Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Tần Mục
“Sắp là người nhà cả! Lý Tư mau lui xuống, không được thất lễ” tiếng nói của người trung niên đang đứng cách đó không xa vang lên như sấm, đem theo uy áp kinh khủng, lan tỏa ra xung quanh. Dường như ông ta cũng đang muốn thể hiện uy lực của mình.
Y nói cũng đúng bởi sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cha là thành chủ Song Giang, ông ngoại là thành chủ Yên Hòa và sắp tới cha vợ là thành chủ Tân Hoa Hạ. Còn chị gái Mộc Trà, tuy không phải thành chủ nhưng với sức mạnh của mình, chỗ đứng của nàng cũng tương đương như vậy. Thử hỏi trên đời này còn ai tốt phước hơn y? Còn ai dám động vào một sợi lông của y?
“Thành Song Giang à?” Jenny lẩm bẩm, ánh mắt chợt như đang muốn thể hiện một thái độ gì đó khó để diễn tả.
Lão béo nhìn thấy con gái và cháu ngoại thì cười lên sảng khoái khiến lớp mỡ trên mặt rung lên bần bật. Lão đưa tay ra ôm cả hai vào.
“Ông ngoại!”
“Đây là…thần cấp!” Jenny nói khẽ, chỉ đủ để 3 người đi cùng phía sau nghe được. Cả 3 người thân thể đều khẽ run lên khi Jenny thông báo. Thần cấp nghĩa là thế nào? Nghĩa là nó còn hơn cả quái vật cấp S. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành Nam toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đặt đòn tạ 1000 cân xuống nền đất một cách nhẹ nhàng. Y hít vào, thở ra thật đều để điều hòa nhịp hô hấp. Nhìn Thành Nam, không ai nói đây là lão già gần 70 tuổi. Những cơ bắp của y nổi lên cuồn cuộn cùng điểm xuyết là đám gân xanh ngoằn ngoèo trông giống những tia sét.
“Dạo này tôi cũng rảnh lắm nên nhận được tin của anh là thu xếp đi sớm, ở Song Giang chơi vài ngày đã” Lão béo thông báo.
“Mộng Điệp cảm ơn Lưu đại tiểu thư!” Tần Mộng Điệp đứng lên cười nói.
Chương 16: Tần Mục
Trên thân thiết bị bay kia có ghi dòng chữ G.S.
“Cháu ta tốt phúc thật, lấy được con gái của Tần Mục, tương lai ắt là sáng sủa hơn ông ngoại” lão béo vỗ vai Thành Vinh, mừng rỡ nói.
“Giờ vào chuyện quan trọng, nghe nói trên đường tới đây Lưu tiểu thư đã gặp quái vật trên cấp A?” Tần Mục thay đổi thái độ một cách rất nhanh, ánh mắt như diều hâu, nhìn về phía Mộc Trà.
Thế nhưng mà Mộc Trà cũng chẳng quan tâm lắm, nàng cứ thế đứng trên nóc chiến xa, dáng vẻ ngang tàng, không sợ trời, chẳng nể đất. Đáng lẽ, theo lý mà nói, Mộc Trà phải ngồi bên trong những chiếc xe kia.
“Dạ một tháng nữa Thành Vinh sẽ đến Tân Hoa Hạ đón dâu” Mộc Trà thông báo.
Mộc Trà đưa mắt nhìn một cách lạnh lùng khiến y có cảm giác bị áp bức và ngộp thở. Khí chất của những đại cao thủ là thế, không ra tay nhưng phong thái tỏa ra cũng đủ đề đè bẹp những người xung quanh.
Trong lúc ấy, cánh cổng chính thành Song Giang mở rộng, những tháp pháo laser trên tường thành điên cuồng quét xuống phía dưới, dọn sách những thây ma đang tụ tập bên ngoài, mở thành một lối đi thông thoáng.
Ở bên cạnh người trung niên kia, bên phải là một cô gái trẻ với khuôn mặt thanh tú, kiêu kỳ. Cô gái sở hữu một nét đẹp khó có thể dùng lời lẽ để hình dung. Bộ lễ phục cổ truyền Trung Hoa với những họa tiết phượng hoàng được thêu tỉ mỉ cùng dáng vẻ e ấp khiến cho người ta có cảm giác đây sẽ là một bậc mẫu nghi thiên hạ. Còn bên trái trung niên là một thanh niên cao gầy, bộ dáng thư sinh với làn da hơi xanh xao giống như những kẻ ngày đêm đèn sách, ít đi ra ngoài. Người thanh niên mặc một chiếc áo măng tô đen, dài quá đầu gối.
