Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 18: Đối thoại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Đối thoại


Lão béo một thân giáp đen, người bệ vệ, to như một con gấu xám, bụng núng nính mỡ khiến hộ giáp phình ra, lại thêm cây đinh ba nơi tay, trông y không khác gì Trư Bát Giới trong truyện Tây Du Ký.

Cổng thành lập tức mở ra, Giác Thanh nhấn ga cho chiếc xe đi qua rồi dừng lại phía trạm kiểm soát, nơi có vài binh sỹ đang đứng đó, vũ trang đầy đủ.

“Vâng! em còn bị mất trí nhớ” Gã đáp, cố dùng vẻ khúm núm với tên lính.

“Thầy đi chuyến này có gì hay ho không?” một tên lính cười nói với Giác Thanh. Y lắc đầu ra vẻ chẳng có gì vui.

“Có mấy chuyện cô muốn kể với thầy mà tìm không thấy thầy”

“Cố đừng làm điều gì ngu ngốc như hôm đó!” Giác Thanh không quên dặn.

“Khu 2 và khu 3 thế nào?” Thành Nam ngước mắt hỏi.

Quần nhau một hồi, lão béo nhẩy vọt ra sau, tránh được một kích của Thành Nam rồi chống đinh ba, xua tay “Thôi thôi, nghỉ thôi, tôi già rồi, sức yếu!”

“Tiến vào khu vực quét an ninh” giọng trên bộ đàm thông báo.

“Đi đến chỗ 2 con rắn!” Thành Vũ thông báo.

“Nhanh vậy sao?” Vũ thầm nghĩ. Trước Đại Hủy Diệt, muốn làm một loại giấy tờ gì đó thì phải mất ít nhất vài ngày. Thời buổi loạn lạc cũng có cái hay, giấy tờ làm rất nhanh chóng, không bị “củ hành” Vũ tấm tắc khen trong lòng, chẳng biết nên vui hay buồn.

“Thôi, đừng làm loạn!” Giác Thanh kéo Vũ đi khỏi khi thấy thái độ của gã đột nhiên hung hăng, dường như muốn tẩn nhau với tay chủ.

“Hả!” Giác Thanh đột ngột mở to mắt, trợn lên.

“Tôi đăng ký!” Thành Vũ đưa tay lên xung phong.

“Vậy là không còn tôn giáo nữa sao?” Thành Vũ gãi tai

Thành Vũ nghe đến địa điểm thì chợt nhớ ra hình như đó là nơi diễn ra trận chiến với 2 con rắn.

“Đúng thật là thay đổi cả tâm sinh lý, mình như một thằng trẻ trâu” Vũ bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ. Một cơ thể đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ và một cái đầu đầy kinh nghiệm sống của lão già U80, hai thứ kết hợp lại khiến cho Vũ giống như một thanh niên coi khinh mọi thứ xung quanh.

Thành Nam hít một hơi, phủi phủi tay rồi đứng lên, đám thuộc hạ xung quanh lập tức chạy đến dọn thức ăn còn thừa trên bàn. Thành Nam bước đi mấy bước rồi khựng lại, quay người nói với đám thuộc hạ “Chỗ thức ăn còn lại, đổ cho c·h·ó!”

Một cơn đau đớn tràn đến khiến cho Thành Nam siết chặt nắm tay, khóe mắt dường như trào ra một giọt nước mắt. “Tách” một cái, chén rượu trên tay y vỡ vụn, lão béo giật mình khẽ liếc Thành Nam rồi chợt đứng lên, cười ha hả, cổ phá tan bầu không khí này, đoạn nói “Thôi, ta đi hưởng lạc đây…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chả là thành chủ Yên Hòa đang ở đây, an ninh thắt chặt vô cùng, những người lạ tạm thời không nhận vào thành, nể thầy lắm chúng tôi mới cho vào nhưng thanh niên này…” tên đội trưởng thông báo, giọng điệu rất khó khăn.

Thành Vũ vét hết tiền đưa cho Giác Thanh để trả nhưng không đủ. “Coi như cho chú mày vay tạm. Chú mày cũng nên chọn một loại binh khí phòng thân”.

Chiếc xe vận tải của Giác Thanh đi tới địa phận thành Song Giang. Từ xa, thành phố tiêu điều và đổ nát khiến Thành Vũ bùi ngùi xúc động. Xe đi vào thành phố, xuyên qua những con đường với những kiến trúc đổ nát hai bên. Thình thoảng xuất hiện vài xác sống đu đưa thân mình, chậm rãi bước trên phố rồi ngoác miệng gào lên, đuổi theo chiếc xe. Cũng như những công trình khác ở Minh Địa, cây leo, thực vật, cỏ dại đã bao trùm thành phố.

“Được! Cho xí chỗ trước nhé” Thành Vũ gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về khu trọ.

“Xem ra việc thây ma săn g·i·ế·t quái cấp B không phải là vô tình. Việc này với việc tiến hóa của con quái cấp A kia đều ẩn chứa nhiều bí ẩn. Đây có thể là nguy cơ rất lớn” Thành Nam nói tiếp.

***

Cả 2 đi vào bên trong tòa nhà, hướng đến một chiếc bàn lớn ở góc. Nơi đây có một bà già đang ngồi gõ gõ chiếc bút xuống mặt bàn, khuôn mặt lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ, thỉnh thoảng ngáp một cái. Bà già toan đứng lên thu dọn đồ thì Giác Thanh đứng trước mặt.

