Hành lang bệnh viện hôm nay đông nghẹt, chật kín đến mức khó tin. Không khí ngột ngạt bởi tiếng lao xao của đám đông, tiếng máy ảnh bấm liên hồi và ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Phóng viên từ khắp các toà báo nổi tiếng, cả trong nước lẫn quốc tế, chen lấn nhau, giơ cao máy quay và micro, cố gắng chộp lấy bất kỳ thông tin nào về sự kiện đang làm chấn động dư luận này.
"Thuốc mà tiến sĩ Viktor sử dụng cho vợ của ngài ấy có phải là loại đặc biệt không?"
"Có thông tin rằng loại thuốc này có tác dụng phụ nguy hiểm, liệu đó là sự thật?"
"Nếu thất bại thì sao? Liệu vợ ngài ấy có qua khỏi không?"
Những câu hỏi dồn dập vang lên, hòa lẫn tiếng cãi vã khi vệ sĩ dựng hàng rào an ninh, tạo khoảng cách an toàn trước lối vào khu vực nghỉ ngơi của phu nhân.
Mỗi phóng viên đều cố gắng tiến thêm một bước, chìa thẻ nhà báo và buông những lời khẩn cầu gấp gáp.
Khi Trần An và Kỳ Thanh xuất hiện, đám đông lập tức như đàn ong vỡ tổ, đổ dồn sự chú ý về phía họ. Kỳ Thanh nắm chặt tay Trần An, kéo hắn tiến nhanh về phía lối vào, vừa đi vừa né tránh những bàn tay đang cố vươn ra.
"Cẩn thận." Kỳ Thanh thì thầm, ánh mắt không ngừng quét quanh với vẻ cảnh giác.
"Anh ta là ai?" Một phóng viên thốt lên.
"Hình như là người trong nhóm nghiên cứu của Viktor, tôi có thấy anh ta ở buổi họp báo hôm trước." Người khác suy đoán.
Một phóng viên táo bạo hơn chen lên trước, giơ micro sát mặt Trần An.
"Anh có thể cho biết vai trò của mình trong dự án ProtoVita không? Liệu đây có phải là loại thuốc cứu nhân loại mà mọi người đang kỳ vọng?"
Trần An không dừng bước, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đám đông.
"Tôi không trả lời phỏng vấn." Hắn nói ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy lực, đủ để dập tắt mọi câu hỏi tiếp theo.
Kỳ Thanh nhanh chóng rút thẻ xác minh thân phận, đưa cho vệ sĩ đứng chắn lối vào.
"Chúng tôi thuộc nhóm hỗ trợ nghiên cứu của tiến sĩ Viktor." Cô nói, giọng nghiêm túc và tự tin.
Vệ sĩ kiểm tra thẻ rồi gật đầu, nhường đường cho họ. Nhưng ngay khi họ vừa tiến bước, một phóng viên cao lớn bất ngờ túm lấy vai Trần An, hỏi lớn.
"Anh có tin rằng thử nghiệm này sẽ thành công không? Nếu thất bại thì điều đó sẽ có ý nghĩa gì với ngành y học thế giới?"
Trần An dừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào người vừa hỏi.
"Thất bại không nằm trong từ điển của chúng tôi."
Hắn buông từng chữ, giọng trầm ổn và sắc bén như lưỡi dao cắt qua không khí, khiến kẻ hỏi lập tức câm lặng.
Cánh cửa khu vực nội bộ khép lại sau lưng họ, ngăn cách hoàn toàn sự hỗn loạn bên ngoài. Nhưng tiếng ồn ào và ánh đèn flash vẫn len lỏi qua khe cửa, tựa như sự tò mò không bao giờ tắt của thế giới bên ngoài.
Kỳ Thanh thở phào nhẹ nhõm, quay sang Trần An nở nụ cười tươi.
"Hì Hì có vẻ sự xuất hiện của chúng ta đã khiến tình hình càng thêm náo nhiệt."
Trần An khẽ nhếch môi, nụ cười phảng phất sự mỉa mai.
"Nếu họ muốn thông tin, cứ để họ đoán. Càng tò mò, ProtoVita sẽ càng trở nên giá trị."