***
Nghe đến đây, Tần Mục trầm ngâm, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra phía cửa, trong đầu hiện ra nhiều toan tính. Ayutthaya là một thế lực đáng sợ, không phải không có lý do mà từ sau Đại Hủy Diệt, tòa thành này luôn ngạo nghễ ở vị trí số một Minh Địa. Lần săn g·iết hổ trắng lúc trước, cũng nhờ bảo mật thông tin nên đến lúc Ayutthaya kéo quân đến thì sợi lông cũng chẳng còn.
Thành chủ Sieam Narai lừng lững đứng trước một khoảng sân rộng bằng đá xanh, phía sau hắn là một tòa cung điện với kiến trúc mang đậm văn hóa Thái Lan. Vị thành chủ này cũng là một người Thái Lan.
“Tướng Bomani sẽ thuật lại cho quý cô, còn trước hết, xin xem qua vật này” Narai vừa nói vừa phẩy tay. Từ phía sau, một tên thuộc hạ đẩy tới một chiếc xe, bên trên là một chiếc hộp lớn có chứa một quả trứng màu đen. Chính là chiến lợi phẩm mà Mộc Trà “tặng” cho Bomani.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
“Điều này thì thành chủ không phải lo lắng. Mộc Trà sẽ đảm bảo không ai dám bắt nạt tiểu thư Mộng Điệp, kể cả là Thành Vinh”
“Nào, vào bên trong đi! Lý Tư, ngươi chỉ dẫn chỗ để sính lễ” Tần Mục phân phó rồi xoay người cùng Mộc Trà đi vào bên trong, vừa đi cả hai vừa trò chuyện. Tần Mộng Điệp và Tần Thiên lẽo đẽo theo phía sau khiến cho người ta có cảm giác rằng việc hôn sự chỉ là phụ còn tạo thành liên minh 2 lãnh thổ mới là điểm chủ đạo.
Y nhìn khuôn mặt người phụ nữ, rồi nhếch mép cười, đoạn ngoạm lấy đôi môi căng mọng, cứ thế thô bạo mà hút chặt khiến đối phương chỉ ư ử lên. “Soạt” một tiếng, chiếc chíp đỏ cùng bộ đồ ngủ mỏng manh bị xé tan tành, thân hình nhỏ bé của người phụ nữ t·rần t·ruồng quắp lấy cơ thể to cao, săn chắc của Thành Nam, lúc này cũng không mặc gì. Thành chủ bế thốc cô nàng đến dựa vào vách cửa kính rồi cứ thế mạnh mẽ mà thúc vào chốn thần tiên, xả hết những năng lượng dư thừa đang quấn lấy cơ thể y…
Mộc Trà im lặng, cô hiểu ý tứ của thành chủ Tần Mục. Biết bao nhiêu thứ văn hóa đã trôi đi theo Đại Hủy Diệt chứ chẳng phải mỗi trà đạo.
“Trước mắt chúng ta sẽ săn lùng con quái vật kia, các ngài định bao giờ sẽ lên đường?” Jenny hỏi.
“Thật may vì chúng ta không để quả trứng này nở ngoài tự nhiên. Nhưng đây là một thông tin rất quan trọng” Jenny tiếp tục.
“Ngày mai Mộc Trà sẽ lên đường trở về Song Giang để chuẩn bị, hai tuần nữa xin hẹn Tần thành chủ tại nơi đó”
Khi đoàn chiến xa vào thành, chỉ chiếc đầu được tiếp tục hành trình, còn lại đều được hướng dẫn tập kết tại một địa điểm cách cổng thành không xa. Đó là một doanh trại cũ.
Sau sự việc ấy, Song Giang và Tân Hoa Hạ đã ký hiệp định tương trợ nếu bị thế lực khác t·ấn c·ông nhằm gửi lời cảnh báo đến Ayutthaya. Nay Hắc Thành chính thức ngả về phe Ayutthaya thì lãnh thổ Song Giang và Tân Hoa Hạ giống như bị dao găm kề vào lưng.
