Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 19: Cha và con

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Cha và con


Mộc Trà mở cửa phòng, thấy Thành Nam đã ngồi trên ghế từ bao giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, để ta tính toán cho Thành Vinh. Nhưng con đừng có tỏ thái độ gì cả, cứ làm một người mẹ kế tốt bụng”

Khi gần đến nơi, Vũ cảm giác được tiếng động cơ đang vọt tới, cảm nhận được một luồng sức mạnh rất lớn đang tới gần, nó đem lại cho gã một áp lực khổng lồ, giống như đang đứng trước một loại quái vật khủng khiếp. Gã vội vàng nấp vào một góc, cố không thở mạnh.

Thành Nam thở dài rồi dừng một lúc, y lại tiếp: “Nếu chúng ta có cơ hội thống nhất hai thành Song Giang và Yên Hoà, con thấy sao?”

“Thầy đi ngủ đi!”

Đám người đang quần nhau thì cạch một tiếng, cánh cửa bật mở khiến lão Hoà giật mình, trợ mắt định quát lên nhưng y lập tức dừng lại khi thấy người vừa bước vào.

“Vâng, con biết”

“Chuột à?!” Vũ nhăn nhó trước tiếng kêu điếc tai.

Gã chậm chạp đi khắp trong căn hộ, những ký ức đan xen với thực tại khiến Vũ nửa tỉnh nửa mê. Những tiếng gọi của người thân văng vẳng bên tai Vũ, lúc gần lúc xa làm gã không phân biệt được hư thực.

“Thôi, ba nghỉ đi, con về đây kẻo nhà con lại đi tìm”

“Quan trọng là Thành Nam nó muốn đứa nào”

“Không đúng, hình dáng này, cơ thể này đều là của Lưu Thành Vũ thời trẻ chứ không phải của ai khác” gã khẳng định.

Yến Hoa giật mình nhận ra bản thân đang nói to, vội nhìn lão Hoà, vẻ mặt hối lỗi.

“Thật khó hiểu” Thành Vũ lắc đầu.

“Ba hiểu nhưng…”

Khứu giác của gã cũng truyền tới một mùi hôi thối. Mùi này không phải mùi xác sống mà là mùi của con chuột đột biến kia. Tiếng bước chạy con chuột ngày càng gần, mùi hôi thối cũng nồng nặc hơn khiến Vũ cảm thấy khó chịu. Trong chiến đấu sinh tử, những yếu tố làm đối thủ cảm thấy khó chịu cũng là một phương pháp để giành chiến thắng. Ví dụ như ném cát vào mắt địch thủ, ném phân hoặc chất bẩn v.v…nghe thì có vẻ không được thượng võ lắm nhưng Vũ là lính đặc nhiệm, đối mặt với kẻ địch đều là phải sống hoặc c·h·ế·t, không có chỗ cho việc “chơi đẹp”.

“Vậy là có thể những gì mình nhớ là ký ức tiền kiếp của bản thân. Nhưng kiếp này thì ta là ai?” Thành Vũ suy ngẫm.

***

Mộc Trà sắc mặt có chút thay đổi, nàng liếc nhìn Thành Nam rồi đáp “Nếu việc đó là tốt thì ba cứ thực hiện. Ông Hoà liệu có đồng ý không?”

Mộc Trà đáp trả, nàng biết ba mình sẽ nói “nhưng nó là em trai con, là ruột thịt”.

Lão Hoà đi ra cửa, ngó nghiêng rồi đóng chặt lại, đi về phía con gái, y ngồi xuống, hỏi:

Yến Hoa nói như quát.

Vũ đi đến một chiếc tủ dựng ở góc nhà. Chiếc tủ cũ kỹ, bạc phếch và đầy mạng nhện. Gã mở cánh tủ, bên trong chẳng có gì. Rồi gã lần tay men theo vách tủ. “Cạch” một tiếng, Vũ đẩy nhẹ, tấm chắn tủ mở ra một lối đi xuống sâu hun hút.

“Xì…” Yến Hoa nhăn mũi.