Bên ngoài, những bức ảnh chụp lại khoảnh khắc Kỳ Thanh kéo tay Trần An xuất hiện được các phóng viên truyền tay nhau. Một số đã nhanh chóng được tải lên mạng xã hội với những dòng tiêu đề giật gân.
"Người đàn ông bí ẩn bên cạnh tiến sĩ Viktor. Đây là phiên dịch viên hay là đồng đội trong nghiên cứu?"
"Liệu người đàn ông mà tiến sĩ nhắc tới có phải là anh chàng này?"
Không khí khắp nơi như bị hun nóng bởi những tin tức này.
Bên trong căn phòng bệnh VIP...
Căn phòng ngập tràn trong ánh sáng từ cửa sổ lớn, nắng chiều đổ dài trên sàn nhà tạo nên một khung cảnh ấm áp lạ thường.
Elena nằm tựa lưng trên giường, gương mặt vẫn còn chút nhợt nhạt nhưng đã điểm thêm nét hồng hào nhẹ nhàng, như một mầm xanh vừa đâm chồi trên mảnh đất cằn cỗi.
Dù cơ thể gầy yếu, nhưng từng đường nét của cô vẫn toát lên vẻ thanh lịch tự nhiên, một quý cô duyên dáng, loại khí chất này không hề bị lu mờ bởi những tháng ngày vật lộn với bệnh tật.
Tiếng cười trong trẻo của Elena vang lên khi Trần An vừa bước vào, kèm theo giọng kể chuyện trầm ấm của tiến sĩ Viktor.
"Và em biết không? Khi anh tự mình nấu bữa tối, anh đã nghĩ rằng mình sẽ làm được ít nhất một món đơn giản. Kết quả là món súp thì mặn chát còn món cá thì cháy đen. Từ đó là anh quyết định ăn bánh dinh dưỡng cùng cafe luôn cho nó tiện!"
Elena bật cười khúc khích, đôi mắt sáng long lanh, giọng cô hơi yếu nhưng ẩn trong đó là nét yêu chìu đối với Viktor.
"Em biết mà. Anh chưa bao giờ hợp với bếp núc. Rồi anh có thử làm lại không, em đoán anh chắc chắn sẽ thử lại."
Viktor nghe vậy thì cười to.
"Haha! Có! Anh có thử lại, nhưng lần này chỉ với salad thôi. Và đoán xem? Anh còn quên cả dầu ô-liu với rau ngoài chợ!"
"Trời ơi." Elena cười rũ rượi, phải đưa tay lên che miệng.
"Thế là cuối cùng anh vẫn phải ăn bánh dinh dưỡng?”
"Đúng vậy, nhưng đừng kể với ai nhé, giữ thể diện cho anh chút." Viktor đáp, giả bộ nghiêm túc.
"Được rồi, em hứa." Elena khẽ đáp, đôi mắt long lanh ngấn lệ, hòa quyện giữa niềm vui sướng và nỗi xót xa khi nhìn người chồng hết mực yêu thương cô.
Đã có lúc cô ước gì Viktor cũng giống như bao người đàn ông khác, trăng hoa, hờ hững, chán ghét người vợ bệnh tật này và tìm kiếm hạnh phúc mới bên một người phụ nữ khác.
Nhưng không, tình yêu anh ấy dành cho cô quá sâu đậm, quá chân thành.
Nghĩ đến việc Viktor sẽ đau khổ đến nhường nào khi cô ra đi, trái tim Elena như bị bóp nghẹt, nỗi đau ấy còn khủng kh·iếp hơn gấp trăm lần so với những cơn đau do căn bệnh u·ng t·hư h·ành h·ạ cô.
Trần An đứng lặng bên cửa, đôi mắt ánh lên vẻ trầm ngâm khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Không khí trong phòng dịu dàng, yên bình đến lạ, một khoảnh khắc hiếm hoi giữa cuộc sống bộn bề của hắn.
Hắn chậm rãi tiến vào, nở một nụ cười nhẹ, rồi cúi đầu chào Elena.
“Chào cô Elena. Tôi có làm phiền hai người không?”
Elena khẽ quay đầu về phía hắn, đôi mắt long lanh ánh lên sự ấm áp. Cô cố gắng nhích người lên, như muốn tỏ lòng tôn trọng người vừa bước vào. Nhưng trước khi kịp làm gì, Viktor đã nhanh chóng chỉnh lại gối sau lưng cô, động tác của hắn cẩn thận và tràn đầy yêu thương.
