Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 17: Con mồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Con mồi


“Nếu tạo hóa đã ban cho ta một cơ hội mới thì ta nên đón nhận nó” Thành Vũ thầm nghĩ rồi quay sang phía Giác Thanh.

Vũ cho xe lùi vào theo chỉ dẫn của Giác Thanh. Khi dừng lại, chiếc xe nằm gọn bên trong, không thể mở được cửa hai bên vì vướng tường.

“Hay nó bị bọn thây ma ăn mất rồi?”

Miếng ngon mà Giác Thanh nhắc đến chính là những cơ may mà người vận chuyển gặp được trên đường. Ví dụ như lượm được xác của một con quái vật cấp cao, tới các khu vực bỏ hoang và tìm được những món đồ quý hiếm còn sót lại sau Đại Hủy Diệt. Những thứ như vậy rất có giá.

“Cái gì?” Giác Thanh trợn mắt nhìn Thành Vũ rồi cười lên ha ha.

Thành Vũ nhấn chân ga, chiếc xe chồm lên, gã giật mình đạp phanh thật mạnh khiến nó khựng lại, Giác Thanh đang nhấp nhổm bên ghế phụ theo quán tính lao vào táp lô một cái đau điếng. Thành Vũ nhe răng cười “Chưa quen!”. Rồi gã lại từ từ đạp ga, chiếc xe lần này nhẹ nhàng chuyển động, hướng về phía trước.

“Đi..đi thôi!” Giác Thanh gật đầu, hít một hơi căng lồng ngực rồi thở ra từ từ, đoạn lầm bầm câu phật hiệu rồi đưa tay mở khóa. Chiếc xe rung lên nhẹ nhẹ, ánh đèn chiếu thẳng ra, xuyên qua màn đêm. Mưa đã tạnh bớt, phía bên ngoài không còn bóng dáng xác sống, dấu vết cuộc vật lộn vừa nãy cũng trôi theo nước mưa.

Phía trước xe, Vũ thấy lờ đờ bước tới vài bóng người. Ánh đèn xe chiếu vào khiến hình hài của chúng sáng rõ trước mặt Vũ. Đó là những thây ma với làn da xám ngoét, trên người lỗ chỗ vài vết cắn đã khô đét, chuyển màu đen sì.

Gã leo sang ghế lái, nắm lấy vô lăng. Đã bao nhiêu lâu rồi gã chưa sờ vào vô lăng xe. Cũng khá lâu rồi, Vũ xúc động, hồi tưởng lại quá khứ. Chân gã dò dẫm bên dưới, phân biệt bàn đạp phanh và ga. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 17: Con mồi

Khi con mèo đen tắt thở, đám xác sống từ từ lui lại phía sau, con mèo xác sống cũng nhả đồng loại ra và hành động giống đám xác sống.

“Coi như ta đưa chú em về quê an táng. Trên đời này, gặp nhau cũng là một cái duyên, cầu cho chú được siêu thoát” Giác Thanh lẩm bẩm một mình, tay nắm vô lăng, điều khiển chiếc xe.

“Chú em chịu khó ngủ dưới đất nhé, cái giường này bé, không đủ chỗ” Giác Thanh nằm xuống, tay xoa xoa đầu trọc rồi nói.

Tất cả chúng đều t·rần t·ruồng, với cái đầu lơ thơ vài lọn tóc rủ xuống mắt, tai. Thời gian đã khiến chúng khô quắt lại và có nước da xám ngoét, quần áo trên người cũng mục nát và trôi đi từ lúc nào. Cơn mưa đá trút xuống thân thể những thây ma khiến chúng loạng choạng, vài con bị quật ngã ra đất nhưng lại vẫn lồm cồm bò lên. Tiếng mưa đá đập xuống phát ra âm thanh khiến cho lũ thây ma điên cuồng gào thét, cố tìm ra nơi phát tiếng động.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rồi nhanh dần, nhanh dần, vun v·ún tiến lên trong màn đêm tối như mực. Giác Thanh thấy ổn liền buông lỏng cơ thể, ngả ghế phụ xuống rồi gáy vang xe từ lúc nào không biết.

“Biết!” Thành Vũ gật đầu.

“Muốn thành người vận chuyển, ít nhất phải thức tỉnh lần thứ 2. Chú em có biết mình đã được tiêm mấy lần rồi không?” Giác Thanh vừa lái xe vừa hỏi.