Vũ xoay người lại, tay nắm chắc cây thương, nghiêng người lấy đà rồi đâm một thương về phía con chuột đang loạng quạng.

“Có chứ!” Giác Thanh gật đầu.

“Vậy thì chịu thôi, con không xuống nước đâu” Mộc Trà nhún vai.

“Đi đi” lão Hoà cười hề hề, rút cây gậy khỏi “động tiên” rồi nói với mấy cô ả.

Sau khi cảm nhận được sức mạnh của mình, Vũ dần dần quen với việc thị giác và thính giác trở nên vô cùng nhạy bén. Gã đoán còn khoảng vài trăm mét nữa là con chuột đột biến kia sẽ tới trước mặt.

“Đó là nhà của chúng ta mà ba”

“Con vừa nghe được bố con nhà nó nói chuyện với nhau”

“Chít..tttttt!”

“Nếu trong nhà có người đang mang thai, ta sẽ vãng sanh vào thai nhi đó. Nếu có con c·h·ó, con gà thì cũng sẽ vãng sanh vào con c·h·ó, con gà để kiếp tới được ở gần người mình yêu thương, luyến tiếc” Giác Thanh giải thích.

Cuộc đời này có gì để luyến tiếc đây? Sao gã lại sống lại? Do nghiệp quả chưa hết? Hay lý do nào?

Thành Vũ im lặng, gã không hiểu lắm

Vũ đưa tay vào, cầm lấy vật đó, lấy ra và chằm chặp nhìn. Đó là chiếc máy nghe nhạc Mộc Trà tặng cho gã mừng sinh nhật lần thứ 75. Nó vẫn nằm đây, sau 20 năm…

“Ý con bé ra sao?”

“Rồi nữa, ta luân hồi, vãng sanh vào đứa con gái mới sinh nhà hàng xóm để được ở gần gia đình. Con ta lớn lên lấy con gái hàng xóm là người ta vãng sanh vào thì có phải là loạn luân?”

“Ba có bao giờ nghĩ mình sẽ nhường Song Giang cho bác Phong không?”

“Sao được chứ?” Thành Vũ nghi hoặc.

“Con đâu phản đối chuyện đó, điều kiện thì ba cũng biết mà”

Mộc Trà ngang tàng nói khiến Thành Nam trở nên khó xử.

Một tiếng kêu khiến Thành Vũ sởn da gà, vội dừng chân, mặt nhăn tít, hai tay đưa lên bịt tai.

“Nào giờ thì bình tĩnh nói ta nghe” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sao thế được?” Thành Vũ giãy nảy lên.

Vũ chợt nhớ đến vợ mình. Gã yêu người phụ nữ ấy bằng một tình yêu trong sáng. Vũ lấy được người vợ gã yêu thương, sống với nhau tận đến cuối đời, có với nhau những đứa con, đứa cháu đẹp như thiên thần và giờ, chúng đang nắm giữ những vị trí quan trọng, đứng trên tất cả. Vậy thì còn gì để luyến tiếc? Cuộc đời như vậy chẳng phải đã là một cái kết viên mãn của đối với một con người à?

Mộc Trà hờ hững trả lời.

Lão Hoà trầm ngâm mội hồi, không biết đang toan tính điều gì rồi chợt giật mình, thái độ đột ngột chuyển sang vẻ đê tiện, đôi mắt híp lại, miệng ngoác ra cười ha hả khi mấy cô ả khi nãy dẫn nhau quay trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đợi một lúc, Vũ thận trọng đi vào trong tòa nhà. Gã men theo lối cầu thang bộ đi lên. Tòa nhà trống không, chẳng có lấy bóng một con xác sống nào. Vũ sử dụng thính giác và khứu giác để kiểm tra, tuyệt nhiên không có. “Chắc có lẽ Mộc Trà đã thịt hết đám thây ma trong này”

“Là ta thì ta cũng không đồng ý.”

