Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Thành Vinh
Rồi chợt hắn thấy không gian xung quanh bừng lên một ánh sáng chói loà. Một hình bóng mơ hồ đang đứng giữa trời đất, tóc dài bay múa, phủ lên đại địa như muốn bao trùm vạn vật. Hình bóng đó vươn những ngón tay sắc nhọn vào hư vô…
“Vũ khí này rất mạnh mỗi tội dùng cái đồ này thì đốt điện như uống nước”. Tên lính nói tiếp.
Hai cô em đang ngậm đầy một mồm da thịt khẽ liếc mắt nhìn lên gã đàn ông, họ không có vẻ gì hoảng hốt, lại còn dùng ánh mắt đầy vẻ d·â·m đãng để chào hỏi.
"Thành Vinh đâu? Cả ngày em không thấy mặt nó. Sắp đám cưới rồi, mà nó…"
"Hừ, lũ đó lợi dụng tôn giáo vào mục đích riêng của chúng, nếu không hạn chế thì chẳng bao lâu nữa bọn sư đểu và cha rởm nó sẽ ngồi lên đầu chúng ta. Tôn giáo là một loại m·a t·úy, chúng rất nguy hiểm."
“Tỉnh tồi a!” tay lính bên cạnh uể oải ngáp một tiếng rồi nhìn Thành Vũ, cất giọng.
“Ngon! ngon lắm!” Vũ đưa ngón tay cái lên, khen, chưa ý thức được việc cơ thể đột nhiên có thay đổi.
Phía sau y, 2 tên thuộc hạ mặc đồ đen, khuôn mặt được che dưới lớp mặt nạ đen gật đầu nói : “Đó chính là tên đó!”
"Chúng ta để cho chúng hoạt động đã là một ân huệ. Nếu chúng còn thắc mắc thì cứ thẳng tay đàn áp. Em không tin rằng bọn sư đểu cha rởm đó dám tuyên chiến với Song Giang."
“NGA!!!” cuối cùng hắn cũng rống lên được một tiếng rồi cả thân thể cong lên như tôm rồi từ từ nhũn ra. Gã vô lực nằm đó một đống.
Bởi vậy ở trong xã hội mới này, càng mạnh thì lại càng sống khỏe và đầy đủ nhưng trách nhiệm cũng lớn lao không kém. Bởi vì đây là xã hội sinh tồn sau tận thế nên cũng chẳng thể sử dụng thứ đạo đức bình thường trước đây. Không luật pháp, không đạo đức, con người đối xử với nhau bằng một vài quy định do các thành chủ đề ra. Những vật tư sinh tồn cũng vậy, sẽ chia từ đỉnh tháp trở xuống.
Tay tỉnh thức giả nhìn xuồng Vũ, đánh giá gã. “Tóc dài được buộc lên thành một túm, ngũ quan cân đối, cũng coi là một kẻ ưa nhìn, hắn có quan hệ gì với đại tiểu thư và thành chủ nhỉ? Hẳn là phải có gì đó thì đại tiểu thư mới dặn đưa về cho thành chủ. Hay là một đứa con hoang?”
Cánh cổng pháo đài mở ra, đủ cho đoàn xe rầm rập nối đuôi nhau lao vào rồi lại khép lại, phía sau hàng nghìn xác sống gào thét chạy đến, bu kín phía bên ngoài, há mồm rống lên ai oán.
Global Shield sử dụng các bức tường thép khổng lồ bao quanh tổng hành dinh và các khu phố xung quanh thành một pháo đài rộng lớn rồi trang bị những loại v·ũ k·hí hiện đại để phòng thủ cho tòa thành.
Thành Nam nghiêm nét mặt, chậm rãi nói. Trong tâm tưởng vị thành chủ Song Giang, hiển hiện về hình ảnh cái ngày mà mười hai vị thành chủ có mặt tại Thiên Thành để chứng kiến sự ra đời của Tỉnh thức giả cấp 5. Người đó chậm rãi bước lên, nhận lấy mũi tiêm từ tay của Bích Phượng.
“C·hết!?” Trịnh Vĩnh hỏi lại trong vô thức.
“Đây là thành nào?” Thành Vũ hỏi khi thấy đoàn xe nhắm thẳng hướng cổng thành, đi tới.
“Lúc ông em đứng cạnh con quái vật ấy, đại tiểu thư đã làm gì mà khiến con quái ấy bỏ chạy, ông em biết không?” tay lính đột nhiên hỏi khiến Thành Vũ ngớ người. Gã chỉ nhớ là mình đã đứng chắn trước mặt Mộc Trà, đối diện với con quái, rồi sau đó như thế nào thì Thành Vũ chịu.
"Thôi, phục vụ thiếu chủ cho chu đáo, ta hôm nay mệt, không có hứng."
Gã cố nhớ lại xem việc gì đã xảy ra. Cố lắm cũng chỉ nhớ được đoạn mình đứng đối diện với con rắn khổng lồ vừa lột xác. Chuyện sau đó thế nào thì Thành Vũ quên tiêt. “Mình đã làm gì để phải bị xích lại như vậy?” Thành Vũ nghi hoặc.
“Im ngay!” Thành Phong giật mình, quát lên khi thằng cháu buột miệng nói ra việc Mộc Trà sắp thức tỉnh lần thứ 5. Hai cô ả cũng giật mình khiến cho Thành Vinh b·ị đ·au, y á lên một tiếng.
“Là Lưu An!” Thành Vũ trả lời.