Bên kia, Thành Nam cao to, giáp trụ gọn gàng, nhẹ nhàng, thân thủ linh hoạt, di chuyển vòng quanh lão béo. Hai bên quần nhau mấy tiếng đồng hồ, mồ hôi nhễ nhại. Lão béo thở hồng hộc nhưng có vẻ không xuất hiện mệt mỏi, chỉ là hô hấp nhanh hơn bình thường. Cây đinh ba của lão béo được làm từ răng và xương con hổ trắng và cây kích của Thành Nam cũng vậy. Đây đều là những món bảo khí hàng đầu tại Minh Địa cùng với song đao của Mộc Trà.

“A! Thầy, lâu rồi không qua đây”

Thành Nam gật gù rồi gắp một miếng đặt vào bát cho lão béo. Lão béo thò đũa gắp bỏ ngay vào mồm, nhai rồi đôi mắt nhắm lại, tận hưởng…”Chà…chà…đúng là cấp A, ăn vào là cảm nhận được ngay nguồn sức mạnh rất lớn đang hòa vào cơ thể”. Thành Nam có thể nhìn thấy cơ thể lão béo ửng hồng lên khi năng lượng từ thịt rắn tràn vào cơ thể. Y cũng lập tức gắp cho mình một miếng. Cả hai ăn uống, trò chuyện rôm rả được một lúc thì lão béo chợt đổi chủ đề:

“Dạ không!” Vũ đáp rồi bước tới máy đấm. Gã nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể, cố tìm lại cảm giác như sau khi ăn thịt rắn. Đứng bất động vài giây, Vũ thấy cơ thể như đang nóng dần lên sau các nhịp hô hấp.

Phía bên trong nhà, mọi thứ dường như còn nguyên vẹn nhưng đã cũ rích và mục nát. Ban thờ vẫn ở chỗ đó, ảnh bà Nga dường như vẫn được lau chùi sạch sẽ. Cánh cửa ra vào vỡ nát, gió thổi qua, rít lên thành tiếng.

Vũ đi qua những sạp hàng khiến cho gã nhớ lại khung cảnh mua bán trước đây thì chợt mỉm cười một cái. Gã quan sát những món đồ ở đây toàn những thứ đồ đã cũ, không rõ người ta mua về để làm gì. Nhưng chắc có công dụng thì người ta mới mua chứ.

Gã lại nhắm mắt, lục tìm nguồn sức mạnh trong cơ thể. Lần này Vũ tập trung lực vào bả vai, cảm nhận từng bó cơ trên cánh tay…”Hít…” cơ thể Vũ chuyển động…một đấm xông về phía máy đo…

“Nhớ trả đủ tiền vay đấy!” Giác Thanh móc tiền ra trả rồi nói với gã.

Giác Thanh cho xe chạy chậm hết mức có thể, vặn núm dò tần số bộ đàm, một giọng vang lên “Xe phía trước khai báo danh tính”

“Tuy ta và anh là bố vợ và con rể nhưng mà tuổi cũng không xa nhau lắm. Nếu mà tính như thời trước thì anh và ta đều đã là lão già rồi, cũng nên lập..”

“Xe số 1543, thuộc đội vận chuyển Song Giang, hành trình từ Tân Hoa Hạ chở hạt giống và lương khô. Lái xe Giác Thanh cùng với…” Giác Thanh quay ra nhìn Thành Vũ.

Thấy vậy, Thành Nam cũng thu kích về, đoạn nhìn về phía mấy tên lính đang đứng nơi cửa, phẩy tay. Lập tức bọn lính ùa đến đỡ lấy vũ khí của cả hai bên rồi vây xung quanh, giúp lão béo cởi bộ chiến giáp.

“Ca này chưa đi được” một tên có vẻ là chỉ huy, bước tới.

***

Thành Vũ nhìn cái nanh hổ này chợt nhớ tới song đao của Mộc Trà, hình như nó cũng hao hao giống nhau.

Một tên khác bất ngờ nhấc đĩa thịt rắn, nhón bỏ vào mồm trước sự ngỡ ngàng của đám còn lại. Y nhai nhồm nhoàm, đoạn nuốt xuống rồi há mồm kêu lên: “Gâu…gâu…gâu!”

“Ừ, cũng không vội, để ta đưa chú em này đi đăng ký làm thành viên” Giác Thanh gật đầu rồi kéo Thành Vũ đi về phía một tòa nhà nằm gần sân vận động. Thành Vũ liếc nhìn thấy có rất nhiều xe tải giống với chiếc của Giác Thanh lái đang đỗ trong sân và có khoảng vài trăm người đang tụ tập, bốc dỡ hàng hóa từ những chiếc xe này.

“Cái này thật lạ, bọn thây ma lại đi săn g·i·ế·t quái vật cấp B à?” Thành Nam khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng. Đây là lần đầu y chứng kiến cảnh xác sống phối hợp quây bắt quái vật cấp B.

“Chẳng là cháu bị mất trí nhớ nên không rõ là mình thức tỉnh lần thứ mấy” gã nói.

“2500 kg, không đạt!” Bà già thông báo.

Những con c·h·ó ư ử ngóc mõm lên nhìn những tỉnh thức giả cấp 2, cấp 3 đang kêu lên như đồng loại của chúng. Những chiếc đĩa được đặt lại vào chậu rửa, chúng đã sạch bong như mới, đúng là “sạch như c·h·ó liếm”...

Những tên còn lại thấy vậy cũng tranh nhau ăn hết chỗ thịt rắn còn lại, cả bọn đều cười lên ha ha, miệng há ra kêu to: “Gâu…gâu…gâu!”.