Loanh quanh một hồi trong căn hộ, Vũ dường như không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến thời điểm định mệnh 20 năm trước, gã định xoay người bước đi thì chợt trong đầu truyền đến một cơn nhói đau. Hình ảnh thực thực hư hư tràn tới, gã ôm đầu, ngồi thụp xuống ngay cái chỗ mà trước đây ông Vũ ngã xuống khi bị hàng chục thây ma tràn vào cơn hộ.

“Ông ấy gợi ý vậy” Thành Nam trả lời.

“Ba! Sao ba chưa ngủ?”

Những ả đàn bà, người thì mặc mỗi chiếc quần lót mỏng manh như lụa, kẻ thì cũng loã thể như lão già to béo như gấu xám đang rú lên chạy loạn.

Lão Hoà vồ được một ả, đè mạnh xuống giường, côn thịt lừng lững thúc tới cấm khu khiến ả ré lên hổn hển. Mấy ả kia thấy thế cũng lập tức bâu lại, người trên kẻ dưới phối hợp nhịp nhàng, đưa lão già vào cõi mộng mơ.

“Anh Nam nói chuyện với con Trà về việc lập người kế vị”

Một lúc lâu trôi qua, Vũ run run nằm bẹp xuống sàn, ánh đèn soi vào gầm tủ thờ. Dưới gầm đầy bụi bẩn, vết máu đã khô, chuyển màu đen như mực. Bên góc trong cùng, một vật thể nhỏ bé bằng 2 ngón tay nằm đó, phủ đầy bụi.

Mộc Trà một thân áo đen, tóc dài bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng đang điều khiển chiếc motor hướng về phía tòa thành. Nàng lướt đi, bỏ lại phía sau là những công trình đổ nát, tang thương, dường như không thèm để ý đến những mối nguy hiểm xung quanh. Cũng đúng thôi, với uy áp tỏa ra từ cấp độ của nàng, những con quái vật xoàng xĩnh đều tự tìm đường mà lánh xa, chỉ có đám xác sống vô tri thì chắc không sợ mà cứ thế chạy theo phía sau.

Phủi đi lớp bụi cáu bẩn, Vũ cầm chiếc máy trên tay, xúc động. Gã ấn thử vào nút nguồn nhưng chiếc máy không có phản ứng. “Hỏng rồi! Hay chỉ hết pin?” gã lẩm bẩm một mình.

Hô hấp của gã trở nên gấp gáp. Mồ hôi chợt túa ra, hình như Vũ đang nhớ lại điều gì đó.

Vũ đi qua hành lang, bước tới căn hộ của mình, tim gã đập mạnh. Cảm xúc đặc biệt trào lên trong lòng, gã run run bước vào trong, cảnh vật bên trong làm gã nhói đau. Chỉ còn lại những đống đổ nát, những đồ vật cũ mèm, cáu bẩn bởi thời gian. Gã nhìn lên ban thờ, bụi đã phủ mờ nhưng tấm ảnh Kiều Nga vẫn treo ở đó, sạch sẽ đến kỳ lạ.

Nghe tiếng kêu này, gã biết phía trước chắc hẳn có một con chuột đột biến, chắc hẳn cao nhất là cấp C mà thôi. “Huỵch huỵch…” Vũ nhăn mặt, hiểu ra vấn đề, con chuột đang chạy về phía gã. Chắc hẳn nó đã ngửi thấy mùi thịt tươi.

“Chít…!” con chuột ré lên đau đớn, cây thương cắm ngập lưỡi vào trước ngực rồi xuyên ra đằng sau. Cây thương làm từ xương voi trắng cấp C, con chuột cũng là quái cùng cấp nhưng nếu so về sức mạnh thì hai loại không ở cùng hạng cân. Nghĩa là cho dù cùng cấp đột biến nhưng voi vẫn là voi và chuột thì vẫn là chuột. Bởi vậy cây thương chứa sức mạnh của con voi, dễ dàng đánh g·i·ế·t những quái vật cùng cấp đột biến nhưng không cùng hạng cân là thế.