Thành Phong nhắc đến cháu gái với một giọng khấp khởi hy vọng. Nghe vậy, Thành Nam ánh mắt cũng tràn đầy phấn khích nhưng chợt cũng lo lắng không thôi. Thức tỉnh lần thứ 5, điều này có ý nghĩa như thế nào? Rất kinh khủng, sẽ sở hữu sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của bất cứ ai. Sẽ giống như một vị thần nhìn xuống chúng sinh.
"Quái vật cấp S chăng?"
Trịnh Vĩnh chau mày nhìn hiện tượng này, đột nhiên gã hỏi “Người anh em thức tỉnh lần thứ mấy rồi?”
Tuy nhiên lại không có một phương pháp nào để đo lường được sức mạnh cực hạn của từng lần thức tỉnh, chỉ bản thân tỉnh thức giả dựa vào sự thấu hiểu bản thân mà quyết định có tiến cấp nữa hay không.
“Con là con trai duy nhất, cái ghế thành chủ không của con thì của ai?”
Người đó từ từ nhìn xuống mười hai vị thành chủ rồi mạnh mẽ cắm mũi kim xuyên vào da thịt. Thứ chất lỏng từ ống tiêm chảy vào cơ thể… thế rồi y gầm lên một tiếng kinh đ·ộng đ·ất trời, khiến Thiên Thành rung chuyển, chao đảo giữa không trung, thiếu chút nữa là rơi xuống mặt đất.
Khung cảnh 2 bên đường khiến cho Vũ cảm thấy thân thuộc Từng góc phố, căn nhà, tòa cao ốc đều gợi lại những ký ức của xã hội trước Đại Hủy Diệt. Những mảng tường bong tróc, những gốc cây già nua, từng con ngõ đều khoác lên mình tấm áo nhuốm màu thời gian.
Có khả năng là như vậy. Nếu xuất hiện loại quái vật này, e là sẽ khó đối phó. Nhưng quan trọng là thằng nhóc mà Mộc Trà bắt được. Nó khiến con quái vật siêu cấp đó không đánh mà chạy. Đợi Mộc Trà đem thằng nhóc đó về đây, chúng ta sẽ khám phá xem nó ra sao.
“Đùng…đùng…đoàng!” Tiếng s·ú·n·g nổ liên hồi khiến Vũ giật mình. Từ 2 bên đường, đám xác sống điên cuồng chạy ra. Những xạ thủ trên nóc xe thiết giáp siết cò s·ú·n·g đại liên. Đ·ạ·n túa ra như mưa khiến nhiều lớp xác sống b·ị b·ắn nát bấy.
“Quỷ đây sao? Hai người mang con quỷ đó về đây cho ta”
"Dù sao thì đó cũng là 2 thế lực lớn."
“Là..là con nghe bác với cha con nói lúc trước…”
Thành Vinh lúc này giật mình ngước lên nhìn thấy gã đàn ông nọ. Ông ta chính là Lưu Thành Phong, bác ruột của hắn.
“C·hết mẹ rồi!” tay lính lúc trước dám xích Thành Vũ lại lúc này tim đập thình thịch, mồ hôi túa ra như tắm, ngồi run rẩy một góc, thân mình hơi lùi lại, sợ bị đối phương phát hiện thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc chắn rồi, có điều là chúng ta đang thắc mắc đại tiểu thư dùng chiêu thức gì mà khiến quái vật sợ chạy” Tay lính thắc mắc.
Thành Phong gật đầu rồi bước nhanh tới ghế đối diện, ngồi xuống. Cô em tóc đỏ thấy thế, nhìn vào mắt Thành Vinh, cô ả thấy hắn gật đầu thì vội nhả hai viên bi thịt, ngoảnh người hướng về phía Thành Phong.
“Mở cổng!” Chiếc chiến xa đi đầu vang tiếng loa, hướng về một tòa nhà cao tầng phía trước. Tòa cao tầng này được những bức tường thép bao quanh. Trên nóc thành, lá cờ biểu tượng của Song Giang bay phấp phới.
Mùi thịt rắn nấu lên thơm phức khiến cho mấy người hít hà, chép miệng không thôi. Vũ liếc một lượt qua khu trại, hình như các nhóm khác cũng được thưởng thức món thịt quái vật cấp A như thế này.
Gã đàn ông bước vào phòng bên trong, nơi Thành Vinh đang tận hưởng khoái lạc. Y đứng đó, nhìn Thành Vinh với khuôn mặt đờ đẫn, mắt nhắm tịt, đôi lúc lại hơi nhăn nhó thì nhếch mép cười, một nụ cười phải dùng từ “khinh bỉ” để diễn tả.
“Rõ!” mấy tay thuộc hạ liền đó chia nhau làm việc.
“Là pháo laser, v·ũ k·hí phòng thủ mới của Global Shield” Tên lính trả lời.
“Chú em may mắn đấy, hôm nay chúng ta cải thiện một bữa thịt rắn” tay lính phụ trách trông coi Vũ vỗ vai gã, thông báo. Vũ biết thứ thịt trong nồi kia là từ con rắn đen chiến lợi phẩm. Sau trận chiến đó, đoàn xe trở lại Song Giang là đem con rắn đen cùng 2 quả trứng trở về giao cho thành chủ, còn lại lên đường mang sính lễ tới Tân Hoa Hạ.
"Ừm!"
“Này, này, đối xử tốt một chút với chú em này nhé!” tay tỉnh thức giả kia sảng khoái phân phó.