“Chú mày khôn phết đấy” Giác Thanh nghe vậy, dừng lại không chạy nữa mà thong dong đi, đoạn vỗ vai Thành Vũ, khen.

“Nó là kẻ lang thang, ta cứu dọc đường. Nay muốn làm Người vận chuyển nên đưa về Hiệp hội để kiểm tra”

“Chắc chắn rồi. Phải thông báo với họ để còn bàn phương án đối phó” Thành Nam trả lời.

Giác Thanh cho xe tiến chầm chậm đến trước cổng thành, đỗ đúng vạch sơn đã vẽ sẵn dưới lòng đường. Từ trên cổng thành, một máy quét tự động hạ xuống rồi quét 2 lượt chiếc xe.

“Sao lại là Lưu Thành Vũ?” bà già nheo mắt, thái độ bỗng khác lạ.

“Đồ cấp A trở lên là tài sản của thành chủ, loạt vật tư này do thành chủ phân phó xuống dưới, không xuất hiện ở đây đâu” Giác Thanh nói khẽ cho Vũ.

Thành Vũ đạp cửa xông vào, lúc này Giác Thanh đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn, hướng mặt ra cửa, miệng lầm rầm đọc kinh hay gì đó mà gã không biết.

“Anh vào đi!” Thành Nam nói vọng ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào mấy bản báo cáo trên bàn làm việc.

Nàng leo xuống khỏi lan can, đi vào bên trong, lặng lẽ qua từng phòng rồi dừng lại ở nơi trước kia là của ông Vũ. “Ông ơi!” Mộc Trà khẽ kêu lên rồi thở dài. Nàng lại đứng trước cửa căn phòng ba mẹ. Một giọt nước mắt lăn trên má, rơi xuống nền nhà đầy bụi đất “Mẹ! Con nhớ mẹ lắm!” nàng như kêu lên…Hình ảnh năm đó lại ùa về, hai nắm tay Mộc Trà siết chặt vào nhau.

Bên trong nhà sạch sẽ và khá đơn sơ với phòng khách và nhà vệ sinh. Ở phòng khách chỉ có giường, tủ quần áo vào một bàn thờ phật đặt ở nơi trang trọng. Vũ ngắm nghía một vòng căn hộ rồi kéo cửa ra ban công ngắm nhìn lại thành phố Song Giang. Thành Song Giang hiện nay chỉ là một phần nhỏ của thành phố trước kia với dân số chỉ khoảng vài trăm ngàn người. Trước khi xảy ra Đại Hủy Diệt, dân số Song Giang vào lúc đỉnh điểm lên đến 10 triệu người.

Gió lạnh thổi đến nhưng có vẻ Vũ không cảm thấy lạnh. Sắp hết đông rồi, Vũ thầm nghĩ rồi nhìn lại bộ quần áo của mình, nó khá đơn sơ mà gã không thấy lạnh. Ồ, hình như là những tỉnh thức giả, cơ thể đều có thể chống chọi lại với thời tiết?

“Không có tiền thì biến đi” Tay chủ xua tay.

Tay đội trưởng cầm chai rượu, nhìn ngó một lượt rồi gật gù “Thầy chu đáo quá, thôi coi như anh em chẳng thấy gì. Thầy và chú em đi đi”

Thành Phong khựng lại, khuôn mặt biến hóa khó hiểu. Y ngừng một lúc rồi đáp “Anh tuy là con trai trưởng nhưng giờ đây chẳng vợ chẳng con, họ Lưu sau này do em và các cháu gánh vác cả. Em là thành chủ, việc quyết định là do em nhưng làm thế nào để đừng có lỗi với tổ tông là được”.

Thành Nam gật đầu, lão béo lập tức ngồi xuống, thò tay cầm chai rượu lên, mở nút và ngửi ngửi. Mùi rượu tỏa ra khiến lão lim dim mắt, chép miệng “Đây mới là rượu chứ, mấy cái loại rượu tây vứt hết đi”.

“Có phải con rắn mà Mộc Trà săn được đúng không?”

Khuôn mặt méo xệch, Thành Vũ ngó nghiêng trong gian hàng để vũ khí thì lựa chọn ra một cây giáo trông khá cứng cáp. “Trước ở trường đặc nhiệm, ông đây được gọi là Lưu giáo đầu đấy” Thành Vũ tự đắc nhớ lại quá khứ, gã đã từng có biệt danh này vì khả năng sử dụng giáo như Lâm Xung trong tác phẩm Thủy Hử. Vậy nên lũ học viên đều thống nhất gọi là Lưu giáo đầu.

Thành Vũ đang dần dần quen với xã hội sau Đại Hủy Diệt. Với những người vận chuyển như gã, ngoài s·ú·n·g mang theo trên xe ra thì còn cần phải có binh khí để đối phó với quái vật. S·ú·n·g đ·ạ·n chỉ dùng với lũ xác sống vô tri còn với quái vật thì để đối phó, nhất định phải có binh khí được làm từ vật liệu lấy từ chính chúng mới ăn thua.

“Vậy sao sư không theo mà lại lang thang một mình” Thành Vũ thắc mắc.

“Vậy nên em mới muốn lắp thêm máy phát điện. Cần nhiều năng lượng hơn nữa để đẩy mạnh sản xuất lương thực và vũ khí” Thành Nam nói.