“Bởi thế những người tu hành là để thoát khỏi vòng luân hồi. Thử nghĩ xem nếu ta luân hồi để thành con gà sống trong ngôi nhà chính ta, rồi có một ngày, con cái ta đem con gà là chính ta kiếp trước ra làm thịt thì có phải con g·i·ế·t cha?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi con nghỉ đi, mai chúng ta còn đi”

Khi ông Vũ già nua bị lũ xác sống lao vào, chiếc máy đã rơi ra và bắn vào gầm tủ thờ.

“Đứa nào bắt nạt con gái ta?”

“Có trường hợp nào chúng ta nhớ lại được những ký ức của kiếp trước hay không?” Gã hỏi.

Yến Hoa nói, miệng cong lên, khuôn mặt đỏ lựng vì tức.

Cứ thế trầm ngâm một hồi lâu, Vũ thở dài rồi chầm chậm bước đi. Gã phải trở về thôi, ngày mai còn lên đường.

Thành Vũ cười trừ, đoạn nói: “ Con cũng lớn rồi, phải nghĩ đến việc lập gia đình” (đọc tại Qidian-VP.com)

Con chuột nằm im dưới đất, giãy giãy lên vài cái rồi ngủm củ tỏi. Thành Vũ rút cây thương, lau vết máu rồi quan sát con chuột cấp C này. Hai chiếc răng cửa của nó dài và sắc như dao găm, có thể dùng được.

Nhận thấy con chuột đang dần lấy lại được thị lực, Vũ lập tức chuyển đèn led sang chế độ nhấp nháy liên tục. Không gian xung quanh cứ sáng, tối, sáng, tối liên tục.

“Bởi vậy mục đích cuối cùng của ta là thoát khỏi vòng luân hồi. Đó là lý do mà vì sao phải không được sát sinh. Ta đâu biết con vật kia trước đây có phải là cha mẹ, người thân của mình hay không?”

“Vâng, ba về nghỉ” Mộc Trà đáp lời.

“Trước đây sư phụ nói khi một người còn luyến tiếc cõi này, họ sẽ luân hồi. Trước khi c·h·ế·t, ta còn luyến tiếc gia đình, con cái thì sẽ luân hồi vào chính nơi đó để được ở gần người thân” Giác Thanh đáp.

Yến Hoa dè bỉu.

Bóng người trên chiếc motor màu đen phóng vút qua, Vũ im lặng quan sát. Là Mộc Trà! Vũ nhận ra.

“Nói khẽ thôi” lão Hoà đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, nhìn con gái.

“Con sẽ không chia sẻ bất cứ thứ gì của con cho bất cứ ai. Song Giang là một phần tuổi thơ và cả tuổi trẻ của con”

Gã nói rồi đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, cầm theo cây thương. Giác Thanh không nói, chỉ nhìn theo bóng hắn biến mất sau cửa rồi khẽ kêu lên “A di đà phật”

“Ba biết rồi!”

Lão Hoà gật gù.

Đôi mắt Vũ đang nhắm nghiền bất nhờ mở ra trừng trừng, gã hít một hơi căng lồng ngực rồi nhanh như cắt thò tay bật đèn pin gắn trên trán. Đèn pin bóng led siêu sáng bỗng lóe lên giữa không gian đen đặc.

Hoá ra khi nãy Yến Hoa đứng ngoài cửa phòng Mộc Trà và nghe được cuộc hội thoại.

Lão bước xuống giường, hàng họ lủng lẳng rồi vớ lấy cái khăn tắm, buộc vào ngang hông. Khi mấy ả kia đi khỏi, người vừa bước vào hậm hực ngồi xuống ghế, vẻ mặt tức tối.

“Vậy ba tính sao?”

Vũ thò tay ra sau lưng, nắm lấy cây thương rồi cởi bỏ lớp vải quấn quanh. Gã quan sát địa hình xung quanh, vặn đèn pin trên đầu ở mức sáng nhất rồi tắt đi. Vũ chĩa cây thương về phía trước, nhắm mắt chờ đợi, gã tập trung thính giác ở mức cao nhất, cảm nhận từng nhịp đi chuyển của con chuột.