"Phải cảm ơn Đại Hủy Diệt bác nhỉ?"
“Tuyệt vời!” một tay lính hô lên, xúc cả một miếng thịt lớn vào mồm, nhồm nhoàm nhai.
“Đại ca, sao tôi lại bị trói vậy?” Thành Vũ mở lời, giọng có một chút xu nịnh.
“Chẳng mấy khi có đồ tốt để thưởng thức đâu, anh em xơi thì tem tém cái mồm lại nhé” Hắn bước tới nhóm của Vũ, tươi cười nói.
Chương 15: Thành Vinh
Thành Vũ lăn lộn dưới đất, khuôn mặt méo mó, chân tay co quắp, muốn gào thét nhưng cổ họng như bị thứ gì bóp nghẹn. Lúc này, nhiều ảo ảnh xuất hiện trong đầu gã.
Thành chủ Lưu Thành Nam đứng trong một căn phòng kính trên đỉnh “Lưu Phủ” trầm ngâm nhìn về phía biển. Ánh mặt trời dần tắt, phủ một màu đỏ ảm đạm lên khuôn mặt ông. Không ai nghĩ rằng đây là một người đàn ông đã gần 70 tuổi. Dáng vẻ, khí chất tỏa ra chỉ như trung niên mới ngoài 50, đây cũng là tác dụng mà thuốc thức tỉnh đem lại.
Từ trên cổng thành, 2 khẩu pháo xoay nòng hướng về đàn xác sống đang lao tới đoàn chiến xa. Một tiếng rít vang lên, khẩu pháo bắn ra một luồng sáng đỏ quạch, quét qua đám xác sống khiến thân thể chúng bị cắt làm đôi. Những lũ xác sống còn sót lại bị s·ú·n·g máy trên chiến xa tiêu diệt
Ngay lập tức, cả hai ả quỳ mọp xuống “Là lỗi của chúng em, xin các ngài tha tội”.
“Lưu…” Thành Vũ buột miệng nói ra họ thì chợt nhớ đến lời của nhà sư Giác Thanh. Gã ngập ngừng rồi chợt nhớ tới bí danh ngày xưa sử dụng khi thực hiện các nhiệm vụ bí mật bèn tiếp tục “An!”
"Cha con đang tìm con đó"
“Đại ca có thể tháo còng được không?” Vũ nói với giọng nài nỉ. Tay lính nhìn sang đồng đội, gã kia thấy vậy chép miệng: “Thôi, tháo còng cho nó đi, có ai bắt khóa nó lại đâu, cứ làm quan trọng hóa vấn đề”.
"Nếu Mộc Trà thành công thức tỉnh lần thứ 5 thì…"
“Thành chủ! Nghĩa là Thành Nam, con trai ta!” Vũ bàng hoàng, tự nói. Trống ngực gã đập mạnh, vậy là sắp được gặp người con trai thứ 2, người đang là thành chủ Song Giang. Vũ vừa vui nhưng lại lập tức lo lắng. Gã biết, sẽ chẳng ai tin rằng đây là ông Vũ, bố của thành chủ mạnh nhất nhì Minh Địa.
“Cái gì vậy?!” Vũ ngạc nhiên khi thấy khung cảnh vừa rồi.
Vũ được tên lính dẫn xuống và đưa vào khu trại, bố trí nghỉ ngơi tại một căn lều ở giữa để tiện cho việc trông giữ.
"Cũng hòm hòm rồi"
Bỏ một miếng thịt rắn vào mồm và bắt đầu nhai, mọi giác quan của Thành Vũ như bừng sáng. Thịt rắn ngon ngọt đến kỳ lạ, gã chưa bao giờ được ăn cái gì có vị tuyệt vời thế này. Vị của thịt rắn khiến Vũ cảm thấy sảng khoái, nhịp hô hấp trở nên nhanh hơn. Vũ cảm giác được lượng máu trong người được lưu chuyển mạnh hơn, khiến nhịp tim của gã như một con ngựa đứt cương.
"Hàng thửa, con được tặng, bác cứ uống đi."
“Đây là pháo đài Bạch Hổ của gia tộc Võ Đoàn, một trong những thế lực tuyên bố ủng hộ Song Giang” Tên lính giải thích rồi chợt nhìn Thành Vũ với ánh mắt khó hiểu.
“Ồ! ăn được rồi, nào mọi người, ta chén thôi!” Trịnh Vĩnh cầm lấy muôi múc rồi nhấc chiếc bát đầu tiên, xúc mấy miếng ngon nhất trong nồi, đưa về phía Thành Vũ.
"Như vậy là bọn quái vật đã có sự tiến hóa. Còn lũ xác sống thì sao, liệu chúng cũng sẽ tiến hóa chứ?"
"Từ trưa tới giờ anh cũng không thấy nó đâu cả."
Thành Nam thở dài, giọng nói đầy sự lo lắng.
“Chịu thôi, thấy đại tiểu thư bảo đem về cho thành chủ, bọn ta chỉ thừa hành mệnh lệnh” tay lính nhún vai, trả lời.
"Ở đâu có chai ngon như thế này?"
"Vào đi!"
***
“Như thế này là ăn chặn chiến lợi phẩm rồi” Vũ thầm nghĩ nhưng cũng không nói ra vì chẳng phải việc của mình nhưng chợt nhớ đến việc cháu gái mình phải chiến đấu để có được những vật tư này mang về mà bọn cấp dưới lại dám chiếm dụng thì khiến gã cảm thấy không vui vẻ gì.
