0
Chiếc SUV màu đen chầm chậm dừng trước cổng công ty sản xuất thực phẩm cũ kỹ. Bảng hiệu loang lổ, tường bao phủ đầy rêu mốc, và không khí âm u bao trùm nơi từng là một trong những nhà máy sản xuất thực phẩm hàng đầu của khu vực.
Trần An bước xuống xe, ánh mắt sắc lạnh quan sát toàn bộ khung cảnh hoang tàn.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ, trước cổng công ty, năm người quản lý mà Chấn Vương liên hệ đã đứng chờ sẵn ở đó, nét mặt ai nấy đều đầy vẻ chuyên nghiệp nhưng pha chút tò mò khi nhìn thấy Trần An bước tới.
‘Quá trẻ’ đó là ý nghĩ trong đầu tất cả bọn họ, nhưng hiển nhiên không ai dám khinh thường vì Chấn Vương đã nhắc nhở kỹ càng rằng đừng coi thường Trần An.
Trần Duy, người cao lớn với dáng đứng thẳng tắp, bước lên đầu tiên, nở một nụ cười chân thành.
“Chào cậu Trần. Tôi là Trần Duy, phụ trách sản xuất. Mong từ đây sẽ làm việc ăn ý với cậu.”
Giọng người này khá trầm ấm, khiến người nghe rất thiện cảm, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin và đầy nhiệt huyết của một người đam mê với nghề.
Trần An gật đầu, chuyên nghiệp bắt tay với anh ta.
“Rất mong được học hỏi kinh nghiệm từ anh, anh Duy.”
Kế bên, Lý Hân dáng người mảnh khảnh khuôn mặt có nét thân thiện nhưng ánh mắt lại rất sắc sảo hơi nghiêng đầu chào Trần An.
“Tôi là Lý Hân, chuyên trách nhân sự. Nếu cậu cần tư vấn về đội ngũ hay cơ cấu tổ chức, cứ nói với tôi.”
Lý Hân nói với phong thái tự nhiên nhưng không kém phần nghiêm túc, thể hiện rõ tác phong của một người quản lý nhân sự.
Trần An cười nhẹ.
“Cảm ơn chị Hân, chắc chắn sẽ phải nhờ chị giúp đỡ nhiều.”
Đinh Lan là cô nàng trẻ nhất trong đám, chắc là cũng vừa mới tốt nghiệp. Cô nàng tiến lên một bước, tay ôm chặt cuốn sổ ghi chép và máy tính bảng. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát, tươi tắn chào hỏi.
“Còn em là Đinh Lan, phụ trách tài chính. Trên đường đến đây, em có xem qua thử hệ thống sổ sách và ngân sách của công ty, thì thấy tình trang khá hỗn loạn, nhưng em tin rằng sẽ sớm ổn định lại nếu có kế hoạch cụ thể.”
Cô nàng năng nổ nói ra, đây đích thị là phong thái của một người mới ra trường.
Trần An nghe vậy cũng cười vui vẻ đáp lại.
“Ừ, mong em chiếu cố nhiều.”
Phùng Hạo, người đàn ông trung niên với vẻ ngoài từng trải, bước lên. Giọng nói chậm rãi nhưng toát lên sự chắc chắn.
“Tôi là Phùng Hạo, kỹ thuật viên trưởng, có đầy đủ các chứng chỉ và kinh nghiệm trong ngành thực phẩm. Hân hạnh được làm với với cậu, cậu Trần.”
Hắn đưa tay ra bắt với Trần An, cái bắt tay chắc nịch như chính phong thái của hắn ta.
“Anh Hạo, cảm ơn anh. Em cũng chỉ là người mới trong ngành này, nên quả thực em rất cần những người có kinh nghiệm trong ngành như anh.”
Trần An trả lời, ánh mắt đầy cảm kích hướng về phía Phùng Hạo khiến hắn thoáng ngại ngùng chỉ có thể đáp lại bằng giọng lắp bắp.
“Vâ..Vâng.. cảm ơn cậu đã tin tưởng.”
Cuối cùng, Tô Nguyệt một cô gái khác với dáng người nhỏ nhắn nhưng tràn đầy năng lượng, cười tươi rói.
“Tô Nguyệt, phụ trách phát triển kinh doanh. Không biết bên mình đã có chiến lược và mặt hàng cụ thể chưa ạ, tại anh Chấn Vương cũng không nói rõ gì hết, chỉ bảo chúng tôi đến hỏi Trần An là được.”
