Bóng chiều đổ dài trên nền nhà máy cũ, ánh nắng nhạt cuối ngày hắt qua những khung cửa sổ bám bụi, phủ lên không gian một lớp ánh sáng vàng ươm, lấp lánh như một lời chào tạm biệt.
Trần An đứng lặng một lúc, đôi mắt khẽ nheo lại trước ánh hoàng hôn rực rỡ. Tiếng công nhân ra về từ các nhà máy gần đây, xen lẫn tiếng còi xe từ con đường lớn tạo nên một khung cảnh hối hả. Tất cả dường như nhắc nhở rằng một ngày dài sắp khép lại.
Hắn kiểm tra điện thoại, thấy đã hơn bốn giờ chiều.
"Đã trễ thế này rồi sao.”
Trần An tự nhủ, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư.
Đầu óc hắn nhanh chóng nhớ đến sự kiện quan trọng đang diễn ra tại bệnh viện thành phố lúc này.
Trước đó Tiến sĩ Viktor có thông báo rằng hôm nay ông sẽ tự mình tiêm thuốc ProtoVita cho vợ của ông Elena Ivanova Petrov. Người đang phải quằn mình chống chọi lại căn bệnh u·ng t·hư máu.
Tin tức này không chỉ thu hút cánh phóng viên mà còn khiến cả thế giới y học, đặc biệt là các tập đoàn dược phẩm lớn, đứng ngồi không yên. Tại cổng bệnh viện, hàng chục nhà báo từ khắp nơi đã tụ tập, máy ảnh và máy quay chĩa thẳng vào từng động thái nhỏ nhất.
Các chuyên gia, bác sĩ đầu ngành và nhà nghiên cứu cũng nóng lòng chờ đợi kết quả. Đây không chỉ là một thử nghiệm y tế, mà còn là cột mốc có thể thay đổi hoàn toàn ngành y học hiện đại.
Trần An bước nhanh ra lề đường, lấy điện thoại đặt một chiếc taxi. Qua cửa kính xe, ánh chiều tà nhuộm cam rực cả thành phố, phản chiếu lên những tòa nhà kính cao chót vót.
Trong đầu hắn hiện tại là những dòng dữ liệu y tế của phu nhân Petrov mà hắn đã cẩn thận xem qua. Hắn biết rõ rằng, nếu kết hợp ProtoVita cùng các thuốc bổ trợ một cách chính xác, cơ hội chữa khỏi hoàn toàn cho bà là rất cao.
Hắn thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Không biết bây giờ tiến sĩ ra sao rồi.” Hắn thầm nghĩ, đôi môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười tự tin.
Việc này khiến hắn có chút mong chờ để xem khuôn mặt hạnh phúc của người bạn già này.
Trong khi đó, tại bệnh viện thành phố, bầu không khí như đặc quánh. Đèn flash nhấp nháy không ngừng, những phóng viên thi nhau đặt câu hỏi với nhân viên bệnh viện.
Phu nhân được bệnh viện ưu ái sắp xếp hẳn một khu vực đóng kín, chỉ các dòng chữ "KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO" treo bên ngoài, cùng dàn vệ sĩ như càng khiến sự tò mò tăng lên gấp bội. Cả thế giới như đang nín thở, chờ đợi một phép màu.
...
Trần An tựa lưng vào ghế sau taxi, ánh mắt sắc lạnh hướng ra dòng xe cộ tấp nập dưới ánh chiều tà. Đầu óc hắn không ngừng bị kéo về bệnh viện thành phố, nơi tiến sĩ Viktor đang tiến hành tiêm thử nghiệm ProtoVita cho vợ ông.
Mặc dù biết rõ khả năng của sản phẩm mình tạo ra, hắn vẫn không thể hoàn toàn xua tan cảm giác bồn chồn.
Hắn lấy điện thoại, lướt nhanh qua dòng tin tức trên mạng xã hội. Không ngoài dự đoán, sự kiện này đang gây ra một làn sóng truyền thông mãnh liệt. Các tiêu đề nhấp nháy trên màn hình như muốn trả lời câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu hắn.
"Bước Tiến Vĩ Đại Của Nhân Loại: Thuốc Trường Sinh Có Thật Hay Không?"
"ProtoVita... Giấc Mơ Y Học Hiện Đại Thành Hiện Thực?"
"Y Học Việt Nam Vượt Xa Thế Giới: Một Tương Lai Không Còn Bệnh Ung Thư."
Các diễn đàn và mạng xã hội đang dậy sóng. Video phân tích xuất hiện liên tục trên Tóp Tóp, kèm theo những hình ảnh phóng viên chen chúc tại bệnh viện thành phố. Một số người ca ngợi đây là bước đột phá lịch sử, trong khi những thuyết âm mưu bắt đầu nở rộ.