Gã thấy cảnh mình ở trong căn hộ tại Song Giang, xung quanh là lũ xác sống đang chạy trốn thứ gì đó rất kinh khủng. Rồi hắn lại thấy xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng gầm rống thảm thiết của quái vật. Rồi hắn lại nghe tiếng rôm rốp của thứ gì đó đang nhai rau ráu. Thành Vũ cảm giác trong miệng tràn đến mùi vị ngọt ngào nhưng lại pha chút tanh tưởi của xương thịt…
Trịnh Vĩnh khuôn mặt lạnh như tiền, nhìn đám thuộc hạ, nói nhanh: “Lưu An giữa đường bỏ trốn không rõ lý do. Đây là do sự tác trách của người trông coi. Và hắn phải trả giá do không hoàn thành nhiệm vụ. Ta đã trừng phạt lỗi lầm này”
Rồi cơ thể người đó cứ phình to dần, tiếng thét đau đớn khiến các vị thành chủ dù là tỉnh thức giả mạnh mẽ nhất cũng không chịu nổi, toàn bộ đều đổ máu từ tai và mắt, đau đớn không tả nổi. Thế rồi cơ thể người đó bay lên không trung như một quả bóng bay trong sự ngơ ngác và sợ hãi của những người chứng kiến. Chỉ nghe một tiếng “đùng” ánh sáng lóe lên, thân thể người ấy trở thành những vạch sáng chói lòa, bắn trên không trung như pháo hoa. Một vị Tỉnh thức giả cấp 4 cứ thế mà băng diệt..Có nhiều giả thiết được đưa ra trong sự kiện ấy và một trong số đó là sự xuất hiện của một “bàn tay đen” phía sau…
Thân nhiệt của hắn cũng đột ngột tăng mạnh. Trịnh Vĩnh thấy vậy giục bọn thuộc hạ nhanh chóng đi lấy nước dội lên người để Thành Vũ hạ nhiệt. Bọn lính lần đầu gặp trường hợp này nên lúng túng như gà mắc tóc khiến cả khu trại nhốn nháo cả lên.
Thành Nam gật gù rồi đưa tờ giấy cho anh trai, đó là bức thư được Mộc Trà gửi về qua thiết bị bay tự động. Sau Đại Hủy Diệt, phương thức liên lạc di động đều không sử dụng được nên chỉ có thể dùng thiết bị bay tự động chạy bằng năng lượng mặt trời để truyền thông điệp tầm xa.
Hậu Đại Hủy Diệt, xã hội loạn lạc, vật tư sinh tồn có hạn, những thứ thịt cá ê hề khi xưa hầu như chẳng còn trong thực đơn hàng ngày. Những đồ ăn hàng ngày được phân phát là những thứ thức ăn tổng hợp từ các loại ngũ cốc và rau cỏ. Muốn thịt cá thì cũng có nhưng chúng rất hiếm và đắt đỏ, tầng lớp dân đen, lính lác bình thường căn bản không có cơ hội ngửi chứ đừng nói đến cho vào mồm mà nhai.
Lãnh chúa pháo đài Bạch Hổ Võ Đoàn Hoàng Anh ra lệnh.
“Này, người anh em sao vậy?” Trịnh Vĩnh thấy gương mặt của Thành Vũ đỏ rực như say rượu, hơi thở hồng hộc như bò thì giật mình.
Thành Phong cầm đọc bức thư, sắc mặt hơi biến.
Lấy ví dụ, một người muốn thức tỉnh lần thứ 2,3,4 thì ngoài yếu tố may mắn, cơ thể còn phải đạt được sức mạnh cực hạn để có thể tiếp tục tiêm thuốc. Mà để đạt được sức mạnh cực hạn thì ngoài việc luyện tập ra, ăn thịt quái thú cấp cao cũng là một phương pháp tích luỹ sức mạnh.
"Em gọi anh có việc gì vậy?"
Thành Phong với lấy chai macallan rót ra một ly, đưa lên mũi hít hà rồi đổ vào miệng. Rượu chạy dọc cổ họng khiến y khà lên một tiếng sảng khoái.
“Ta không nói với 2 cô” Thành Phong cất tiếng, liền đó phát ra tiếng rốp rốp lạnh người, thủ cấp của cả hai đột nhiên bị bóp nát bấy, óc trắng, máu đỏ văng tung tóe, bắn lên cả thân thể của Thành Vinh. Y sợ hãi không nói nên lời.
Biết được đối phương đang nghĩ gì, Thành Vũ làm bộ dạng gãi đầu “Đại ca thông cảm, thằng em bị t·ai n·ạn mất trí nhớ”. “À, ra vậy” tên lính gật gù rồi nói “Đêm nay ta sẽ nghỉ lại đây, ngày mai sẽ tiếp tục hành trình về Song Giang”.
“Ừm! Ngon quá!” tên lính khác xúc động.
“A!” Trong lòng tên tỉnh thức giả cùng bọn lính dường như xuất hiện một ánh sáng chói lòa. “Họ Lưu, lại được đại tiểu thư trực tiếp phân phó đưa về cho thành chủ, chắc chắn không phải là con hoang thì cũng là họ hàng con cháu mới tìm được”.
“Biết rồi, đại ca!” một tên lính cười toe toét.
Xã hội này, ai cũng phải lao động để có miếng mà bỏ vào mồm. Việc nhẹ thì dọn dẹp vệ sinh công cộng, khuân vác, sửa chữa. Việc nặng, nguy hiểm thì tham gia vào quân tiên phong, lực lượng bảo an hoặc trở thành người vận chuyển hàng hóa giữa các thành. Tùy theo các cấp độ công việc mà được hưởng thù lao xứng đáng với công sức bỏ ra.