***

Nơi ban công ngày xưa lão Vũ hay ra đứng đó tưới cây, một bóng người ngồi vắt vẻo trên lan can, nhìn về phía thành Song Giang, nhìn những vệt laser đỏ quạch, thỉnh thoảng quét xuống phía dưới. Gió thổi tới làm mái tóc tung bay, nàng đưa tay, vén lọn tóc xòa xuống rồi lại chìm vào im lặng.

Rẽ vào một con ngõ, dường như một thế giới khác mở ra với Vũ. Trước mặt gã là những cửa hàng trông có vẻ rất khí thế. Những sạp hàng bày la liệt xương, răng và da của động vật. Chính xác là quái vật.

Giác Thanh mỉm cười, ra hiệu cho Thành Vũ lên xe. Chiếc xe di chuyển chậm chạp trên đường, hướng về phía trụ sở của Hiệp hội vận chuyển. Thành Vũ nhìn qua gương chiếu hậu thấy mấy tay lính đang thay nhau cầm chai rượu, ngắm nghía thì thở dài một tiếng.

“100 đồng vàng! 100 đồng vàng mỗi xe nhé, bảo sư phụ chú mày vậy” Tay điều hành hét to với theo.

Nói là s·ú·n·g đ·ạ·n không ăn thua với quái vật thì cũng không chính xác. Mà đúng hơn là s·ú·n·g đ·ạ·n cá nhân hầu như không tác dụng, chỉ có đ·ạ·n pháo hoặc tên lửa mới có khả năng tiêu diệt quái vật mà những thứ này thì những người vận chuyển không có khả năng sở hữu hoặc mang theo chúng. Chỉ có lực lượng vũ trang mới được dùng các loại vũ khí hạng nặng. Vả lại, nhiệm vụ của người vận chuyển không phải là đánh nhau với xác sống, quái vật mà là đưa hàng đi đúng nơi, về đúng điểm, vũ khí chỉ để phòng thân.

“A!” gã hét lên một tiếng, quyền xuất ra như một cơn lốc, như muốn thổi tung hết mọi thứ trên đường. “Uỳnh!” quyền cuối đem leo kình lực, bao phủ lấy nắm tay Vũ, mờ mờ như sương.

“Xong chuyến này về thanh toán sòng phẳng” Thành Vũ gật đầu rồi cầm lấy đồ. Gã sờ lên cây thương, ve vuốt nó, chợt như có một luồng điện truyền vào cơ thể, hình như gã cảm nhận được cây thương, cảm nhận được sức mạnh của con voi trắng đã c·h·ế·t.

“Ông cứ yên tâm, chúng nó toàn là tỉnh thức giả cấp 3, ăn vào chỉ có lợi, không có hại” Thành Nam cười cười nói.

“Rầm!”...dàn đèn lại vọt lên..

“Ta sẽ thông báo điều này với Global Shield chứ?” Thành Phong hỏi.

“Chú mày lính mới, về gọi sư phụ chú mày đi kèm thì được” Tay điều hành cười cười nhìn gã, đoạn nói.

Phía xa, nơi tòa chung cư của Thành Vũ ở lúc trước, dưới chân tòa nhà là một chiếc motor điện màu đen đỗ gọn vào lề đường. Xung quanh cảnh vật đổ nát, xác phương tiện, vũ khí, đồ đạc rơi đầy trên đất đã ngả màu cũ rích.

“Vảy tê tê cấp B đây này, hàng cực hiếm, cái này mà may hộ giáp thì đao thương bất nhập, s·ú·n·g đ·ạ·n là đồ bỏ” phía bên kia, một tay đậm người, mặt quắt tai dơi cầm một đống vảy tê tê to như cái đĩa, vung vẩy mời chào.

“Cũng không nên nghĩ như vậy, hai phần ba dân số Song Giang đều là người khu 1. Người vận chuyển, toàn bộ chiến sỹ quân tiên phong và gia đình đều ở đây. Đời sống của họ không được đảm bảo thì…” Thành Phong nhắc.

Giác Thanh khuôn mặt dịu lại, nhăn trán “Phải chăng là họ muốn bắt nốt con quái kia? Nếu vậy thì đây sẽ là một trận kịch chiến. Năm xưa ta còn trẻ, không được chứng kiện trận săn bạch hổ. Lần này không bỏ lỡ được, nào đi đăng ký!”

“Vẫn còn chứ. Nhưng tôn giáo bây giờ khác lắm. Có đủ cả đạo phật và đạo thiên chúa”

Mấy cô ả vừa đi khỏi, lão béo đã hấp háy “Hàng này ở đâu ra vậy, ta cho chúng nó ăn như vậy liệu nó có c·h·ế·t không?”

“Nào, anh chỉ có thể thôi à?” lão béo ăn miếng trả miếng với con rể, thỉnh thoảng lại hô lên vài câu khích bác.

Vũ nhìn bảng đồng hồ, thở hắt ra. Như vậy có thể thấy là hắn đã đạt sức mạnh tương đương với tỉnh thức giả cấp 2. Vũ vui mừng, ít nhất gã biết mình không phải nhân loại bình thường. Thế như sức mạnh này đến từ đâu? Chả nhẽ chỉ một bát thịt rắn cấp A đã có thể biến bản thân thành một tỉnh thức giả cấp 2? Vũ nghi hoặc, gã không tin cho lắm. Nhưng thôi, tạm thời gã đã đáp ứng đủ điều kiện để trở thành người vận chuyển.

Lão béo nói rồi ngập ngừng.