“Em muốn trở thành một người vận chuyển”

“Có 2 con mèo!” Giác Thanh cầm chặt cây gậy, lom khom đi trên nền nhà, điệu bộ hết sức rón rén còn Thành Vũ thì ngồi im tại chỗ, tim đập thình thịch. Gã nghe tiếng mèo mà sởn da gà, đoán rằng đây là 2 con mèo đột biến và to ít nhất phải bằng con hổ trưởng thành.

“Hỏng rồi!” Giác Thanh run rẩy nói, tay nắm chặt chiếc gậy điện, không biết vì sao lại lỡ tay ấn một cái khiến nó kêu lên tạch tạch tạch cùng luồng điện xanh lét uốn lượn trên đầu v·ũ k·hí. Con quái nghe vậy gầm lên một tiếng đinh tai.

“Có gì sai sao?” Thành Vũ nghi hoặc

Chiếc xe chui ra khỏi căn nhà, nhập vào con đường rồi lặng lẽ chìm vào màn đêm. Phía đông, nền trời dần chuyển sang màu đỏ như đốm lửa đang bừng cháy lên.

Sau lời giới thiệu, tiếng nhạc réo rắt vang lên, giai điệu vui vẻ khiến cho Giác Thanh lắc lư theo nhịp, cơn buồn ngủ dần dần biến mất. Chiếc xe tải v·út đi, động cơ điện khiến nó rất êm ái, không gây ra nhiều tiếng động để gây chú ý đối với lũ thây ma hoặc quái vật.

“Gì vậy?!” Thành Vũ thì thào khi thấy Giác Thanh từ từ nhỏm giậy, trên tay cầm chiếc gậy chích điện.

“Còn sống là còn phải chiến đấu! Con cháu ta đã làm được, lẽ nào bậc cha ông chúng lại không làm được” Thành Vũ lẩm bẩm, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Mộc Trà và Thành Nam.

Thành Vũ cười trừ, gã mới lái xe trở lại sau bao nhiêu năm nên vẫn còn giữ những thói quen cũ. Với loại thời tiết như thế này thì chạy chậm lại ngộ nhỡ tông vào xe đối diện thì toi nhưng rồi lại nhớ ra đây là xã hội sau tận thế, trên đường làm quái gì có người. Nghĩ rồi, chân đạp ga, chiếc xe nhao lên phía trước, tăng tốc khiến cho Thành Vũ cảm giác rất phấn khích.

“Oàng…oàng…oàng” những tia sét phóng xuống mặt đất khiến bầu trời sáng rực, phía trước mắt hiện lên một đô thị đổ nát. Sét đánh xuống quá nhiều, khiến cho Vũ cảm thấy như là một cái rèm trắng xóa đang phủ xuống mặt đất. Chưa bao giờ Vũ chứng kiến một cảnh tượng như vậy trong đời.

Thành Vũ ánh mắt nhìn về phía trước, dõi theo ánh đèn xe. Đôi mắt hắn lúc này tỏa ra một thứ gì đó khó có thể diễn tả được. Nó vừa chất chứa hy vọng lại mang theo một nỗi buồn không thành lời. Tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, Thành Vũ có nhiều thứ phải tìm hiểu, phải nắm bắt và phải đối phó. Gã hiểu rằng, cuộc sống của thời điểm hiện tại hoàn toàn là một trải nghiệm rất khác so với những gì mình biết. Một thế giới mà Thành Vũ nghĩ rằng chỉ diễn ra trong các tác phẩm hư cấu, giả tưởng nhưng nó lại hoàn toàn có thật và đang diễn ra trước mắt.

Giác Thanh ra hiệu cho Vũ đi theo rồi bò xuống khoang hàng, kéo thang trèo lên mở cửa nóc chiếc xe. Vũ theo phía sau leo lên nóc xe thấy Giác Thanh lấy tay đẩy lên trần nhà, nhấc tấm chắn rồi trèo lên tầng 2. Vũ chợt hiểu ra đây có lẽ là chỗ mà Giác Thanh đã ở quen rồi. Việc đỗ xe khít như vậy và đi lên bằng nóc xe nhằm đề phòng bọn xác sống t·ấn c·ông.

Động vật đột biến thành quái vật sau Đại Hủy Diệt được chia thành những cấp độ thấp nhất là D sau đến C,B và A. Còn loại S thì chỉ mới xuất hiện 1 con duy nhất nhưng đã bị g·iết trong cuộc đi săn nhiều năm trước.

