Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Thằng Bạn Bị Hội Đồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Thằng Bạn Bị Hội Đồng


Cô đứng đó, tay ôm tập sổ, ánh mắt nghiêm nghị như thường lệ, giọng nói đều đều vang lên: “Đi đâu vậy, Vương Long Anh?”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Long Anh liền trầm xuống.

Trong đầu Long Anh ban đầu cũng chỉ nghĩ:

“Mình chỉ muốn... ra ngoài hít thở một chút thôi mà...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 21: Thằng Bạn Bị Hội Đồng

Long Anh cau mày, cảm thấy bực bội dâng lên trong lồng ngực:

Long Anh ngồi chán, tay chống má, rồi lại gục xuống bàn.

“Thôi… ở lại cho lành.” Hắn thở dài, chống cằm nhìn bạn bè túa ra như ong vỡ tổ.

Bước chân hắn đều đặn, ánh mắt dõi về phía hành lang dài dẫn tới khu lớp học.

Hắn hoàn toàn không nghĩ việc ra ngoài hóng gió cũng bị chặn lại, mà càng không nghĩ được câu trả lời nào hợp lý lúc này.

Cả lớp thoáng xôn xao, những ánh mắt đang buồn chán bỗng trở nên tỉnh táo, ngẩng lên nhìn nhau.

Giọng Mai Phương vang lên phía sau, không lớn nhưng đầy quyền lực.

Không cần suy nghĩ, hắn xoay người, tay tung ra một đòn phản kích cực nhanh như gió.

Năm phút, mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua.

“Đứng lại.”

Và như một định mệnh trớ trêu, đứng ngay trước cửa lớp là Nguyễn Mai Phương, lớp trưởng xinh đẹp, gương mẫu và... cực kỳ nghiêm khắc.

Thế nhưng, ngay trước khi hắn kịp nói điều gì, một tiếng động hỗn loạn vang lên từ ngoài hành lang.

Một số đứa hào hứng xách balo lao ra ngoài, số khác thì lười vận động nên quyết định nằm ì trong lớp, gác chân lên bàn, lấy truyện tranh hoặc điện thoại ra giải khuây.

“ÁAAA!!”

“Thằng bạn tôi đang b·ị đ·ánh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bản năng được hệ thống cường hóa lập tức phản ứng.

Long Anh siết chặt nắm tay, rồi chầm chậm thở ra một hơi.

Tiếng xôn xao lập tức nổi lên khắp lớp.

“Đúng.” Mai Phương gật đầu không chút do dự, rồi quay lưng vào lớp, để lại hai đứa đứng ngẩn ra trước cửa.

“Lại mấy thằng đầu nóng va nhau thôi.”

“Ra chơi tí cho khỏe, chứ ngồi mãi trong lớp thì mốc người đấy.”

Long Anh cười khổ: “Tôi cũng thế…”

Mọi thứ đến quá nhanh, dồn dập như một cơn sóng lớn, cuốn hắn vào một dòng chảy mà đôi lúc chính hắn cũng chưa kịp thích nghi.

“Tiết kế tiếp là thể d·ụ·c ngoài giờ, ai muốn có thể ra sân, ai không muốn thì ở lại lớp tự học. Các em chọn theo nhu cầu cá nhân, không bắt buộc.”

Hắn đứng dậy, lặng lẽ đi về phía cửa lớp.

Sau khi dắt xe cất vào khu để xe, Vương Long Anh thong thả bước ra, lòng vẫn còn đang miên man suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, phải chăng hắn là một người sống nội tâm, hoặc cũng có thể là do dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến hắn không muốn nghĩ đến, cũng không được.

Mai Phương vẫn đứng yên, ánh mắt không dao động.

Long Anh khựng lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào lớp trưởng.

“Có… có đánh nhau ở sân thể d·ụ·c! Hình như là lớp mình với lớp 11A4! To chuyện rồi!”

Duy lủi thủi đi trước, Long Anh theo sau.

Duy không quan tâm, vỗ vai hắn một cái, rồi chạy ra ngoài sân, hòa vào đám đông.

Trong lớp giờ chỉ còn lại vài người lác đác, mấy đứa đang cắm cúi ôn bài, và… Mai Phương, lớp trưởng mẫu mực, đang ngồi ở bàn đầu, chép cái gì đó vào sổ tay.

