Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Phát tán
Chương 4: Phát tán
"Khá là mệt, giống như…vừa làm một việc cực kỳ nặng nhọc…tôi giống như không còn sức…" ông Vũ thều thào.
Nam gật đầu rồi đi thẳng vào phòng ông Vũ. Roy nhìn theo rồi đứng lên đi về hướng ban công. Gã kéo cánh cửa kính rồi đi ra ngoài, châm một điếu thuốc, nhìn về phía tòa nhà của tập đoàn phía xa.
"Chúng ta làm gì thưa chỉ huy?" một tay lính nhìn đ·ám c·háy ở gần cổng doanh trại, cất tiếng hỏi.
Bé Mộc Trà quay lên nhìn ảnh bà rồi hồn nhiêm trả lời: “Bà con là nhạc công, bà hay chơi piano cho con nghe. Bà mới dạy con chơi đàn thì đã đi về tây phương cực lạc…”
***
"Ba sốt cao quá!"
Người phụ nữ tên Hà mặc một bộ quần áo ở ngủ, tóc xõa ngang vai, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao, thon này là mẹ của bé Mộc Trà, con dâu ông Vũ. Cô không nói, khuôn mặt không thể hiện bất cứ thái độ gì, tiến tới mở cửa, gần như khiến Roy phải lùi lại. Cô ta không thích có sự xuất hiện của người lạ trong nhà.
Chỉ nghe “đùng” một tiếng, ánh sáng lóe lên, bắn tung ra nền trời như pháo hoa, vật thể bay b·ị đ·ánh trúng, lảo đảo lao về phía bắc kèm theo một chiếc đuôi lửa, cuồn cuộn khói…
"Cảm ơn ngài Thủ tướng"
Roy vừa đặt chiếc túi xuống thì cửa chính bật mở, gã đứng lên, nhìn về phía người vừa bước vào, đó là Nam. Thấy Roy, Nam gật đầu chào rồi lên tiếng:
Hà đứng lên, lướt qua Roy và đi ra ngoài. Bé Mộc Trà đến bên giường ông nội, ngồi xuống rồi lấy tay sờ lên trán ông Vũ. Roy hơi nghiêng đầu ngó ra cửa quan sát cô Hà rồi từ từ tiến tới bên cạnh ông Vũ, gã nhìn chằm chặp ông, quan sát kỹ xem có bất cứ sự biến đổi nào hay không
"Trên đời này liệu có phép thuật, có thần không chú?"
48 tiếng sau (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả Roy và Nam lặng người khi nhìn thấy một vệt sáng phóng ra từ sân thượng của tập đoàn. Một vệt sáng xé rách đêm đen, vạch lên nền trời như một ngôi sao băng, hướng về phía vật thể bay kia. Chắc hẳn là t·ên l·ửa phòng không tầm thấp được phóng ra để đánh chặn vật thể bay.
"Chúng tôi bị t·ấn c·ông!"
"Ông cụ vừa sốt cao, vợ anh đã cho uống thuốc hạ sốt. Theo tôi biết thì đây là phản ứng bình thường với những người tiêm vaccine. Họ sẽ sốt cao trong vòng 72 giờ đồng hồ. "
"Ba có sao không?"
"Ngài Eric! Chiếc máy bay, nó chứa 4 chiếc ống nghiệm!"
Tay chỉ huy ngoái ra phía sau, nhận thấy là Nam vừa nói vừa bước tới.
"Đưa anh ta về trụ sở"
"Vâng!"
Nam thở dài, nhìn viên cảnh sát đang bị 2 người mặc đồ bảo hộ chống v·ũ k·hí s·inh h·ọc giữ lại rồi gật đầu với anh ta. Viên cảnh sát cũng ý thức được, bèn không chống trả, đi theo binh sỹ vào một chiếc xe đặc chủng gần giống với xe chở tù nhân. Mấy binh sỹ khác đeo bình khử khuẩn, phun khắp chiếc xe và xung quanh.
Vừa nói, Hà vừa với chiếc nhiệt kế. Roy lặng lẽ đứng một bên quan sát, mọi chú ý đều hướng vào ông Vũ…”Tít…tít…tít…” chiếc nhiệt kế kêu lên, Hà lấy ra khỏi cơ thể ông Vũ, nghiêng màn hình ra chỗ ánh đèn, nhìn xuống…
"Sốt cao quá…!" Roy lí nhí nói chữa ngượng.
"Các anh làm loạn gì vậy?"