“Bọn em không thấy có con xác sống nào ở xung quanh đó” tay thuộc hạ lắc đầu nói.

“Ngoáo…!” Con mèo xác sống kêu lên một tiếng sở gai gốc rồi như một cơn lốc, phóng về phía con mèo đen. Nó vọt qua đầu Thành Vũ và Giác Thanh, vương ra xung quanh mùi h·ôi t·hối nồng nặc, đặc trưng của đám thây ma.

“Em không nghĩ là n·gộ đ·ộc” Thành Vũ lắc đầu. Kinh nghiệm mà y trải qua ngày trước không có loại n·gộ đ·ộc nào lại biểu hiện như vậy cả.

Thành Vũ ngồi thu lu, thái độ tỏ ra khó hiểu, nói: “Lúc nãy em có được mời một bữa thịt rắn. Ăn xong thấy cơ thể có vấn đề rồi tự nhiên chả biết gì. Đột nhiên nghe thấy bài nhạc rất quen thì tỉnh lại, không ngờ lại ăn một cái chích điện”

Mèo đen đột nhiên mở mắt! Nhưng con mắt của nó không còn sáng quắc như đèn pha nữa mà thay vào đó là một màu mờ đục như bị phủ một lớp màng nhờ nhờ. Con mèo đen lồm cồm bò lên, lúc lắc đầu. Hai con mèo đứng đối diện nhau, há miệng kêu lên tựa như đang trò chuyện.

“Chúng ta không phải mục tiêu” Thành Vũ thận trọng nói với Giác Thanh, cả hai đều để cơ thể ở chế độ “hóa đá” bởi sợ rằng chỉ một cử chỉ sai lầm, sẽ trở thành miếng thịt ngon trong miệng 2 con quái vật.

Giác Thanh bật công tắc điện khiến căn phòng sáng lên. Vũ thấy một chiếc bóng đèn nhỏ treo ở giữa căn phòng, tỏa ánh sáng ấm áp. Những ô cửa sổ được bịt bằng gỗ và có phủ những tấm bạt. Bên trong căn phòng được bố trí đơn giản với một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ cao ngang người, bên trên có tượng một vị phật đang ngồi thiền.

Theo chỉ dẫn, Vũ thấy một con đường nhỏ, hai bên vệ đường đầy xác xe hơi đã rỉ sét nằm chỏng chơ. Những cục đá đập vào chúng rồi nảy tưng tưng lên trông rất vui mắt. Vũ điều khiển xe rẽ vào con đường nhỏ, chỉ đủ cho chiếc xe tải này đi qua. Nếu chẳng may mà có xe ngược chiều thì chịu c·hết.

Thành Vũ lắc đầu nói “Cũng không rõ. Không biết đã được tiêm chưa”

Gió điên cuồng rít giữa màn đêm u tịch, ngồi trong xe mà Thành Vũ vẫn thấy tiếng hú man dại bên ngoài. Tiếng hú như tiếng ai oán của hàng tỷ sinh linh đã bỏ mạng sau Đại Hủy Diệt. Phía trước mịt mù bụi khói vì bị những cơn gió hung hãn thổi lên khiến Thành Vũ giảm ga, chạy từ từ.

Bên ngoài đường, hàng ngàn thây ma đang đứng đông nghịt ở đó khiến ký ức năm nào lóe lên trong tâm trí Thành Vũ…

“Em có c·hết đâu mà sống?!” Thành Vũ khuôn mặt méo mó, xoa xoa vết chích điện, nhăn nhó nói.

“Ứ..ứ..ứ!” Cả thân hình Thành Vũ chợt co quắp lại vì đ·iện g·iật khiến gã phát ra một tiếng kêu ư ử, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, lông tóc như dựng ngược.

“Chúng cùng phe!” Giác Thanh lí nhí, trong đầu tràn ngập sự sợ hãi. Điều xảy ra trước mắt y chưa được nghe đến bao giờ.

Thành Vũ rùng mình, Giác Thanh sở gai ốc. Đó là một con mèo đột biến, to lớn như hổ Siberia trưởng thành. Toàn thân con quái ướt sũng, nước mưa long tong chảy xuống từ lông, râu. Lại một ánh chớp nữa lóe lên, cả Thành Vũ và Giác Thanh kinh hoàng tột độ. Nó là một con quái thú xác sống với những vết thủng lỗ chỗ trên cơ thể, lòi cả xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Đôi mắt của nó trắng đục, vô hồn. Con quái há miệng với những vệt máu đen sì, loang lổ trên răng.