Trần An nghe vậy thì điềm tĩnh trả lời, hắn biết mọi người hiện tại dù rất niềm nở với hắn, nhưng trong thâm tâm bọn họn hẳn vẫn còn điều hoài nghi.
Trần An đứng trước năm người, giọng nói trầm ổn nhưng ấm áp.
“Trước hết, xin cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay. Tôi biết tái thiết công ty này là một nhiệm vụ không dễ dàng, nhưng với sự giúp đỡ của các anh chị, tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được.”
“Còn về câu hỏi của tô Nguyệt. Chiến lược thì đã có rồi nhưng chưa cụ thể hóa và chúng ta sẽ chỉ kinh doanh một mặt hàng thôi, còn đó là mặt hàng gì thì lát nữa họp chúng ta sẽ nói sau.”
“giờ nếu không phiền thì tất cả mọi người cùng đi tham quan nơi này một chút để sau chúng ta còn họp bàn chiến lược cải tạo lại nơi này.
Mọi người đều gật đầu đồng ý và đồng thời cũng rất lấy làm ngạc nhiên trước phong thái điềm tĩnh cùng đĩnh đạc trước tuổi của Trần An. Khiến họ cảm thấy còn tự tin và hào hứng hơn với công việc tại nơi này.
Thú thật khi nhìn vào bản mô tả công việc chỉ ngắn gọn vài từ “Nghe theo và thực hiện yêu cầu của Trần An.”
Cùng với sự trẻ trung của Trần An thì bọn họ không mấy có hy vọng đối với việc tái phát triển nơi này. Thậm chí có người còn nghĩ đây là cậu ấm nhà nào đó rảnh quá nên bị cha mẹ bắt đến làm mấy thứ này, như là một khảo nghiêm giống trong phim ấy.
Quay về thực tại, Trần An nhanh chóng gọi điện yêu cầu bảo vệ mở cổng. Một lát sau, cánh cổng sắt nặng nề chầm chậm mở ra, phát ra tiếng “két…két…” khô khốc như than vãn vì năm tháng bỏ hoang.
Một người đàn ông trung niên bước ra, dáng người thấp bé, gương mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt ánh lên sự lo âu cố hữu. Phạm Bình, bảo vệ duy nhất còn bám trụ ở nơi này sau gần ba mươi năm cống hiến.
Hắn đứng thẳng người, cố giữ vẻ điềm tĩnh khi chào hỏi.
“Chào các cậu… Tôi là Phạm Bình, bảo vệ của nơi này.”
Trần An bắt tay ông, có phần hơi khó hiểu vì sao cả khu vực rộng lớn này chỉ có một bảo vệ tiến ra chào hỏi, hắn hướng ánh mắt về phía người đàn ông này dò hỏi.
“Chỉ có mình chú trực hôm nay sao? Những người khác đâu.”
Ông Bình khẽ thở dài.
“Những người khác… họ nghỉ cả rồi. Có người bỏ hẳn vì sợ… mấy ngày gần đây liên tục có người đến quấy phá, thậm chí còn ném cả boom xăng vào khiến không ít người sợ mà nghĩ.”
Trần An khẽ gật đầu, trong lòng hiểu ra điều gì đó nhưng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Chú khổ cực rồi. Nếu được, chú dẫn chúng cháu đi một vòng nhé. Bọn cháu cần biết rõ tình trạng nơi này.”
Phạm Bình mỉm cười buồn bã, nụ cười hiền hậu nhưng chất chứa nhiều tâm sự.
“Được chứ. Dù nơi này có tàn tạ thế nào… nó vẫn là nơi tôi gắn bó gần 30 năm rồi.”
Nghe đến con số 30 năm khiến Trần An, cùng một số người trong nhóm quản lý phải ngạc nhiên. Đó là một con số không nhỏ đâu.
Phạm Bình dẫn đoàn người đi khắp nhà máy. Mỗi lần cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, tiếng bản lề rỉ sét lại vang lên thê lương, như kể lể về những năm tháng bị lãng quên.
Nhà xưởng chính rộng lớn nhưng trống rỗng, chỉ còn vài máy móc cũ phủ đầy bụi bặm, phần lớn thiết bị quan trọng đã bị bán tháo hoặc thanh lý để trả nợ.