"Đây là việc cực kỳ cơ mật, tuyệt đối không được tiết lộ với bất cứ ai. Phượng đã chuẩn bị mọi thứ để con bé có thể thức tỉnh lần thứ 5. Khả năng thành công là rất cao, không như lần trước…"
Đoàn xe cứ chạy theo con đường chính đến trước một khu vực được bao quanh bởi bức tường thành bằng đá cao hơn 10m. Lối ra vào là một cánh cổng to bằng thép đã được mở sẵn. Ở trên tường thành cũng bố trí các điểm hỏa lực với khá nhiều binh lính có vũ trang. Đứng trước cổng là vài tay lính đang vẫy tay chỉ dẫn cho đoàn xe.
“Đem xác Lưu An ném ra ngoài thành, chọn chỗ nào đông xác sống ấy. Còn xác tên này đem về Song Giang để báo cáo”.
Trở về với hiện tại, Thành Phong hiểu chuyện này có ý nghĩa ra sao. Nếu các thành chủ khác biết được thông tin này, hẳn là họ sẽ tìm mọi cách để phá đám. Mười hai tòa thành, mười hai vùng lãnh thổ đều có những toan tính và tham vọng riêng của mình mặc dù đều nằm dưới sự bảo hộ của Global Shield. Nhưng nhiều năm trở lại đây, sức ảnh hưởng của tổ chức này đến các vùng lãnh thổ đang yếu dần.
Thành Vũ cong môi húp nhẹ một miếng nước, vị ngọt của thịt tràn vào đầu lưỡi, truyền thông tin đến não bộ khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái “Nước dùng chỉ có muối ăn, không có bất cứ gia vị nào khác nhưng tinh túy từ thịt rắn đã biến nó thành một loại canh cực kỳ ngon lành” Thành Vũ nghĩ trong đầu.
Mấy tên lính nhìn nhau lo lắng, chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hay lắm, người anh em Lưu An, hôm nay cứ thưởng thức đồ ngon đi, loại thịt quái vật cấp A này không phải ai cũng được nếm đâu. Người anh em ăn nó vào rất tốt cho cơ bắp, gân cốt, có khi còn đủ điều kiện để thức tỉnh lần thứ 3 ấy chứ” Tên tỉnh thức giảcười lên ha ha, dáng vẻ có hơi xu nịnh khiến Thành Vũ có thể nhận ra.
"Chúng ta tiến hóa thì lũ quái vật cũng vậy. Sắp tới e rằng sẽ thêm khó khăn. Chẳng biết khi nào nhân loại mới có thể lấy lại được cuộc sống như trước kia!"
Trong lúc nồi thịt lục bục sôi, một người đi đến nhóm của Vũ. Nhìn thần thái và khí thế phô bày ra thì hẳn đây là một Tỉnh thức giả cấp 3. Tên này cao to, cơ bắp cuồn cuộn, trên người mặc một chiến giáp có những lớp vảy như của tê tê. Kỳ thực bộ giáp của y là bộ da quái vật tê tê cấp B. Sau lưng y đeo một cây rùi chiến lớn, lưỡi sắc lẹm.
Thành Song Giang sừng sững nằm giữa 2 con sông lớn, mặt hướng ra biển. Toà thành rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường thép khổng lồ. Đây là tòa thành đầu tiên được Global Shield xây dựng khi nhân loại đối mặt với Đại Hủy Diệt cách đây 20 năm.
Trở lại với Thành Vũ, lúc này hắn đã cảm thấy cơ thể như bị hàng trăm ngàn con ong đốt. Đồng tử hắn giãn nở liên tục, cơ bắp, gân cốt co rút cực nhanh.
Phần dưới hắn không mặc bất cứ thứ gì cả, cứ lõa lồ phơi hàng như vậy. Có điều bên dưới hắn là 2 cô em, một cô tóc vàng và một cô tóc đỏ. Cả hai cô gái cũng chẳng mặc gì, đang ưỡn ẹo quanh cây côn thịt của hắn. Hai cô gái dùng kỹ thuật điêu luyện của mình, kẻ ngậm lấy thiết bảng, người đớp lấy đôi ngọc thiên nhiên của gã khiến Thành Vinh rú lên sung sướng.
Thành Vũ, một thanh niên mới 19, 20 tuổi, khả năng và sức mạnh chẳng biết đến đâu nhưng mà nhờ vào một hành động của cao tầng, nhờ vào việc mang họ Lưu mà nhận được đãi ngộ tốt ở thời điểm hiện tại thì đủ thấy cái xã hội mới này nó ra sao. Tất cả chỉ cùng vì một mục đích: “Sống và sống tốt hơn”
Thành Vũ liên kết thông tin thì chắc chắn đến 90 phần trăm rằng gia tộc Võ Đoàn ở pháo đài Bạch Hổ này có liên quan đến người học trò cũ của mình.
Trong một tòa nhà bên ngoài Lưu Phủ, nằm trong vùng 2, Thành Vinh ngả lưng trên một chiếc ghế đệm nhung được thiết kế theo kiểu phương tây ngày trước. Hắn mặc độc một chiếc áo mỏng tang, khuôn mặt đang đờ đẫn, thỉnh thoảng lại như rú lên, hai tay bấu chặt vào tay vịn.
