0
(Xin lỗi mọi người, chương này có hơi ngắn một chút, lát nữa về mình sẽ viết tiếp ạ.)
Ánh nắng buổi sáng hắt xuống con đường đến trường đại học Minh Khai. Trần An, trên chiếc xe máy cũ quen thuộc, đeo kính râm và áo khoác da, phóng xe với tốc độ vừa phải. Đến chỗ đỗ xe trường học, hắn dựng xe gọn gàng và tháo kính, vẻ mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.
Nhưng cảm thấy có phần bất tiện khi hắn phải chờ xếp hàng gửi xe.
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng nói cười rộn rã. Nhóm học trò của tiến sĩ gồm Kenji, Dimitri, Emma, Natalia cùng Kỳ Thanh bước đến. Họ trò chuyện bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng pha lẫn tiếng Nga, tiếng cười giòn tan vang vọng cả sân trường, khiến không ít sinh viên ngoái nhìn.
Emma, cô nàng nhỏ nhắn với mái tóc vàng uốn lượn nhẹ, là người đầu tiên nhìn thấy Trần An. Cô vẫy tay, nụ cười tươi tắn nở rộ như ánh mặt trời.
“Hey! Anh An!”
Trần An dừng bước, đôi mắt liếc nhẹ qua cả nhóm, rồi gật đầu chào.
Khi cả nhóm tiến lại gần, Trần An vui vẻ cất lời, tiếng Nga chuẩn xác vang lên trầm ổn.
“Tối qua mọi người ngủ có ngon không?”
Dimitri, với vóc dáng cao lớn cùng gương mặt như tạc tượng, bật cười lớn.
“Ngủ ngon! Nhưng tiểu thư Kỳ Thanh đúng là làm tụi anh bất ngờ thật đấy. Ban đầu tụi anh cứ nghĩ em ấy chỉ giới thiệu khách sạn nào đó thôi.”
“Nhưng ai ngờ đâu em ấy giới thiệu hẳn một căn homestay siêu đẹp, mà còn không lấy tiền nữa chứ!”
Trần An nghiêng đầu, một chút ngạc nhiên thoáng qua đôi mắt.
“Thật vậy sao?”
Kenji mỉm cười điềm tĩnh, tiếp lời.
“Hóa ra đó là căn homestay của gia đình cô ấy. Vì để trống nên cô ấy mời cả nhóm ở luôn, không lấy một đồng.”
Nghe vậy, Trần An có phần trầm ngâm. Sự hào phóng của Kỳ Thanh khiến hắn bất giác nhìn cô kỹ hơn. Kỳ Thanh thấy Trần An nhìn chằm chằm mình như vậy, khiến cô thoáng ngại ngùng phải quay mặt đi chỗ khác không dám đối diện ánh mắt của hắn.
Emma hào hứng chen vào.
“Cô ấy còn chu đáo lắm! Nói sẽ chuẩn bị đồ ăn cho tụi em vào giờ ăn nữa!”
Kỳ Thanh, đứng bên cạnh nhóm, không hiểu mọi người đang nói gì. Cô nàng nghiêng đầu nhìn Trần An với vẻ tò mò.
“Anh An, mọi người đang nói gì vậy? Trông như là đang nói về em?”
Trần An khẽ nhếch môi, một nụ cười như thoáng qua rồi biến mất. Giọng hắn đùa cợt nhưng lại pha chút lạnh lùng.
“Họ khen em chu đáo, nói bọn họ giống như bị ... một ‘phú bà’ bao nuôi vậy.”
Kỳ Thanh khựng lại, đôi mắt mở to hơi bối rối. Một thoáng đỏ ửng dâng lên trên gò má, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Em chỉ muốn giúp mọi người thôi... Hy vọng là mọi người không chê.”
Nói xong, cô vội vàng rời đi, viện cớ có tiết học. Nhưng bước chân vội vã ấy không giấu được sự bối rối. Tim cô đập nhanh hơn thường lệ, cảm giác ánh mắt Trần An nhìn cô vẫn như đọng lại phía sau.