Hắn ngồi xuống ghế, Duy lầm lũi bên cạnh.

“Trong đó có cả thằng Duy! Nó bị vây rồi! Thấy bảo mấy thằng lớp 11A4 có mang theo gậy...”

“Cậu định làm gì? Xông ra giữa đám hỗn loạn ấy à?”

Hắn khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, lòng thầm rên rỉ: “Lớp trưởng này… đúng là sát khí quá mạnh mà.”

Long Anh gãi đầu, cố giữ vẻ mặt bình thản: “Ờ thì... dạo này tôi tập gym. Với lại... ăn ngủ điều độ, tăng cường sức khỏe, đại khái thế.”

Hệ thống và năng lực của hắn cần được giữ kín tuyệt đối.

“Bình tĩnh. Nếu cậu muốn giúp bạn, thì làm rõ tình hình trước, chứ không phải lao ra như một quả bom chưa gỡ chốt. Tôi sẽ đi theo cậu. Chúng ta quan sát từ xa. Nếu cần can thiệp, tôi sẽ giúp cậu báo cáo lên giáo viên trực tiếp. Còn nếu cần hành động, tôi tin... cậu biết phải làm sao để không bị lộ bản thân, đúng không?”

Sau khi phải trải qua một tiết học tự học “miễn cưỡng” Vương Long Anh và Hoàng Duy cuối cùng cũng được lớp trưởng Mai Phương cho phép vào lớp.

Cô khoanh tay, ánh mắt như tia laser quét một lượt qua cả hai người.

“Phản xạ tự nhiên gì mà như lính đặc nhiệm vậy? Mà khoan đã... ông mạnh dữ vậy từ khi nào thế? Tôi nhớ ông trước đây chạy thể d·ụ·c ba vòng sân là muốn c·hết rồi mà?!”

“Duy?!” Long Anh hét lên, vội cúi xuống đỡ bạn mình dậy.

Mai Phương nói tiếp, giọng đều đều, như thể đã chuẩn bị sẵn bài nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả hai, không ai nói với ai một lời, phần vì ngượng, phần vì đang cố “tàng hình” tránh mọi sự chú ý còn lại.

“Tôi chỉ vỗ vai chào một cái mà ông xử tôi như thằng c·ướp là sao?”

Không ai khác, chính là lớp trưởng Mai Phương.

Một lát sau, hắn lại nghịch dây kéo balo, lấy bút cắm vào tóc, viết chữ ngược lên mặt bàn bằng ngón tay, rồi búng nhẹ bút bay lên trần nhà…

Cửa lớp bất ngờ bật mở. Một nam sinh trong lớp lao vào, thở hồng hộc, mặt tái mét:

“Lại sợ phát huy sức mạnh nữa hả?” Duy lườm.

“Tránh ra. Tôi có chuyện phải giải quyết.”

Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, một bóng người đứng dậy từ bàn đầu và bước tới chặn hắn lại.

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, theo sau đó, là hình ảnh một cậu nam sinh đang ôm bụng ngã ngồi dưới đất, mắt trợn tròn nhìn Long Anh như thể không tin vào chuyện vừa xảy ra.

Long Anh và Duy đồng loạt khựng lại như hai học sinh mẫu mực b·ị b·ắt tại trận.

Dù không có thêm một lời trách móc nào, nhưng ánh mắt của Mai Phương quét qua cả hai vẫn khiến họ có cảm giác như vừa bị “kéo” qua một trận thẩm vấn.

Hắn chịu không nổi nữa.

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng ngồi xuống băng ghế đá ngoài hành lang, bắt đầu một tiết học... tự học bất đắc dĩ.

“Vậy... tụi tôi đứng ngoài một tiết nhé?” Long Anh thở dài, biết có nói gì cũng vô ích.

Mai Phương nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định và thẳng thắn.

Vương Long Anh xạm mặt lại

Không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng hắn vừa đi được hai bước

Khi đến cửa lớp, chuông vào học đã vang lên từ lâu.

“Nhưng nếu cậu xông ra lúc này, với cái phản xạ và sức mạnh bất thường mà sáng nay tôi vừa thấy, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Tôi biết,” Cô nói nhanh, giọng trầm ổn lạ thường.