Trần An nhấp một ngụm nước từ bình nước hắn mang theo, lướt qua hàng loạt bình luận trái chiều. Những tranh luận bùng nổ như một cơn bão, từ sự phấn khích và kỳ vọng đến hoài nghi và giận dữ.
Một bình luận thu hút sự chú ý của hắn.
"Thật bất công! Tại sao chỉ có bản ProtoVita-T dành cho dân thường, còn phiên bản hoàn chỉnh thì chỉ dành cho giới siêu giàu?"
Bên dưới là vô số những bình luận phụ họa.
"Đây là minh chứng cho sự bất công của y học hiện đại! Bác sĩ có thể cứu người giàu, nhưng không thể cứu người nghèo."
"Thứ thuốc này không dành cho người thường. Chúng ta chỉ có quyền nhìn mà không được chạm tay vào."
"Những người giàu có lại hưởng lợi từ sự đau khổ của những người nghèo!"
"ProtoVita chỉ là món hàng xa xỉ dành cho người giàu."
"Phiên bản đầy đủ chỉ phục vụ cho tầng lớp tinh hoa, còn người dân chỉ nhận được bản ProtoVita-T tinh giản."
Những bình luận trái chiều này chen lẫn sự phấn khích và hy vọng về một tương lai không còn u·ng t·hư.
Càng đọc, khóe môi Trần An càng nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
"Lũ người này… chẳng bao giờ thay đổi."
Ban đầu, hắn chỉ định không đưa ProtoVita ra thị trường rộng rãi vì chi phí sản xuất quá cao. Nhưng giờ, khi thấy cả thế giới khao khát nó, cùng xem những bình luận này khiến hắn bắt đầu có một ý nghĩ thú vị.
“Nếu mấy ngươi đã thích thuyết âm mưu đến vậy thì để nó thành sự thật cũng chẳng sao.”
Ý nghĩ ấy khiến hắn thoáng rùng mình. Chưa kịp định hình lại, điện thoại bất ngờ rung lên. Là một tin nhắn từ tiến sĩ Viktor.
"Trạng thái ổn định. Elena phản ứng tốt. Cần thêm thời gian theo dõi."
Hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng trái tim vẫn đập mạnh. Dòng thông báo tuy ngắn nhưng đủ trấn an hắn trong lúc này. Hắn nhắn lại.
"Báo ngay nếu có thay đổi."
Ngón tay vuốt màn hình, nhưng ánh mắt hắn không còn tập trung vào những dòng tin tức nữa. Hắn ngửa đầu ra ghế, đôi mắt khép hờ. Sự tự tin về sản phẩm của mình dần trở lại, nhưng không thể phủ nhận một chút nôn nóng vẫn âm ỉ trong lồng ngực.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ xe trải dài trên những tòa nhà, hòa quyện với ánh đèn vừa bật sáng, như báo hiệu thời khắc chuyển giao. Trần An hít sâu một hơi, nụ cười tự tin dần hiện rõ.
Taxi dừng lại ở cổng sau khu chuyên dụng dành cho nhân viên bác sĩ của bệnh viện thành phố. Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, mỉm cười lịch sự.
“Đến nơi rồi, thưa anh.”
Trần An thanh toán rồi bước xuống xe. Khung cảnh trước mặt hoàn toàn khác với vẻ yên tĩnh thường ngày của cổng sau bệnh viện. Một nhóm nhỏ người đang túc trực ở đây, trong đó có vài phóng viên với ánh mắt dò xét, hy vọng tiến sĩ Viktor sẽ chọn lối này để rời đi.
Phía cổng chính, tình hình còn hỗn loạn hơn. Hàng trăm người tụ tập, từ phóng viên truyền thông đến những người dân hiếu kỳ, chen chúc với đội ngũ bảo vệ đang vật lộn để giữ trật tự. Một vài tiếng còi xe cảnh sát vọng lại từ xa, cho thấy lực lượng chức năng đã phải can thiệp để kiểm soát đám đông.
Trần An bước chậm rãi vào khu vực cổng sau, nơi vốn được sử dụng cho nhân viên công tác và các ca c·ấp c·ứu đặc biệt. Bầu không khí ở đây căng thẳng nhưng không quá ngột ngạt như phía trước.
Trần An bước xuống xe taxi, đôi mắt sắc bén quan sát nhanh khu vực xung quanh trước khi nhấc điện thoại lên gửi một tin nhắn ngắn gọn cho tiến sĩ Viktor.
"Tôi đến rồi, hiện đang đứng ở cổng sau bệnh viện."
Chưa đến năm phút sau, từ cánh cửa khu vực chuyên dụng, một bóng hình quen thuộc bước ra. Đó là Trịnh Kỳ Thanh, cô sở hữu vẻ đẹp tựa như bước ra từ một bức tranh hoàn mỹ tuổi 20.