Con chuột vừa lờ mờ nhìn lại được thì gặp ngay ánh sáng trắng nháy liên tục khiến nó lại một lần nữa choáng váng. Nó điên loạn quẫy đuôi mạnh để ngăn cản Vũ. Gã quan sát rất nhanh, khi con chuột đưa hai chân trước lên để che mắt, Vũ nhanh như điện, đâm tới một thương toàn lực, nhắm vào vị trí trái tim.

“À thì…”

Đây là địa đạo bí mật, được xây dựng từ rất lâu, từ thời chiến tranh. Quân du kích sử dụng nơi này để tiến hành các cuộc đột kích bất ngờ đối với kẻ thù trong thành phố. Ngoài Vũ ra, chỉ có một số ít người biết đến sự tồn tại của địa đạo này. Nhưng có lẽ những người biết đến nơi này đều đã toi mạng mất rồi, Vũ bùi ngùi.

“Cấp 4 đáng sợ thật!” Vũ lẩm bẩm khi uy áp từ Mộc Trà tỏa ra khiến hắn cảm thấy như bị bóp nghẹt. Khi gặp Mộc Trà lúc trước, Vũ không cảm nhận được điều này, chắc có lẽ sau khi thức tỉnh, người ta mới nhận thức được điều này, gã phân tích.

“Nhưng…ba tìm đâu ra chàng trai có thể chiến thắng được con?” Thành Nam lắc đầu.

“Vẫn không ai biết!” Vũ lẩm bẩm rồi bấm đèn pin, bước nhẹ nhàng theo những bậc thang đi xuống phía dưới.

“Đi ra hết” người vừa bước vào quát đám phụ nữ.

“Nó không chịu, còn kể công xây dựng Song Giang. Nó còn đe doạ sẽ làm hại Thành Vinh”

Vũ ẩn mình vào trong màn đêm, di chuyển qua những dãy phố. Gã như một con mèo, nhẹ nhàng tiến lại gần tòa chung cư trước đây mình sinh sống. Những thây ma xung quanh chậm rãi di chuyển dưới ánh sáng trăng, qua những tòa nhà đổ nát khiến cảnh vật càng thêm ma mị. Vũ tránh đối mặt với đám thây ma vì gã nghĩ chẳng có lý do gì phải đối mặt với chúng cho tốn sức.

“Chắc chắn là thằng Vinh. Không lập con trai kế nghiệp thì để con Trà nó làm từ thiện hết cơ đồ à?”

“Chít!” Con chuột vừa tung mình lên, lao tới thò 2 chân trước với móng vuốt sắc như dao cạo, toan vồ lấy gã thì kêu lên thảm thiết. Nguồn sáng cực mạnh của bóng đèn led khiến nó như bị lóa luôn. Vũ nghiêng người, lách sang một bên, tránh được cú vồ.

Đột nhiên lão Hoà cười phá lên khiến Yến Hoa tỏ thái độ khó chịu.

“Thế đứa đấy là c·h·ó à? Có mà từ thiện khối ấy” Yến Hoa lườm nguýt

Thành Nam im lặng, y chìm vào suy nghĩ, nếu không có Mộc Trà, Song Giang thật sự không trở nên mạnh mẽ như hiện nay. Bao nhiêu năm qua, Mộc Trà xông pha khắp nơi đánh dẹp xác sống, săn g·i·ế·t quái vật, đem những thứ tốt nhất về cho Song Giang, công lao ấy không hề nhỏ.

“Thì ta cũng đâu có con trai? Ta cũng đi làm từ thiện à?”

Con quái lồng lộn, nhảy tưng tưng nhưng Vũ đã kịp rút cây thương ra rồi nhẩy lùi lại, né tránh cái đuôi đầy gai của nó đang vung loạn lên.

Cô ả nói rồi đứng lên, ngúng nguẩy đi ra.

Gã đẩy cửa bước vào, bên trong tan hoang, đổ nát như bị lục tung lên rồi bị bỏ lại với thời gian.

