Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Đổi Trắng Thay Đen
“Mày thích đóng vai chính đến vậy sao? Được, hôm nay tao cho mày nổi luôn.”
Bốp!
Gã bạn thân nhìn hắn cười méo xệch:
Nhưng chưa kịp cho họ thở phào, một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau:
“Các em… đang làm gì vậy?”
Một nhóm nam sinh lớp 11A4, tầm hơn chục người, đang vây đánh lấy Hoàng Duy và hai bạn cùng lớp khác.
Hắn không sử dụng toàn bộ sức mạnh, mà chỉ dùng tốc độ và kỹ thuật để né tránh và phản đòn chính xác vào những điểm không gây c·hấn t·hương nghiêm trọng.
Ra đến khu sân tập, họ nấp sau một dãy ghế đá, nơi có thể quan sát rõ toàn cảnh mà không bị chú ý.
Vừa đến nơi, ông đã hỏi dồn dập: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mấy người đó, chúng mày mau thả ra cho tao.”
Gậy gộc lại vung, tiếng la hét vang lên ầm ĩ.
Những tiếng xì xào bỗng ngưng bặt.
Long Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
Long Anh đứng giữa sân, thở hổn hển, mặt lấm tấm mồ hôi, tay vẫn còn siết chặt.
Và sau đó, Long Anh quả thật vẫn không phản ứng thái quá.
Có người hả hê, có người cảm phục, nhưng không ai thực sự dám đứng về phía hắn.
Tiếng cười xì xào bắt đầu lan ra.
“Vương Long Anh - Lớp 10B2.”
“Mình không được để lộ sức mạnh. Nhưng… không có nghĩa là không thể đánh trả.”
“Cậu định…”
Dù đã đồng ý đi theo cách của Mai Phương, nhưng trong lòng hắn vẫn không thể ngừng nóng ruột.
Ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên từ đâu đó xuất hiện:
Tuy nhiên, dù khéo léo cỡ nào, việc một mình đối đầu với hơn mười kẻ có v·ũ k·hí vẫn không phải là chuyện dễ dàng.
Và trước khi buổi học kết thúc, một thông báo vang lên từ loa phát thanh:
Hắn chỉ tiếp tục đi, cho đến khi còn cách bọn này khoảng năm mét, hắn dừng lại.
“Vụ việc này đã rõ ràng. Vương Long Anh là người đã ra tay g·ây t·hương t·ích. Chúng ta sẽ báo lên Ban giám hiệu. Yêu cầu họp kỷ luật ngay trong chiều nay.”
“Nghe quen đấy. Không phải thằng hôm trước làm loạn trong sân bóng vì bảo vệ gái à?”
Cô Trịnh nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc như dao:
Phía sau, Mai Phương cắn chặt môi, định đứng lên nhưng bị Long Anh khẽ xua tay cản lợi.
Long Anh nhếch môi, ánh mắt không hề dao động: “Tao là ai à? Tao là người sẽ khiến tụi mày phải nhớ tên hôm nay.”
Cả lớp im lặng.
“Cô định nhẫn nhịn bao lâu nữa?” Hắn nghiêng đầu hỏi, giọng lạnh như băng.
Sân thể d·ụ·c vốn rộng rãi nay trở thành một bãi chiến trường thu nhỏ.
“Tao chỉ nói một lần nữa. Bỏ người xuống, rồi biến.”
“Có chuyện gì vậy? Mấy học sinh lớp tôi b·ị t·hương kìa! Một em bị gãy tay đấy!”
“Cậu… ổn không?”
Không hề thấy bóng dáng người lớn nào.
Long Anh khựng lại.
“Giải thích đi.” Giọng bà vang lên, khô khốc.
Từng giây trôi qua như t·ra t·ấn, khiến hắn cảm giác như có thứ gì đó đang đập phá trong lồng ngực.
Ngay khi tên đầu húi cua vừa giơ tay định túm cổ áo hắn.
Trong sân, những đòn đánh đang trở nên ngày càng thô bạo hơn.
Những đứa vây quanh bỏ chạy tán loạn, mấy tên 11A4 cũng vội vã dìu đồng bọn rút lui.