“Đây, căn nhà kia, căn nhà có tấm biển to màu xanh. Cho xe lùi vào cửa đó” Giác Thanh chỉ, Vũ căng mắt ra quan sát, hai bên đường là những tòa nhà bỏ hoang, cũ nát với những mảng tường đổ nát; những ô cửa kính vỡ vụn. Dây leo to như bắp tay người lớn đang từ từ siết lấy chúng.

“Hiệp hội vận chuyển Minh Địa. Là tổ chức của những người vận chuyển trên khắp Minh Địa. Chúng ta thường nhận đơn vận chuyển tại đây.” Giác Thanh giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giác Thanh xông tới ghế lái, tính nổ máy để chạy khỏi đây. Khi y vừa định vặn khóa, những tia sét rạch ngang bầu trời khiến cảnh vật bên ngoài đường sáng lóe lên…

Giác Thanh cầm cây gậy, vừa liếc nhìn đường vừa chọc chọc vào cái xác. Y điều khiển cây gậy kéo ra một phần của tấm bạt làm lộ ra một phần cơ thể. Tạch tạch tạch! Giác Thanh ấn vào cây gậy khiến đầu bên kia của nó phát ra một tia lửa điện xanh lét rồi dí thẳng vào cái xác.

Giác Thanh đạp phanh khiến chiếc xe đột ngột dừng lại, Thành Vũ theo đà, lao về phía trước, đập vào hàng ghế phụ rồi bật ngửa ra sau, đập vào mấy thùng hàng. Gã kêu lên oai oái rồi lồm cồm ngồi giậy, lết mông về phía sau, như kiểu muốn tránh xa Giác Thanh.

“Làm cái gì vậy?” Giác Thanh sợ hãi định túm lấy Thành Vũ nhưng bị gã gạt tay ra. Chịu không nổi, Giác Thanh cũng lấp ló thò đầu lên phía sau ghế lái để quan sát.

“Cái…tiếng hú đó là gì?”...mãi một lúc sau, Thành Vũ mới mở miệng được, bèn cất lời hỏi.

Giác Thanh cười trừ, tiếp tục cho xe di chuyển còn Thành Vũ thì bò lên ngồi bên ghế phụ.

“Đừng có nổ máy!” Thành Vũ đột nhiên thì thào.

Cách đó không xa, chiếc xe vận tải của Giác Thanh xuyên qua màn đêm, hướng về phía thành Song Giang. Trong thùng xe, một t·hi t·hể đ·ược cuộn lại trong một tấm vải bạt, đặt bên cạnh những chiếc thùng hàng xếp ngay ngắn.

Những hòn đá to bằng nửa nắm tay va vào chiếc xe tải tạo nên những âm thanh điếc tai. Mưa đá trải đầy đường khiến cho chiếc xe như lao trên đường núi. Tiếng rôm rốp của lốp xe đè lên những hòn đá, khiến chúng vỡ nát, vụn bắn tung tóe ra ngoài, lên gầm xe và chắn bùn kêu lạo xạo bên dưới chân Thành Vũ.

“Vậy giờ chú tính thế nào? Hay ta quay lại pháo đài Bạch Hổ?”

“Ôi mẹ ơi!” Thành Vũ co ro ngồi bên ghế phụ hốt hoảng thốt lên khi nhìn qua kính lái.

“Vậy lên lái thử đi!” Giác Thanh đột ngột đạp phanh, nhường lại tay lái cho Thành Vũ.

Thành Vũ nhìn xung quanh, không có thứ v·ũ k·hí nào để có thể sử dụng, gã nhìn Giác Thanh, ánh mắt như cầu cứu. Giác Thanh hiểu ý chỉ nhún vai, ra ý là không có gì để mà dùng càng khiến cho Thành Vũ thêm hoảng. Nếu 2 con quái xông vào, hắn c·hết chắc.

“Quý hóa quá!” Thành Vũ hậm hực, buông lỏng cơ thể.