Trên cửa sổ cung điện nằm trong pháo đài, Võ Đoàn Hoàng Anh, một lão tướng có dáng vẻ của một trung niên tinh anh dõi đôi mắt sáng quắc theo chiếc xe đặc chủng đang đi khỏi pháo đài, y nở một nụ cười quái dị.
“Trời ơi, sao chúng mày không bảo tao là nó chưa thức tỉnh lần nào?” Trịnh Vĩnh gầm lên với bọn lính khiến chúng sợ co rúm lại. Tên phụ trách đi theo Thành Vũ lắp bắp: “Bọn em nào có biết đâu ạ?”
Thành Vũ nhận ra tên kia đang nhìn hắn với ánh mắt dò xét thì nhoẻn miệng cười. Tay tỉnh thức giả thấy vậy cũng đáp lại bằng một nụ cười cùng cái gật đầu. “Chưa biết tên này có lai lịch ra sao thì tốt nhất cứ tỏ ra tốt với hắn một chút, biết đâu sau này lại trúng mánh” tay tỉnh thức giả kia nghĩ thầm.
Tất cả quái vật xuất hiện sau Đại Huỷ Diệt đều là động vật đột biến khi chúng ăn những thây ma và nhiễm phóng xạ từ c·hiến t·ranh h·ạt n·hân. Quái vật có 2 loại: Một là bị thây ma cắn, nhiễm bệnh và trở thành “quái thú xác sống” và hai là bọn ăn thịt xác sống rồi đột biến thành một giống loài khác. Loại đầu tiên thì không thể để con người ăn còn loại thứ 2 lại là siêu thực phẩm cực lỳ bổ dưỡng, có công năng tăng cường sức mạnh cho cơ thể.
“Có cha con, có bác và chị Mộc Trà rồi, còn đến lượt con lo cho Song Giang?” Thành Vinh cười nhạt, đưa tay ấn túm tóc hai cô ả, ấn mạnh rồi xuýt xoa.
“Vâng, nhất định rồi!” Thành Vũ chắp tay thành quyền đưa lên trước mặt khiến cho Trịnh Vĩnh cười lên sảng khoái.
Thành Vinh bỗng phá lên cười “Bác ơi, đợi chị con thức tỉnh lần thứ 5 thì còn đến lượt con hay không? Khi chị con thức tỉnh lần thứ 5, cả Minh Địa này phải quỳ xuống hành lễ với chị ấy. Con không có cửa đâu, với lại con cũng chẳng thích, cứ núp dưới bóng cây tùng, một đời thụ hưởng, vậy hợp với con” (đọc tại Qidian-VP.com)
“C·hết mẹ tôi rồi!” Trịnh Vĩnh lúc này mô hôi lạnh túa ra, sợ hãi nghĩ đến viễn cảnh ông em này c·hết nhăn răng tại đây. Làm c·hết một người gia tộc họ Lưu, tội này nghĩ đến cũng đã không muốn sống nữa.
“Tôi cũng không rõ, lúc đó quá sợ nên ngất đi, chắc đại tiểu thư đã dùng chiêu gì đó để đuổi con quái đó. Dù sao cô ấy cũng là một trong những người mạnh nhất Minh Địa” Thành Vũ bịa ra câu chuyện.
"Anh hiểu rồi." Thành Phong gật đầu.
"Cô ả tóc đỏ nghe vậy lại lúc lắc cặp mông cong cớn, bò về vị trí cũ."
Người vừa được nhắc đến, đó chính là Lưu Thành Vinh, con trai Lưu Thành Nam. Người sắp tới đây sẽ đóng vai chú rể trong cuộc hôn phối giữa 2 thế lực mạnh nhất “Minh Địa”
Trong đêm, chiếc xe đặc chủng lặng lẽ di chuyển ra ngoài pháo đài, đến một chỗ vắng vẻ, mấy tên lính khệ nệ khiêng xác Thành Vũ xuống, đặt bên vệ đường rồi nhanh chóng lên xe quay lại.
“Mà chú em tên gì?”
Thịt quái vật đối với những người đã thức tỉnh mà nói thì là vật đại bổ, mỹ vị nhân gian nhưng với người thường thì đó chính xác là độc dược đầu bảng.
“Thuộc hạ đã rõ” hai tên mặc đồ đen cúi đầu nhận lệnh, đoạn nhanh như bay đã biến mất khỏi căn phòng.
“Nôn ra đi, cố móc họng nôn hết ra đi người anh em!” Trịnh Vĩnh ấn mạnh vào bụng Vũ, lực xuất ra vừa đủ, hắn không dám mạnh tay bởi với Tỉnh thức giả cấp 3, bọn người thường giống như giun dế, kiến hôi, một động tác quá lực là đủ để tiễn người về nơi xa lắm đoàn tụ cùng ông bà.
“C·hết thật!” Tên lính trả lời.
“Ta tên Trịnh Vĩnh, là Tỉnh thức giả cấp 3, phụ trách đoàn hộ tống vật tư về Song Giang lần này, có gì không thoải mái người anh em cứ nói với ta!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc xe lắc lư mạnh khi đi qua những đoạn đường xấu khiến cho Thành Vũ tỉnh lại. Gã bàng hoàng khi thấy tay chân mình bị xích lại, bên cạnh là một tay lính đang ngủ gà ngủ gật. “Cái quái gì vậy?” Thành Vũ nhìn tay chân bị xích, ngạc nhiên không thôi.