Dáng người mảnh mai, thon thả của cô được tôn lên bởi làn da trắng ngần và mái tóc dài màu nâu hạt dẻ mềm mại. Đôi mắt to tròn, sắc bén, như có khả năng nhìn thấu tâm tư người khác, giờ đây lại ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Nhưng điều khiến Trần An chú ý nhất không phải vẻ đẹp sắc sảo thường thấy, mà là nụ cười. Nụ cười này khác hẳn đối lập với Trịnh Kỳ Thanh mà hắn từng biết ở kiếp trước, không còn phảng phất sự mỉa mai hay vẻ kiêu kỳ thường trực.
Thay vào đó, đó là một nụ cười tươi, rạng rỡ, mang theo sự háo hức và chân thành.
Kỳ Thanh vẫy tay với anh từ xa, đôi chân nhanh nhẹn chạy lại. Bộ dáng ấy chẳng khác nào một cô sóc nhỏ, đầy sức sống và tràn ngập niềm vui.
“Trần An! Anh đến rồi!” Cô cất giọng trong trẻo, đôi mắt sáng long lanh như vừa trải qua một điều kỳ diệu.
Trần An mỉm cười nhẹ, không khỏi ngạc nhiên trước dáng vẻ này của Kỳ Thanh. Dù kiếp trước hắn đã biết cô nàng từ lâu, tuy không thể nói là quá hiểu biết nhưng tuyệt nhiên hắn chưa từng thấy Kỳ Thanh rạng rỡ và có phần vui quá mức như lúc này.
“Anh An, anh không tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra đâu!”
Cô nàng bắt đầu huyên thuyên, giọng nói líu ríu như không kìm được sự phấn khích.
“Lúc nãy, tiến sĩ Viktor và anh Dimitri đã tiêm ProtoVita cho phu nhân tiến sĩ. Mọi người ai cũng hồi hộp đến mức nín thở! Và rồi, anh biết không? Phu nhân tỉnh lại, sắc mặt tốt lên gần như ngay lập tức. Tiến sĩ bật khóc, còn mọi người xung quanh thì như vỡ òa! Em chưa từng chứng kiến điều gì kỳ diệu như vậy!”
“Ban đầu em gặp phu nhân, cơ thể cô ấy chỉ như que tăm, và nhìn trông như có thể mất bất cứ lúc nào ấy, nhưng sau khi tiêm thì cơ thể nhanh chóng được cải thiện.”
“Thật là kỳ diệu, mọi thứ trông như một phép màu trong một bộ phim vậy.”
“Emma cùng chị Natalia cũng khóc ở đó luôn mà, em lúc đó cũng khóc khi thấy tiến sĩ ôm phu nhân rồi khóc như một đứa trẻ...”
Kỳ Thanh vừa nói vừa vung tay minh họa, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên mỗi khi nhắc đến sự thần kỳ của ProtoVita. Trần An nhìn cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười hiếm hoi.
Hóa ra, đằng sau dáng vẻ kiêu kỳ ấy, cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ, dễ bị chinh phục bởi những điều phi thường và kỳ diệu.
Dạo gần đây, từ khi biết được mục đích thật sự của dự án nghiên cứu mà cô tham gia hỗ trợ, thái độ của Kỳ Thanh với Trần An đã thay đổi rõ rệt.
Nếu trước kia, cô thường nhìn hắn bằng ánh mắt xa cách, xem hắn như kẻ phiền phức luôn theo đuổi bản thân, thì giờ đây, ánh mắt ấy chứa đầy sự kính trọng, tò mò và thậm chí là chút thích thú.
Cô vẫn là Trịnh Kỳ Thanh kiêu kỳ và mạnh mẽ. Nhưng đâu đó, sự trưởng thành và niềm vui của cô đã thêm vào đó một nét chín chắn và gần gũi hơn.
“Anh An này.” Kỳ Thanh cười, dừng bước trước mặt anh, ánh mắt sáng lên vẻ tinh nghịch.
“Sao anh giấu kỹ vậy? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, em cũng không dám tin đây là sự thật.”
Trần An khẽ cười.
“Giấu?Anh không giấu gì cả, do em chưa hỏi đúng câu hỏi thôi.”
Cô nàng bật cười khanh khách, giọng cười như ngân lên giữa không gian nhộn nhịp của bệnh viện.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần An bỗng nhận ra một điều, dù cuộc đời có thay đổi thế nào, vẫn có những điều giản dị khiến con người ta cảm thấy gần gũi và ấm áp.
“Đi thôi.” Cô nhõi nắm tay hắn kéo đi, không quên liếc mắt trêu chọc.
“Em sẽ dẫn anh lên gặp tiến sĩ. Em cá rằng tiến sĩ nếu thấy anh, ông ấy sẽ lại ôm anh mà khóc tiếp thôi!”
Trần An cười khẽ lắc đầu, rồi nhanh chóng bước theo sau cô.
…
Chịu, viết 3k chữ một chương khó phân bổ tình tiết quá, nên là tầm 2k thôi mong mọi người thông cảm.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
(„• - •„) ước gì được vào top 10 đề cử hehe.
0