Con quái vật này cũng là một con mèo biến dị. So với con trước mặt kia thì nhỉnh hơn một chút có điều nó lại hoàn toàn không phải xác sống. Con mèo trông rất uy vũ với bộ lông đen như màn đêm, hai mắt rực sáng như đèn pha. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì ai cũng nghĩ đây là một con báo đen.

“Không có gì sai, ta chỉ buồn cười thôi.” Giác Thanh trả lời.

Đám xác sống ngã nhào ra, một số bị móng vuốt của con mèo đập phải, cơ thể nát ra thành nhiều mảnh. Con mèo đen trên cơ thể loang lổ vết cắn của xác sống, đặc biệt nơi cổ của nó là chỗ b·ị t·hương lớn nhất, máu chảy ròng ròng, dường như con mèo xác sống kia đã gây ra cho nó.

Thành Vũ nghe thế liền hiểu ra vấn đề.

“Ngao!” con mèo đen rống lên, tiếng rống có vẻ phẫn uất rồi nhìn về phía con mèo xác sống.

Võ Đoàn Hoàng Anh tức giận quát lớn, trợn mắt nhìn 2 tên thuộc hạ đang khúm núm đứng trước mặt.

“Soạt” một tiếng từ đằng sau khiến Giác Thanh giật nảy mình, y thận trọng ngoái lại, đưa tay vặn nhỏ âm lượng xem có chuyện gì xảy ra. Giác Thanh nheo mắt nhìn về phía t·hi t·hể. Hình như nó hơi động đậy khiến y nổi da gà. “Lẽ nào thằng nhóc biến thành thây ma?” Giác Thanh tự nhủ rồi thò tay cầm lấy v·ũ k·hí, là một cây gậy màu đen, dài hơn một mét để trước táp lô.

“Không biết! Nhưng giống như tiếng sói” Giác Thanh lắc đầu, cố lấy lại vẻ bình thường. Cả hai đều cảm thấy số phận rất may mắn khi thoát khỏi hàng ngàn thây ma cùng 2 con quái vật xác sống khi nãy. Cả 2 đều lờ mờ đoán rằng bọn xác sống này đang đi…săn g·iết để biến n·ạn n·hân thành đồng loại của chúng.

“Ngoéo!!!” Tiếng mèo gào thảm thiết, thêm một tiếng uỳnh, có vẻ như một trong hai con quái vừa rơi xuống đường. Thành Vũ vừa sợ vừa tò mò bèn lấy tấm bạt, trùm lên đầu rồi thò cổ lên quan sát qua kính lái.

Giác Thanh chưa bao giờ thấy một con quái vật xác sống cấp B. Động vật bị biến đổi thành xác sống chủ yếu là những con thú bình thường hoặc cùng lắm chỉ cấp D đối với bị biến dị. Từ cấp C trở lên, bọn chúng gần như không bị xác sống săn g·iết bởi khả năng sức mạnh cùng sự nhạy bén khi gặp nguy hiểm. Như đã nói từ trước, động vật khi ăn xác sống sẽ bị biến dị nhưng không trở thành thây ma. Chúng chỉ trở thành thây ma khi bị xác sống cắn bởi vậy một con quái cấp B mà trở thành xác sống thì Giác Thanh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lãnh chúa Võ Đoàn Hoàng Anh híp mắt nhìn thuộc hạ, có vẻ không tin những gì được nghe. Y nghi ngờ hai tên này đã giữ cái xác được gọi là “qủy” này.

“Uỳnh” một tiếng, bức tường phía sau Giác Thanh và Thành Vũ lại vỡ tung ra, thêm một bóng quái thú thò đầu vào rồi nhẹ nhàng bước tới. Nó ở khá gần Giác Thanh và Thành Vũ so với con quái kia.

Thành Vũ nuốt nước bọt, gật gật đầu rồi cả hai bám đuôi nhau, rón rén đi về phía lối thoát. Giác Thanh phỏng đoán, 2 con quái này cũng phải cấp B, Tỉnh thức giả cấp 2 như y dù có được phật độ cũng không hạ được nổi 1 con chứ đừng nói là 2. Có điều Giác Thanh thắc mắc là nơi này vốn chỉ có vài ngàn xác sống cùng lũ quái cấp D hoặc vài con cấp C mà thôi, chưa bao giờ thấy xuất hiện bọn cấp B cả.

“Lục cục…lục cục”...đang thiu thiu ngủ, Thành Vũ giật mình bởi tiếng động bên trên tầng. Giác Thanh tưởng ngủ say như c·hết rồi cũng đột ngột mở mắt, thận trọng nhìn lên trên trần.