Tại căn phòng dành cho thượng khách, lão Hoà không mặc gì đang ha hả vừa cười vừa chơi đuổi bắt.

Vũ g·i·ế·t con quái cấp C khá dễ dàng bởi gã có chiến thuật cụ thể, biết lợi dụng địa hình, sử dụng các công cụ trong tay. Nếu đàng hoàng đánh “đẹp” với con chuột, Vũ cũng có thể chiến thắng nhưng sẽ mất sức và có thể bị thương. Gã là một lính đặc chủng, “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn” là phương châm sống còn của những người như Vũ.

“Và điều kiện là gì?” Mộc Trà nhìn thẳng vào mắt Thành Nam khiến y hơi bối rối. Thành chủ Song Giang tự nhiên bị cảm thấy con gái mình đang nhìn thấu tâm can.

Gã bịt mũi, tiến tới bẻ 2 chiếc răng cửa chìa ra của con chuột, lau qua rồi cho vào túi. Tạm thời vậy đã, lúc nào rảnh sẽ quay lại để thu thập một số bộ phận khác. Tính ra con chuột này cũng thu về được mấy chục đồng bạc.

Yến Hoa đáp.

Chương 19: Cha và con

“Chít!” con chuột đột biến kêu lên đau đớn khi mũi thương xuyên qua lớp da dày của nó, đâm vào bên trong.

“Ba là thành chủ, ba có quyết định của mình và con cũng sẽ có kế hoạch của mình” Mộc Trà lấp lửng.

“Luân hồi là gì? Thầy có biết không?” Vũ cất tiếng hỏi Giác Thanh khi y vừa kết thúc bài kinh.

Thành Vũ men theo những con ngõ, đi tới một căn nhà nhỏ nằm sâu trong khu nhà lụp xụp, bỏ hoang từ lâu. Hắn đứng trước cửa căn nhà, vết thời gian in hằn lên từng mảng tường, cánh cửa gỗ. Trên tường và cửa lỗ chỗ vết đ·ạ·n, vết máu đã khô đét. “Chắc hẳn nơi đây đã diễn ra một trận chiến tàn khốc”.

Vũ bỏ chiếc máy vào túi, thầm nghĩ sẽ tìm cách để sửa lại. Vũ đứng giữa căn phòng một lúc lâu, nhìn ảnh vợ mình, không rõ đang suy nghĩ gì.

Con chuột rơi ra phía sau Vũ, kêu lên điên loạn vì mắt của nó đang bị lóa. Nó đưa hai chân trước lên, dụi dụi mắt, cơ thể to như con bê.

Vũ cứ thế đi dưới địa đạo, có lẽ nơi đây là địa điểm duy nhất không bị Đại Huỷ Diệt động đến. Vũ di chuyển nhanh dưới địa đạo, gã muốn dùng con đường này để về lại căn nhà cũ. Vũ muốn tìm hiểu xem rốt cục thì điều gì đã xảy ra sau khoảnh khắc định mệnh 20 năm trước. Rốt cục người phụ nữ đứng trước mặt ông Vũ kia có phải là người mà gã yêu thương nhất? Gã hy vọng sẽ tìm được chút manh mối nào đó khi trở về.

“Gọi mấy đứa kia vào lại cho ta nhé, đang vui thì…”

Thành Vũ lờ mờ hiểu được một chút. Vậy trường hợp của gã là gì? Có phải là luân hồi chuyển sang sống một kiếp khác? Hay là một phép màu nào đó?

Thành Nam đứng lên, thở dài.

Vũ không ngủ được, cứ trằn trọc lật bên này rồi lại bên kia. Hai mắt gã cứ thao láo nhìn trần nhà. Tiếng lầm rầm đọc kinh của Giác Thanh khiến gã cảm thấy nhẹ nhõm, thanh tịnh trong tâm hồn.

“Con lại về đó à” Thành Nam nhìn con gái, đoán rằng nó vừa trở về từ căn hộ trước kia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Cha và con