Trần An ngồi trên chiếc taxi, khẽ mở tập tài liệu về công ty thực phẩm Tân Hòa. Hình ảnh một doanh nghiệp từng huy hoàng với lịch sử hơn 30 năm hiện lên qua những dòng chữ khô khan.
Tân Hòa từng là một công ty gia đình nổi danh trong ngành chế biến thực phẩm. Nhưng sự quản lý yếu kém qua các thế hệ đã biến di sản đó thành một mớ hỗn độn.
Tài chính chung bị l·ạm d·ụng, nợ lương nhân viên, mất lòng tin từ đối tác… Tất cả kéo công ty xuống vực thẳm, dẫn đến phá sản và bị k·iện t·ụng liên tục.
Nhà máy thì xuống cấp nghiêm trọng, hệ thống quản lý rời rạc, nhân viên lâu năm chán nản bỏ đi gần hết.
Tình trạng tài chính không còn khả năng cứu vãn, đặc biệt là khoản nợ lương khổng lồ khiến hàng trăm gia đình điêu đứng.
Trần An cau mày, ngón tay gõ nhịp nhẹ trên bìa tập tài liệu. Hắn tranh thủ trước khi đến nơi rút điện thoại gọi cho Chấn Vương.
“Anh có thể tìm giúp em một nhóm quản lý mới không? Nhìn chung thì vấn đề đa phần liên quan đến bọn quản lý cũ.”
Chấn Vương trầm ngâm vài giây rồi đáp.
“Anh hiểu. Đợi một chút anh liên hệ với bên công ty đào tạo quản lý.”
Trần An gật đầu, nhẹ giọng cảm ơn rồi ngắt máy. Hắn có hơi cau mày khi suy nghĩ những bước tiếp theo cần làm để cải thiện tình trạng của nhà máy này.
Chiếc taxi dừng trước cổng chính của công ty Tân Hòa. Trần An bước xuống, nhìn quanh và không khỏi cau mày.
Tòa nhà văn phòng trông cũ kỹ, tường bong tróc, cửa kính vỡ nát vài chỗ. Biển hiệu “Công Ty TNHH Thực Phẩm Tân Hòa” rỉ sét, chữ cái rơi rụng, chỉ còn lại vài nét mờ nhạt như di tích của quá khứ huy hoàng.
Phía xa, nhà xưởng sản xuất hoang tàn với mái tôn thủng lỗ chỗ, sàn xi măng nứt nẻ. Cỏ dại mọc um tùm quanh nhà máy, dây điện lòng thòng nguy hiểm. Cửa nhà kho khóa lỏng lẻo, có vẻ đã lâu không được sử dụng.
Bất chợt dưới ánh nắng gay gắt buổi trưa, từ phía nhà máy cũ, tiếng cười đùa thô bỉ và tiếng sơn xịt chói tai vang lên làm náo động không gian.
Một nhóm người xăm trổ lố nhố đang tụ tập bên ngoài. Chúng cười cợt, đứa vẽ những hình thô tục lên bức tường loang lổ, đứa xoay xoay con dao bấm trong tay, ánh kim loại lóe lên đầy đe dọa.
Trần An dừng bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đám đông. Không gian trở nên căng thẳng ngay khi hắn tiến lại gần. Một gã cầm đầu cao lớn, thân hình vạm vỡ, tóc nhuộm vàng lởm chởm, nhếch mép cười khinh bỉ rồi bước tới trước.
“Ê, mày nhìn cái quái gì? Ở đây không có chuyện của mày, nhanh biến đi!” Hắn hất hàm, giọng thô lỗ trộn lẫn vẻ khiêu khích.
Trần An giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tiến thêm vài bước. Đôi mắt hắn tràn đầy uy quyền, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào đối phương. Hắn dừng lại cách gã chỉ vài bước chân, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát.
“Tôi là chủ mới của nơi này. Những gì các người vừa làm là p·há h·oại tài sản cá nhân của tôi.” Trần An nhấn mạnh chữ của tôi như một con sói đánh dấu lãnh thổ.
Tên tóc vàng thoáng ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó bật cười phá lên.
“Chủ mới? Mày nói nghe ghê nhỉ! Chủ cũ của nơi này nợ bọn tao một đống tiền. Giờ chỗ này là của tao!” Hắn rít lên, gằn giọng đầy đe dọa.
