Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Phong tỏa
"Con đừng sợ, chú ấy chỉ chơi trò chơi với ông thôi, chẳng may va vào mẹ con. "
“Nhiệt độ cơ thể 43 độ, nhịp tim tiếp tục tăng nhanh, cơ thể không đáp ứng thuốc hạ sốt” Josh trong bộ trang phục bảo hộ, đứng gần người lính c·ứu h·ỏa, nhìn thông số rồi thông báo.
Bích Phượng lạnh người, toàn thân run lên. Lúc này cô hoang mang thực sự. Bất giác cô nhớ đến con trai. Đã mấy ngày nay vợ chồng cô ở lại phòng thí nghiệm, con trai để lại cho người giúp việc chăm nom. Mặc dù nhà cô Phượng không ở trong vùng đỏ nhưng những gì cô vừa được tiếp nhận là một cú sốc thực sự. Những thứ mà cô chỉ nghĩ là xảy ra trên phim ảnh thì nó lại thật sự diễn ra.
"Vậy tốt, tạm biệt, cậu nhớ bảo trọng"
"Đang có lệnh giới nghiêm, cậu ra đường liệu có sao không?"
Người lính c·ứu h·ỏa khuôn mặt xanh lét, đôi mắt trắng dã, miệng đỏ lòm, nước dãi sùi ra, tràn sang hai mép. Gã rên lên khừ khừ, đầu lúc lắc qua lại hệt như một loài động vật đang đánh hơi.
Eric vội rút điện thoại, bấm số rồi chờ đợi khi đầu bên kia nhấc máy, gã lạnh lùng thông báo: “Triệu tập họp khẩn cấp! Cấp cao nhất”.
"Lại phong tỏa à?"
"Đúng…đúng rồi!"
"Trò chơi giống công an bắt k·ẻ c·ướp ấy à ông nội?"
Cô Phượng cúp máy, quay ra thông báo với Eric:
Trên loa, một thông báo phát ra: “Tiến hành khử trùng trong 5…4…3…2…1”. Kết thúc thông báo, từ trên trần nhà, thuốc khử trùng xịt xuống khiến toàn bộ căn phòng như chìm vào trong một màn khói trắng dày đặc. Sau 1 phút, hệ thống thông gió bắt đầu hút toàn bộ màn khói trắng này, trả lại tầm nhìn bên trong căn phòng theo dõi.
"Được rồi, chú bảo trọng nhé."
"Anh có gì để giải thích không? Tại sao anh lại định g·iết bố tôi?" cô Hà gằn giọng.
Eric chen vào khiến cô Phượng dừng lại, linh tính mách bảo rằng hắn đang che dấu điều gì. Bích Phượng đảo mắt một lượt nhìn trong phòng rồi im lặng.
Roy gật đầu. “Vaccine các anh tiêm cho tôi không phải để chống lại covid?”. Roy lắc đầu, nói: “Nó là vaccine để tiêu diệt hoàn toàn covid có điều trong khi vận chuyển tới Song Giang, chúng tôi nghi ngờ có kẻ đã đánh tráo và thay vào đó là một loại khác”.
“Reeeeee!!!!”
Bên trong căn phòng, nhân viên bắt đầu tháo máy theo dõi, một người lấy ra chiếc túi đựng xác, người còn lại tháo đai bảo vệ đang trói lấy t·hi t·hể người lính chữa cháy xấu số.
Phía ngoài, Bích Phượng đấm thùm thụp vào vách kính, hoảng hốt hô lớn, thúc giục chồng cô nhanh chạy đi. Eric cũng như người mất hồn, chỉ nhìn chằm chặp qua ô kính, chứng kiến cảnh máu tươi bắn tung tóe sau những cú cắn xé của sinh vật kia.
Eric nhíu mày, cầm chiếc bút gõ gõ lên mặt bàn, lưng ngả vào ghế. Vẻ lạnh băng của gã không che dấu được sự mệt mỏi thể hiện trong ánh mắt.
Đôt nhiên nhịp tim, huyết áp, chỉ số ô xi cùng tất cả đều nhảy về số không, máy móc kêu lên inh ỏi. Người lính c·ứu h·ỏa không còn giãy nữa, đầu anh ta nghẹo sang một bên, nước dãi thành một vệt kéo xuống nền...