Một sự im lặng bao trùm. Trịnh Vĩnh run run nhìn xuống. Đám lính không khá hơn, tên nào cũng lẩy bẩy như muốn ngã ngay xuống.
“C·hết! C·hết rồi!” tên lính có nhiệm vụ canh chừng Vũ sờ lên mũi gã rồi lắp bắp nói.
Thành Phong thở dài, liếc nhìn 2 ả đàn bà. “Chuyện này cấm không được tiết lộ với ai nghe chưa?”
Đường phố vắng lặng, tiêu điều, thỉnh thoảng Vũ mới nhìn thấy một vài người bước đi với dáng vẻ vội vã. Cứ mỗi con phố nơi đoàn xe đi qua lại là một chốt kiểm tra với rào chắn, dây thép gai, xe thiết giáp và binh lính với nét mặt căng thẳng.
“Vân..g…vân..ng!” Thiếu gia thành Song Giang lắp bắp nhìn theo bóng lưng của người bác, đoạn lại run rẩy ngó xuống 2 cái xác lõa thể nằm im dưới đất, thủ cấp chỉ còn là một đống nát vụn. Dù Thành Vinh là tỉnh thức giả cấp 3 nhưng chưa hề trải qua chém g·iết, đấu tranh sinh tồn.
"Chúng ta hạn chế các hoạt động tôn giáo khiến cho Linh Sơn và Thánh Thành đều không hài lòng. Họ đã gửi thư bày tỏ việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vậy việc thức tỉnh những lần tiếp theo giống như đ·ánh b·ạc vậy. Nếu hên thì một bước lên trời còn xui thì chui xuống đất nằm.
“ Nhưng mà nó chỉ được dùng để phòng thủ tầm gần thôi, không mang đi đâu được. Ở thành chính Song Giang có lắp mấy khẩu mạnh hơn như thế này”. Tên lính tiết lộ.
Màn đêm buông xuống, cả pháo đài chìm trong một màn tối, trên phố thỉnh thoảng xuất hiện một vài chiếc xe thiết giáp chầm chậm đi tuần tra qua các con phố. Lúc này Vũ đang ngồi trước một đống lửa được các binh sỹ nhóm lên. Xung quanh có khoảng 6 người, ở giữa bếp lửa có treo một chiếc nồi to, bên trong là những miếng thịt đang được đun sôi xình xịch.
Nghe thấy tên gia tộc Võ Đoàn, ký ức năm xưa chợt ùa về, Thành Vũ nhớ ra người học trò mình từng đào tạo về kỹ thuật và chiến thuật trong trường đặc nhiệm. Hắn tên là Võ Đoàn Hoàng Anh, học trò và cũng là cấp phó của Vũ Thành Phong ở trung đoàn cảnh sát đặc nhiệm Song Giang. Thành Vũ nhớ người học trò này vẫn thường ghé qua nhà chơi và thăm hỏi mỗi dịp lễ tết.
Thanh Phong vẩy vẩy hai bàn tay cho sạch, xoay người đi ra ngoài, đoạn nói “Tắm rửa sạch sẽ rồi về đi, cha con đang đi tìm”
“Thưởng thức cái gì cơ? Anh em toàn ăn lương khô cầm hơi đây, làm gì có cái gì tốt mà xơi” một tay khác có vẻ lọc lõi, cất tiếng rồi cả lũ cùng cười ồ lên. Thành Vũ thấy vậy cũng góp một nụ cười méo mó.
Thành Vinh mỉm cười, nhìn 2 cô gái lõa thể đang chăm chỉ làm việc phía dưới. Thành Phong nghe đứa cháu nói vậy liền rơi vào hồi tưởng quá khứ.
“Dạ!” cả Thành Vinh và 2 cô cả đồng loạt lên tiếng.
Đoàn xe sau khi đi qua cánh cổng thì giảm tốc độ, từ từ di chuyển trên một con đường được trải nhựa êm ái, khác hẳn với phía bên ngoài.
Thành Phong trầm ngâm.
“Cảm ơn đại ca!” Thành Vũ đỡ lấy bát thịt rắn, mùi hương bốc lên theo khói nghi ngút khiến vị giác của hắn bị kích thích, nước dãi tràn ra đầy mồm. Thấy Thành Vũ có vẻ thích thú, Trịnh Vĩnh và mấy tay lính còn lại gật gù đắc ý.
Những chiếc xe thiết giáp và vận tải lần lượt đỗ vào vị trí, binh lính trên xe hối hả bước xuống, vài người kéo những sợi cáp sạc cắm vào xe rồi lấy đồ, tiến về một khu trại đã dựng sẵn bên cạnh. Đối diện với khu trại là một tòa nhà lớn, có kiến trúc như một cung điện, bên ngoài được bảo vệ nghiêm cẩn.
Thành Nam nói vọng ra khi có tiếng gõ cửa. Giọng nói sang sảng, đầy uy lực, ẩn chứa nguồn sức mạnh to lớn.
Vũ im lặng, ngoái nhìn phía bên ngoài, khung cảnh 2 bên khiến hắn dịu đi vì một màu xanh ngút ngàn của cây cỏ. Chúng bao phủ khắp nơi, ôm lấy những tòa nhà cao tầng, dệt nên những khối bê tông cũ mèm, mục nát. “Không khí hẳn phải trong lành lắm” Vũ nghĩ thầm.
“Hình như…chưa…!” Lúc này Vũ bắt đầu thấy cơ thể phản ứng mạnh, nhịp hô hấp trở nên gấp gáp hơn. Gã nghe rõ mồn một tiếng tim đập thình thịch.
