Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24:Ma khí

Chương 24:Ma khí


Đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên, mấy người giật mình vội vàng đứng dậy.

Thiên Vân chăm chú quan sát phía xa xa, hắn có cảm giác có một đôi mắt đang chăm chú theo dõi bọn hắn, bất giác da gà toàn thân hắn nổi lên.

Sợ cái gì là cái đó đến, từ phía xa kia một luồng khí màu đen đang lan tràn đến chỗ năm người bọn hắn, lần này làn khí đậm đặc hơn rất nhiều.

Thiên Vân nhanh chân di chuyển về một hướng, bốn ngừoi kia cũng lập tức đứng dậy đi theo hắn, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh.

Nửa canh giờ sau, đoàn đội đã thành công thoát khỏi sự đeo bám của đám khí đen đó.

"Phù"

Mọi người thở dài một hơi, đám khí đen đó thật khó chơi.

Lúc này, có lực lượng linh khí chấn động kỳ dị đến từ chỗ sâu trong thành thị phát ra mãnh liệt.

Cỗ lực lượng chấn động kia đối với sinh linh có một loại cảm giác mê hoặc quỷ dị.

Thiên Vân nhìn chăm chú khu vực sâu trong tòa thành thị kia.

Hắn có đủ các loại phán đoán cùng phân tích đối đám khí màu đen có cùng nguồn gốc với của cỗ lực lượng chấn động kia.

Mặt Nạ ngươi có biết đám khí màu đen kia là gì?.

Thiên Vân lên tiếng hỏi?.

Lập tức một âm thanh vang lên trong đầu hắn:

Thưa thiếu chủ, làn khói màu đen kia khả năng do một tồn tại thuộc Ma giới hình thành, chỉ có những đại năng tu vi thông thiên mới có thể tạo ra đám ma khí lồng đậm đến vậy.

Ngươi khi còn sống so với tu vi của ngừoi kia ai thấp ai cao.

Mặt Nạ kính cẩn nói;

Lão nô không rõ, còn bây giờ lão nô bị phong ấn rất lâu, công lực giảm đến một phần trăm cũng không còn.

Còn người kia, dựa vào mức độ ma khí thì có lẽ hắn bây giờ mạnh lên lão nô rất nhiều.

Thiên Vân cảm thấy rất ngạc nhiên, để một đại ma đầu đánh giá cao như vậy thì hoàn cảnh bây giờ của Thiên Vân đang nguy hiểm cực độ.

Sư huynh bây giờ chúng ta phải làm sao, Mặc Vũ lên tiếng hướng ánh mắt hỏi thăm Thiên Vân.

Có lẽ trong những người ở đây, hắn cho là chỉ có Thiên Vân mới biết một vài thứ gì đó.

Tất cả ánh mắt bốn người đều đổ dồn vào hắn, hy vọng có thể có câu trả lời làm mọi người yên tâm.

Im lặng suy nghĩ một lúc, Thiên Vân mới lên tiếng:

Những làn khí màu đen kia là ma khí.

Tất cả không khỏi líu lưỡi một trận.

Ma khí là thứ vô cùng nguy hiểm ở trên Huyền Nguyên đại lục, nếu tu sĩ dính vào một ít ma khí thì linh căn sẽ bị ăn mòn, tu vi thụt lùi, đặc biệt nó còn hay ảnh hưởng thần trí, vô cùng nguy hiểm.

Không ngờ ở trong bí cảnh này lại xuất hiện, mức độ nguy hiểm của nó bây giờ đã hơn rất nhiều lần các vị tiền bối trước thuật lại.

Ầm ầm ầm...

Cả tòa thành thị này đột nhiên chớp lên một trận, trong đám bụi bậm ngất trời, mơ hồ có thể thấy được một gã thiếu niên y phục màu đen, y ngạo khí lăng tiêu, trên người dâng lên một tầng quang huy huyền ngân huyễn lệ, cùng với một chùm tia lực lượng không gian chấn động.

Sau lưng thiếu niên đó là một làn khí đen tạo thành một con hắc long đang vùng vẫy đuổi theo hắn.

Thiếu niên kia lại cực kỳ tinh thông bí pháp không gian, tại chỗ lưu lại từng đạo hư tuyến huyền ngân sắc, thong dong tiến thoái.

Là Tiêu sư huynh, Bích Lạc thiếu nữ duy nhất trong tổ đội reo lên vui mừng.

Bỗng đột nhiên, một đạo hư tuyến ngân mang lóe lên, giống như một cái khe nứt kéo dài ra trong không gian, phát ra một cỗ khí tức quỷ dị, làm tên thiếu niên y phục đen biến sắc, vội vàng hét to.

Các vị sư đệ, sư muội chạy mau.

Nghe vậy cả bốn người đều lo lắng nhìn hư ảnh thiếu niên đang cố gắng bay về một hướng.

Răng rắc!

Cùng lúc đó vô số kiến trúc sụp đổ, Thiên Vân nhanh chóng quát:

"Đi"

Thiên Vân phi về một hướng, dựa vào Mặt Nạ cảm ứng lối đi nên con đường mà Thiên Vân chọn rất ít nguy hiểm, chỉ thỉnh thoảng có vài làn khói đen quy mô nhỏ ập ra mà thôi.

Rất lâu sau, đoàn người mới thoát khỏi vùng sụp đổ của kiến trúc.