Đang vẩn vơ suy nghĩ, Thành Vũ chợt cảm thấy trong cơ thể có một nguồn sức mạnh rất lớn mà hắn lờ mờ đoán là từ bát canh thịt rắn kia. Gã thấy mình khỏe gấp mấy lần so với lúc bình thường. Nên nhớ, khi còn là thanh niên, Thành Vũ đã trở thành một trong những lính đặc nhiệm ưu tú nhất, thường xuyên được giao những nhiệm vụ nguy hiểm.

“Chạy!” Giác Thanh hô lên, Thành Vũ lập tức lật tấm chắn lối xuống tầng 1 rồi nhanh như sóc chui xuống. Giác Thanh cũng chui tọt xuống, rơi lên nóc xe, đoạn nhanh tay mở cửa nóc, cả hai tranh nhau chui vào bên trong xe. Bên trên phát ra âm thanh rầm rập của hai con quái thú đang lao vào nhau. Những tiếng mèo gào xé rách màng nhĩ vang lên.

“Lúc tối ta đi ngang qua thấy có chiếc xe đỗ ven đường bèn đi theo, thấy chú mày bị khiêng ra vứt ở đây. Đợi mấy đứa đi khỏi thì ta đến xem, thấy chú mày hết thở rồi thì ta đưa về quê an táng” Giác Thanh thở dài kể lại.

Giác Thanh khựng lại một giây rồi ồ lên cười lớn, vội cất chiếc gậy điện kia đi, xoa xoa tay “Vậy mà ta tưởng chú mày c·hết rồi, định đem về Song Giang chôn cất”.

Thành Vũ im lặng, gã cũng chẳng biết phải tính như thế nào. Giờ đây gã như một kẻ không gia đình, người quen, bạn bè. Đem bộ dạng này trở về để nhận người thân ư? Nếu là gã, thì chính bản thân cũng chẳng tin được. Gia tộc Lưu Thành bây giờ là một dạng quái vật, một kẻ như hắn xuất hiện thì chắc chắn là một trò lừa bịp, có khi mang họa cho bản thân.

“Cứ mạnh dạn mà đi, đường làm gì có ai mà rón rén vậy?” Giác Thanh uể oải vừa ngáp vừa nói khiến giọng y méo mó đi.

“Cái gì? Không thấy xác đâu à? Chúng mày đùa à?”

“Được cái là làm người vận chuyển sẽ được phép đến bất cứ thành trì nào, được đi bất cứ chỗ nào mình thích. Nhiều khi miếng ngon đến từ việc được tự do đi lại như vậy” Giác Thanh mỉm cười kể.

“Thôi được, để ta đưa chú về Song Giang rồi dẫn đến Hiệp hội kiểm tra xem thế nào. Nếu đủ điều kiện thì khả năng sẽ được nhận”

“Bão to đấy, đi thêm khoảng mấy cây số nữa có một thị trấn bỏ hoang, ta sẽ dừng lại tại đó và tránh cơn bão này” Giác Thanh đã tỉnh ngủ, dụi mắt nhìn về phía bầu trời, tỉnh bơ nói giống như đã trải qua những chuyện này thường xuyên rồi. Còn Thành Vũ thì chưa bao giờ thấy một cơn bão nào lớn như thế này. “Sau Đại Hủy Diệt mọi thứ đã thay đổi, cả thời tiết chắc cũng vậy” gã nghĩ thầm.

“Kiểm tra là kiểm tra cái gì vậy?” Thành Vũ tiếp tục hỏi.

“Là kiểm tra chỉ số sức mạnh. Họ sẽ đo xem chú mạnh như thế nào. Thường thì cái máy đó chỉ đo được tầm thức tỉnh lần thứ 2 thôi, còn lần thứ 3 trở lên thì phải vào Lưu Phủ để đo. Làm người vận chuyển cũng được, Hiệp hội cũng đang thiếu người, mấy năm nay người vận chuyển c·hết nhiều quá nên cũng ít ai dám đăng ký. Những Tỉnh thức giả cấp 3 thì họ đều trở thành nhân vật được bồi dưỡng, chỉ có dở hơi mới quay lại làm người vận chuyển”

“Vậy có thể là mấy tay lính nghĩ chú đ·ã c·hết nên mới vứt ra ngoài thành, ai ngờ vẫn sống nhăn. Mà chú mày ăn thịt rắn gì lại bị n·gộ đ·ộc”

“Ăn thịt quái vật cấp A mà không c·hết thì khả năng là đã được tiêm rồi!” Giác Thanh gật gù.