“Vậy à? Thế thì đi vào đây” bà già nói rồi quay người bước lên cầu thang. Vũ đi theo bà già đến một căn phòng lớn. Ở giữa căn phòng là một chiếc máy đấm khá to. Bà già bật công tắc, chiếc máy rùng rùng chuyển động, sáng đèn. Ở cột đèn có hiển thị các con số từ 1000 đến 10000 kg.

“Thơm quá, món gì vậy?”

Vừa nói, lão béo vừa vung đũa, gắp cho mỗi cô ả một miếng thịt rắn. Mấy cô ả há miệng xinh, ngậm lấy miếng rắn, đôi mắt lúng liếng nhìn lão béo rồi ngúng nguẩy đi khỏi tiều đình. Thành Nam nhìn cảnh này chỉ cười khẩy một tiếng, trong lòng lửa d·ụ·c cũng đang bừng bừng…

“Lưu An” Thành Vũ hiểu ý, lập tức đáp.

Từ cửa, 4 bóng hồng nóng bỏng, khoác trên mình những mảnh vải mỏng tang, chỉ đủ che những nơi nhạy cảm tha thướt bước tới tiểu đình. Cả 4 ả theo cử chỉ của Thành Nam đều chia nhau ngồi bên cạnh lão béo, kẻ bóp tay người bóp chân. Lão béo cười ré lên, nhìn Thành Nam: “Con rể tốt, hôm nào sang ta, ta đền bù cho. Nay con nhịn đi, không có con gái ta thấy lại khó sống”

“Nào nào các người anh em, mối làm ăn lớn đây. Cần 20 xe vận chuyển, ngày kia lên đường. Đến ngã ba biên giới Song Giang, Hắc Thành, Tân Hoa Hạ.” Tay điều hành hô lớn.

Thành Nam gật gù “Quan trọng là khu 2 và 3”

Tay chủ quán đang tươi cười mời chào, nghe thế khựng lại rồi chợt cười lên sằng sặc như thể vừa gặp một thằng ngớ ngẩn.

“À, có điều này anh muốn em xem, anh vừa nhận được thông tin từ Hiệp hội” Thành Phong vừa nói vừa đưa một chiếc thẻ nhớ cho người em. Thành Nam cắm chiếc thẻ nhớ vào máy tính, mở một video trong đó lên xem hết rồi trầm ngâm một hồi. Video trong đó được Giác Thanh lấy ra từ camera hành trình của chiếc xe, ghi lại thời điểm con mèo đen bị hàng ngàn xác sống cùng con mèo thây ma kia bao vây và g·i·ế·t c·h·ế·t.

“Vâng!” Vũ gật đầu, gã hiểu bản thân đang bị ảnh hưởng tiêu cực của những nguồn năng lượng mới mẻ.

Xong việc, Giác Thanh đưa Vũ về một khu nhà ở gần Hiệp hội. Đây là một tòa chung cư cũ, được sử dụng là nơi dành cho những người vận chuyển cùng gia đình của họ. Vì chưa có giấy chứng nhận nên Vũ đành phải ở nhờ căn hộ của Giác Thanh. Đó là một căn hộ nhỏ, khoảng 30m2, có một chiếc ban công nhỏ hướng ra phía đường phố.

“Thịt rắn!” Thành Nam thông báo.

Màn đêm buông xuống, Thành Vũ ngồi ngoài ban công, lơ đãng nhìn về phía xa, nơi có căn nhà quen thuộc của gã. Phía trên tường thành, thỉnh thoảng những khẩu pháo laser rít lên những tiếng kêu lớn rồi quét xuống phía dưới. Thành Vũ đoán rằng đám xác sống đang không ngừng kéo đến bên dưới, di chuyển vào phạm vi tấn công của những khẩu pháo.

“Vậy anh đi làm ngay kẻo trễ” Phong nói rồi xoay người đi ra ngoài. Khi y ra gần đến cửa, Thành Nam gọi theo

“Chú em này là thế nào?” một tên lính nhìn Thành Vũ, ánh mắt nghi ngờ.

“Mấy hôm nay sư đi Tân Hoa Hạ nên cô không gặp được là đúng rồi. Hôm nay sư dẫn chú em này đến làm thủ tục gia nhập Hiệp hội, cô giúp cho nhé” Giác Thanh vừa nói vừa chỉ sang Thành Vũ.

Giác Thanh đứng phắt giậy, cùng Thành Vũ chạy băng băng đến Hiệp hội

Vũ cảm thấy choáng váng vì theo trí nhớ của gã, trước Đại Hủy Diệt, người đang giữ kỷ lục lực đấm mạnh nhất thế giới là Francis Ngannou với cú đấm có lực 1,3 tấn, tương đương 1300 kg. Ngay cả tay đấm huyền thoại Mike Tyson cũng chỉ đấm được hơn 500kg. Nhưng gã cũng chợt nhớ ra đây là bài test cho những người thức tỉnh, vốn có sức mạnh gấp nhiều lần người bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi lấy cây này” gã nói.

Giác Thanh hô một câu phật hiệu rồi lắc đầu nói “Khó nói, khó nói. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu”. Thành Vũ nghe vậy biết ý, không hỏi thêm. “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thiểu nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.”

“7500! đạt” bà già hô.

“Nhà sư thì cũng có nhu cầu phải ăn uống chứ. Thật ra ta cũng chưa phải là một người tu hành đúng nghĩa. Chỉ một lòng kính phật mà theo. Thời nay ai cũng khốn khó, tu hành thì vẫn phải có công việc để kiếm cái ăn” Giác Thanh xoa xoa đầu trọc, giải thích.

