0
Trong không gian lạnh lẽo, ngột ngạt của phòng giam, Trần An ngồi lặng lẽ trên băng ghế kim loại, dáng vẻ điềm nhiên như thể mọi chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không liên quan đến hắn. Đôi mắt trầm lặng của hắn ánh lên tia sắc bén, lạnh lẽo, đủ để khiến người đối diện phải dè chừng.
Phía ngoài, tên đội trưởng, một gã trung niên với đôi chân không ngừng gõ nhịp lên sàn nhà, đang mất kiên nhẫn. Gương mặt hắn đanh lại, đôi lông mày dựng ngược. Hắn xoay phắt người, gầm lên như thể muốn trút giận.
“Thằng nhóc! Mày đúng là biết cách làm tao mất thời gian!”
Trần An ngẩng lên, đôi mắt thoáng tia lạnh lùng nhưng vẫn giữ im lặng. Hắn không cần vội, bởi mọi thứ đã được tính toán từ trước.
Ở góc đối diện, đám giang hồ b·ị b·ắt cùng lúc đang làm thủ tục tại ngoại. Tiếng cười khinh bỉ của chúng vang vọng khắp căn phòng, làm bầu không khí càng thêm căng thẳng.
“Thằng nhãi đó xong đời rồi!” Một tên gằn giọng, cố ý nói to cho Trần An nghe.
“Gây sự với tụi tao mà tưởng thoát được à? Đúng là mơ mộng!”
Tên thủ lĩnh, người mang khí chất vừa ngạo mạn vừa gian xảo, khẽ nhếch môi. Nụ cười của hắn lộ rõ sự đắc ý.
“Chờ đấy, chỉ cần một cuộc gọi, mọi thứ sẽ đâu vào đấy như mọi lần thôi.”
Đột nhiên, âm thanh còi xe cảnh sát vang lên từ xa, rít lên từng hồi sắc lạnh như xé toang bầu không khí ngột ngạt. Tiếng còi mỗi lúc một gần hơn. Tên đội trưởng giật mình, ngẩng phắt đầu, ánh mắt hướng về phía cửa.
“Cái quái gì thế? Sao giờ này lại có xe cảnh sát?” Hắn lẩm bẩm, sự căng thẳng hiện rõ trên mặt.
Ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy từ những chiếc xe cảnh sát phản chiếu qua cửa kính, làm cả đồn sáng rực như thể có báo động khẩn cấp. Ba chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau lao vào sân đồn với tốc độ không hề chậm.
Tên đội trưởng nuốt khan, lòng bất giác dậy lên cảm giác bất an. Hắn quát lớn, giọng đầy nghi ngờ.
“Có lệnh kiểm tra sao? Ai biết gì không?”
Một viên cảnh sát trẻ vội vã kiểm tra máy tính, lướt qua các thông báo. Hắn tái mặt, giọng run rẩy.
“Không… không có lệnh nào cả, thưa đội trưởng… Có lẽ là kiểm tra đột xuất.”
Đội trưởng nghiến răng, gân cổ nổi lên, lòng thầm rủa.
“C·hết tiệt! Sao lại đúng lúc này chứ?!”
Nhìn ánh đèn nhấp nháy cùng âm thanh của động cơ xe đang tắt dần bên ngoài, hắn hiểu rằng mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm soát.
“Tất cả vào vị trí! Không được lơ là!” Hắn hét lớn, giọng gắt gỏng, gần như mất bình tĩnh.
Hắn quay phắt lại, ánh mắt gườm gườm nhìn đám giang hồ đang ngồi chờ hoàn tất thủ tục tại ngoại.
“Dẹp hết! Nhốt tụi nó lại ngay!”
Bọn đàn em của anh Ưng sững người, mặt tái mét.
“Cái… cái gì? Đang làm thủ tục mà!” Một tên lắp bắp, giọng hoảng hốt.
“Nhốt lại ngay!” Tên đội trưởng rống lên, không để chúng kịp cãi.