Hắn không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay sang đỡ Duy dậy.
Tên cầm đầu nhóm 11A4, một thằng to con, đầu húi cua, đang đứng trên bậc thềm nhai kẹo cao su, liếc thấy hắn, nhếch mép cười:
“Vấn đề là giờ thầy thể d·ụ·c đang ở đâu?”
Điện thoại rơi xuống đất, vỡ toang màn hình.
Những tiếng bàn tán rộ lên rồi lập tức tắt ngấm khi ánh mắt lạnh lẽo của cô quét qua.
Rồi hắn sải bước về phía sân thể d·ụ·c.
Hắn nói xong, ánh mắt lia khắp sân.
Học sinh lớp 11A4 đứng đờ ra trong vài giây, sau đó đồng loạt nhào lên như bầy sói bị khiêu khích.
Một trong ba người bị vây đã ngã xuống, bị hai tên giẫm lên balo và lưng, không thể chống trả.
Một tên lén vòng ra sau, cầm cây chổi cán sắt vụt thẳng vào lưng hắn.
Tiếng ồn ào từ sân thể d·ụ·c mỗi lúc một rõ hơn, lẫn trong đó là tiếng hò hét, tiếng la ó và cả tiếng đồ vật v·a c·hạm, âm thanh ấy như từng nhát búa nện vào lòng Vương Long Anh.
Tên đầu húi cua, có lẽ là kẻ cầm đầu, bước lên, nhổ bãi kẹo cao su xuống đất, ánh mắt đầy khiêu khích:
“Đừng bị khiêu khích.” Mai Phương nhỏ giọng nói.
Và rồi… sóng gió tại giờ khắc này mới thật sự bắt đầu.
Vì tất cả những người có thể bênh hắn, đều đã tản ra, im lặng, hoặc đứng về phía bên kia.
Bọn 11A4, chúng thật sự đang muốn “dằn mặt” thể hiện cái tôi anh chị của mình với toàn trường, và bạn hắn chính là đối tượng bị chọn kia.
Bên cạnh, Mai Phương cũng cau mày, rút điện thoại định gọi cho giáo viên.
“Thưa cô, bạn Duy b·ị đ·ánh hội đồng. Em chỉ đến ngăn cản mà thôi. Em chưa đánh ai trước cả, em chỉ tự vệ và bảo vệ bạn.”
Cô Trịnh liếc sang Long Anh, rồi lạnh lùng tuyên bố:
“Ồ? Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho bọn bố?” Một tên khác gằn giọng.
Mỗi cú đánh của hắn không cần nhiều lực, nhưng đều khiến đối phương mất thăng bằng hoặc ngã ra đất.
Bọn học sinh xung quanh tách ra như nước chẻ sóng, tạo thành một lối đi trống giữa sân.
Nhưng thay vào đó, hắn tiến thêm một bước, ánh mắt lướt qua Duy, người đang thở dốc, một bên má đã sưng tím, tay thì che lấy ngực vì trúng gậy.
Mai Phương chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng:
Một đứa bên cạnh tên đầu húi cua bật cười sằng sặc:
Một tên khác vung gậy, may sao chỉ trúng balo của Duy, nhưng từng đủ để khiến Long Anh nghiến răng ken két.
Bịa truyện một cách trắng trợn.
Bịch!
Như một lời phán quyết, đám đông lập tức tan rã.
Cô Trịnh, vị giám thị nổi tiếng nghiêm khắc của trường, khuôn mặt lúc nào cũng như tạc từ đá, ánh mắt không cho phép ai nói sai một từ.
Tên đầu húi cua nhướng mày: “À… là thằng ‘anh hùng bàn phím đời thật’ đó hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, đám học sinh lớp 11A4 phản ứng như bị sỉ nhục công khai.
Từ phía xa, một giáo viên khác, thầy phụ trách lớp 11A4, vội vã chạy tới.
Cả hành động lẫn ngữ khí đều khiến người ta không thể không nghi ngờ là cố ý.
“Mời học sinh Vương Long Anh lớp 10B2 lên phòng kỷ luật ngay lập tức.”