“Cái này rất cần, sau khi lắp pháo laser, lượng điện phải cắt giảm ở khu 1 để đáp ứng cho vũ khí làm nhiều người bất mãn rồi”

Chiếc xe đi tới một tòa nhà rất lớn, nhìn từ xa trông giống như một sân vận động. “Sân vận động thành phố!” Thành Vũ lẩm bẩm.

Vũ phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn về hướng căn nhà cũ của mình. Nó ở cách khá xa thành Song Giang bây giờ. Vũ thở dài, tâm trạng rối bời. Gã muốn trở về nhà mình. Kể từ khi mở mắt tỉnh lại, những suy nghĩ, hành động và lời nói của Vũ có vẻ khác xa so với thời điểm là một ông già. Vũ không biết những thay đổi này đến từ đâu, giống như một con người khác có ký ức của lão già hơn 70 tuổi vậy.

Giác Thanh đưa Vũ đi một vòng quanh thành Song Giang. Dĩ nhiên là họ chỉ đi thăm thú phía cổng 1 còn cổng 2 thì yêu cầu phải là tỉnh thức giả cấp 3 mới có tư cách đi vào. Sau khi tìm hiểu một hồi, Vũ được Giác Thanh dẫn đến một khu chợ nằm sát với bức tường thành thứ 2. Đây là khu chợ chuyên mua bán những đồ mà những người vận chuyển hoặc đội tiên phong kiếm được từ bên ngoài tòa thành.

“Ông cứ nói đi, tôi vẫn lắng nghe” Thành Nam giục

“Đi theo ông “thầy” là chuẩn rồi” một tên cười cười.

Điểm đặc biệt hơn nữa là binh khí được chế tạo bởi nguyên liệu đến từ quái vật sẽ sở hữu một vài khả năng đặc biệt của con quái đó. Ví dụ cây gậy mà Giác Thanh dùng, nó có lõi là bộ xương của một con lươn điện, bởi vậy sở hữu kỹ năng phóng điện.

“Anh tới rồi!” giọng Thành Phong vang lên bên ngoài cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hít…” Gã hít một hơi căng lồng ngực, bộ cước di chuyển sang thế tấn, tay phải co về phía sau rồi đánh ra một quyền. “Rầm!” một tiếng…đèn nhấp nháy rồi vọt lên, vượt qua các con số rồi dừng lại..

“Tất nhiên là không có tiền rồi!” Vũ trả lời.

Sau khi nhận được thẻ Hội viên, Thành Vũ đã thực hiện vài chuyến chở hàng đến các pháo đài trực thuộc Song Giang để làm quen với công việc. Tùy theo quãng đường và mặt hàng chuyên chở sẽ nhận được thù lao khác nhau, ít nhất là 10 đồng bạc.

“Chuyến này đi, chú mày đeo cái này vào, tránh cho một số người có thể nhận ra” Giác Thanh đưa một chiếc khẩu trang cho Thành Vũ khiến gã ngớ người rồi chợt hiểu ra. Thành Vũ không rõ vì sao một kẻ tiểu tốt vô danh như mình lại được đích thân đại tiểu thư Song Giang ra lệnh đem về đưa trực tiếp cho thành chủ nhưng trên đường lại gặp nhiều biến cố. Khi chưa rõ tốt xấu, tốt nhất là nên tránh đi thì hơn.

Y nói rồi quay người đi, Thành Phong thở dài, đưa tay bóp trán rồi đứng lên đi đi lại lại, tâm trạng rồi bời. Y rót một cốc nước, uống cạn rồi đưa tay kéo ngăn bàn, lấy ra một bức ảnh. Trong ảnh là gia đình Thành Nam trước khi Đại Hủy Diệt xảy đến. Trông Thành Nam khá hạnh phúc đứng bên cạnh vợ, trên tay y là bé Mộc Trà, khi đó mới 4 hay 5 tuổi gì đó. Thành Nam nhìn khuôn mặt vợ trên ảnh, ngón tay của y lướt tới như đang vuốt ve. “Em có nhớ con không?” Thành Nam lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vâng!” những tên thuộc hạ cúi người nghe lệnh rồi bê những đĩa thức ăn vào trong bếp. Khi những đĩa thức ăn được đặt lên chiếc bàn bên trong, 6 tên thuộc hạ đứng đó, một tên liếc nhìn, chép miệng “Đổ cho c·h·ó à? thành chủ sao lại nghĩ là đổ cho c·h·ó?”

“Còn gì nữa?” Giác Thanh nheo mắt.

Thành Nam vẫn mặt lạnh như tiền, tấn công rồi phòng thủ một cách cẩn thận, thỉnh thoảng lại đánh ra một chiêu chí mạng khiến lão béo rất vất vả chống đỡ. Khoảng sân rộng rãi phía sau Lưu Phủ khẽ rung lên mỗi lần 2 binh khí chạm nhau nảy lửa.

“Một trăm đồng vàng! Chuyến đi giá 100 đồng vàng!” Thành Vũ nói, giọng mừng rỡ.

“Ý ông là muốn tôi sẽ đưa Thành Vinh lên nắm Song Giang trong tương lai?” Thành Nam mặt lạnh như tiền, nhìn về phía lão béo khiến lão hơi có cảm giác gợn gợn rồi chợt cười lên “Đấy là ý muốn của ta, còn quyền quyết định là của anh, ta không can thiệp vào được…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ôi trời, 15 đồng vàng, chạy hàng mòn đít mới kiếm được số tiền này” Thành Vũ ngậm ngùi nghĩ đến.