Những viên cảnh sát khác lập tức lao tới, đẩy từng tên trở lại phòng giam. Đám giang hồ không còn cười được nữa, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Cảm giác chắc chắn về quyền lực quen thuộc của chúng dường như vừa bị lật đổ.
Tên thủ lĩnh gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi ánh mắt chạm đến Trần An – người vẫn ung dung ngồi yên, chẳng buồn nhìn chúng – một cảm giác lạnh sống lưng khiến hắn phải nuốt khan.
“Không lẽ…?” Tâm trí hắn thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng hắn lập tức phủ nhận, cố gắng che giấu sự hoang mang.
Bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề dồn dập vang lên, từng bóng người mặc cảnh phục cao cấp xuất hiện trong ánh đèn xanh đỏ. Một cơn bão đang chuẩn bị ập xuống, không ai trong đồn cảnh sát này có thể thoát khỏi.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, chiếc xe cuối cùng trong đoàn từ từ dừng lại trước sân đồn. Lúc này, tên đội trưởng đứng c·hết lặng, đôi mắt dán chặt vào biểu tượng SPOT (Senior Police Officer Transport).
Dòng chữ mạ bạc sáng bóng nổi bật trên thân xe đen tuyền. Đây là loại xe đặc biệt, chỉ dành riêng cho các sĩ quan cấp tá trở lên của Bộ Tư lệnh.
Mồ hôi hắn túa ra, lạnh toát sống lưng.
“Không thể nào... Sao lại là xe của SPOT?”
Cửa xe bật mở. Các sĩ quan nhanh chóng bước xuống với dáng đi đầy uy nghiêm. Những đội viên trong đồn cảnh sát vội vàng cúi chào trong sự kính nể tuyệt đối.
Tên đội trưởng đứng chôn chân tại chỗ, đôi chân như muốn khuỵu xuống. Trong đầu hắn, một suy nghĩ đáng sợ vụt qua…
“Không lẽ... chuyện này… liên quan đến... thằng nhóc kia?”
Hắn quay đầu, ánh mắt vô thức hướng về phía phòng giam. Qua khung cửa, Trần An vẫn ngồi đó, ung dung tựa vào băng ghế. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn khẽ liếc sang, chạm thẳng vào ánh mắt hoảng loạn của tên đội trưởng.
Dáng vẻ của Trần An chẳng khác nào một vị vua vừa hạ cờ lệnh, chờ đợi thời khắc định đoạt số phận kẻ thua trận.
Bên ngoài, ánh đèn nhấp nháy xanh đỏ hắt lên chiếc SPOT đen bóng loáng. Khi cửa xe bật mở, đôi giày da sáng bóng của Trần Dương chạm xuống nền đất.
Ông bước ra với dáng người rắn rỏi, oai vệ trong bộ đồng phục đặc nhiệm màu đen. Trên cầu vai của ông, phù hiệu cấp tá lấp lánh dưới ánh sáng. Huy hiệu của Bộ Tư lệnh nơi ngực áo càng khiến khí thế uy nghiêm của ông thêm phần áp đảo.
Ngay sau ông, một người khác cũng bước xuống, Thiếu tá Thanh Phong. Dáng vẻ thư thái nhưng không kém phần sắc lạnh, hắn chậm rãi theo sau Trần Dương. Ánh mắt vừa cảnh giác, vừa mang chút thích thú, vì thực ra hắn chỉ muốn đi theo Trần Dương để xem trò vui.
Tên đội trưởng cảm thấy đôi chân mình như muốn khuỵu xuống. Dù cố giữ thẳng lưng và điều chỉnh thái độ, mồ hôi vẫn không ngừng túa ra. Hắn bước nhanh đến, cúi đầu, giọng lắp bắp.
“Chào... chào hai ngài!”
Không ai đáp lại. Trần Dương bước thẳng, ánh mắt sắc lạnh như dao cạo lướt qua gương mặt tái mét của tên đội trưởng. Hắn dừng lại, chỉ cách hắn một bước chân, giọng trầm, rõ ràng nhưng đầy uy quyền.
“Con trai ta đâu?”