Dáng người cao, ánh mắt sắc lạnh, từng bước chân như dẫm nát nền xi măng.
Mai Phương siết chặt tay, bước tới: “Thưa cô, em là lớp trưởng lớp 10B2. Em có mặt tại hiện trường từ đầu. Em có thể làm chứng cho bạn Long Anh.”
Mai Phương cứng đờ.
Nói hắn có thể nhịn, nhịn thế đếch nào được.
Tên đầu húi cua cười phá lên, ném cây gậy trên tay ra đất:
Dưới ánh nắng chói trang giữa sân trường, đối diện với cái nhìn tràn đầy sự xấu xa của đám người, Vương Long Anh lại chỉ đứng yên đó, mặt không biến sắc, nhưng bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch.
Long Anh định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, từ phía sau có vài học sinh, đám vừa đứng ngoài cổ vũ 11A4, vội bước lên chen vào.
Cả ba đều cố thủ, nhưng rõ ràng họ đang rơi vào thế yếu.
Một cú né người nhẹ nhàng, một đòn thúc chỏ ngược thẳng vào bụng khiến tên kia khụy xuống như một bao gạo rách.
“Bạn Long Anh đó cô, xông ra đánh mấy anh lớp 11A4 luôn…”
Long Anh cứng họng.
“Đây không còn là việc học sinh gây lộn nữa, mà là ức h·iếp có tổ chức.”
“Cái gì?!”
“Không cần, để mình.”
Chiều hôm đó, tin tức về “Vụ đánh nhau nghiêm trọng giữa 10B2 và 11A4” lan khắp trường.
Không khí quanh sân thể d·ụ·c như bị kéo căng đến cực độ.
Ánh nhìn hắn chợt chuyển đổi, con mắt hắn đã mất đi vẻ bình thường vốn có, nó chuyển sang cái sắc lạnh đến cực hạn.
Tên của Vương Long Anh được nhắc đến trong những lời thì thầm, trong ánh mắt tò mò lẫn dè chừng.
Hắn đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
Nhưng Long Anh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cảnh tượng lúc hắn bước tới khiến nhiều người giật mình.
Cô giám thị xuất hiện, ánh mắt sắc bén quét một vòng, dừng lại trên người Long Anh, người đang nổi bật nhất giữa sân, và… là kẻ duy nhất còn đứng giữa “hiện trường”.
“Còn có thầy thể d·ụ·c nữa. Nếu thầy ta biết chuyện này, thì sẽ có cơ sự như lúc này hay sao?”
“Thưa cô, là bạn này ra tay trước ạ.”
“Cái đám đó vậy mà dám chơi hội đồng hả?” Hắn gầm khẽ, cả người căng ra như dây đàn.
Duy là thằng bạn chí cốt của hắn, nếu hôm nay thằng đó b·ị đ·ánh mà hắn không ra tay, sau này làm sao còn dám gọi nhau“anh em”?
Không ai ngăn được hắn, cũng không ai dám cản.
Mai Phương khựng lại, mặt không đổi sắc, cúi nhặt mảnh vỡ, im lặng không nói một từ nào.
“Tôi thấy em là người duy nhất còn đứng giữa sân. Em nghĩ tôi không nhìn ra ai là kẻ gây chuyện sao? Có bao nhiêu học sinh làm chứng cho lời em nói? Em nói thử tôi nghe”
“May mà có ông… không thì tôi hôm nay ăn cơm bệnh viện rồi…”
“Ối! Xin lỗi lớp trưởng nhé, tôi không thấy cô đứng đó.” Kẻ đó cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
Long Anh không đáp.
Họ không cần sự thật, họ chỉ cần một người chịu tội. Và mình… là kẻ bị chọn.
Duy bị một cú đạp từ phía sau, loạng choạng ngã xuống đất, khuỷu tay trầy xước.
Học sinh vây quanh thành vòng tròn, đứa nín thở, đứa cắn môi, tất cả đều dán mắt vào Long Anh, người vừa buông ra một câu nói như châm lửa vào thùng thuốc s·ú·n·g.
