cát khổng lồ sắp sửa thổi quét đến!
Tai họa tự nhiên trong này, uy lực của nó Thiên Vân tuyệt đối sẽ không xem thường.
Giờ phút này, ngay cả đám sinh vật cường đại trên mảnh sa mạc này cũng không nhìn thấy bóng dáng, có thể thấy được mức độ đáng sợ của nó.
Thiên Vân lập tức tiến vào "Ngũ hành châu " tránh né.
...
Mặt Nạ "Thiên Địa biến" mà ngươi đề cập đến có đẳng cấp ra sao.
Thiên Vân lên tiếng hỏi:
Hư ảnh của "Mặt Nạ" nhăn nhó như đang cố gắng nhớ lại thứ gì, tận một lúc lâu sau mới đáp.
Lão nô cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rải rác vài thông tin về nó, có lẽ trước kia lão nô cũng chưa hề tu luyện qua.
Thiên Vân cũng không hề thất vọng, chỉ cần có cách tu luyện là hắn đã mãn nguyện rồi, mục đích hắn hỏi như vậy chỉ là muốn xác minh xem nó có phải thuộc về một đại thế lực nào không.
Hắn yên tĩnh tu luyện, qua một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Lúc này Thiên Vân dường như biến thành một người khác, đôi mắt tà dị, tóc đã chuyển sang màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn giờ đây đã chuyển thành có vẻ hơi dữ tợn, khí chất khác hẳn hắn ngày thường.
Đến nỗi Mặt Nạ cũng phải há hốc mồm.
Không để ý đến sự kinh ngạc của lão Thiên Vân biến trở về hình dáng ban đầu, đem một tia thần thức ra bên ngoài dò xét.
Thời khắc nào đó, bão cát dần dần tán đi, vị trí của hắn vốn dĩ ở trên một gò cát khá cao, thế nhưng lúc này cũng bị trũng xuống.
Thấy bão cát đã qua đi, Thiên Vân lúc này mới xuất hiện bên ngoài.
Sau khi gặp lại ánh sáng mặt trời, ánh mắt đảo mắt nhìn ra xa bốn phía, cũng đều là một trận thất thần, không thể tin nổi, có loại cảm giác thương hải tang điền nồng đậm.
Bên dưới đám cát bụi có một toà thành thị cổ xưa, hắn có cảm giác hơi rùng mình, một loại hoang vắng cô tịch khiến tâm thần kinh hãi vô cùng!
Hơn nữa, bên dưới cát bụi đã không còn là những cồn cát vàng của sa mạc nữa, mà là một tầng thổ nhưỡng màu xám đen quỷ dị.
Thổ nhưỡng vật chất, kể cả kiến trúc toà thành, đối với cảm quan của Thiên Vân đều có lực ngăn cách cường đại.
Thiên Vân bước chân tiến vào toà thành cổ này, các loại kiến trúc, phương tiện bên trong tòa thành thị này đều rất lạ lẫm với hắn, khác hẳn với các toà thành thị ở hiện tại.
Tiếp tục di chuyển tiến sâu vào trong lòng thành thị, một cỗ khí tức quỷ dị, u ám đã đập vào mặt mà đến.
Giờ phút này, một chi đội ngũ bốn, năm người đang cùng đám khói đen chém g·i·ế·t. Thiên Vân thật không ngờ ngoại trừ hắn ra vẫn còn người trong thành cổ này.
Hắn mau chóng phi đến, ra tay trợ giúp.
Thiếu chủ có thể dùng hoả diễm thiêu đốt chúng.
Mặt Nạ lên tiếng nhắc nhở:
Nghe vậy hắn liền lớn tiếng quát:
"Dùng hoả diễm thiêu đốt"
Từng tiếng xèo xèo vang lên, không bao lâu đám khói đen đã tiêu tán hết.
Lúc này chi đội ngũ mới đổ rạp xuống, thở ra một hơi, rồi mới vội vàng đem đan dược nuốt vào, có lẽ chiến đấu với đám khói đen khá lâu nên đã rất mệt mỏi.
Một thanh niên dáng người nhỏ bé chỉ đứng ngang vai Thiên Vân ôm quyền lên tiếng.
Cảm tạ sư huynh cứu giúp.
Ta là Mặc Vũ, còn đây là Bích Lạc, Kim Tiền, và Thanh Hải chúng ta đều đến từ Huyền Vũ viện.
Vừa nói Mặc Vũ vừa đưa tay chỉ sang những thiếu niên, thiếu nữ đang tĩnh dưỡng trên mặt đất.
Thiên Vân cũng chỉ gật đầu.
Thấy hắn không có biểu hiện gì, Mặc Vũ cũng chỉ cười trừ cho qua.