Cả nhóm đi vào phòng thí nghiệm, không khí vốn nhẹ nhàng giờ dần trở nên nghiêm túc. Phòng thí nghiệm nằm sâu trong tòa nhà, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên các thiết bị hiện đại xếp ngay ngắn trên bàn. Tiếng máy móc khẽ rền vang, mang đến một cảm giác vừa trang nghiêm, vừa áp lực.
Trần An đứng trước bàn làm việc chính, ánh mắt sắc sảo quét qua từng người. Hắn đặt một xấp tài liệu lên bàn, giọng nói bình tĩnh nhưng không kém phần uy quyền.
“Hôm nay, chúng ta sẽ tổng hợp hai hợp chất mới cho ProtoVita. Một trong hai là thành phần chính, rất quan trọng. Em không muốn bất kỳ sai sót nào.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Dimitri, vốn muốn nói gì đó, thì giờ cũng chỉ vuốt tóc, khẽ nhún vai mà không dám nói thêm.
Kenji và Dimitri nhận nhiệm vụ chuẩn bị nguyên liệu thô. Emma và Natalia kiểm tra thiết bị, từng chiếc một, đảm bảo không có lỗi nhỏ nào.
Trần An đứng trước bảng công thức, ánh mắt vừa tập trung vào tài liệu, vừa lặng lẽ quan sát mọi người. Hắn không cần lên tiếng nhiều, nhưng áp lực từ sự hiện diện của hắn khiến cả nhóm làm việc không dám chậm trễ.
Tiếng cạch của ống nghiệm, tiếng rít nhẹ từ máy đo hóa chất, và những bước chân khẽ khàng trên sàn tạo nên một bản hòa âm trầm thấp, lạnh lẽo.
Trần An nhìn qua cửa sổ, ánh sáng ban mai đã nhạt dần, thay vào đó là những bóng mây mờ nhạt. Sự yên lặng bao trùm phòng thí nghiệm, nhưng trong đầu hắn, những toan tính đã bắt đầu dệt nên những bước đi mới cho ngày mai.
…
Phòng Bệnh VIP - Bệnh Viện Thành Phố
Ánh sáng mềm mại len lỏi qua khung cửa sổ lớn, chiếu địa vào gian phòng VIP, mang theo không khí yên bình. Trên giường, Ông Lâm vẫn nằm bất động, khuôn mặt có phần tiều tụy. Tuy nhiên, làn da đã hồng hào và những nhịp thở đã đều đặn hơn nhiều so với ngày đầu tiên.
Lâm Chấn Vương đứng ở bên giường, ánh mắt chăm chú không rời khỏi cha mình. Môi hắn mím chặt, đồng tử hồi hộp hắn trong đôi mắt. Bên kia, bác sĩ chính làm việc cẩn thận, đỗng tác kiểm tra cứng được chiếu theo nhẹt quán. Chiếc ống nghe chạm lên lồng ngực Ông Lâm, trong khi những thiết bị giá·m s·át phát ra những tiếng “bíp bíp” đều đặn.
Chấn Vương không nén được, cất giọng hỏi, vừa lo lắng lại cảm thấy khẩn thiết.
“Bác sĩ, tình trạng của cha tôi thế nào rồi? Có dấu hiệu nào đáng lo lắng không?”
Vị bác sĩ khẽ nâng kính, khoé miệng hé một nụ cười nhẹ nhàng, song trong đó lại phảng phất một tác phong chuyên nghiệp.
“Tình trạng của Ông Lâm đang hồi phục rất tốt. Thậm chí... có thể nói là hồi phục một cách thần kỳ. Những mô hoại tử trên ngón tay, ngón chân bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tái tạo. Mặc dù tiến trình này diễn ra rất chậm, nhưng nếu tiếp tục theo dõi và chăm sóc đúng cách, tôi tin rằng ông ây hoàn toàn có thể hồi phục trong thời gian ngắn.”
“Nếu là có thêm một liều thuốc như hôm qua nữa thì tình trạng của ông Lâm sẽ tốt hơn, có khi không cần phẫu thuật luôn cũng được.”