“Em cứ nằm thoải mái đi, Elena.” giọng Viktor nhẹ nhàng, pha chút trách móc âu yếm.
“Không cần phải gắng sức đâu.”
Elena cười nhẹ, quay sang nhìn Trần An, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn sâu sắc.
“Cậu là Trần An, đúng không? Viktor đã kể về cậu rất nhiều. Tôi thực sự không biết phải dùng từ nào để bày tỏ lòng cảm kích... Nếu không có cậu, có lẽ tôi...”
Cô khựng lại, giọng cô run nhẹ, như nghẹn lại bởi cảm xúc dâng trào. Viktor đặt tay lên vai cô, như muốn tiếp thêm sức mạnh. Elena hít một hơi sâu, rồi tiếp tục.
“Cậu không chỉ mang đến cho tôi hy vọng, mà còn cho tôi thêm một cơ hội để ở lại bên Viktor, để tiếp tục sống, để bầu bạn với anh ấy...”
Giọng cô nhỏ dần, run rẩy, nhưng ánh mắt thì sáng rực, như một mầm non đang vươn mình mạnh mẽ khỏi mảnh đất khô cằn.
Trần An hơi cúi đầu, giọng hắn trầm ấm, điềm tĩnh nhưng mang theo chút ngượng ngùng.
“Cô Elena, không cần phải cảm ơn tôi đâu. Điều quan trọng nhất là cô giữ sức khỏe, bởi với tiến sĩ Viktor, cô chính là nguồn sống. Tôi chỉ là người thực hiện nhiệm vụ của mình với tiến sĩ.”
Elena cười nhẹ, nhưng đôi mắt cô ánh lên những giọt nước, không hẳn là nước mắt của đau buồn mà là của sự xúc động mãnh liệt.
“Những gì cậu làm không chỉ là nhiệm vụ, Trần An. Với tôi, cậu là ân nhân, là người đã cho tôi một cuộc đời mới...”
Căn phòng rơi vào yên lặng trong chốc lát, chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim kêu đều đều, như nhịp điệu của sự sống vừa tìm lại được ánh sáng. Viktor vỗ nhẹ lên tay Elena, mỉm cười nói.
“Anh đã nói với em rồi mà, Trần An không chỉ tài năng mà còn rất khiêm nhường. Em đừng làm khó cậu ấy nữa.”
Elena cười rạng rỡ hơn, dù gương mặt vẫn còn nét nhợt nhạt của bệnh tật. Cô nghiêng đầu nhìn Trần An, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu. Không chỉ thay mặt tôi, mà còn thay cho Viktor. Cậu không chỉ cứu tôi mà còn cứu cả trái tim anh ấy.”
Trần An mỉm cười đáp lại, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Cô cứ tập trung hồi phục thật tốt. Có thể nói rằng, cuộc chiến khó khăn nhất cô đã vượt qua rồi.”
Cơ thể cùng khuôn mặt có phần ốm yếu, nhưng ánh mắt Elena lại rực sáng như một vì sao, chứa đầy sự hạnh phúc.
Căn phòng, dù nhỏ bé, bỗng chốc như ngập tràn ánh sáng của sự sống, khiến bất cứ ai cũng cảm nhận được sức mạnh của tình yêu, của lòng biết ơn và của khát vọng được tiếp tục sống.
Không khí dần lắng lại, Trần An có phần lúng túng vì thật sự hắn không biết nên nói gì tiếp với Elena.
Viktor thấy vậy thì đứng dậy vỗ vai Trần An cười nói.
"Cậu ấy nói không sai đâu. Thực tế, anh đã hoàn toàn không biết phải làm gì trong nhà khi em không ở đó, Elena. Đến mức mà lần trước anh còn đi giặt đồ chung cả quần áo trắng và quần áo màu."
Elena cười ngặt nghẽo.
"Để em đoán nhé, mọi thứ đều chuyển sang màu hồng?"
Viktor gật đầu.
"Không sai, và anh phải mặc áo hồng cả tuần sau đó."