Phùng Hạo tiến lên quan sát cùng đánh giá thì có phần lắc đầu, rồi hắn chầm chậm lấy bút ra ghi lại.
Kho hàng thì mục nát, trần nhà thủng lỗ chỗ, nước mưa đọng thành những vũng bẩn thỉu trên nền xi măng rạn nứt.
Khu đóng gói bị tháo dỡ, chỉ còn lại vài băng chuyền hỏng hóc nằm ngổn ngang như những mảnh xác tàu bị bỏ lại.
Bãi xe vận tải giờ đây chỉ còn là bãi đất trống phủ đầy cỏ dại, không còn bất kỳ chiếc xe nào.
Không gian tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng bước chân và những tiếng thở dài trĩu nặng mỗi khi Phạm Bình kể lại những ký ức xưa cũ.
…
Trong phòng họp cũ kỹ, ánh đèn trần nhấp nháy chiếu xuống chiếc bàn dài trầy xước loang lổ. Không gian nặng nề của nhà máy như thấm vào từng hơi thở. Trần An ngồi ở vị trí chủ trì, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm như đang bao quát toàn bộ tình hình.
Hắn nhìn quanh nhóm quản lý, giọng trầm ấm vang lên, rõ ràng từng chữ, như một mệnh lệnh.
“Như mọi người đã thấy… nơi này không còn là một nhà máy sản xuất đúng nghĩa nữa. Nhưng chính sự hoang tàn này lại là cơ hội để chúng ta tái sinh nó từ đầu, tốt hơn và mạnh mẽ hơn.”
Dừng lại giây lát, hắn đứng dậy, bước tới phía bảng trắng cũ kỹ, viết một dòng chữ lớn.
NutriBlock – Tương lai dinh dưỡng bền vững.
Hắn quay người lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người.
“Sản phẩm chủ lực của chúng ta sẽ là “NutriBlock” một loại thực phẩm cung cấp năng lượng cao, no lâu, nhỏ gọn, dễ bảo quản, và có thể lưu trữ trên 5 năm.”
“Thành phần chính là bột protein từ côn trùng nuôi công nghiệp dế, sâu, và kể cả gián nuôi công nghiệp, kết hợp các cùng vài phụ gia và chất dinh dưỡng thiết yếu.”
Nghe đến thành phần protein mấy quản lý nữ có phần nhăn mặt, nhưng Trần An không quan tâm mà nói tiếp.
“Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc cung cấp cho q·uân đ·ội. Nhưng về lâu dài, NutriBlock sẽ dành cho những người bận rộn không có thời gian ăn và hỗ trợ các vùng chịu t·hiên t·ai.”
Lời nói của hắn đầy quả quyết, nhưng không phải ai cũng hoàn toàn tin tưởng. Đinh Lan nhíu mày, lên tiếng.
“Thưa cậu An, thực phẩm từ côn trùng… liệu có thể phổ biến được không? Dù q·uân đ·ội là đối tượng tiềm năng, nhưng tiêu chuẩn của họ cũng rất khắt khe.”
Trần An mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.
“Tôi hiểu lo lắng của chị. Nhưng hãy tin tôi. Tôi có người quen ở Bộ Quốc phòng, tôi đã trình bày dự án này và họ cũng rất hứng thú, tôi cũng có đem theo một vài mẫu ăn thử ở đây mọi người dùng ăn thử đi.”
“Nếu mọi người cảm thấy không ổn thì chúng ta sẽ bán thứ khác.” Dù là nói vậy nhưng trong giọng nói của hắn đầy sự tự tin đối với sản phẩm này.
Trần An chậm rãi đặt ba gói thực phẩm lên bàn họp. Mỗi gói được bọc kín trong giấy bạc màu xanh lá, đỏ, và xanh dương, sáng bóng dưới ánh đèn nhấp nháy.
Hắn mở ba gói, lấy ra những thanh thực phẩm nhỏ gọn, sắc cạnh, trông giống như các thanh sô-cô-la nhưng lại mang vẻ gì đó đặc biệt hơn.
Hắn ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh nhưng đầy tự tin.
“Đây là NutriBlock sản phẩm chủ lực mà chúng ta sẽ sản xuất. Xanh lá là vị trái cây, đỏ là vị thịt, chủ yếu là thịt bò, còn xanh dương là hương vị hải sản, kết hợp chút mùi rong biển. Tất cả đều được làm từ protein côn trùng nuôi công nghiệp.”