Người điều hành thấy vậy bèn chạy tới bên cạnh y, cả hai nói chuyện, chỉ trỏ một hồi rồi tay lính lên xe, phóng đi.

“Thật ra thì 100 đồng vàng không quan trọng. Cái được nhất là chúng ta có thể thu được những lợi ích từ những cuộc săn bắt quái vật cấp cao này”

“Bạch Cốt Thương này làm từ xương con voi trắng cấp C, giá 1 đồng vàng không mặc cả. Tổng cộng tất cả là 15 đồng vàng” tay chủ quán thông báo.

“Giống như em được chén thịt rắn đúng không?”

“Nói ra thật khó. Anh nghĩ xem, lãnh thổ mà Yên Hòa và Song Giang đang nắm giữ trước Đại Hủy Diệt đều là đất Đại Nam Quốc. Thật ra ta muốn tương lai hai mảnh đất này được trở về như trước đây, không bị chia cắt…”

“Nếu là anh, anh chọn đứa nào giữa Mộc Trà và Thành Vinh?”

Sau khi đăng ký trở thành thành viên đội vận chuyển cho chuyến đi lần này, Giác Thanh dẫn Thành Vũ trở lại khu chợ, giúp gã sắm sửa một bộ giáp. Tuy rằng giá rẻ nhưng cũng phần nào có thể cứu mạng gã những lúc nguy cấp. “Méo mó có hơn không” Giác Thanh đưa bộ giáp vào tay Thành Vũ, nói.

“Mua nanh hổ không chú em? Nanh hổ biến dị cấp C, dùng làm đao, chém đinh chặt sắt thoải mái” một ả gầy như que củi với làn da xanh lét, chỉ vào chiếc nanh vừa to vừa dài lại cong vút như cây đao, mời chào.

Cảm biến đo lường truyền tín hiệu sau cú đấm, đèn vọt sáng lên…bà già trố mắt nhìn bảng điện tử.

Tất cả 12 lãnh thổ tại Minh Địa đều sử dụng chung một loại tiền tệ để trao đổi, mua bán hàng hóa. Theo thứ tự là đồng bạc rồi đến đồng vàng. Cứ 100 đồng bạc thì đổi được 1 đồng vàng, có thể quy ra ngân phiếu.

Vũ tự tin ghi số 2 vào trong tờ giấy rồi ký tên, đưa cho bà già.

“Đấm 3 lần, nếu vượt được 5000 kg thì là Tỉnh thức giả cấp 2. Có cần chuẩn bị gì không?” Bà già lạnh nhạt thông báo.

“Vậy là xong rồi đó, sáng mai qua đây lấy giấy chứng nhận là thành viên của Hiệp hội rồi nhận xe” bà già nói.

Những khẩu pháo laser trên tường thành đồng loại chĩa về phía một chiếc xe đang lắc lư đi tới cổng thành Song Giang.

“Ôi c·h·ế·t, cháu quên mất!” Vũ sực nhớ, gã lại ký tên theo thói quen. Bà già bèn đưa cho gã một tờ giấy khác, lúc này Vũ mới ký tên Lưu An.

“Ra vậy! Thế thì chắc không có giấy tờ gì đâu nhỉ” tay lính vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thành Vũ

“Có gì đáng cười nhỉ?” Vũ nhún vai, hỏi Giác Thanh.

“Từ từ thôi, em xí chỗ trước rồi”

“Beng”...lửa bắn tung tóe khi lão béo vung cây đinh ba, bổ một nhát từ trên cao xuống. Thành Nam dâng cây kích đón đánh. Hai binh khí v·a c·hạm với nhau tóe lửa.

“Các ngươi mau lui về phòng chuẩn bị để phục vụ Trần thành chủ” Thành Nam xen vào khiến lão béo khựng lại, đoạn mỉm cười nhìn 4 cô gái “Về tắm rửa sạch sẽ, đợi lão già này một chút”.

“Ý kiến này rất hay, tôi sẽ suy nghĩ về nó” Thành Nam mỉm cười, rót một chén rượu cho lão béo, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Mộc Trà khiến y thấy quặn đau trong lòng. Y nhớ đến hình ảnh bé xíu của Mộc Trà hai mươi năm trước, chạy từ chiếc trực thăng về phía mình, nước mắt lã chã, miệng liên tục gọi: “Ba ơi! Ba ơi! Mẹ..mẹ…”.

“Cảm ơn thầy, tôi vẫn khỏe” bà già đôi mắt long lanh, có vẻ như rất mừng khi gặp được Giác Thanh.

Thành Vũ vừa xuống hàng, nhận 20 đồng bạc cho chuyến xe chở nhu yếu phẩm đến pháo đài Thăng Long nằm ở phía nam Song Giang, cách độ 2 ngày đường. Gã chậm rãi đi từ tòa nhà điều hành của Hiệp hội ra cổng, tính hôm nay mua gì đó ngon ngon một chút để đãi Giác Thanh thì từ cổng, một chiếc xe SUV chạy tới. Cửa xe mở, một tay lính mặt rỗ, tóc húi cua bước xuống, hô: “Còn tất cả bao nhiêu xe vận chuyển?”

Bà già nhìn Vũ, cười “Được thôi, đi theo ta!”

Phải biết để tiến hóa lên cấp B, quái vật đã trở thành một giống loài không những rất mạnh mẽ mà còn tinh khôn. Vì thế, khó có chuyện đám thây ma với trí tuệ bằng 0 lại có thể phối hợp để bắt được quái vật cấp B và biến chúng thành đồng loại.