“Mộc Trà xin phép!” Nàng cúi chào rồi từ tốn bước đi. Ra đến cửa thì thấy Tần Thiên đang đứng đợi ở đó từ bao giờ. Thấy nàng, hắn nở nụ cười tươi tắn, bước đến. Mộc Trà thở hắt ra, khẽ lắc đầu…
“Mộc Trà vâng theo lời cha, đại diện cho thành Song Giang trước đến vấn an Tần thành chủ, sau đem sính lễ thay mặt gia tộc xin được đặt mối quan hệ lâu dài với Tân Hoa Hạ” Mộc Trà đứng trước mặt thành chủ Tần Mục, khẽ cúi người, thông báo.
“Uống trà đi, trà Long Tỉnh đấy. Nó đứng đầu trong 10 loại trà ngon nhất Trung Quốc khi trước” Tần Mục vừa nói vừa cầm chén trà lên mũi, hít hà mấy cái rồi khẽ nhấp một ngụm. Mộc Trà cũng cầm chén trà lên thưởng thức cho phải phép vì nàng cũng chẳng hiểu lắm về thứ nước này.
“Lão Lưu có tham dự cuộc đi săn này không?”
“Chào mừng quý cô, quý ngài đến với vùng đất cổ xưa này! ” thành chủ Narai mừng rỡ nói to.
“2 quả nữa ở đâu?” Jenny quay ngoắt về phía vị tướng kia, ngữ điệu giống quát tháo khiến cho Bomani đột nhiên như bị trấn áp, loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Ba đến rồi mình!”
“Tất cả lui ra ngoài để ta và Lưu tiểu thư bàn công chuyện” không để Mộc Trà nói hết, Tần Mục đã xen vào, giọng nói sang sảng đầy uy lực vang khắp căn phòng. Những người bên phía Tân Hoa Hạ không chờ lời thứ 2, lập tức đứng hết cả lên, nhanh chóng lui ra. Đám tỉnh thức giả Song Giang ngước nhìn Mộc Trà, khi thấy chủ nhân gật đầu mới đồng loạt rút ra ngoài. Khi căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người, Tần Mục cười nói: “Ta biết Lưu tiểu thư muốn gì, điều này cũng đúng với ý lão phu. Cũng lâu lắm rồi Minh Địa không xuất hiện quái vật cấp S.”
Mộc Trà nổi bật trên tháp pháo của chiếc chiến xa dẫn đầu, nàng mặc một bộ y phục mùa đông với chiếc áo măng tô có màu trắng như tuyết. Trên cổ quấn một chiếc khăn trắng tinh làm từ lông cáo. Dưới chân là một đôi boot cao cổ cũng một màu trắng tinh. Bộ y phục vừa ấm áp, kín đáo lại tôn lên dáng vẻ kiêu kỳ của đại tiểu thư thành Song Giang. Tân Hoa Hạ đang vào tiết đông, một vài hạt tuyết nhè nhẹ bay, vương trên mái tóc đen nhánh của Mộc Trà, khiến cho nàng tựa như một nữ thần.
Mộc Trà khẽ mỉm cười, tháo song đao, đưa cho thuộc hạ, đoạn vẫn đứng thẳng mà nói: “Không biết quy định, đã thất lễ”. Lý Tư một lúc phải chịu cả 2 luồng uy lực của các cao thủ đỉnh cấp thì mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Người phụ nữ tháo kính, để lộ đôi mắt xanh như nước biển, chìa tay ra phía Narai “Lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
Đoàn xe xuyên qua những cổng thành bằng thép dày, được bố trí các điểm phòng thủ hiện đại thì dừng lại trước cửa một tòa tháp cao tầng được xây dựng theo lối kiến trúc Trung Quốc thời xưa.
Cánh cửa phía sau từ từ mở ra, bốn bóng người bước xuống, nhìn về phía thành chủ Narai. Cả 4 người đều mặc đồ đen, đeo kính đen, phù hiệu trên tay là của Global Shield. Bốn người này có ngoại hình tương đương nhau, thậm chí khuôn mặt cũng hao hao. Chỉ có người nữ duy nhất là khác biệt với mái tóc bạch kim nổi bật trên bộ đồ tối màu. Người nữ đi đầu, có làn da trắng như trứng gà bóc.