“Một là trả hết nợ, hai là cút. Hiểu không?”
Trần An khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt. Hắn để tay vào túi quần, đứng thẳng ngẩn cao đầu trước bầu không khí hung hăng.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Ai nợ các người, thì các người tìm người đó mà đòi. Quyền sở hữu nơi này... không đến lượt mấy người định đoạt.”
“Biến đi không là tôi gọi báo cảnh sát.”
Ánh mắt hắn như đóng băng mọi lời phản kháng, bầu không khí chợt trĩu nặng. Gã tóc vàng thoáng rùng mình trước ánh mắt đầy quyền uy ấy, nhưng nhanh chóng gượng lại, cố giữ vẻ mặt hung hãn.
“Mày dám dọa tao? Ở đây tao là luật. Cảnh sát? Hah, mày biết cả khu này là đất của anh Ưng không? Tao chỉ cần búng tay, mày khỏi thấy ánh mặt trời ngày mai luôn!”
Trần An không đáp. Hắn chậm rãi rút điện thoại ra, bình thản bấm số gọi cảnh sát. Tên trợ thủ bên cạnh gã cầm đầu lập tức lao tới, định giật phăng điện thoại khỏi tay hắn.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng, Trần An xoay người tránh né. Hắn dùng lực đẩy mạnh vai tên đó, khiến gã loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.
“Mày c·hết với tao!” Gã tóc vàng hét lớn, giận dữ chỉ huy cả nhóm đàn em xông vào.
Đám người lao tới như bầy sói. Nhưng Trần An không nao núng. Hắn nhanh như chớp nghiêng người né cú đấm của một tên, đồng thời giáng mạnh khuỷu tay vào thái dương đối phương. Tên đó gục xuống tức khắc.
Một tên khác vung gậy về phía Trần An, nhưng hắn linh hoạt chặn lại, nắm lấy cổ tay gã và bẻ mạnh. Tiếng xương khớp kêu răng rắc trong tiếng hét đau đớn.
Tên cầm đầu không chịu thua, lao tới như một con thú dữ. Trần An chớp lấy thời cơ, hạ thấp người, chụp lấy tay hắn rồi xoay mạnh. Cú quật ngã dứt khoát khiến gã đập lưng xuống đất đau điếng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả nhóm côn đồ đều bị hạ gục. Trần An đứng thẳng giữa khung cảnh hỗn loạn, áo sơ mi trắng chỉ lấm tấm bụi nhưng vẫn phẳng phiu.
Đôi mắt hắn quét qua từng gã đang nằm rên rỉ trên mặt đất, lạnh lẽo đầy xem thường.
Từ xa, tiếng chuông điện thoại vang lên trong tay một người dân chứng kiến sự việc.
"Cảnh sát? Nhanh lên, ở đây đang có đánh nhau, bọn họ có cả v·ũ k·hí!" Giọng nói đầy hốt hoảng vọng ra từ phía cuối con đường.
Chưa đầy mười phút sau, dưới ánh nắng gắt, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, xé toang bầu không khí tĩnh lặng của khu phố.
Một chiếc xe cảnh sát phanh kít trước cổng nhà máy Tân Hòa, bụi đường bay mù mịt. Đội trưởng đội cảnh sát, một gã đàn ông trung niên, gương mặt cau có, ánh mắt sắc lạnh bước xuống xe, tay cầm cây dùi cui gãi gãi cái đầu. Miệng hắn lẩm bẩm, đầy bực dọc.
“Mấy thằng ngu này đúng là càng ngày càng quá mức, là chó thì cũng khôn hơn bọn này! Ban ngày ban mặt mà còn dám gây sự, lỡ c·hết người thì không biết phiền đến mức nào nữa!”
Nhưng khi tiến vào trong, hắn khựng lại trước cảnh tượng trước mắt. Đám giang hồ, đàn em của anh Ưng không còn hung hãn như bầy sói nữa, mà giờ nằm la liệt trên mặt đất. Tên nào tên nấy ôm bụng, rên rỉ vì đau đớn. Một vài gã thậm chí không dám nhúc nhích, mặt tái mét.
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Trần An vẫn đứng thẳng người, áo sơ mi trắng phẳng phiu không chút bụi bẩn. Ánh mắt bình thản như vừa kết thúc một buổi đi dạo nhàn nhã. Đội trưởng nheo mắt quan sát, cảm giác khó chịu tăng lên. Hắn vẫy tay ra lện.