Cánh cổng bằng thép đóng lại sau lưng, Giác Thanh và Thành Vũ cùng xuống xe theo yêu cầu của lính gác.

Nghe tay điều hành thông báo giá, đột nhiên từ bốn phía, những tay vận chuyển ồ ồ chạy ra xung phong. Số tiền quá lớn, bọn chúng không thể không kìm được.

Rồi y nhớ lại hình ảnh bé xíu, lẽo đẽo bên cạnh y khắp các chiến trường, vào sinh ra tử. Y không quên vẻ mặt con bé mới 18 tuổi đã chịu nỗi đau đớn tột cùng, c·h·ế·t đi sống lại khi tiêm mũi thứ tư để trở thành tỉnh thức giả cấp 4. Thời gian có thể làm vơi đi những nỗi đau nhưng Thành Nam biết, con gái ông chỉ cố chôn đi những cơn ác mộng ấy. Tất cả những gì nó chịu đựng đều vì y, vì tòa thành này mà giờ đây…

“Đồ hạng A à? Có tiền thì nói chuyện, không thì té đi chỗ khác” tay chủ nhìn Vũ, bĩu môi. Trông gã khá nát nên tay chủ buông mấy câu khinh miệt.

“Vâng!” Thành Vũ gật đầu, tự nhủ “Ta đã gần 80 tuổi rồi, cố mà cư xử cho bớt trẻ trâu đi”

Giác Thanh đưa xe vào bãi đỗ rồi chuyển vận đơn cho một người, y xem vận đơn rồi ghi chép vào sổ, đoạn thông báo “Xe của thầy đợi 2 tiếng nữa mới có người xuống hàng”.

“4500 kg, gần đạt!”

“Ô!” sau 2 quyền, Vũ cảm thấy cơ thể bừng bừng như có lửa đốt. Cái cảm giác này Vũ không rõ đến từ đâu, chỉ biết nó đang thúc giục từng sợ cơ, từng bắp thịt. Gã cảm giác được mình dường như hiểu những chuyển động năng lượng bên trong cơ thể. “Lần cuối đây!” gã lẩm bẩm, một kình lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, lưu chuyển rất nhanh qua trong cơ thể Vũ.

“Sao nhà sư lại đi làm vận chuyển hàng?” Thành Vũ đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi.

“Đi đâu?”

Chương 18: Đối thoại

Giác Thanh “À” lên một tiếng, đoạn trèo lại lên xe rồi nhẩy xuống, trên tay cầm một chai rượu đoạn dúi vào tay tên đội trưởng, nói “Trên đường đi nhặt được, người tu hành không uống rượu nên lấy về cho anh em dùng”

“Chúng ta cần lắp thêm khoảng 10 máy điện gió nữa, loại pháo laser mới này quá tốn năng lượng. Anh tính thế nào?”

“Khu 2 và 3 là trọng yếu nên mọi nhu cầu thiết yếu không thể cắt được.”

“Sao vậy?” bà già thấy hắn lúng túng thì thắc mắc.

Lão béo cười lên ha hả rồi tiếp “Nãy ta nói là ta với anh đều lên lão cả rồi, cũng phải lo chuyện kế nghiệp đi thôi. Chẳng may có mệnh hệ gì”

“A di đà phật! Cô vẫn khỏe chứ”

“Ta chỉ có mỗi đứa con gái thì gả cho anh, may mắn có đứa cháu Thành Vinh, ta coi nó là người sẽ ngồi lên vị trí cao nhất thành Yên Hòa. Những thứ này, ta đã chuẩn bị hết rồi. Thành Vinh nó sẽ là thiếu chủ của Yên Hòa…còn…”

“Thế thì làm sao?” Vũ tự nhiên trợn mắt nhìn tay chủ.

Thành Phong bước vào, kéo ghế ngồi đối diện với người em, thái độ lắng nghe

Thành Nam và lão béo cùng đi ra một chiếc chòi nghỉ ở giữa sân, đã bố trí sẵn mấy món ăn cùng rượu.

Giác Thanh gật gù, trong tâm trí hiện lên cơ hội để bản thân có thể trở thành Tỉnh thức giả cấp 3…

“Có hàng cấp A không?” Vũ nhìn tay chủ đậm người kia hỏi.

“...cùng với phụ xe Lưu An”.

“Ý của ông ra sao?” Thành Nam liếc bố vợ.

“Trước khi định làm gì bốc đồng, hãy niệm phật “nam mô a di đà phật” 10 lần” tâm ác sẽ dịu lại” Giác Thanh nói.

“Hôm nay mời ông món này” Thành Nam đưa tay giới thiệu mâm thức ăn trên bàn, nói.

Vũ gai người, gã vừa phá xa kỷ lục thế giới của Ngannou mà vẫn…chưa đạt. Điều đó chứng tỏ rằng nhân loại sau Đại Hủy Diệt, nhờ vào thuốc của Global Shield đều là…siêu nhân cả.

“Bên trong kia mới là đồ có giá trị sinh tồn. Những thứ bên ngoài này toàn đồ bỏ đi” Giác Thanh chỉ vào sâu bên trong khu chợ.

“Không phát hiện bất thường, xe được vào thành” trên bộ đàm ra lệnh.

“À, chú em vẫn nhớ cái này nhỉ. Đây là sân vận động Song Giang, sau được cải tạo làm nơi tập kết hàng hóa của Hiệp hội.” Giác Thanh cười nói rồi giải thích.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Đối thoại