Eric thở dài một tiếng, nhìn sang Bích Phượng, cô cũng tỏ rõ vẻ thất vọng khi thí nghiệm thất bại nhưng họ đã thu được những kinh nghiệm quý báu về biểu hiện của căn bệnh này. Nhiễm virus này không phải bị biến thành thây ma như trong phim mà sẽ t·ử v·ong rất nhanh.
"Để an toàn hơn nữa thì cô có thể đưa gia đình tới đây, phòng trường hợp xấu nhất." Eric đề nghị
Eric kêu lên khiến Bích Phượng rùng mình. Nữ nhân viên đang nằm im bỗng giãy lên đành đạch, từ trong mũ bảo hộ phát ra tiếng gầm gừ.
"Dạ đúng thưa cụ!"
Eric ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt lạnh tanh, nghe các chỉ huy báo cáo. Bích Phượng cũng ngồi trong phòng, bên cạnh Abdalla. Một tay chỉ huy người Nhật Bản đang chỉ lên bản đồ, báo cáo:
"JOSH, RA KHỎI ĐÓ NGAY!"
Eric nhìn cô Phượng, nói.
"Ngay trong đêm qua, bộ phận phân tích đã tiến hành xem xét mẫu vật được đưa về. Đây là biến chủng mới của virus Covid, độc lực rất cao, gấp 1000 lần so với các biến thể khác. Dựa trên dữ liệu của WHO được cập nhật thường xuyên thì đây là loại biến thể hoàn toàn mới."
Từ bên trong phòng, người lính c·ứu h·ỏa từ lúc nào bật ngồi giậy trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên bên trong. Họ đứng như trời trồng, nhìn người lính c·ứu h·ỏa lõa thể mà mới vài phút trước đó đã là một cái xác không hồn.
“Các vị, đến giờ này thì tôi phải thành thật rằng chúng ta đang đối mặt với một đại dịch nguy hiểm nhất trong lịch sử nhân loại từ trước tới nay. Lần đột biến thứ 10 của virus Corona đã tạo nên một căn bệnh mà giống như các vị hay xem trên phim kinh dị. Nó sẽ biến loài người thành những sinh vật mà có thể gọi là xác sống”. Eric đứng lên thông báo. Đa số những người trong phòng họp đều trở nên sợ hãi nhưng có vài người thân tín của Eric đều không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm với thông tin này.
"Cái này tôi cũng không rõ thưa cụ. Tôi chỉ nhận được lệnh là nếu có những triệu chứng không giống với vaccine Zero Covid thì…"
Eric xua xua tay rồi giải thích, đến đoạn sự cố, gã khá ấp úng và lúng túng.
"Vâng!" Roy gật đầu.
"Vì vậy phải theo dõi tình hình của những người tiêm thử nghiệm?"
"Vâng thưa thủ trưởng." gã lái xe một tay cầm vô lăng, tay kia bấm điện thoại cho người nhà. Điện thoại của Nam lại rung lên, là anh trai gã, Lưu Thành Phong.
Eric đăm chiêu nhìn bản đồ rồi hướng về phía Bích Phượng. Như hiểu ý, cô Phượng đứng lên, nét mặt khá căng thẳng, nói:
"Lại phong tỏa nữa à?" người lái xe thở dài ngán ngẩm.
“Grao!” Người lính c·ứu h·ỏa gầm lên rồi chỉ trong chớp mắt, thân hình lực lưỡng của gã đã nhào đến gã nhân viên vừa mở miệng. Rầm một tiếng, cả hai lăn xuống nền đất, gã c·ứu h·ỏa điên cuồng cắn xé bộ quần áo bảo hộ làm nó rách toác, lộ ra da thịt trắng nõn nà của nữ nhân viên. Những người còn lại như bị thôi miên, chỉ đứng đó nhìn tay lính c·ứu h·ỏa cắn xé n·ạn n·hân.
Chiếc SUV biển số q·uân đ·ội chở Nam chạy bon bon trên đường, hướng về phía chung cư. Gã cảm thấy mệt mỏi sau một đêm gần như thức trắng. Nam ngả người ra ghế, định chợp mắt một lát thì điện thoại reo. Gã uể oải lấy điện thoại, nhìn lên màn hình, là Tư lệnh quân khu Song Giang.