Căn phòng lặng đi. Một thoáng ngập ngừng hiện lên trên mặt Đinh Lan và Lý Hân. Ánh mắt họ dán chặt vào những thanh thực phẩm, vừa tò mò vừa e dè.
Trần An mỉm cười, không chút vội vã. Hắn lấy một thanh màu đỏ, bẻ một miếng nhỏ và ăn thử trước mặt họ.
“Không cần lo lắng. Các vị thử đi, tôi cam đoan chất lượng sẽ làm mọi người bất ngờ.”
Nhìn thấy sự điềm tĩnh của hắn, Trần Duy là người đầu tiên tiến lên, lấy một thanh vị hải sản và bẻ một mẩu. Hắn nhai chậm rãi, mắt hơi nheo lại, rồi gật đầu.
“Cái này… Đúng thật là vị rong biển và vị cá nướng, không hề có chút mùi kỳ lạ nào khác. Thậm chí rất ngon.”
Nghe vậy, Lý Hân và Đinh Lan liếc nhìn nhau rồi quyết định thử vị trái cây. Cả hai nhón tay lấy một mẩu nhỏ, đưa lên mũi ngửi thử trước khi cắn một miếng.
“Ồ… ngọt thanh và dịu mát.” Đinh Lan bất ngờ lên tiếng, đôi mắt mở to.
“Thật sự không thể tin đây là từ côn trùng. Cảm giác như đang ăn kẹo trái cây.”
“Đúng vậy.” Lý Hân đồng tình, giọng có phần nhẹ nhõm hơn.
“Không hề có chút mùi gì khiến người ta e ngại.”
Tô Nguyệt chọn vị thịt bò, còn Phùng Hạo cũng thử vị hải sản. Cả hai vừa nhai vừa gật gù. Tô Nguyệt lên tiếng.
“Cảm giác như đang ăn thịt bò khô, nhưng mềm hơn và đậm vị hơn. Chắc chắn sẽ dễ dàng chinh phục khẩu vị của nhiều người.”
Phùng Hạo cũng đồng tình.
“Nếu không nói trước, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đây là protein từ côn trùng. Hương vị này hoàn toàn đủ sức cạnh tranh với bất kỳ loại thực phẩm thay thế nào hiện nay.”
Trần An mỉm cười hài lòng, thứ này thực tế khác hẳn với thanh năng lượng trong tương lai vì hắn cùng với tiến sĩ Viktor đã thay đổi công thức.
Lý do nó không khó ăn là vì hiện tại vẫn chưa thiếu thốn nguyên liệu cùng hương liệu chế tác. Chứ sản xuất ở điều kiện thiếu thốn thì không chắc là nó có còn ngon được như này không.
Tiếp đó hắn lấy một thanh màu đỏ và bẻ làm ba phần, giơ lên trước mặt mọi người.
“Như tôi đã nói, mỗi thanh NutriBlock được thiết kế để phù hợp với mọi tình huống khắc nghiệt nhất. Trong điều kiện không lý tưởng, chỉ cần chia thanh này làm ba phần, ăn một phần mỗi bữa và uống nước dinh dưỡng bổ sung, cơ thể sẽ được cung cấp đầy đủ năng lượng và dưỡng chất suốt một ngày.”
Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh khi nhấn mạnh.
“Sản phẩm này không chỉ dành cho thị trường dân sự. Đầu tiên, chúng ta sẽ tập trung vào q·uân đ·ội những người cần thực phẩm nhỏ gọn, dễ bảo quản, và cung cấp năng lượng cao trong mọi hoàn cảnh. Tiếp theo, NutriBlock sẽ phục vụ các khu vực t·hiên t·ai và những người bận rộn không có thời gian cho bữa ăn.”
Tô Nguyệt chống cằm, gật gù sau khi nghe Trần An đưa ra chiến lược phát triển.
“Nghe qua thì có vẻ hợp lý. Nếu thật sự chốt được hợp đồng với q·uân đ·ội, đó sẽ là bước đệm vững chắc để mở rộng ra các thị trường khác.”
Trần Duy tiếp lời.
“Như vậy, chúng ta cần phải tập trung vào sản xuất trước. Nhưng việc cải tạo nơi này có thể hơi tốn thời gian.”
