Sau bữa sáng, Trần Hiên ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ trước hiên nhà, chén trà nóng trên tay tỏa hương thơm dịu, hòa quyện cùng làn gió sớm trong lành của làng quê.
Trước mắt ông, khu vườn như bừng sáng dưới ánh nắng ban mai, những tán cây xanh mướt lấp lánh giọt sương còn sót lại. Những chùm trái trĩu nặng đung đưa trong gió, phản chiếu sắc vàng óng ánh đầy sức sống.
Dưới tán cây, đàn gà vịt chậm rãi kiếm ăn, tiếng lá khô xào xạc xen lẫn tiếng chim ríu rít trên cao, như khúc nhạc buổi sớm mai. Bầy chó nằm cạnh hiên, bộ lông ánh lên dưới nắng sớm. Chúng lim dim mắt, nhưng đôi tai vẫn vểnh lên, luôn cảnh giác với bất kỳ âm thanh nào lạ thường.
Không gian yên bình ấy bao bọc lấy ba người đàn ông ngồi bên nhau. Trần Dương và Trần An lặng lẽ thưởng trà bên ông, cảm nhận hơi ấm từ chén trà lan tỏa trong lòng bàn tay, hòa cùng sự thanh bình của đất trời.
Bất ngờ, Trần Hiên lên tiếng, giọng trầm mà chắc chắn.
“Ta đoán hai cha con không về đây chỉ để thăm nhà hay tặng quà. Nói đi, có chuyện gì quan trọng sao?”
Ánh mắt ông, già dặn và sắc sảo, quét qua Trần Dương rồi dừng lại trên Trần An. Sự nghiêm túc trong ánh mắt đó khiến Trần An bất giác siết chặt chén trà trong tay.
Ông đã nhận ra điều gì đó. Trong buổi tập sáng nay, những đường quyền của đứa chay này không còn non nớt, mà mang đậm nét mạnh mẽ, quyết liệt như của một chiến binh từng trải qua chiến trường khốc liệt.
Trần An liếc nhìn cha mình. Trần Dương gật đầu nhẹ, im lặng nhường quyền giải thích cho con trai.
Hít một hơi sâu, Trần An nhìn thẳng vào ông nội, ánh mắt kiên định nhưng pha lẫn chút do dự. Cuối cùng, hắn nói, từng lời chậm rãi.
“Ông ơi, con của hiện tại là từ tương lai trở về... Dù thân xác con chỉ 24 tuổi, nhưng tâm trí và ký ức của con đã là một người 32 tuổi.”
Câu nói rơi xuống như một viên đá nặng trịch giữa không gian yên tĩnh. Trần Hiên thoáng giật mình, nhưng không hề bối rối. Sau khoảnh khắc ngắn ngủi, ông nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm ngâm mà sắc bén.
“Lời con nói... không phải không có cơ sở.” Ông lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự dò xét.
“Ta đã quan sát con từ sáng đến giờ. Từng hành động, từng đường quyền, chúng không phải của một người mới hai mươi mấy tuổi.”
Thấy ông nội không tỏ vẻ hoài nghi, Trần An bất giác thở phào. Nhưng sợ ông hiểu lầm, hắn vội tiếp lời.
“Ông nội, con biết điều này nghe rất khó tin, nhưng…”
Trần Hiên giơ tay ngắt lời, giọng trầm ấm mà đầy quyền uy.
“Được rồi. Như ta đã nói nếu ta không tin con cháu mình, thì ta còn biết tin vào ai? Ta chỉ muốn nghe tiếp.”
“Sao, tương lai nó như thế nào? Và loại thuốc con đem về, có liên quan gì đến điều đó không?”
Ánh mắt ông khẽ liếc vào nhà, nơi bà nội đang say ngủ sau khi được tiêm loại thuốc kỳ diệu mà Trần An mang về.
Câu hỏi của ông khiến Trần An thoáng xúc động. Sự tin tưởng tuyệt đối của ông nội như một chỗ dựa vững chắc. Nhưng ký ức t·ang t·hương về tương lai lập tức ùa về, xóa tan nụ cười trên môi hắn.
Giọng Trần An trầm xuống, mang theo nét nặng nề của một người đã từng trải qua địa ngục.
“Tương lai… không còn là thế giới mà chúng ta biết nữa.”
Hắn hít sâu, bàn tay khẽ run, rồi bắt đầu kể.
“Một trận mưa thiên thạch bất ngờ ập đến, phá hủy một phần tầng khí quyển. Biến đổi khí hậu diễn ra dữ dội, t·hiên t·ai, bão tố, l·ũ l·ụt và đ·ộng đ·ất nối tiếp nhau, càn quét mọi nơi. Nhưng t·hảm h·ọa tự nhiên chỉ là khởi đầu.”