"Tôi hiểu rồi."
Trong phòng c·ách l·y tầng hầm thứ 8, người lính c·ứu h·ỏa nằm trên một chiếc giường đơn, anh ta bị trói chặt bởi những sợi đai bằng da to bản. Xung quanh người lính c·ứu h·ỏa, nhân viên tập đoàn mặc những bộ đồ bảo hộ đi lại và quan sát xung quanh, các thiết bị theo dõi gắn chi chít lên người anh ta. Theo dõi qua ô cửa kính bên ngoài, cả Bích Phượng và Eric đều tỏ rõ vẻ căng thẳng khi người lính c·ứu h·ỏa giãy dụa, bọt mép trào ra ngoài, sủi bọt trắng xóa.
"Nhiệm vụ g·iết bố tôi à? Anh mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi nhà này cho tôi" Hà tức giận hét lớn.
Tất cả 4 người nhân viên bên trong phòng đứng im ở đó, họ không hiểu chuyện gì xảy đến. Một người đưa tay lên, mở miệng: “Xin chào!”.
"Hắn giống như bị dại!"
Ông Vũ gật gù. May phúc cho ông lúc đó Roy còn chần chừ không siết cò để ông kịp lên tiếng.
Chỉ huy Abdalla đứng lên thông báo.
"Cụ cảm thấy khỏe chưa?"
"Lực lượng tác chiến của chúng ta đã phong tỏa các khu vực đỏ. Các vùng xanh và vàng sẽ do cảnh sát và q·uân đ·ội của Song Giang phụ trách dưới sự giá·m s·át và phối hợp của chúng tôi."
"Chào cụ! Chú đi nhé bé Trà"
"Con cứ bình tĩnh, chắc anh Roy có điều khó nói, phải không anh bạn?" ông Vũ phất tay với con dâu rồi nhìn sang phía Roy.
"Việc anh giá·m s·át tôi có liên quan đến vaccine?"
Được rồi, khi có công thức thì lập tức gửi ngay cho toàn bộ 3 căn cứ chính, chúng ta phải chạy đua với thời gian. Mọi người đi làm việc của mình đi. Cô Phượng và Abdalla ở lại.
Roy vẫy tay chào Mộc Trà, nhấc túi lên và đi ra khỏi căn hộ. Một chiếc xe đặc chủng của tập đoàn đã đợi sẵn hắn phía dưới sảnh. Đường phố vắng tanh, trên bầu trời thỉnh thoảng có mấy chiếc trực thăng vũ trang của tập đoàn Global Shield lượn lờ.
Khắp cả thành phố xôn xao. Nhiều người thở dài “lại phong toả, mới bình thường lại được chưa lâu”. Những tiếng than thở vang khắp thành phố với 10 triệu dân này.
Cô Bích Phượng ấn vào nút gọi hỗ trợ: “Yêu cầu hỗ trợ tại phòng theo dõi, ngay lập tức!”.
"Lần này có vẻ căng đấy, bên q·uân đ·ội chúng ta tham gia"
"Nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không tiện hỏi. Chỉ cần anh gật đầu và lắc đầu nếu đúng hoặc sai." ông Vũ đề nghị.
"Rõ thưa thủ trưởng!"
"Anh nói thật chứ?" Bích Phượng thảng thốt.
"Con tôi!"
Thông báo được đưa ra, tất cả các chỉ huy đứng lên rời khỏi phòng họp. Trong phòng chỉ còn lại 3 người. Eric nhìn cô Phượng, nói: "Quả thật chỉ mới vài ngày mà cô đã thể hiện được năng lực của mình, tôi đã không nhìn lầm người. Vậy nên tôi cũng sẽ không giấu gì cô về virus này. Đó chính xác là một loại virus được tạo ra để tiêu diệt loài người."
Ông Vũ mỉm cười nhìn đứa cháu.
"Chúng tôi đã tính toán đường bay của chiếc máy bay không người lái. Nó xuất phát từ một tàu đánh cá ngoài biển, khi vào đất liền, đã bay qua các vị trí được tô màu đỏ như trên bản đồ. Sau khi trúng t·ên l·ửa, chiếc máy bay b·ốc c·háy và di chuyển về hướng bắc thêm được 15 km nữa trước khi rơi. Sau khi tổng hợp dữ liệu thì những vùng màu đỏ này là nhóm có nguy cơ cao nhất."