Trần An nhìn quanh, ánh mắt quét qua từng người, giọng nói dứt khoát.
“Đúng vậy. Cơ hội không đợi chúng ta. Nên từ giờ, mỗi người hãy làm tốt phần việc của mình. Nếu có ai nghĩ rằng không đủ khả năng hoặc không muốn đồng hành, có thể rời đi ngay lúc này. Nhưng nếu ở lại, tôi yêu cầu sự tận tụy tuyệt đối.”
Cả phòng họp chìm vào im lặng. Không ai rời đi. Ánh mắt họ giờ đây ánh lên sự quyết tâm và cả niềm hy vọng.
Thấy không ai rời đi hắn nở nụ cười hài lòng rồi nói tiếp.
“Chỉ cần chúng ta cải thiện nơi này đạt chuẩn ISO và đảm bảo chất lượng sản phẩm, hợp đồng sẽ nằm trong tay.”
Hắn quay sang Trần Duy và Phùng Hạo.
“Anh Duy, anh Hạo, từ hôm nay hãy kiểm kê toàn bộ máy móc. Những thiết bị còn sử dụng được, sửa chữa ngay. Cái nào hỏng hoàn toàn, lập danh sách để tôi phê duyệt mua mới. Đặc biệt, ưu tiên khu vực sản xuất protein bột.”
Phùng Hạo gật đầu chắc nịch.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ bắt đầu ngay từ hôm nay.”
Trần An nhìn sang Đinh Lan, ánh mắt không rời.
“Lan, tôi cần bảng ngân sách chi tiết trong vòng một tuần. Bao gồm cả chi phí cải tạo nhà máy và nguyên vật liệu sản xuất. Dù có nguồn vốn dồi dào nhưng chúng ta không được phép sai sót vì tôi cần tiền cho các dự án khác.”
Đinh Lan khẽ nhíu mày nhưng vẫn cương quyết đáp.
“Được. Tôi sẽ đảm bảo số liệu chính xác.”
Tiếp đến, hắn quay sang Lý Hân và Tô Nguyệt, giọng dứt khoát.
“Hân, rà soát danh sách nhân sự cũ. Tìm những người có năng lực và vẫn muốn quay lại làm việc. Tôi cần gặp họ trong tuần này. Với ban quản lý cũ nếu họ hợp tác thì giữ lại.”
“Còn không thì đuổi hết đi tuyển cái mới, tôi cho cô toàn quyền kiểm soát.”
“Nguyệt, cô liên hệ các đối tác cung ứng nguyên liệu ngay, nhất là protein tôi sẽ đưa danh sách nguyên liệu sau cuộc họp này.”
Hắn không dừng lại mà nói tiếp.
“Song song đó, tìm thêm ít nhất ba khách hàng tiềm năng cho NutriBlock. Quân đội không phải là lựa chọn duy nhất, chúng ta còn cả thị trường dân sự đang chờ.”
Tô Nguyệt gật đầu, nụ cười tự tin.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ bắt tay vào làm ngay.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Không khí như căng ra dưới sức ép từ lời nói của Trần An. Hắn đứng thẳng, ánh mắt quét qua tất cả.
“Từ giờ phút này, chúng ta không còn đường lui. Đây là cơ hội duy nhất để cứu lấy nhà máy này và tương lai của mỗi người ở đây. Hãy nhớ… chúng ta làm việc không chỉ vì NutriBlock, mà còn để chứng minh rằng điều không tưởng có thể thành hiện thực.”
“Một lần nữa nếu ai muốn rời đi, hãy làm ngay bây giờ tôi sẽ không một lời phàn nàn hay oán trách. Nhưng nếu ở lại… tôi yêu cầu sự đồng lòng tuyệt đối.”
Không ai nói gì. Ánh mắt của họ ánh lên sự quyết tâm. Từng người gật đầu, lòng như được tiếp thêm sức mạnh từ phong thái điềm tĩnh nhưng đầy uy lực của Trần An. Đây quả thực là một người lãnh đạo mà bọn họ mong cầu.
Bên ngoài, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá úa vàng rơi rụng. Trong sự tiêu điều của nhà máy, một mầm sống mới đang bắt đầu.
NutriBlock chính thức được khởi động bước 1 của kế hoạch chuẩn bị sắp thành công.
…
3k3 chữ đúng ý ông nha.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.