Thành Nam từ bên trong bước ra đón, nhìn ông bố vợ hơn mình vài tuổi, cười nói.
Đứng bên cạnh y là tướng Bomani của Hắc Thành, phía sau họ là nhiều tỉnh thức giả của cả hai vùng lãnh thổ. Sieam Narai mặc chiến giáp màu đen, trước ngực có in hình kim sí điểu Garuda, biểu tượng trước đây của Thái Lan và giờ là cờ hiệu của thành Ayutthaya. Ayutthaya trước đây cũng là cố đô của Thái Lan, sau Đại Hủy Diệt, Sieam Narai đã lựa chọn nơi này để xây dựng lãnh thổ có vị trí số 1 tại Minh Địa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Càng sớm càng tốt, thành Narai đang chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc đi săn này. Bởi vì vùng đất chúng ta đến nằm trong vùng lãnh thổ không thuộc chúng tôi nên có vài việc cần phải làm” thành chủ Narai thông báo.
“Còn 2 quả nữa” tướng Bomani xen vào.
“Thành chủ Yên Hòa cùng các thuộc hạ sẽ trực tiếp tham gia lần đi săn này. Tổng cộng có 3 thành: Tân Hoa Hạ, Song Giang và Yên Hòa”.
Mộc Trà bước xuống, tự tin bước đi trên tấm thảm, đôi song đao của nàng đeo sau lưng, ngang hông khẽ đu đưa theo mỗi nhịp di chuyển. Phía sau nàng, một đoàn người gồm toàn các tỉnh thức giả cấp 3 đang mang theo sính lễ trên tay.
“Thành chủ đoán việc như thần, Mộc Trà xin bái phục”
Tuy là tỉnh thức giả cấp 3 nhưng từ trước tới nay, bàn tay của Thành Vinh đều chưa một lần nhuốm máu, y cũng chưa trải qua chiến đấu sinh tử như người thân mà chỉ quanh quẩn ăn chơi trong tòa thành lớn bậc nhất Minh Địa. Quá trình trở thành tỉnh thức giả cấp 3 của Thành Vinh cũng là trải thảm đỏ với vô vàn vật tư quý hiếm được dâng tận miệng để bồi bổ sức khỏe, năng lực. Nói vậy để biết y là tỉnh thức giả kiểu “đút chân gầm bàn”.
“...999!
Tất cả những người đứng dưới khoảng sân này đều hướng mắt lên trời, chờ đợi gì đó. Từ trên nền trời, một chấm nhỏ xuất hiện rồi nó lớn dần, lớn dần, đến khi hình dáng của một thiết bị bay lớn hiện ra trong tầm mắt.
“2 quả còn lại bị Lưu Mộc Trà của thành Song Giang lấy đi rồi” thành chủ Narai đỡ lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lãnh thổ của lão béo, phía bắc thì giáp với Song Giang, phía đông giáp với Thành Thành, còn lại là giáp với biển nên cũng chẳng tốn sức lo phòng thủ như những vùng khác, bởi thế thành ra lão nhàn lắm.
Mộc Trà nhìn cô em dâu tương lai, một sự thông cảm tràn đến trong nàng. Mộng Điệp cũng giống nàng, cũng mất mẹ trong Đại Hủy Diệt, cũng theo cha lăn lộn khắp nơi. Giờ lại sắp một mình đến đất khách quê người.
Đoàn xe của Mộc Trà được dẫn đường bởi lực lượng bảo an Tân Hoa Hạ khá hùng hậu: Bên dưới là đoàn hộ tống dẫn đường bằng các loại xe bọc thép hiện đại còn trên trời là những chiếc máy bay không người lái bay thành hàng. Việc đón chào như thế này cũng là dịp để Tân Hoa Hạ biểu dương lực lượng. Dù sao thì Mộc Trà cũng là một đại nhân vật của Minh Địa chứ không phải dạng trẻ người non dạ vớ vẩn.
Chiếc chiến xa đi thẳng vào “Lưu Phủ” và dừng lại. Bước xuống xe là một lão to béo, mái tóc đã bạc phơ nhưng dáng vẻ vẫn còn nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Trên khuôn mặt y có đeo một chiếc bịt mắt, che đi con mắt bên trái, nhìn rất giống một tên tướng c·ướp. Phần nọng cầm tràn ra che hết cả cổ khiến cho khuông mặt y giống hình tam giác, trông khá buồn cười.