“Lõm bõm, lép nhép” cả đoàn xác sống rùng rùng chuyển động, đu đưa đi xuyên vào trong màn đêm, hướng về phía bắc. Cả 2 con mèo xác sống kia cũng chậm rãi nhập đoàn với lũ thây ma, cứ thế vô định bước đi. Thời gian trôi đi, không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp trên những mái hiên đổ nát. Giác Thanh và Thành Vũ vẫn im lặng ngồi trong chiếc xe tải, cơ thể họ vẫn run rẩy không thôi.

Giác Thanh ngáp một tiếng, dụi mắt cho đỡ buồn ngủ rồi thò tay vặn nút, mở radio lên. Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, truyền đi khắp trong khoang xe: “Các bạn đang nghe chương trình ca nhạc của đài phát thanh Song Giang. Để tiếp nối chương trình là một nhạc phẩm mang tên “Khi ta 20” được thể hiện bởi ca sỹ Kiều Nga.”

Sau Đại Hủy Diệt, những phương tiện di chuyển ở Minh Địa chủ yếu chạy bằng động cơ điện bởi các mỏ dầu và nhà máy lọc dầu đã bị phá hủy. Các thành trì sử dụng năng lượng mặt trời hoặc năng lượng gió để cung cấp năng lượng. Những phương tiện di chuyển hiện có hầu hết đều có cổng sạc điện hoặc lắp pin mặt trời công suất cao trên nóc xe.

“Ơ! Chú mày vẫn sống à?” Giác Thanh ngoảnh cả người ra sau, cây gậy nơi tay, sẵn sàng t·ấn c·ông.

Giữa trời mưa to gió lớn, sấm chớp ì ùng. Giữa hàng ngàn xác sống cùng quái vật thây ma, một tiếng hú dài vang lên. Tiếng hú như tiếng âm hồn báo oán, như ngạ quỷ kêu khóc giữa đêm đen. So với tiếng gầm của quái vật, tiếng hú đem lại cho người ta cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi hơn mười phần. Toàn bộ lũ xác sống đó đều ngẩng mặt lên trời, lắng nghe tiếng hú. Chúng im lặng, như đang nghe, tận hưởng tiếng hú dài đó.

Cả hai giữ im lặng hết sức có thể, Giác Thanh đến bên cạnh Thành Vũ, lắc lắc đầu trọc, thều thào: “Biến khỏi đây thôi, loại này không đối phó được”.

“Cái quái gì!?” Giác Thanh hét lên hoảng hốt.

“Cái quái gì vậy?” Giác Thanh trợn mắt nhìn con đường ra phía trước đông nghịt xác sống. Chúng đứng đó, dưới cơn m·ưa b·ão tầm tã, ánh mắt mờ đục nhìn lên phía 2 con mèo đang đánh nhau . Nước mưa trút xuống như thác lũ, như muốn gột rửa sạch sẽ sự dơ bẩn dính trên người đám xác sống.

“Mưa đá như vậy chẳng ăn thua với chiếc xe này đâu, đừng có sợ” Giác Thanh nói.

“Đi thôi!” Giác Thanh ngồi bên cạnh, giục gã.

“Rẽ phải ở kia”

“Điều đó có gì buồn cười?” Thành Vũ thắc mắc.

Giác Thanh không nói gì, bỏ tay khỏi chìa khóa, cả hai không ai bảo ai, từ từ bò ra phía khoang hàng phía sau, ngồi bó gối, im thít.

“Đi tìm và mang nó về đây. Ta muốn ăn thịt quỷ!” Võ Đoàn Hoàng Anh rít lên qua kẽ răng, thái độ cực kỳ khủng bố khiến hai tên thuộc hạ run như cầy sấy, vội vàng gật đầu dạ dạ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“A..a…a..! Ối…!” Thành Vũ bật giậy, la hét ầm lên, tay ôm lấy vết chích điện.