Câu hỏi ngắn gọn vang lên, tựa tiếng sấm rền vang trong đầu tên đội trưởng. Hắn nuốt khan, cố gắng huyễn hoặc bản thân ngài trung tá đây là đến nhầm địa điểm, tất cả chỉ là trùng hợp.
“Thưa ngài... Con trai ngài là...”
Trần Dương không để hắn nói hết câu, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn khi hắn tiếp lời.
“Trần An. Nó vừa gọi cho ta.”
Giọng hắn trầm, đều, nhưng lại khiến không khí xung quanh như bị hút cạn, nghẹt thở.
“Có chuyện gì thì giải quyết nhanh đi. Ta không có thời gian để lãng phí.”
Những lời nói đó, dù không lớn tiếng, lại mang sức nặng tuyệt đối, như thể phán quyết từ tòa án tối cao.
Tên đội trưởng cắn răng, cố gắng giữ bản thân không sụp đổ. Hắn biết rõ, chỉ cần một lời nói sai, một biểu hiện không đúng, sự nghiệp, thậm chí tự do của hắn sẽ chấm dứt ngay tại đây.
Hắn cúi thấp người, vội vàng biện hộ.
“Thưa ngài... Trần An... cậu ấy... đã xảy ra xô xát ở nơi công cộng. Chúng tôi nhận được báo cáo từ người dân nên tạm giữ để điều tra...”
Hắn chưa kịp nói hết câu, giọng sắc lạnh của Thanh Phong cắt ngang, mang theo chút chế giễu nhàn nhạt.
“Vào bên trong rồi nói.”
Một câu nói đơn giản, nhưng đủ để đóng băng mọi lời biện minh còn lại.
Thanh Phong liếc nhìn tên đội trưởng bằng ánh mắt lạnh lẽo trước khi bước ngang qua hắn, vào sâu bên trong đồn. Trần Dương không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt hắn cũng đã nói lên tất cả.
Sự kiên nhẫn của hắn không có chỗ cho những lời giải thích vòng vo.
Tên đội trưởng loạng choạng đi theo, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm túc. Lòng hắn lúc này chỉ còn duy nhất một câu hỏi vang lên.
‘Xong thật rồi, lần này đá phải tấm sắt rồi.’
Ánh mắt Thanh Phong như đóng băng mọi sự phản kháng.
“Ta hứa với ngươi, chúng ta sẽ không thiên vị. Dù nó có là con trai bạn ta đi chăng nữa, nếu nó sai, chúng ta sẽ xử lý đúng theo pháp luật.”
“Nhưng...”Thanh Phong bước tới gần hơn, giọng trầm hẳn xuống.
“Nếu bất kỳ thông tin nào trong báo cáo là giả... Ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa.”
“Hiểu ý ta chứ.”
Tên đội trưởng run lên, mồ hôi lạnh chảy dài, chỉ có thể gật đầu.
“Rõ... rõ, thưa ngài!”
Đội ngũ cảnh sát đặc nhiệm của Trần Dương và Thanh Phong ngay lập tức triển khai kiểm tra toàn bộ đồn cảnh sát.
Những cảnh sát viên trong đồn hiểu rằng “ngày tận thế” của tên đội trưởng đã bắt đầu. Ai nấy đều âm thầm lùi bước, tránh xa khỏi trung tâm của cơn bão đang kéo đến…
Trần An được đưa ra khỏi phòng giam, ánh mắt hắn bình thản nhưng vẫn không che giấu vẻ mệt mỏi sau một ngày dài đầy biến cố. Trần Dương đứng chờ sẵn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không có vẻ trách móc.
“Được rồi, con kể lại toàn bộ chuyện gì đã xảy ra đi.”
Trần An gật đầu, bình tĩnh thuật lại mọi việc, từ lúc đến công ty thực phẩm mới mua, bắt gặp bọn côn đồ đòi nợ và sự cố ẩ·u đ·ả không thể tránh khỏi. Cuối cùng, hắn nói rõ việc b·ị b·ắt ép ký vào bản tường trình bịa đặt khi bị áp tải về đồn.