“Mộc Trà tính rằng sau…”
Bên trong hội trường lớn, dưới một tấm phù điêu hình con rồng khổng lồ đang há miệng chuẩn bị ngậm lấy một hạt châu, thành chủ Tần Mục và Mộc Trà ngồi trên 2 chiếc ghế được trạm trổ tinh xảo. Phía bên dưới được chia thành 2 hàng, một hàng cho người của Tân Hoa Hạ và một hàng dành cho các tỉnh thức giả Song Giang.
Mộc Trà liền đó bắt đầu thuật lại sự kiện cho Tần Mục nghe khiến y trầm ngâm một hồi, không rõ đang suy tính điều gì.
“...1000!”
“Chắc hẳn là cha sẽ không thể bỏ qua được cơ hội tốt như thế này” Mộc Trà gật đầu, nói.
Thành Nam nhấc một chai nước, tu cạn rồi khà lên sảng khoái. Đoạn ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, khoanh chân nhắm mắt, loại bỏ tạp niệm, chìm vào vô thức.
Mộc Trà khi đó mới là thiếu nữ mười mấy tuổi, cũng được đi theo nhưng chỉ là nhân vật hỗ trợ, không trực tiếp tham gia chiến đấu nên cũng chẳng cảm nhận được mức độ khốc liệt. Chỉ biết rằng trận chiến diễn ra hơn 1 tuần lễ với t·hương v·ong rất lớn mới có thể hạ được quái vật. Tuy vậy, nhờ vào vật tư từ siêu quái vật, Tân Hoa Hạ và Song Giang từ số 4 và 5 đã vượt lên chiếm vị trí số 2 và 3 trong 12 thành tại Minh Địa. Điều đó đủ để thấy sự hấp dẫn của quái vật trên cấp A, thậm chí là cấp S.
Thiết bị bay này trông giống như chiếc mai rùa với 4 động cơ phản lực gắn ở bốn phía. Khi tới gần khoảng sân, các động cơ đồng loạt hướng xuống đất, thổi những luồng phản lực mạnh mẽ khiến “chiếc mai rùa” chậm chạp đáp thẳng xuống đất, bụi cát bị thổi tung lên cuồn cuộn.
Khác với khung cảnh vắng vẻ, tiêu điều của pháo đài Bạch Hổ, Tân Hoa Hạ lại cho thấy sự tấp nập và phồn thịnh của toà thành lớn bậc nhất Minh Địa. Để duy trì sự ổn định như vậy, Tân Hoa Hạ sở hữu hệ thống phòng thủ thuộc vào loại mạnh mẽ nhất với các loại v·ũ k·hí tác chiến cả trên bộ và trên không.
Tần thành chủ đứng lên, tay chắp sau lưng, đi đi lại lại một hồi, trong đầu vạch ra những phương án đối phó. Một lúc, y dừng lại, thở dài nói: “Thôi cứ như vậy đã, chuyện này lão phu sẽ nghĩ cách. Lưu tiểu thư nghỉ ngơi để mai còn lên đường trở về, nếu muốn có thể thăm thú Tân Hoa Hạ”
“Vậy được, chúng tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ, khi nào lên đường được, xin hãy thông báo”
Tần Mục nhìn chén trà, thở dài chép miệng: “Thật tiếc cho một nghệ thuật thưởng thức đã thực sự chìm vào dĩ vãng. Hồn cốt xưa chẳng còn vì giờ không còn cái tâm, chỉ còn lại thể xác mục ruỗng”.
“Tốt, tốt, Song Giang phải đối xử tốt với Mộng Điệp đấy, không thì lão già này không nể mặt đâu” Tần Mục nửa đùa nửa thật nói rồi lại cười lên sảng khoái, y đưa tay lên vân vê đoạn ria mép cong lên.
“Lão Lưu vẫn khỏe chứ?” Tần Mục mở đầu câu chuyện.
“Tôi vẫn khỏe, cảm ơn quý cô Jenny” Narai nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người phụ nữ.