“Ngao..ao!” một tiếng mèo kêu vang lên từ tầng trên khiến cả 2 đều sởn gai ốc. Tiếng mèo hoàn toàn không giống như bình thường mà có thanh âm ẩn chứa đầy ma mị, tựa như tiếng kêu của hàng ngàn linh hồn u uất. “Ngoào” thêm một tiếng mèo nữa vang lên nhưng nó vọng đến từ phía bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả 2 đều thêm một lần nữa sởn gai ốc khi thấy con mèo đen vừa rơi xuống đất, đang giãy dụa khi bị hàng trăm con xác sống xung quanh bu kín rồi điên cuồng cắn xé. Con mèo đen cố hết sức, gào lên thê lương, vùng đứng lên, vung móng vuốt quét ra xung quanh.

“Hiệp hội à?”

Thành Vũ nghe câu hỏi như vậy bỗng bật cười trong lòng, gã nghĩ thầm “Máy bay ông còn lái được nữa là dăm ba cái xe cỏ. Ông đây từng lái máy bay n·ém b·om rồi thằng cháu ạ”

“Chỗ này để nghỉ ngơi khi chuyển hàng lên phía bắc” Giác Thanh nói rồi kéo cánh cửa tủ, lấy ra một bộ đồ rồi đưa cho Thành Vũ. Gã nhận lấy rồi thay luôn bộ quần áo tu hành khi trước Giác Thanh đưa cho.

Ô ô ô…những con xác sống hô lên rồi ùn ùn kéo đến con mèo đen, cảnh tượng giống như đám kiến đang bâu lấy con mồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc cả 2 đi gần đến lối thoát thì rầm một tiếng, cửa sổ vỡ tung, một bóng quái thú vọt vào khiến những mảng tường và gỗ ván chắn cửa sổ bục ra, bắn tung toé. Một ánh chớp loé lên, hình ảnh con quái rõ mồn một. Mưa to hắt vào bên trong như nước trút, con quái sừng sững đứng nó, đôi mắt mờ đục hướng về phía 2 người.

“Ngoào” con mèo xác sống từ trên tầng 2 lao thẳng xuống con mèo đen. Móng vuốt sắc nhọn cắm thẳng vào cơ thể con mèo đen khiến nó kêu lên đau đớn. Theo bản năng của thú săn mồi, con mèo xác sống đồng thời há miệng đen ngòm, ngoạm lấy cổ mèo đen, cắn chặt. Con mèo đen giãy dụa, có vẻ không cam lòng chịu c·hết nhưng nó cứ thế đổ xuống. Đám xác sống ồ ạt xông tới, bu lại, há miệng cắn xé…Nước mưa đem theo máu của mèo đen, chảy tràn ra xung quanh. Lúc này, nó đã nằm im dưới đất, bộ lông ướt nhẹp, bết lại…Đôi mắt to sụ của nó đã không còn mở.

“Oàng” một tiếng, một tia sét giáng xuống khiến cảnh vật xung quanh như bừng sáng rực rỡ rồi vụt tắt chỉ trong tích tắc nhưng cũng đủ để Thành Nam nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn phía đường chân trời. Tiếp theo sau, những vệt sét loằng ngoằng trải trên bầu trời báo hiệu một cơn bão đang ập tới.

“Đi được chưa?” Thành Vũ liếc sang khuôn mặt tái mét của Giác Thanh.

“Dạ, bọn em theo dõi từ xa, rõ ràng là đã thấy cái tên đó được bọn lính ném xuống bên đường nhưng đến khi tới gần lại…chẳng có gì!”

“Suỵt!” Giác Thanh nhẹ nhàng như mèo, leo xuống khỏi giường, bên ngoài mưa gió ầm ầm, sấm chớp liên hồi khiến cho mấy tấm ván gỗ rung lên cành cạch như muốn rơi ra. Tuy âm thanh từ cơn bão khá ồn ào nhưng tiếng động phát ra từ bên trên tầng nghe rất rõ.

“Mà chú em có biết lái xe không?” Giác Thanh hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giác Thanh và Thành Vũ như đông thành đá khi nghe tiếng hú đó. Thành Vũ có cảm giác như hàng ngàn oan hồn đang ở xung quanh gã, muốn lôi gã xuống địa ngục…

“Độp…độp…rào…rào… keng…keng…keng…!” Một trận mưa đá bất ngờ trút xuống khiến Thành Vũ giật mình, loạng choạng đánh lái. “Bình tinh!” Giác Thanh hô lên khi thấy dấu hiệu mất bình tĩnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Con mồi