“Vật chất biến dị từ thiên thạch hòa vào không khí, đất và nước, biến đổi vi sinh vật thành những d·ịch b·ệnh c·hết người mà y học không thể kiểm soát.”
“Không chỉ con người, mà động thực vật cũng biến dị. Những sinh vật từng hiền hòa nay trở nên khát máu, t·ấn c·ông mọi thứ để tồn tại. Thành phố trở thành bãi hoang tàn, rừng rậm hóa thành những cánh đồng tử thần. Không ai còn nơi nào để trốn chạy.”
“Nhân loại phải chui rút sống trong các hầm ngầm như tổ tiên chúng ta thời tiền sử.”
Giọng Trần An đứt quãng, như thể ký ức đau thương ấy đang xé toạc tâm hồn hắn. Không gian im lặng nặng nề. Ngay cả tiếng chim hót cũng như bị dập tắt bởi những lời kể t·ang t·hương.
Trần Hiên ngồi yên, khuôn mặt trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm không để lộ cảm xúc.
Ông nâng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ. Cảm giác vị đắng đọng lại nơi đầu lưỡi, nhưng ông không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, để những lời cháu mình khắc sâu vào tâm trí.
Trần Hiên trầm ngâm, ánh mắt sắc bén nhìn xa xăm qua vườn cây trái đẫm sương mai. Câu chuyện của Trần An vẫn vang vọng trong tâm trí ông, từng hình ảnh thảm khốc qua lời kể của đứa cháu hiện lên như một bộ phim đầy bi thương nhưng không thể tránh khỏi.
Ông quay lại nhìn con trai và cháu trai. Trần Dương vẫn giữ vẻ mặt kiên nghị nhưng đôi mắt hiện rõ sự lo âu. Còn Trần An, dù trông trẻ tuổi, ánh mắt hắn lại toát lên vẻ từng trải.
Sau bữa sáng, Trần Hiên ngồi tựa lưng vào ghế, tay nâng chén trà nóng, ánh mắt hướng về khu vườn ngập tràn nắng mai. Hương trà hòa cùng làn gió mát lành mang lại cảm giác thư thái, nhưng đôi chân mày của ông vẫn hơi nhíu lại, như đang cân nhắc điều gì.
Ông khẽ thở dài, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cháu cùng con trai.
“Vậy... các con đã chuẩn bị được đến đâu rồi?”
Trần An ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiên định, giọng nói điềm tĩnh nhưng toát lên sự cứng rắn.
“Ông nội, bước đầu tiên của con là nghiên cứu và phát triển thuốc ProtoVita. Loại thuốc này tăng cường khả năng miễn dịch và phục hồi tế bào, giúp nhân loại chống chọi d·ịch b·ệnh trong giai đoạn đầu của t·hảm h·ọa.”
Hắn dừng lại, ánh mắt rời xa như đang nhìn về một tương lai đầy giông tố. Hít một hơi sâu, Trần An tiếp tục.
“Con cũng đang chuẩn bị sản xuất thực phẩm cao năng lượng. Những loại thực phẩm này vừa dễ bảo quản, vừa giàu dinh dưỡng, sẽ là cứu cánh khi nguồn cung lương thực từ thiên nhiên dần cạn kiệt.”
Ông Hiên trầm ngâm gật gù, nhưng không vội nói. Trần An nhanh chóng bổ sung.
“Bước thứ hai, con sẽ xây dựng một căn cứ bí mật. Đó không chỉ là nơi trú ẩn an toàn cho gia đình mình, mà còn là điểm tựa cho những người sống sót khác.”
Nghe đến đây, Trần Hiên đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Trần Dương, giọng ông đột ngột trở nên nghiêm túc hơn.
“Còn chuyện này... các con đã nói cho ai biết chưa? Hay cảnh báo gì đến lãnh đạo cấp trên?”
Trần Dương, người từ nãy vẫn trầm ngâm, nay ngẩng đầu lên đáp, giọng bình tĩnh đáp.
“Hiện tại, chỉ có Thanh Phong, tiến sĩ Viktor, và con là những người biết chuyện. Cha là người thứ tư.”
“Dù chúng con hoàn toàn tin tưởng Trần An, nhưng chuyện này quá lớn, quá khó tin. Nếu không có bằng chứng rõ ràng, chúng ta sẽ chẳng thuyết phục được ai, thậm chí còn gây hoang mang.”
Hắn ngừng lại một chút, như để sắp xếp ý tứ, rồi nói tiếp.