"Loại khác này nguy hiểm đến mức phải tiêu diệt người thử nghiệm?"
"Trường hợp xấu nhất?" Cô Phượng nhìn gã, giọng khá mất bình tĩnh.
Tút…tút….tú….
Mất vài giây, một nhân viên thông báo: “Bệnh nhân t·ử v·ong. Thử nghiệm thất bại”.
Josh lúc này đang cùng 2 đồng nghiệp ghì chặt người lính c·ứu h·ỏa xuống nền nhà, anh quan sát thấy nữ nhân viên bị cắn đang có biểu hiện lạ thì nhìn vội ra phía cửa, trong đầu hiện lên tính toán. Lúc này, nữ nhân viên từ từ đứng lên, máu nhuộm loang lổ bộ quần áo bảo hộ. Cô ta lấy tay xé toạc chiếc mũ trùm bảo hộ xuống, lộ ra khuôn mặt hung ác hệt như tay lính c·ứu h·ỏa.
"Tôi ổn rồi!"
"Không, cậu gọi cho gia đình, nói họ ở yên trong nhà đi, có lệnh từ quân khu, sẽ phong tỏa thành phố."
Cô Phượng ngơ ngác trước thông tin mà Eric thông báo. Cô không biết phải phản ứng như thế nào. Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Đây là virus nhân tạo, vậy thì ai tạo ra nó? Chính Global Shield ư? Hoặc một thế lực nào khác. Có quá nhiều câu hỏi và bí mật vì vậy cô Phượng chọn phương án im lặng. Bản thân cô cũng không rõ loại virus này sẽ tác động đến cơ thể vật chủ như thế nào nhưng nghe Eric nói, cô mường tượng ra một khung cảnh c·hết chóc bởi khả năng l·ây l·an rất nhanh của virus. Hàng trăm ngàn người bị bệnh dại bởi virus lây qua đường hô hấp và họ đang cắn xé lẫn nhau, cô Phượng chỉ có thể tưởng tượng ra được điều đó…
"Sếp không về nhà ạ?" người lái xe thắc mắc.
"Vậy tôi xin phép cụ. Nhiệm vụ của tôi kết thúc ở đây." Roy nói rồi thu xếp đồ đạc, đứng lên.
"Em cũng vừa được lệnh từ quân khu!"
"Bắt sống họ, không được nổ s·ú·n·g! Cẩn thận không bị cắn trúng"
Roy cúi gằm mặt xuống, ngượng nghịu nói: "Mong mọi người thông cảm, đây là nhiệm vụ của tôi."
"Tôi đến ngay đây"
"Nếu tiêm nhầm loại khác thì sẽ như thế nào?"
Roy gật đầu
“Cạnh cạch cạch” chiếc giường đơn rung lên mãnh liệt theo từng đợt giãy dụa của người lính c·ứu h·ỏa. Các nhân viên xung quanh nhìn nhau, sợ hãi. Màn hình hiển thị nhiệt độ cơ thể cùng các chỉ số tăng liên tục khiến bọn họ hoang mang, nhìn nhau không biết phải làm gì. Josh nhìn lên bàn, một mũi tiêm để sẵn ở đó. Là một mũi tiêm vaccine. Anh quay người nhìn về phía tấm kính ngăn cách. Bích Phượng như hiểu ý, quay lại nhìn Eric. Gã gật đầu.
Đúng lúc cô Phượng đưa ra câu hỏi thì điện thoại kêu lên. Bích Phượng bắt máy, đầu bên kia giọng khá thảng thốt: “Cô mau về phòng theo dõi, bệnh nhân đưa vào đêm qua…hắn đang…lên cơn…cô mau đến!”
Lên cơn gì?
"Cho tôi hỏi một chút, nguồn gốc virus này có phải do tập đoàn tạo ra?" Bích Phượng tỏ nghi ngờ.
Thử nghiệm vaccine Zero Covid lần thứ nhất trên đối tượng nhiễm bệnh.