Ánh mắt không còn vẻ bất cần thường ngày, mà là một thứ lạnh lẽo đến cực hạn:
Bất ngờ nột giọng nói vang lên từ sau lưng hắn.
Một trận bão lớn xuất hiện và đang chực tràn xuống mặt đất và kẻ mang theo cơn bão ấy, chính là Vương Long Anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chỉ muốn giúp bạn, nhưng không ngờ lại bị nghi ngờ ngược lại.
“Bình tĩnh thì bình tĩnh, nhưng nhẫn nhịn mãi cũng không phải là cách.” Giọng hắn trầm đục, từng chữ sắc như dao.
Cả Duy và Mai Phương đồng thanh bật thốt lên, trong khi Long Anh chỉ siết chặt tay, mắt dán xuống mặt đất, đôi mày nhíu lại đầy phẫn nộ.
Một số học sinh không biết chuyện gì xảy ra nghe thấy vậy, cũng bắt đầu hùa theo, ánh mắt nhìn Long Anh mang đầy sự mỉa mai.
Còn Long Anh thì sao, lửa giận trong hắn lúc này đã bén ngòi.
Nhưng cô Trịnh chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Lớp trưởng không có nghĩa là quan sát khách quan. Em có quan hệ thân thiết với cậu ta phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái bé nhỏ không biết từ lúc nào đã theo sát hắn ra sân, cô đứng phía sau lưng hắn,tuy không can thiệp nhưng nhìn bộ dáng kia, cô sẽ luôn sẵn lòng giúp hắn ứng biến tình huống trước mắt.
Sự xuất hiện của cô giám thị như một tiếng sấm đánh thẳng vào sân thể d·ụ·c đang dần yên ắng.
“Bọn kia chỉ đang trêu đùa một chút thôi mà bạn ấy đã làm quá lên rồi.”
Hắn dừng lại, ngoái đầu lại nhìn Mai Phương.
Hành lang dài nối đến sân thể d·ụ·c lúc này, như dài thêm dưới bước chân vội vàng của hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Long Anh đứng đó nhắm mắt một chút, rồi mở ra.
Không khí trong nháy mắt liền chùng xuống.
Long Anh quay phắt lại, ánh mắt lạnh buốt nhìn những kẻ đang bịa chuyện không chớp mắt.
“Vậy cậu sẽ làm gì?”
Duy đang gào lên, che chắn cho bạn mình, tay đã sưng tấy.
Ánh mắt hắn tối lại.
Câu nói ấy vang lên, như lưỡi dao cắt qua lớp vỏ bình yên giả tạo của sân trường.
“Cô đứng đây đợi tôi.” Long Anh đột ngột nói, quay người bỏ đi.
Cả sân im bặt.
Nhưng vừa mở điện thoại, một học sinh lớp khác từ đâu nhào tới, cố tình va vào tay cô.
“Ơ, hero tới kìa. Mày là thằng oắt con nào vậy ?”
“Cô giám thị tới kìa!!!”
Gã bước thẳng tới, cả người to gấp rưỡi Long Anh, cơ bắp nổi cuồn cuộn.
Giữa sân trường chói chang nắng, bóng lưng hắn đơn độc bước về phía tòa nhà giáo viên, nơi những người lớn đang đợi sẵn, không phải để nghe sự thật mà để phán quyết cho hắn, cái thứ tội lỗi mà hắn còn không làm ra.
Cú đánh không mạnh, nhưng cũng đủ khiến hắn nghiến răng.
Mai Phương tiến lên định nói thì lập tức bị cô Trịnh chặn: “Tôi hỏi Long Anh, không hỏi em.”
Bà ta bước chậm rãi đến chỗ Long Anh, Mai Phương và Duy rồi dừng lại, tay khoanh trước ngực.
Hai tên đệ hiểu ý, lập tức lùi ra, tạo thành khoảng trống như thể đang “nhường sàn đấu” cho đại ca của mình.
“Tôi sẽ không đánh ai cả. Tôi chỉ đơn giản là phá tan cái vòng vây đó mà thôi.”
Chương 22: Đổi Trắng Thay Đen
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.