Đứng ngay trước cổng lớn chờ Mộc Trà là một trung niên dáng người nhỏ nhắn nhưng khí chất tỏa ra lại không phải là nhân vật tầm thường. Điểm thu hút của người trung niên này là đôi mắt cực kỳ tinh anh, tựa như có thể nhìn thấu lòng người. Tuy vậy, bộ ria mép hơi cong lên lại chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt, nó tạo cho người đối diện một cảm giác khá hài hước.
Thành Nam nghe vậy, mở to mắt nhìn người phụ nữ. Đột nhiên y cảm thấy từ thân dưới có một luồng khí nóng xộc lên tận óc. Như một con thú đói, y xông tới người phụ nữ khiến cô ả thét lên một cái rồi khúc khích cười, đoạn mắng: “Già rồi còn dê”.
“Cha!”
“Lưu tiểu thư vẫn khỏe chứ?” người thanh niên tên Tần Thiên, con trai cả của Tần Mục mỉm cười hỏi thăm. Nhìn thái độ của y thì có vẻ rất thích Mộc Trà
“Cảm ơn ngài, ta vẫn khỏe” Mộc Trà lãnh đạm trả lời rồi khẽ cúi chào cho phải phép.
Đoàn xe chạy chầm chậm trên đường chính dẫn thẳng tới tổng hành dinh của thành chủ Tần Mục. Tân Hoa Hạ là một toà thành rộng lớn, có thể so sánh với một đô thị tầm trung trước Đại Huỷ Diệt. Dân cư ở đây phần lớn là người bản địa, chỉ có một số ít các sắc dân là người từ nơi khác trên khắp thế giới.
“Chào mừng Lưu đại tiểu thư đến Tân Hoa Hạ” người trung niên mỉm cười, lưng đứng thẳng, tay chắp sau lưng, giọng sang sảng nói ra. Phía bên dưới, kèn trống tấu lên những khúc nhạc cổ truyền. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin tiểu thư để v·ũ k·hí ở ngoài” Một vị đứng bên cạnh thảm đỏ khẽ cúi người, nhẹ đưa tay chìa ra, nói.
“Lâu rồi mới gặp, các con vẫn khỏe chứ hả? Có bị con rể bắt nạt hay không?” Vừa nêu ra câu hỏi, lão béo nhìn thấy khuôn mặt con gái hồng hào, ửng đỏ thì biết ngay nó vừa làm gì bèn cười phá lên ha hả.
“Còn ai tham gia nữa không?” Tần Mục vân vê mấy sợi ria mép.
“Cô Jenny!” thành chủ Narai nhìn cô gái, khuôn mặt hiện lên một sự hồ nghi.
“Còn giờ, xin hãy để chúng tôi thể hiện sự mến khách đối với những chiến binh huyền thoại God Slayer” thành chủ Narai đưa tay, cung kính mời. Phía bên trong, một bữa tiệc thịnh soạn đang chờ đón.
“Vậy là sẽ có 4 tỉnh thức giả cấp 4 tham gia. Thú vị, thú vị” Tần Mục vẻ mặt đầy phấn khích, mơ màng nhớ lại ngày trước 3 vị thành chủ cùng hàng ngàn tỉnh thức giả cấp 3 tham gia cuộc săn g·iết quái vật trên cấp A là một con hổ trắng. Năm đó phải rất vất vả và thiệt hại khá nặng nề mới g·iết được con quái nhưng bù lại là nhận được rất nhiều lợi ích. Song đao mà Mộc Trà đang sở hữu chính là cặp răng nanh của con hổ còn bộ giáp trắng nàng mặc khi chiến đấu là từ da của nó.
Từ đằng xa, khói bụi cuốn lên mịt mù, những tiếng s·ú·n·g máy đì đùng nổ vang, hàng trăm chiếc xe thiết giáp, bọc thép, vận tải nối đuôi nhau tiến về phía cổng thành. Chiếc xe đi đầu có cắm một lá cờ với biểu tượng con dao găm, báo hiệu rằng đoàn chiến xa này thuộc về thành Yên Hòa của thành chủ Trần Yên Hòa.
“Lưu tiểu thư định thế nào?”
“Tốt, tốt lắm, nào để lão phu giới thiệu. Đây là con gái ta, Tần Mộng Điệp” Tần Mục chỉ sang người con gái mặc lễ phục cổ truyền, nói. Mộng Điệp khẽ cúi đầu chào, Mộc Trà cũng đáp lễ bằng hành động tương tự.
“Ông đến sớm hơn dự kiến!”