Nói xong, Josh đưa mũi tiêm vào một ống truyền rồi ấn mạnh xi lanh. Chất lỏng theo ống truyền đi thẳng vào cơ thể người lính c·ứu h·ỏa. Tất cả im lặng quan sát, người lính c·ứu h·ỏa vẫn giãy mạnh. Theo thời gian, anh ta lịm dần…lịm dần, nhiệt độ cơ thể và các chỉ số cũng bắt đầu tụt nhanh. Cả Eric và Bích Phượng vẫn đứng im tại đó quan sát, ánh mắt họ tập trung hết mức có thể.
"À..thì đó là…"
Bích Phượng bấm nút hội thoại, hét lên qua micro.
"Chú có biết việc gì xảy ra mà huy động cả cảnh sát và q·uân đ·ội không?"
"Đã có lệnh hành quân đặc biệt, phong tỏa toàn bộ thành phố Song Giang. Lập tức trở về doanh trại."
“Virus Rabies là gì?” một tay chỉ huy quay sang hỏi người bên cạnh. “Là virus gây bệnh dại”
"Anh vừa nhận được lệnh từ giám đốc công an, phong tỏa thành phố."
"Hỏng rồi!"
"Lần đột biến thứ 10!"
"Em cũng không rõ nữa. Hy vọng không có điều gì xấu."
"Sự cố gì?"
Josh tiến tới cầm mũi tiêm rồi xoay người đi về phía người lính c·ứu h·ỏa đang giãy dụa ngày càng mãnh liệt hơn, tròng mắt anh ta trắng xóa, bọt mép tràn ra, nhỏ tong tỏng xuống nền nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô yên tâm, con trai cô an toàn, người của tập đoàn đã có mặt tại nhà cô và đảm bảo sẽ không có gì xảy ra." Abdalla trấn an khiến cô Phượng bình tĩnh trở lại.
Giọng Eric vang lên qua loa thông báo. Ngay lập tức, nữ nhân viên bị đè xuống nền nhà. Số bảo vệ còn lại nhanh chóng xông tới khóa chặt người lính c·ứu h·ỏa, cả 3 người nhân viên bao gồm cả Josh nằm lăn ra sàn, thở hồng hộc… (đọc tại Qidian-VP.com)
Eric giải thích thay cho viên chỉ huy da đen.
Eric quay người đi ra phía cửa, bước được vài bước, gã giật mình vì tiếng gào thất thanh của Bích Phượng: “JOSH! RA KHỎI ĐÓ NGAY…!!!!!!”
Nam cúp máy, vỗ vai người lính lái xe: “Về doanh trại gấp” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con đừng trách cậu ấy. Cậu ấy chỉ làm theo nhiệm vụ được giao thôi. Như thế cũng tốt, không sao cả, phải khen." quay ra phía con dâu, ông Vũ xua xua tay.
"Đây đúng là biểu hiện của người lên cơn dại nhưng căn bệnh này bình thường không thể phát tác nhanh được như thế" Bích Phượng nghi ngờ.
Chương 5: Phong tỏa
6 giờ sáng, cả thành phố Song Giang được đánh thức bởi tiếng còi báo động rền vang. Trên loa phát thanh, tiếng phát thanh viên oang oang: “Đây là thông báo đặc biệt của Bộ tư lệnh quân khu Song Giang, đề nghị tất cả nhân dân ở yên trong nhà, không được ra ngoài đường. Bắt đầu từ 6 giờ sáng hôm nay, toàn thành phố sẽ ở trong trạng thái giới nghiêm”
"Chúng tôi đang làm ngày làm đêm, dự kiến sau 2 ngày nữa sẽ hoàn thành công việc."
"Cô trình bày tiếp đi"
Hà hậm hực đi vào phòng, bé Mộc Trà đến đứng bên cạnh ông nội, ánh mắt vẫn len lén nhìn Roy.
Ông Vũ ngồi trên chiếc ghế bành ngoài phòng khách, nhìn lên màn hình tivi. Trên sopha, Roy im lặng xem bản tin, cô Hà đứng cạnh bố chồng, cầm túi chườm, đặt lên trán. Cú huých của Roy khiến cô đập đầu xuống nền nhà, sưng lên một cục. Bé Mộc Trà nép cạnh mẹ, nhìn về phía Roy với ánh mắt sợ hãi. Con bé nghe tiếng ông nội hét lên, thấy mẹ mở cửa chạy sang thì bị gã người Nauy với bộ râu màu kia huých một cái ngã đập đầu. Con bé hốt hoảng chạy ra thì lại thấy chú Roy đang chĩa s·ú·n·g vào ông nội…Chỉ thấy ông Vũ xua tay: “Tôi gặp ác mộng”
Roy gật nhẹ đầu đồng ý.