“Kế hoạch của chúng con là chờ đến khi có thông tin chính thức về thiên thạch hoặc biến đổi khí hậu. Lúc đó, con và Thanh Phong sẽ lập tức đề xuất dự án xây dựng hầm trú ẩn, lấy lý do ứng phó t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên. Đây sẽ là cái cớ hợp lý để triển khai mà không gây nghi ngờ.”
Trần Dương thoáng cau mày, giọng nói chậm rãi lại.
“Như Trần An đã nói, những căn hầm này không thể cản được dị thú biến dị, nhưng ít nhất, nó sẽ bảo vệ nhân loại trong khoảng thời gian đầu.”
Trần Hiên ngồi yên, tay nhịp nhẹ lên chén trà, ánh mắt chìm trong suy tư. Ông hiểu rõ sự nguy hiểm nếu tiết lộ thông tin quá sớm. Điều đó không chỉ gây ra hoảng loạn mà còn có thể khiến kế hoạch bị gạt bỏ vì bị xem là hoang đường.
Cuối cùng, ông chậm rãi gật đầu, giọng trầm chắc.
“Các con làm đúng. Chỉ nên báo động khi có bằng chứng chắc chắn. Trước đó, hãy chuẩn bị trong âm thầm. Nhưng nhớ kỹ... thời gian không chờ đợi ai.”
Trần An và Trần Dương đồng thanh đáp, giọng nghiêm trang.
“Chúng con hiểu, ông nội!”
Không gian lặng đi, chỉ còn tiếng gà gáy vang vọng từ xa trong làn không khí mát lành của buổi sáng.
Một lúc sau, Trần Hiên ngẩng mặt lên, ánh mắt cương nghị nhưng vẫn ánh lên chút ấm áp.
“Vậy... hai đứa có cần ông hỗ trợ gì không? Ông không muốn chỉ ngồi yên nhìn các con gánh vác cả tương lai.”
Trần An khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng lên đầy tin tưởng. Hắn nghiêm túc trả lời.
“Thật ra, đây chính là một trong những lý do khiến cha và con quay về.”
Trần An dừng lại, ánh mắt thoáng hiện sự căng thẳng vì long cho tính cách của ông, một quân nhân đã cống hiến hết lòng cho tổ quốc.
“Việc xây dựng căn cứ không khó, nhưng duy trì và bảo vệ nó về lâu dài mới là vấn đề. Chúng con cần một loại v·ũ k·hí đặc biệt để đối phó dị thú trong giai đoạn đầu. Không phải v·ũ k·hí thông thường, mà là thứ có thể tiêu diệt nhanh và hiệu quả.”
Hắn hạ giọng, gằn từng chữ.
“Con muốn nhập máy móc chế tạo v·ũ k·hí. Nhưng việc này không chỉ khó qua mắt cơ quan chức năng, mà chúng con còn cần chuyên gia lành nghề để vận hành xưởng chế tạo.”
Nghe vậy, Trần Hiên cau mày, nét mặt ông thoáng hiện vẻ đắn đo. Ông hiểu rõ nguy cơ của việc nhập máy móc quân sự trái phép, điều đó có thể dẫn đến t·rọng t·ội. Nhưng rồi, ông thở ra một hơi dài, ánh mắt sáng lên cương quyết.
“Việc này... để ông lo.”
Ông bỗng mỉm cười nhẹ, như vừa nhớ ra điều gì.
“Trùng hợp thật, cậu của con… Trần Minh, hiện đang làm trong bộ phận cảnh quan. Nó có thể hỗ trợ chúng ta vụ này, nhưng phải lên kế hoạch thật kín kẽ.”
Trần An gật đầu, ánh mắt hiện lên sự đồng tình. Hắn biết rõ việc này không thể gấp gáp. Nhưng cới sự tin tưởng và hỗ trợ của ông nội, mọi thứ dường như đã thêm một lớp chắn vững vàng.
Trần An nhấp một ngụm trà, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. Hắn chậm rãi lên tiếng tiếp.
“Còn một chuyện nữa, ông nội. Con muốn ông mở một võ quán hoặc công ty vệ sĩ để huấn luyện nhân lực cho tương lai.”
Trần Hiên nhướn mày, nét mặt thoáng vẻ tò mò. Trần An tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng tràn đầy nhiệt huyết.
“Trong tương lai, sẽ xuất hiện những người gọi là thức tỉnh giả. Đó là những người sở hữu sức mạnh siêu phàm sau khi tiếp xúc với hạt năng lượng biến dị từ thiên thạch. Điểm chung của họ là tố chất cơ thể vượt trội và tiềm năng gene đặc biệt.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hướng về ông nội như chờ đợi sự đồng tình, rồi nói thêm.