Cả hai lặng lẽ bước về chỗ ngồi, chịu đựng những ánh mắt chòng ghẹo lẫn giễu cợt từ đám bạn.

Giọng hắn thấp xuống, từng từ như dằn mạnh.

Hắn lập tức bị chặn lại bởi chính bàn tay cô gái, giơ ra chắn ngang đường đi.

Càng ít người biết, càng an toàn.

Duy nheo mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ, nhưng rồi lắc đầu cười: “Thôi kệ ông. Mà giờ muộn rồi đó, lẹ lẹ còn vào lớp.”

“Cậu đánh người, bất kể vì lý do gì, khi sự việc chưa rõ ràng, sẽ lập tức bị xem là một bên gây chuyện. Nhà trường, hội đồng kỷ luật sẽ không phân bua lý lẽ với cậu đâu.”

Hắn lập tức bước về phía cửa, sải chân muốn lao thẳng ra sân.

“Giờ này mới tới lớp?” Mai Phương lạnh giọng hỏi, đôi mắt nghiêm nghị.

Duy định lên tiếng, nhưng bị ánh nhìn của cô khóa chặt, đành ngậm miệng.

“À... tôi xin lỗi! Tôi... tôi mải suy nghĩ nên bị giật mình. Phản xạ tự nhiên thôi.” Long Anh luống cuống, mặt đầy vẻ áy náy.

Khi chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp thông báo:

Dù không ai nói ra, nhưng cái điệu nhếch mép, nháy mắt hay cười khúc khích cũng đủ khiến hai đứa mặt đỏ đến mang tai.

“…Được. Vậy thì cùng đi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn nghĩ thầm, ánh mắt chớp nhẹ, như đang tìm đường thoát thân khỏi tầm quan sát lạnh lùng của lớp trưởng.

“Không.” Long Anh lắc đầu.

Tuy nhìn thẳng vào Mai Phương, nhưng trong đầu hắn lúc này như bị "treo máy".

“Thôi được, giữ bí mật cũng là một loại phong cách ngầu lòi của giới trẻ hiện nay.”

Không còn là lớp trưởng cứng nhắc nữa, mà là một người đồng đội thực thụ, người đang cố giữ hắn khỏi bị cuốn vào vòng xoáy không đáng có.

Hắn biết, nếu mình ra sân, nhỡ đâu trong quá trình chạy nhảy hay bật nhảy, lỡ kiểm soát không tốt mà phát huy ra sức mạnh bất thường như cú đấm “hạ gục” Hoàng Duy sáng nay, thì nguy cơ bị nghi ngờ là rất cao.

Nhưng rồi, đúng lúc ấy.

"Duy nó b·ị đ·ánh?"

“BỐP!!”

“Ông ra đi, tôi ở lại.”

“Ông trời ơi, ông anh chơi cái gì vậy?” Duy đau đớn rên rỉ, vẫn còn ôm bụng, mặt nhăn như khỉ.

Mai Phương tiếp lời, không cho hắn có thời gian cắt ngang:

Duy nhìn Long Anh: “Tôi thà bị ông đánh thêm một đấm còn hơn bị Mai Phương cho đứng ngoài.”

Long Anh cười gượng: “Có chút... sự cố ngoài ý muốn.”

Hai người rảo bước nhanh hơn, nhưng vì vụ đụng độ vừa rồi mà thời gian đã bị chậm trễ.

“Nhưng”

Phải mất vài giây Long Anh mới hoàn hồn, nhận ra kẻ “đột kích” phía sau mình... không ai khác chính là Hoàng Duy, thằng bạn thân chí cốt từ hồi cấp hai, từng cùng hắn ăn vụng, trốn học, đánh nhau và chia nhau từng gói mì gói.

"Phải ra ngoài hóng gió mới được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cú vỗ mạnh vào vai khiến cả người hắn giật nảy.

Nhưng rồi hắn nghe thấy tiếng cậu bạn kia tiếp tục nói, giọng đầy lo lắng:

“Bước vào lớp khi giáo viên đang giảng là không tôn trọng người dạy, cũng không tôn trọng các bạn đang học.”

Một tiết học tiếp theo chậm chạp trôi qua.

Vương Long Anh thì lại đăm chiêu.

Bầu không khí giữa hai đứa chẳng khác gì hai kẻ vừa bị phạt úp mặt vô tường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Thằng Bạn Bị Hội Đồng