Cả ba bật cười vui vẻ. Trong không gian ấm áp ấy, tiếng cười của họ như một liều thuốc tinh thần, xóa tan mọi sự u ám từng bao phủ nơi này.
Bên ngoài căn phòng, bốn học trò của tiến sĩ Viktor đang ngồi chờ. Emma, Natalia, Dimitri, Kenji, mỗi người đều mang nét đặc trưng riêng, nhưng hôm nay, họ có cùng một tâm trạng phấn khích.
“Không ngờ chúng ta lại được chứng kiến một sự kiện thế này.” Natalia thốt lên, giọng không giấu được sự kinh ngạc.
Kenji khoanh tay nhắm mắt gật gù, vẻ suy tư.
“Đây không chỉ là bước tiến của y học. Nó sẽ thay đổi cả cách chúng ta nhìn nhận về sự sống và tương lai.”
Sau đó hắn ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, như hồi tưởng lại quá khứ.
“Ban đầu tôi đến đây vì để trả ơn cho tiến sĩ, nhưng không ngờ ở cái nơi này... Chúng ta lại có thể tạo ra một thứ thuốc thần kỳ như vậy.”
Emma nghe vậy cũng bật cười.
“Đúng đúng, cứ nghĩ đến việc lần đầu thầy giới thiệu anh An xem, ai mà ngờ anh ấy lại là người hoàn thiện và cải tiến ProtoVita chứ. Trẻ hơn cả anh Dimitri cơ mà.”
“...”
Kỳ Thanh ngồi cạnh, mặt dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên sự tò mò xen lẫn chút hãnh diện khi nghe đến cái tên Trần An. Nhưng cô không nói gì, chỉ khẽ cười, đôi tay xoay xoay chiếc thẻ xác minh như đang chìm trong suy nghĩ về quá khứ.
Bên trong phòng bệnh VIP, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn treo tường lan tỏa, phủ lên không gian một sự ấm áp và thanh bình. Elena đã th·iếp đi sau cuộc trò chuyện dài.
Gương mặt cô, dù còn nét xanh xao, lại phảng phất sự an nhiên.
Trần An đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo một cách gọn gàng. Hắn lặng lẽ nhìn Elena thêm một chút, rồi quay sang tiến sĩ Viktor, ánh mắt thoáng nét suy tư nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy.
“Tôi xin phép về trước.” Trần An khẽ nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
“Tiến sĩ, tôi nghĩ ông nên ở lại bên phu nhân đi. Hôm nay là ngày vui của hai người, hãy tận hưởng đi.”
Tiến sĩ Viktor nhìn lên, đôi mắt ánh lên sự cảm kích. Hắn ngồi lại bên giường Elena, tay khẽ ôm lấy bàn tay gầy gò của vợ. Hắn mỉm cười, một nụ cười mang đầy sự cảm ơn với Trần An.
“Cậu lúc nào cũng chu đáo như vậy. Hãy cẩn thận trên đường về.”
Trần An gật đầu nhẹ, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười thoáng qua. Hắn quay người bước ra ngoài, tiếng bước chân vang đều trên nền gạch lát sáng bóng, mang theo phong thái trầm ổn và tự tin.
Hành lang ngoài phòng bệnh vẫn sáng rực dưới ánh đèn neon, sạch sẽ và yên tĩnh hơn rất nhiều so với khung cảnh náo loạn trước đó.
Ở góc chờ, Kỳ Thanh cùng nhóm học trò của tiến sĩ Viktor Emma, Dimitri, Kenji, và Natalia, đang tụm lại trò chuyện. Tiếng cười rộn rã vang lên, xua tan mọi mệt mỏi sau một ngày dài.
Trần An bước tới, ánh mắt quét qua cả nhóm. Thấy hắn đến, Kỳ Thanh nở một nụ cười nhẹ, còn các học trò nhanh chóng ngừng câu chuyện, quay sang chào hắn.
Hướng mắt lên nhìn đồng hồ, nhận thấy đã khá muộn, Trần An liền cất lời hỏi cả nhóm.
“Muộn rồi. Hôm nay là một ngày đáng nhớ, tôi mời mọi người đi ăn tối, coi như chúc mừng thành công hôm nay.”
“Tuyệt vời!” Emma reo lên đầu tiên, đôi mắt sáng rực.