“Bắt hết tụi nó lại! Còng tay, lôi lên xe ngay!”
Mấy viên cảnh sát lập tức lao vào, kéo từng tên giang hồ lên xe. Tiếng còng tay lách cách vang lên, hòa lẫn tiếng chửi rủa yếu ớt của những kẻ thua cuộc. Nhưng ánh mắt sắc lạnh của đội trưởng nhanh chóng hướng về phía Trần An.
Bọn đàn em bị còng tay kéo lên xe cảnh sát. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt gã đội trưởng dừng lại ở Trần An. Hắn chợt nghĩ đến việc giữ luôn cả nhân chứng để tránh phiền phức.
“Đừng hòng qua mặt tao. Nhìn mày chẳng phải dân lành gì.”
“Bắt cả thằng này nữa! Đưa về đồn hết cho tao!” Hắn ra lệnh không chút do dự.
Trần An khẽ cau mày nhưng không phản kháng, vì tội chống đối người thi hành công vụ nặng lắm. Hắn quan sát từng động thái của đội trưởng, ánh mắt như đang đánh giá. Khi bị còng tay và đẩy lên xe, hắn thoáng thấy tên cầm đầu băng giang hồ nhếch mép cười đầy mỉa mai.
Trần An có phần đoán được lý do tại sao bọn này lại không sợ cảnh sát đến vậy rồi.
Quả nhiên đúng như những gì Trần An suy đoán, vừa về đến đồn, hắn đã bị đối xử như một tên t·ội p·hạm thực thụ. Hắn bị đẩy mạnh vào phòng thẩm vấn, còng tay giam chặt vào bàn. Đội trưởng ngồi vắt chân trên ghế, ánh mắt soi mói như thể đang nhìn một con mồi.
“Khai mau! Mày là ai? Tới đó gây sự với bọn chúng làm gì?” Hắn gằn giọng, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.
Trần An không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt không hề dao động. Điều này càng khiến đội trưởng bực tức. Hắn đập mạnh tay xuống bàn, làm cả phòng thẩm vấn rung lên.
“Muốn ăn đòn thì cứ ngồi câm họng!”
Trần An thầm nhận ra mình đang bị giăng bẫy tên này đang cố doạ sợ hắn rồi bắt ép hắn ký vào bản tường trình bất lợi cho bản thân. Sau vài giây im lặng, Trần An tỏ ra lo lắng, hoảng sợ giọng run run khẽ nói.
“Em..Em muốn gọi cho người nhà ạ.”
Đội trưởng nheo mắt nhìn hắn, cân nhắc một lúc rồi nhếch mép cười nhạt.
“Đưa điện thoại đây! Khai mật khẩu!” Tất nhiên hắn vẫn cẩn thận đề phòng việc Trần An gọi cho bên khác.
Trần An có phần sốt ruột cùng lo lắng đọc từng số. Đội trưởng cầm điện thoại, lướt qua danh bạ rồi dừng lại ở một số lưu tên “Ba.” Hắn nhấn gọi, ánh mắt dán chặt vào Trần An như muốn dò xét cẩn thận từng phản ứng.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Giọng Trần Dương vang lên, trầm ấm vẫn như thường ngày.
“Ba đây, có chuyện gì không con?”
Trần An lập tức đổi giọng, cố tình tỏ ra hoang mang.
“Ba! Con… con b·ị b·ắt… Con mới xô xát với người ta. Giờ con đang ở đồn cảnh sát. Ba có thể đến được không?”
Trần Dương nén một hơi, giọng nghiêm lại.
“Chờ ba. Ba sẽ đến ngay.”
Trước khi Trần Dương kịp hỏi thêm, đội trưởng đã cúp máy thẳng tay. Hắn cười khẩy, vẻ mặt đầy mỉa mai.
“Ngồi đó mà chờ! Tao muốn xem ba mày là ai. Cái thể loại đánh nhau quậy phá như mày thì chắc thằng cha mày cũng chả ra cái gì.”
Hắn không hề nhận ra rằng, hành động vô ý của mình đã vô tình kích hoạt một cơn ác mộng lớn hơn bất kỳ thứ gì hắn từng đối mặt.
...
:)) không riêng gì mọi người mình cũng mong chương sau vãi ra kkk.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0