Cô Hà tiến vào phòng, vặn ánh đèn sáng lên đủ để nhìn rõ để cha chồng không bị chói mắt. Ông Vũ nằm trên giường, húng hắng ho, đáp:
"Làm sao tôi biết được đấy là thật hay giả. Chưa có lệnh trực tiếp, các anh đừng nghĩ có thể bước qua cánh cổng này." tay chỉ huy thông báo.
"Mệt là tốt rồi!" Roy gật gật đầu (đọc tại Qidian-VP.com)
"Này thằng kia, đừng có lại gần!"
Còi báo động hú rền vang, Abdalla từ trong phòng riêng chạy ra sân, nhìn lên bầu trời…một vật thể bay đang b·ốc c·háy cuồn cuộn hướng về phía doanh trại. Nó lảo đảo mấy vòng trên không trung rồi lao xuống mặt đất. Đám lính bỏ chạy tán loạn, vật thể bay húc xuống đất, bắn tung tóe các bộ phận ra xung quanh rồi nằm cách cổng doanh trại gần chục mét, b·ốc c·háy.
"Bao nhiêu độ?" Roy có vẻ sốt ruột.
Tiếng bé Mộc Trà khiến gã giật mình, vội dụi điều thuốc rồi kéo cửa bước vào trong, mỉm cười nhìn cô bé. Trên tay cô bé là tập truyện Harry Porter.
"Ông cảm thấy trong người thế nào?" Roy hỏi (đọc tại Qidian-VP.com)
Abdalla cười khẩy, nhìn đ·ám c·háy bên ngoài. Phía ngoài cổng doanh trại, lực lượng tuần tra của Song Giang đã tiếp cận đ·ám c·háy, họ đi loanh quanh chờ đội c·ứu h·ỏa. Độ vài phút sau, tiếng còi hú inh ỏi vang lên, 2 chiếc xe chữa cháy cùng xe cảnh sát ào đến, triển khai đội hình d·ập l·ửa. Đám lính của Global Shield đứng ở phía cổng, một số người trèo lên hàng rào, ngồi vắt vẻo quan sát.
Eric tắt điện thoại, đưa tay bóp đầu rồi lại với chiếc điện thoại, bấm một số có tên trong danh bạ là “0”. Đầu bên kia bắt máy, gã nặng nhọc nói qua micro: "Mã 0, thành phố Song Giang, Đại Nam Quốc!"
"À, ý tôi là có cảm giác mệt, cơ thể không có sức tức là vaccine đang phát huy tác dụng…Không mệt mới đáng lo…" gã nói.
"Cái gì vậy?" Nam xông tới ban công, hỏi Roy.
"Tôi phải đi! " Nam nói vội rồi nhanh chóng quay người rời đi. Anh ý thức được sự việc vừa rồi có nguy cơ an ninh rất cao.
Gã hỏi dò
“À!” Roy gật gù, trong lòng chợt xuất hiện một sự an ổn mà gã không thể nào giải thích được. Có lẽ đúng như Eric nói, người giống người là chuyện bình thường…Gã đã từng nghe mấy tay đồng đội kể lại, những người châu Á hay sử dụng chung giấy tờ để đi qua các trạm gác biên giới vì họ trông khá giống nhau. Có lẽ với người châu Á, những người châu u cũng vậy, đều mắt xanh, mũi cao, da trắng tóc vàng như nhau. Đó là vấn đề về nhân chủng học, gã cũng chẳng rõ.
"Chú Roy!"
Abdalla hốt hoảng chạy ra ngoài, rút điện thoại, bấm số và gọi Eric.
Đầu bên kia đáp lại rồi chỉ còn tiếng tút tút vô hồn. Eric mệt mỏi nhìn qua cửa kính, phía bên ngoài đã bình minh nhưng mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nó bị che đi bởi những đám mây đen đang kìn kìn kéo tới.
Căn cứ quân sự phía bắc thành phố Song Giang
"Ngài chỉ huy, anh xem cái này đi" Abdalla chĩa điện thoại về phía tay chỉ huy, trên màn hình là một công văn được ký và đóng dấu bởi Bộ trưởng Quốc phòng.
Abdalla mỉm cười rồi đột nhiên gã chỉ về phía vật thể bay vừa được dập d·ập l·ửa, gào lớn:
"Ông cụ nhà tôi vẫn ổn chứ?"
"Anh nói gì!"
"Để con lấy thuốc hạ sốt cho ba"
"Nó chứa 4 chiếc ống nghiệm, đã vỡ hết, khả năng bị vỡ khi trúng t·ên l·ửa phòng không!"
"À…không…không có gì…" Roy lúng túng rồi lùi về phía cửa, cúi người nói tiếp: "Cụ nghỉ ngơi đi nhé, đến sáng là ổn thôi."