Da gà của gã nổi lên khi nghe được lời này. Linh tính mách bảo Nam rằng đã có một chuyện khủng kh·iếp xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải mất một lúc, những người trong căn phòng mới choàng tỉnh, xông tới gã lính c·ứu h·ỏa. Cả 3 người vật tên lính c·ứu h·ỏa ra, mong cứu thoát đồng nghiệp. Tên lính c·ứu h·ỏa rống lên rồi giãy dụa mạnh khiến 3 người hết sức vất vả. Nếu so về thể chất, họ hoàn toàn không phải đối thủ của người lính c·ứu h·ỏa.
"Không sao, cụ yên tâm đi."
Gã chỉ huy lúng túng, hắn cũng không rõ liệu trường hợp xấu nhất có phải như vậy hay không. Nhưng đó là kế hoạch được vạch ra dựa trên những dữ liệu mà tập đoàn có được
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở, những người bảo vệ trong trang phục bảo hộ xông vào, chĩa những khẩu MP5 về phía nữ nhân viên và đống người đang nằm bẹp dưới đất. Nữ nhân viên thấy động lập tức xông về phía đám bảo vệ.
"Em nghe rồi sếp!" Nam trả lời
"Còn việc lấy lại công thức chế tạo vaccine thì thế nào? Chúng ta phải đẩy nhanh quá trình này càng sớm càng tốt. Đây là ưu tiên hàng đầu"
Người lính c·ứu h·ỏa tối qua được đưa vào theo dõi, anh ta đang lên cơn…tôi phải đến đó đây.
Tại phòng chỉ huy tác chiến, tập đoàn Global Shield
"Trí tuệ nhân tạo của tập đoàn đã đưa ra phương án xấu nhất là d·ịch b·ệnh bùng phát và con người sẽ biến thành những kẻ điên dại, chỉ muốn t·ấn c·ông người khác. Những phương án đối phó chúng tôi lập ra đều dựa trên dữ liệu này. Vì chưa xảy ra nên chúng tôi cũng không rõ mức độ thiệt hại nếu virus này l·ây l·an sẽ đến đâu."
"Anh cho người đón con cô Phượng đến tập đoàn, tôi sẽ đi cùng cô ấy đến khu theo dõi"
Lúc này, cả 3 người đang cố gắng khóa gã lính c·ứu h·ỏa lại còn ở bên cạnh, nữ nhân viên bị cắn đã nằm im, máu chảy ra loang lổ nền nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dựa theo kết quả phân tích thì biến chủng này là nhân tạo, không phải tự nhiên vì chúng tôi phát hiện dấu vết gen của virus Rabies. "
“Bốp…bốp…bốp!” Eric buông chiếc bút máy xuống bàn, vỗ tay tán thưởng: “Xuất sắc, chỉ trong thời gian ngắn đã khám phá ra…thật không hổ danh ngôi sao của Global Shield khu vực Đông Nam Á”. Tràng pháo tay của Eric khiến cho cô Phượng không cảm thấy vui mà thay vào đó là sự lo sợ về một tấm màn bí ẩn nào đó đang phủ lên tập đoàn này.
Eric vội vã đứng lên rồi đi theo Bích Phượng đến khu c·ách l·y theo dõi tình hình của người lính c·ứu h·ỏa.
"Ồ không, không! Câu chuyện bắt đầu từ khoảng gần 1 năm trước, khi chúng tôi phát hiện một phòng thí nghiệm tại Bắc Cực có chứa loại virus này. Sau đó tập đoàn đã đưa về căn cứ ở Thái Bình Dương để nghiên cứu và đã mô phỏng cơ chế hoạt động cũng như giả lập việc bùng phát d·ịch b·ệnh. Tập đoàn dựa trên những phát hiện này từ đó chế ra vaccine Zero Covid. Nhưng rất tiếc đã xảy ra sự cố tại căn cứ…"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.