“Con và tiến sĩ Viktor đang phát triển một loại máy kiểm tra cơ thể toàn diện. Thiết bị này sẽ giúp con chọn ra những người có khả năng trở thành thức tỉnh giả. Đào tạo họ trước khi t·hảm h·ọa xảy ra sẽ tạo ra đội quân bảo vệ căn cứ và cả gia đình mình sau này.”
Nghe xong, Trần Hiên bật cười, tiếng cười hào sảng phá tan bầu không khí căng thẳng. Ông nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy thích thú.
“Thằng nhóc nhà ngươi đúng là biết cách vắt kiệt sức người khác mà!”
Câu nói đùa của ông khiến Trần Dương cũng mỉm cười. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Trần Hiên lại nghiêm nghị trở lại. Ông gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm.
“Được thôi, ông sẽ làm. Nhưng việc này cần tiền bạc và nguồn lực lớn, con đã chuẩn bị đủ chưa?”
Trần An gật đầu chắc nịch.
“Con đủ, ông nội. Đây là lý do con muốn ông đứng ra làm. Uy tín của ông sẽ thu hút những người ưu tú. Võ quán không chỉ là nơi huấn luyện mà còn là vỏ bọc hoàn hảo.”
Trần Hiên nhìn cháu trai một lúc, nụ cười dần nở trên môi. Ông gật đầu, cảm nhận được sự trưởng thành vượt bậc của Trần An.
Lúc này, Trần Dương đặt một danh sách lên bàn, nhẹ nhàng đẩy nó về phía ông nội.
“Đây là danh sách những người mà chúng con dự định sẽ tiết lộ sự thật về tương lai. Đều là người thân trong gia đình.”
Trần Hiên nhấc danh sách lên, mắt ông nheo lại, từng cái tên được rà soát cẩn thận. Đột nhiên, ông cầm lấy cây bút, gạch đi vài cái tên và thêm vào một số cái tên khác.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Trần An, ông chậm rãi giải thích.
“Những người bị gạch đi... họ tốt đấy, nhưng không biết giữ mồm giữ miệng. Mà việc này, một lời ra ngoài là hỏng cả kế hoạch. Còn những người ta thêm vào, họ không chỉ đáng tin mà còn thực sự hữu ích cho con.”
Trịnh Thương, nhìn đến cái tên mà được ông thêm vào cả hai cha con Trần An Trần Dương đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không phản bác vì bọn hắn tin cách nhìn người của ông.
Ông đặt danh sách xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai cha con.
“Nhưng nhớ lấy, càng ít người biết càng tốt. Chọn đúng người, đúng việc, đừng để lòng tốt làm hỏng đại cục.”
Cả Trần An và Trần Dương đều gật đầu, sự nghiêm túc hiện rõ trong ánh mắt.
Trần Hiên nhìn hai người, đôi môi thoáng nở một nụ cười hài lòng. Nhưng rồi ông ngả người ra ghế, thở ra một hơi dài, giọng bông đùa nhưng vẫn ẩn chút trách nhiệm nặng nề.
“Còn gì nữa không? Thân già này sức lực có hạn, không thể làm hết việc các con giao đâu.”
Trần An và Trần Dương nhìn nhau, rồi bật cười nhẹ. Đồng thanh, họ đáp.
“Hết rồi, thưa ông nội/cha!”
Cả ba người cùng bật cười, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phút chốc. Nhưng niềm vui ngắn ngủi ấy bị gián đoạn bởi một âm thanh khe khẽ từ trong nhà.
Trần Hiên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên sự cảnh giác trước khi dịu lại. Trần An nghiêng tai lắng nghe, rồi vội vàng đứng dậy.
“Bà nội tỉnh rồi!”
Không chần chừ, cả ba người nhanh chóng tiến vào nhà. Trên giường, bà nội Trần An khẽ cử động, đôi mắt mở ra chậm rãi. Dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh nhìn đã trở nên tỉnh táo hơn.
Trần An bước đến bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, ánh mắt dịu dàng.
“Bà nội, bà thấy thế nào rồi?”
Bà chậm rãi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên từng gương mặt thân thương trước khi đáp, giọng có phần tốt hơn lúc trước nhưng vẫn đông đầy sự ấm áp.
“Bà... thấy khỏe hơn rồi. Cảm ơn cháu.”
Trong ánh nắng ban mai len qua cửa sổ, cả căn phòng tràn ngập một không khí ấm áp, yên bình, như một khoảnh khắc quý giá giữa những giông tố đang chờ đợi phía trước.
0