"Xem thôi, chúng ta đâu có được ra khỏi cổng"
"Chào cô Hà, tôi thấy ông cụ ho nên kiểm tra xem thế nào."
Abdalla cũng tiến gần hơn, gã hỏi tay chỉ huy lực lượng kiểm soát:" Các anh có cần giúp không? Chúng tôi luôn sẵn lòng"
Từ phía trong doanh trại, một chiếc xe khử độc từ từ đi ra rồi phun hóa chất xung quanh xác máy bay. Người của Global Shield đuổi hết những người không phận sự và rào khu vực này với bán kính vài chục mét. Họ dựng một chiếc lều dã chiến, bao trùm xác máy bay…Chẳng ai biết họ tính làm gì.
Ở bên này, Eric như ngã ngồi xuống. Gã mường tượng được điều gì đã xảy ra. 4 chiếc ống nghiệm đó là một cái bẫy phát tán virus.
Roy ngừng h·út t·huốc, chăm chú vào một chấm sáng từ phía biển đang di chuyển về phía tòa nhà tập đoàn. Nhìn từ xa, nó như một đốm lửa nhỏ. Roy ước lược khoảng cách và đoán nó là một chiếc máy bay hoặc một vật thể gì đó. Đột nhiên gã nghe một tiếng còi hú vang rền…”Còi báo động phòng không!” Roy giật mình, lẩm bẩm.
"C·hết tiệt!"
Gã lúng túng trả lời, tự nhiên lại ngước lên nhìn tấm ảnh bà Kiều Nga. Gã mơ hồ, không rõ đó là phép thuật hay là một sản phẩm của con người. Gã chiến đấu nhiều ở các điểm nóng, đồng đội là đủ loại người từ các nước khác nhau, văn hóa khác nhau. Đêm dưới các căn hầm ngoài tiền tuyến, gã đã được nghe nhiều về những câu chuyện quỷ quái từ khắp các vùng đất trên thế giới…Gã nghĩ đó chỉ là những câu chuyện thêu dệt người lớn dùng để dọa lũ trẻ. Nhưng chuyện xảy đến ở khu 43 đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của gã.
"Trung tá!"
Eric nói rồi tắt máy, nghiến răng: “AYA!”
"Anh ta nói đúng đó! Từ giờ người của Global Shield sẽ tiếp quản việc ở đây, các anh cho rút quân khỏi đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại phòng làm việc của mình, Eric đứng trước ô cửa kính, hằn học nhìn theo vật thể bay lạ đang ngùn ngụt b·ốc c·háy, lao về phía bắc. Nắm tay gã siết lại, run run…Điện thoại trong phòng làm việc của gã đổ chuông liên tục nhưng Eric không bắt máy. Hắn chỉ đứng đó, nhìn theo vệt sáng kia rồi thò tay vào túi, rút điện thoại di động, ấn nút gọi. Phía đầu bên kia bắt máy, gã bình thản nói với một giọng gần như mỉa mai:
"Bé Trà này, cho chú hỏi, bà nội con làm nghề gì vậy?"
Roy bỗng nghe thấy tiếng húng hắng ho từ trong phòng ông Vũ thì vội đứng lên, nhẹ nhàng đi vào. Gã đưa tay mở hé cánh cửa phòng ông Vũ…”Cạch”...cánh cửa phòng đối diện mở ra.
"Chuyện này là sao Abdalla?" Nam quay ra nhìn Abdalla
Abdalla ra lệnh, chiếc xe nổ máy và nhắm hướng nội thành Song Giang. Sau khi các đơn vị kiểm soát của Song Giang rút đi, một người đến bên cạnh Abdalla, thông báo:
Màn đêm bao trùm xuống thành phố Song Giang, đường phố rực ánh đèn, xe cộ đông đúc, hối hả nối đuôi nhau. Roy đứng từ ban công chung cư nhìn xuống đường. Cũng lâu lắm rồi gã mới được hít thở bầu không khí nhộn nhịp như thế…Những chuyện xảy ra khiến cho hắn rơi vào trầm tư. Roy chầm chậm rít thuốc rồi từ từ nhả khói…làn khói mờ đục, cuộn nhẹ lên không trung rồi tan biến vào hư vô. Tâm trí hắn trống rỗng.
Đám lính nghe vậy đồng loạt cười vang rồi kéo cánh cổng ra khiến cho mấy tay kiểm soát quân sự Song Giang giật mình, vội ôm lấy s·ú·n·g, chĩa về phía lính Global Shield. Tay chỉ huy bước tới, quát:
"Lấy mấy cái ống nghiệm đó đưa đến phòng phân tích ngay lập tức. Các anh chuẩn bị đi."