Mất vài giây tư duy, đám lính nhìn nhau rồi nhìn Trịnh Vĩnh, nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Đúng vậy! Chỉ huy Vĩnh đã trừng phạt kẻ làm hỏng việc”
"Ơ! Bác!"
Thành Phong thông báo sang một chuyện khác."
Thành Phong trừng trừng nhìn 2 người phụ nữ t·rần t·ruồng đang quỳ mọp xuống xin lỗi rồi gã liếc đứa cháu, đôi mắt híp lại, sát khí bốc lên khiến Thành Vinh sợ co quắp, hàng họ tụt lại như đỉa phải vôi “Ai nói là chị con sắp thức tỉnh lần thứ 5?”
Đột nhiên cánh cửa bật mở, một bóng người đứng sừng sững bên ngoài, đưa mắt nhìn 3 tên hộ vệ khiến bọn hắn tóc tai dựng ngược, vội buông ly rượu, đứng phắt lên, cúi gập mình. Gã đàn ông phẩy tay ra hiệu không làm ồn, lập tức 3 tên lui lại, tạo thành một lối đi.
Vũ nghe vậy thì mới nhận ra là Mộc Trà vốn không ra lệnh phải trói lại mà là do mấy tay lính bày trò ra cả. Vũ điên tiết nhưng vẫn cố nhịn. Bọn lính toàn là những Tỉnh thức giả cấp 2, sức khỏe gấp nhiều lần nhân loại bình thường trước Đại Hủy Diệt, gã ước tính bọn lính hạng bét hiện nay phải tương đương hoặc hơn quân đặc chủng ưu tú nhất ngày trước. Tốt nhất là không dây với chúng, Vũ nghĩ thầm.
Thành Song Giang gồm 3 lớp: Lớp tường thành ngoài cùng cao 50 mét, được trang bị nhiều loại v·ũ k·hí hạng nặng và bố trí nhiều quân phòng thủ. Những người dân bình thường sống xung quanh các công trình tại khu vực bên trong. Các đó vài dãy phố là lớp tường thành thứ 2 với chiều cao 30 mét. Sống phía sau lớp tường thành này là những tỉnh thức giả cấp 3 cùng gia đình họ. Và lớp tường thành cuối cùng, bao quanh khu vực trước đây là trụ sở chính của Global Shield Đông Nam Á mà giờ đây được mọi người gọi là “Lưu Phủ”. Thành chủ cùng các thuộc hạ thân tín, vật tư quan trọng đều được đưa đến “Lưu Phủ”
“Xoẹt” một tiếng vang lên, thủ cấp của tay lính lăn lông lốc dưới đất, thân thể không đầu, máu phụt lên từ chiếc cổ. Khi đầu rơi xuống đất, ánh mắt của tên lính vẫn còn trợn lên, đầy vẻ kinh hoàng.
Thành Phong ngắm nghía chai rượu, bồi hồi nhớ về ngày xưa, thở dài nói."
Chắc có lẽ bản thân đã thất lễ với đại tiểu thư của thành Song Giang nên mới bị xích như thế này. Thành Vũ nhớ lại những lời của sư Giác Thanh, đến cái tên mà cũng bị cấm gọi thì rất có thể gã đã mạo phạm gì đó với…đứa cháu nội của mình. Thành Vũ thở dài thườn thượt, không hiểu sẽ phải đối mặt với h·ình p·hạt nào đây. Mà gã đang đi đâu?
“Cha con rất không hài lòng về con. Ông ấy muốn con mau chóng làm quen với công việc điều hành Song Giang. Sắp tới con cũng lấy vợ rồi, theo bác cũng nên sắp xếp lại cuộc sống, bớt đến những chỗ này vì hôn thê của con cũng không phải dạng vừa” - Thành Phong trở về với thực tại, lên tiếng khuyên bảo đứa cháu.
Lẫn trong khung cảnh đó là tiếng nhạc chát chúa cùng ánh đèn mờ ảo làm không gian mười phần gợi d·ụ·c. Canh cho Thành Vinh hưởng lạc bên trong là mấy tay bảo vệ, đều là những Tỉnh thức giả cấp 3. Bọn chúng cũng ngồi đó, nhấm nháp một chai Chivas 18 mà đối với thời điểm này, đó là thứ rượu hảo hạng.
Nếu không có Đại Hủy Diệt thì có lẽ hắn cũng chỉ là một chỉ huy vô danh tiểu tốt cho đến khi về hưu, cuộc sống quanh quẩn ở xó xỉnh nào đó. Còn giờ đây, gần như hắn có được tất cả, quyền lực, tài sản, sự kính trọng. Ở Song Giang, hắn chỉ đứng sau một người và dẫm đạp lên vạn người.
"Macallan 30 cơ đấy, trước Đại Hủy Diệt nó cũng đáng giá cả gia tài, giờ thì…Ngày xưa bọn ta đâu được uống rượu tây như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người bước vào nếu nhìn qua thì tưởng là một trung niên lưng hổ vai gấu nhưng kỳ thực thì ông ta cũng đã hơn 70 tuổi. Đây chẳng ai khác, chính là anh trai của thành chủ Song Giang, Lưu Thành Phong.
“Thôi c·hết con mẹ rồi!” Trịnh Vĩnh quăng bát canh, xông tới Thành Vũ, vật úp gã xuồng, vung tay vỗ bộp bộp vào lưng, hô lên “Người anh em, mau nôn ra đi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.