Nghe vậy Chấn Vương khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng nắm lấy tay cha, hắn vẫn không giấu được vẻ bồi hồi pha lẫn vui mừng.
Nhưng lời nói tiếp theo của bác sĩ, lại khơi gợi lên một cảm giác tò mò trong ánh mắt hắn.
“Tôi phải nói rằng, loại thuốc do tiến sĩ Viktor tiêm cho cha anh, đúng thật là một thứ thuốc mang tính cách mạng trong ngành y dược đấy. Nếu đã là bản thử nghiệm mà đã mang lại kết quả kinh ngạc như vậy… tôi không dám tưởng tượng khi bản chính thức ra mắt, thế giới sẽ oanh động như thế nào.”
Bác sĩ chính dừng lại, ánh mắt loé lên một tia tò mò khó giấu.
“Nhưng... tôi thật tò mò, anh đã làm cách nào mời được tiến sĩ Viktor đích thân đến đây? Đây là người luôn từ chối hợp tác với các bệnh viện thông thường, ngay cả trong những dự án nghiên cứu lớn trong nước ta cũng không đủ tầm để mời ông ấy. Chưa kể, ngài còn đích thân tiêm thuốc...”
Lời nói như bốc lên từ nỗi nghi ngờ. Chấn Vương cảm thấy một ít ngượng ngùng, gải đầu.
“À... tiến sĩ Viktor là người quen của Trần An. Chính cậu ấy đã thuyết phục ngài Viktor giúp đỡ.”
Nhìn lại hắn thật cho rằng đây là định mệnh sắp đặt, cha b·ị b·ắt cóc thì được ngài Trần cứu, đến lúc tính mạng nguy hiểm thì lại được Trần An cứu. Đúng là cuộc đời có nhiều thứ khó thể giải thích được bằng lời.
Nghe vậy Bác sĩ chính có phần bất ngờ, mắt mở to hỏi lại Chấn Vương như để xác định ý nghĩ của bản thân.
“Trần An? Có phải là cậu thanh niên trẻ luôn đi bên cạnh tiến sĩ Viktor, làm người phiên dịch?”
Chấn Vương gật đầu, giọng trầm tỉnh hơn.
“Đúng. Ban đầu tôi cũng ngạc nhiên không kém gì ngài. Nhưng quả thật, từ cách nói chuyện cậu ấy không chỉ là người phiên dịch, mà còn có mối quan hệ rất thân thiết với ngài Viktor.”
Ánh mắt bác sĩ chính dần trở nên trầm tư hơn. Hắn nhớ lại hình ảnh Trần An trong buổi khám hôm trước. Ban đầu hắn nghĩ Trần An chỉ là người hỗ trợ ngôn ngữ. Tuy nhiên, khi hồi tưởng lại cách Trần An thảo luận với tiến sĩ trong khi xem bệnh án, hắn không thể không công nhận rằng chàng trai đó giống như một cộng sự thực thụ hơn là người dịch thuật.
Hắn tự lẩm bẩm có phần khó tin.
“Một chàng trai trẻ như vậy... lại có thể có mối quan hệ như vậy với tiến sĩ Viktor...”
Trong lòng Chấn Vương cũng dấy lên sự tò mò không nguôi về Trần An. Cậu bạn tưởng như chỉ là người bình thường, nay lại dần trở thành một ẩn số lớn. Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài cùng tuổi tác.
…
Haizz chắc tui phải đổi tên thành “Chuyên gia bỏ đói” quá, trước bỏ đói ông Nhân Thiện cả tháng trời, nghĩ lại vẫn thấy thương ổng.
Mình hy vọng rằng câu chuyện đã, đang và sẽ mang lại cho mọi người những giây phút thú vị, hồi hộp và đáng nhớ. Nếu bạn thấy thích, đừng ngần ngại để lại ý kiến hoặc góp ý giúp mình cải thiện hơn nhé! Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Cảm ơn rất nhiều, và chúc các bạn có một ngày tuyệt vời! ♥
Khoai Mỡ (Dữ Nhuận)