Sư huynh liệu Tiêu sư huynh có trốn thoát khỏi ma khí hay không.

Bích Lạc lo lắng lên tiếng hỏi, nàng có vẻ rất quan tâm đến sư huynh họ Tiêu nọ.

Nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của nàng, Kim Tiền lên tiếng an ủi.

Có lẽ dựa vào bí pháp, huynh đấy có thể chạy trốn.

Đứng trên góc độ của hắn, một vị sư huynh trong lúc nguy cấp vẫn có thể lên tiếng cảnh báo đồng môn đã là tận lực lắm rồi, ít nhất vị sư huynh này đã làm rất tốt.

Thiên Vân thật cảm thán, có tông môn thật tốt.

....

Bây giờ cả năm người đều cảm thấy rất mệt mỏi khi liên tục chạy trốn, từ trong nhẫn lấy từng người lấy đan dược bỏ vào miệng điều chỉnh trạng thái.

Mặc Vũ quan sát Thiên Vân thấy hắn không lấy ra đan dược, bất giác nhìn về phía tay hắn, mới phát hiện hắn không có nhẫn trữ vật, không do dự hắn vất một bình ngọc về phía Thiên Vân rồi cừoi lớn.

"Ha Ha".

Sư huynh đệ còn ít đan dược, huynh cứ cầm lấy mà dùng, thiếu thì cứ hỏi đệ.

Thấy vậy ba người kia cũng nhao nhao từ trong nhẫn lấy ra một chiếc bình ngọc nói:

"Sư huynh".

Đệ, muội vẫn còn.

Thiên Vân mỉm cười nói:

Cảm tạ các sư huynh, sư tỷ.

Ta không cần dùng nhiều đến như vậy, một bình là đủ.

Thiên Vân có hơi chút cảm động, từ khi xuyên không đến cái thế giới này, đây là lần đầu tiên Thiên Vân cảm thấy được quan tâm.

Mở ra bình ngọc, trong đó còn 7 viên Hồi Linh Đan tuy phẩm chất không cao nhưng ở trong hoàn cảnh này cũng là đồ quý hiếm.

Trực tiếp sử dụng một viên Thiên Vân yên tĩnh hồi phục. Ở trong bí cảnh này thiên địa linh khí rất nồng đậm, vốn hắn cũng không tiêu hao bao nhiêu, linh lực có thể hấp thu linh khí để bù lại, tuy nhiên như vậy sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, cái lợi không bằng cái hại lên Thiên Vân mới dùng đan dược.

Mấy canh giờ sau tất cả năm người mới đứng dậy, Thiên Vân mở mắt bây giờ hắn cảm thấy trong người rất thoả mái, khi tức sung mãn.

Dưới sự dẫn đường của Thiên Vân.

Lúc này tổ đội mới tiếp tục di chuyển, đi được một lúc tất cả mọi người đều có cảm giác kỳ quái.

Sư huynh, hình như chúng ta vẫn ở vị trí cũ, lên tiếng là Thanh Hải, thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong tổ đội.

Năm người đều quan sát một lượt, quang cảnh xung quanh vẫn là những ngôi nhà có kiến trúc cổ kính như cũ, chỗ đang đứng chính là chỗ bọn họ đã nghỉ lại.

Thần kinh năm người căng thẳng, trên trán đều lấm tấm mồ hôi, nếu bị vây chỗ này thì có trời mới biết còn xảy ra chuyện kỳ quái gì nữa.

Kim Tiền đệ là trận đạo sư, đệ có nhìn ra manh mối gì không.

Mặc Vũ lên tiếng hướng thiếu niên bên cạnh hỏi.

Kim Tiền im lặng quan sát hồi lâu mới lắc đầu, hắn mới là Huyền cấp trận đạo sư rất khó có thể phát hiện manh mối gì.

Thiên Vân nãy giờ vẫn trầm ngâm suy nghĩ, hắn suy xét rất nhiều điều, từ lúc hắn tiến vào toà cổ thành này đến lúc ma khí đuổi theo tổ đội.

Hắn phát hiện, ma khí trong toà cổ thành này hình như chỉ muốn dồn bọn hắn đến một nơi nào đó, chứ với mức độ nguy hiểm của những luồng ma khí đó thì với năm người bọn hắn rất khó có thể chống lại.

Kết hợp với ảo cảnh xuất hiện vây khốn, Thiên Vân có thể chắc chắn suy nghĩ có hắn đã đúng đến hơn 90 phần trăm.

Tuy vậy hắn cũng không định nói ra ngoài, tránh làm cho lòng người hoang mang.

Mặt Nạ ngươi có kế sách gì không, Thiên Vân lên tiếng hỏi lão:

Như chỉ đợi Thiên Vân hỏi, lão cười to lên tiếng:

"Hắc Hắc"..

Thiếu chủ, chỉ cần ngài một mồi lửa thiêu trụi là xong, đôi khi cách thức đơn giản nhất lại là cách hiệu quả nhất.

Nghe lão nói, Thiên Vân cảm giác cũng hợp lý, hắn vung tay một mồi lửa xuất hiện bén vào những kiến trúc xunh quanh.

Thấy Thiên Vân hành động, bốn thiếu niên cũng tương tự ra tay.

Quả nhiên khi ngọn lửa bén đến xung quanh, một con đường không bị ngọn lửa bao trùm hiện ra, tất cả đều vui mừng ra mặt mau chóng phi về phía con đường đó.

Chương 24:Ma khí