“Dạ, thân phụ vẫn mạnh khỏe” Mộc Trà đáp lời.
Vốn có sự quen biết, lão béo và Thành Nam đã tạo dựng một mối quan hệ tương trợ lẫn nhau. Cuối cùng lão béo gả con gái của mình là Trần Yên Hoa cho Thành Nam để mối quan hệ 2 lãnh thổ thêm khăng khít. Lúc đầu Thành Nam cũng ngại nhưng vì đại cuộc đánh chấp nhận. Dần dần lại nảy sinh tình cảm, bù đắp được phần lớn mất mát trước đây.
Cả 4 người mặc đồ đen bước tới quan sát quả trứng một cách kỹ lưỡng. Cô Jenny đặt tay phải lên quả trứng rồi chợt nhắm mắt, cảm nhận điều gì đó. Chừng vài giây, cô gái đột ngột rút mạnh tay về, lùi lại mấy bước như kiểu vừa bị đ·iện g·iật, khuôn mặt chợt biến sắc. Phản ứng này khiến cho toàn bộ người xung quanh đều giật mình sợ hãi.
“Đều do con tốt phước cả” Thành Vinh tươi cười đáp rồi liếc qua thái độ của cha xem ông ta phản ứng thế nào. Khi thấy Thành Nam vẫn bình thản, y mới yên tâm.
“Xin ngài kể cho chúng tôi chi tiết về con quái vật đó, thưa thành chủ” cô gái tên Jenny lập tức vào việc.
“Còn đây thì chắc không phải giới thiệu nữa nhỉ?” Tần Mục liếc nhìn người thanh niên, nở nụ cười bí hiểm.
Từ bên trong “Lưu Phủ” người phụ nữ khi nãy mây mưa với Thành Nam chạy xuống đón lão béo, còn người hô lên “ông ngoại” chẳng ai khác là thiếu chủ Thành Vinh.
Nói về kiến trúc các toà thành tại Minh Địa thì chúng khá giống nhau với nhiều lớp phòng thủ kiểu “thành trong thành” mà tầng cuối cùng thường là một pháo đài dành cho thành chủ và gia đình cùng các nhân vật trọng yếu khác. Mọi vật tư, sức mạnh của một lãnh thổ đều nằm trong lớp thành cuối cùng này.
Lão béo này không ai khác chính là người mà Thành Nam đã được lệnh đưa ra sân bay lúc thành phố Song Giang bị phong tỏa. Sau khi thoát khỏi Song Giang, lão béo bán sạch tài sản, trở về đại bản doanh ở miền nam Đại Nam Quốc và xây dựng căn cứ. Với tài thao lược của mình, lão béo đã trở thành một thành chủ đầy quyền lực. Thành Yên Hòa nằm ở phía nam của lãnh thổ trước kia là Đại Nam Quốc, đứng ở vị trí thứ 6 trong 12 thành.
“Ài ài, lão phu già rồi nên hay nói những chuyện xưa cũ, luyến tiếc quá khứ.” Tần Mục chợt cười lên ha ha, đánh tan bầu không khí trầm mặc mà y vừa tạo ra.
Được chừng 5 phút, cánh cửa phòng tập bỗng bật mở, một người phụ nữ dáng vẻ nóng bỏng, tóc ngang eo, mặc một bộ đồ ngủ màu đen mỏng manh che đi chiếc quần lót bé xíu màu đỏ tươi cùng cặp nhũ hoa căng tràn như trái đào tiên bước vào.
Tòa tháp cao tầng hôm nay được trang trí lộng lẫy với những dải lụa đỏ cùng những chiếc đèn lồng treo trên cao. Một tấm thảm đỏ bằng nhung cũng được trải sẵn dọc con đường từ nơi dừng xe cho đến sảnh chính.
“Có điều việc diễn ra lúc đó có sự xuất hiện của Hắc Thành, hơn nữa họ cũng đã liên hôn với Ayutthaya. Mộc Trà không dám chắc là Ayutthaya liệu có bỏ qua một cơ hội lớn như thế này hay không. Chỉ sợ đến lúc đó…” Mộc Trà ngập ngừng nói.
“...998!”
“Được! Có lời này của Lưu tiểu thư là ta yên tâm. Mộng Điệp, mau đến cảm ơn chị dâu đi”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.