Tên đội trưởng tái mặt nhưng vẫn cố nén sợ hãi, vội lên tiếng:
“Thưa ngài! Tôi chỉ làm theo đúng quy trình! Có người dân gọi báo ẩ·u đ·ả nên chúng tôi mới lập tức áp giải tất cả về đồn để điều tra. Không có chuyện ép buộc hay hãm hại gì như cậu ấy nói!”
Thiếu tá Thanh Phong ngồi dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ sát khí.
“Ngươi nghe người dân báo án... liền bắt người không điều tra? Còn ép khai, bắt ký tường trình? Ngươi nghĩ đây là địa bàn của ngươi nên muốn làm gì thì làm sao?”
Tên đội trưởng không đáp được, chỉ biết cúi đầu, cố che giấu sự run rẩy trong giọng nói.
Thanh Phong nghiêm giọng ra lệnh.
“Truy xuất tất cả thông tin từ hệ thống camera, đặc biệt là trong phòng lấy lời khai!”
Các đội viên lập tức hành động. Nhưng chỉ sau vài phút, một cảnh sát viên tái mặt báo cáo.
“Báo cáo ngài... Toàn bộ camera trong phòng lấy lời khai đều... bị tắt từ trước!”
Không khí trong đồn như đông cứng lại.
“BÙM!”
Thanh Phong đập mạnh lên bàn, đôi mắt như lóe lửa, hắn tức giận thật sự rồi.
“GỌI TRƯỞNG CÔNG AN PHƯỜNG RA ĐÂY!”
Xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng vang của lời quát vừa dứt. Một vài người nhìn nhau e dè, chẳng ai dám lên tiếng.
“Đúng là coi trời bằng vung mà.”
Giọng nói rền vang như tiếng sấm, khiến toàn bộ đồn cảnh sát chìm trong im lặng đáng sợ.
“Các ngươi dám tắt camera trong phòng lấy lời khai? Muốn che giấu t·ội p·hạm à? Đây là các ngươi muốn qua mặt chính quyền hay nghĩ rằng mình là luật pháp?”
Chưa đầy năm phút sau, một cảnh sát khác hớt hải chạy vào đồn, thân hình mập mạp, quần áo xộc xệch như vừa bị kéo dậy khỏi giấc ngủ.
Trên vai hắn là phù hiệu Thiếu tá, nhưng dù mang quân hàm tương tự đều cấp tá, nhưng chức vụ và quyền lực của hắn so với Trần Dương và Thanh Phong chỉ như một con kiến trước hai mãnh hổ.
Trần Dương khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng hướng về phía một sĩ quan cảnh sát trong đồn ra lệnh.
“Làm thủ tục bảo lãnh cho Trần An, ta đứng ra nhận bảo lãnh.”
Lệnh được truyền xuống tức thì. Các đội viên bắt đầu ghi chép và thực hiện thủ tục trong sự im lặng đến ngột ngạt.
Trước khi rời khỏi đồn, Trần An quay đầu nhìn thoáng qua, kịp bắt gặp khuôn mặt tái mét của tên thiếu tá phường. Toàn thân hắn run rẩy, ánh mắt trống rỗng như đã nhận ra ngày tàn sự nghiệp đã đến gần.
Trần Dương vẫn ngồi lại làm việc với đội điều tra, ánh mắt sắc lạnh không có chút cảm xúc. Hắn biết rõ sự việc này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Thượng bất chính thì hạ tắc loạn.
Trước khi Trần An rời đi, Trần Dương gọi đội viên Lưu Kỳ đến.
“Chở Trần An quay lại công ty thực phẩm. Nó còn nhiều việc cần xử lý.”
Lưu Kỳ nhanh chóng dẫn Trần An rời khỏi đồn, để lại phía sau một đồn cảnh sát chìm trong bầu không khí u ám và ngột ngạt…
...
?? Mình xem lại thống kê lượt đọc thì chương 33 chỉ có 4 lượt đọc, còn chương 34 thì tận 8 lượt đọc. What happen ??? Cái này tui thắc mắc thật, chương 33 có vấn đề gì hả mn. Mong mọi người góp ý, giải thích để mình khắc phục.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.