“Em cũng đang đói muốn c·hết rồi đây!”
Không lâu sau, cả nhóm đã có mặt trong một nhà hàng nhỏ, ấm cúng. Ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa ra, hòa quyện cùng tiếng cười nói của những vị khác xung quanh, tạo nên bầu không khí thư giãn nhưng cũng đầy thân thuộc.
Một chiếc bàn lớn được chuẩn bị sẵn, và mọi người nhanh chóng ngồi quây quần.
Tiếng cười vang lên không ngớt khi các món ăn được mang ra. Emma chỉ tay vào menu món nướng, mắt mở to như đứa trẻ.
“ Em muốn ăn món này, ngày trọng đại thì phải ăn món trọng đại chứ!”
Kenji gật gật đồng ý, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán vào menu quán.
“Phần bò này nhìn cũng ngon đấy. Chắc phải gọi thêm một phần nữa.”
Dimitri nhíu mày, cố nhịn cười.
“Kenji, nhìn em gầy như vầy nhưng sức ăn thật là đáng sợ a, coi chừng ăn hết túi tiền của Trần An.”
Kỳ Thanh ngồi cạnh Trần An, ánh mắt lặng lẽ quan sát mọi người. Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng hỏi hắn.
“Anh có thấy vui không? Nhìn họ như thế này...”
Trần An hơi ngả người ra sau ghế, ánh mắt hắn trầm ngâm nhưng trên môi nở một nụ cười mỏng.
“Cũng không tệ. Đôi khi, nhìn người khác vui cũng là một kiểu thư giãn.”
Kỳ Thanh cười khẽ, nâng ly nước trái cây trước mặt lên.
“Vậy thì, chúc mừng. Không chỉ cho cô Elena, mà cho tất cả chúng ta. Một khởi đầu mới, phải không?”
“Phải, một khởi đầu mới.”
Trong một nhà hàng ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc tuổi trẻ vang lên, như tiếp thêm năng lượng cho bầu không khí nơi này.
Không khí thoải mái, những câu chuyện vui và tiếng cười không ngớt lấp đầy căn phòng.
Trong bữa tiệc, Trần An vô tình thể hiện sự chu đáo của mình đối với Kỳ Thanh.
Khi món ăn được dọn lên, hắn như một thói quen gắp riêng phần không cay ra cho cô nàng, thậm chí trong vô thức Trần An nói cười nhưng vẫn không quên chuẩn bị cho Kỳ Thanh những phần mà cô rất thích ăn.
Cả bàn đều ngạc nhiên, đặc biệt là Kỳ Thanh. Trần An cũng nhận ra hành động của mình nhưng hắn chỉ cười nhẹ, không trả lời, tay cầm ly nước nhấp một ngụm, vẻ bí ẩn làm tăng thêm sự tò mò của mọi người.
Emma không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, chống cằm nhìn Trần An với nụ cười ranh mãnh.
“Này, anh An, anh đang cố tình tán tỉnh Kỳ Thanh trước mặt mọi người phải không? Đừng ngại, cứ thoải mái đi!”
Câu nói khiến cả bàn bật cười lớn. Kỳ Thanh đỏ bừng mặt, ánh mắt lảng tránh, nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cười khó che giấu.
Kenji khoanh tay, góp vui.
“Cậu giỏi thật đấy, Trần An. Biết thói quen của người ta tường tận như thế, chẳng phải đã âm thầm quan sát từ lâu rồi sao?”
Dimitri vỗ vai Trần An, cười hô hố.
“Chàng trai, đừng cố giấu nữa, cơ thể cậu đang tự hành động như một thói quen đấy!”
Trần An chỉ mỉm cười, giữ thái độ điềm tĩnh nhưng trong lòng lại thoáng một cảm giác thú vị. Đây là khoảnh khắc mà ở kiếp trước hắn chưa từng có, sự tự nhiên, thoải mái bên những con người này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cả nhóm tiếp tục cười nói vui vẻ. Kỳ Thanh, dù cố che giấu, vẫn không ngừng nhìn về phía Trần An với ánh mắt vừa ngại ngùng, vừa pha chút thích thú.
Dường như trong cô, cảm xúc dành cho hắn đã thay đổi theo một cách mà chính bản thân cô cũng chưa kịp nhận ra.
0