Ngài trung tá thông cảm, quy trình của chúng tôi. Anh cảnh sát này đã tiếp cận khá gần, chúng tôi cần theo dõi và xác định vấn đề. Nếu không sao, anh ta có thể về.
"Chỉ huy, ngài phải xem cái này"
"Rút thôi!"
Tiếng còi hú khiến ông Vũ và con cháu giật mình. Đã rất, rất lâu rồi ông mới nghe lại âm thanh của c·hiến t·ranh này. Chuyện gì xảy ra? Nam cũng giật mình, linh tính của một người lính khiến anh ta dự cảm về một điều không lành. Nam vội vàng chạy vọt khỏi phòng, hướng ra ban công.
Tất cả đều ngoảnh lại nhìn, một cảnh sát chữa cháy tiếp cận khá gần xác vật thể bay. Có thể thấy nó đã thành một đống sắt vụn không ra một hình hài gì nhưng ước lượng là một chiếc máy bay không người lái với sải cánh lên đến 15m.
Dưới đường phố bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tất cả đều hướng về phía vật thể bay b·ị đ·ánh trúng kia đang rơi xuống.
Phía bên kia im lặng mấy giây rồi thở dài, đáp lại: "Tôi vừa được báo cáo. Được rồi Eric, anh đã có lệnh!"
"À…có…có chứ!"
"Các anh em, vào việc thôi, đội 3 lập tức có mặt xử lý vụ này. Mở cái cổng c·hết tiệt này ra nào."
Đúng lúc này, điện thoại của Abdalla rung lên, gã mở tin nhắn ra đọc, khuôn mặt rạng lên, đoạn hô lớn:
Trung tá Nam ra lệnh, mọi đơn vị của Song Giang lần lượt thu dọn, quay đầu rời đi. Abdalla hất hàm với mấy binh sỹ dưới quyền, những người này lập tức ập đến, giữ người cảnh sát chữa cháy tiếp cận gần nhất với xác chiếc máy bay khiến gã la lên.
"40 độ" Hà đáp với vẻ khó chịu.
Bé Mộc Trà hướng đôi mắt ngây thơ, hỏi.
"Còi báo động phòng không, hình như có một vật thể đang tiến về phía trụ sở của tập đoàn tôi." Roy thông báo, chuyện xảy ra tại căn cứ Thái Bình Dương làm cho gã run lên…
"Anh nói cái gì cơ?" đúng lúc này, Hà bước vào, trên tay cầm cốc nước đã pha sẵn viên thuốc giảm sốt. Nghe thấy tên ngoại quốc xa lạ này nói, cô bực mình hết sức bèn buông giọng chua ngoa.
“A…a….a…a…!!!!” Ông Vũ hét lên đầy đau đớn khiến Roy giật mình, gã vớ khẩu SPS trong túi quần áo, lao về phía phòng ngủ. Cô Hà cũng mở cửa xông tới thì bị đập mạnh bởi thân thể cao lớn của Roy khiến người phụ nữ ngã lăn mấy vòng. Roy mở mạnh cánh cửa, xông vào phòng ông Vũ, họng s·ú·n·g đen ngòm chĩa về phía lão già 75 tuổi đang ngồi đó, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài…
"Không mệt thì sao?" Hà lườm Roy với ánh mắt sắc lẹm, hỏi lại
Tay chỉ huy mỉm cười đáp: “Cảm ơn ngài chỉ huy, bọn tôi lo được”. Abdalla gật gật đầu, đứng đó và nhìn mọi người làm việc. Lúc này dân chúng xung quanh đã ùn ùn kéo đến xem. Lần đầu tiên họ được chứng kiến cảnh này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chào ngài trung tá"
"Ba không sao, chắc là phản ứng của vaccine, bắp tay đau nhức lắm."
Nói xong, gã đi ra ngoài phòng khách, ngồi xuống sopha, chằm chặp nhìn về phía hành lang rồi như một tên trộm, Roy lấy chiếc túi xách, nhẹ nhàng kéo khóa, đoạn đưa cả 2 tay vào trong, lật mấy bộ quần áo bên trên làm lộ ra một khẩu SPS. Khẩu s·ú·n·g này Roy được một tay đồng đội người Nga tặng, nó có thể bắn xuyên giáp hạng nặng ở cự ly 100m. Gã nhìn băng đ·ạ·n đầy ắp loại 9x21mm rồi nhẹ nhàng như mèo lắp vào khẩu SPS. Xong xuôi, gã đặt túi xuống dưới chân, ngay trong tầm tay với. Nếu có bất cứ vấn đề gì, Roy chỉ mất vài giây là có thể tác chiến.
"Xác nhận mã 0! Chúc may mắn"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.