Trái với Việt Nam, tại Boston, Massachusetts hiện đang là vào buổi sáng.
Cả thành phố bận rộn như một cỗ máy không bao giờ ngừng nghỉ. Dưới ánh sáng ban ngày, những con phố nhộn nhịp người qua lại, tiếng còi xe vang lên hòa cùng tiếng bước chân vội vã của người đi bộ trên vỉa hè lát đá.
Những tòa nhà chọc trời hiện đại vươn cao trên nền trời xanh nhạt, xen lẫn những công trình cổ kính, minh chứng cho lịch sử lâu đời của thành phố.
Boston Common, công viên trung tâm thoáng hiện với bóng cây xanh mát, nhưng ngay cả nơi đó, dòng người cũng hối hả, tay cầm cốc cà phê hoặc chăm chú vào điện thoại.
Trên cao, tại một trong những tòa nhà sang trọng nhất khu thương mại, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa kính khổng lồ của NovaPharma, tạo nên một không gian vừa hiện đại vừa áp lực.
Phòng họp lớn nằm ở tầng thượng, nơi toàn bộ cảnh quan thành phố trải dài dưới tầm mắt. Nhưng chẳng ai trong căn phòng này để tâm đến vẻ đẹp bên ngoài.
Bên trong, bầu không khí căng thẳng như dây đàn, tưởng như chỉ cần một lời nói sai lầm cũng có thể khiến tất cả đứt tung.
Những chiếc ghế da sang trọng bao quanh bàn họp dài, bề mặt kính bóng loáng phản chiếu những gương mặt đang trầm ngâm suy nghĩ hoặc căng thẳng che giấu.
Evelyn Carter ngồi ở vị trí trung tâm, như một nữ tướng đang chỉ huy chiến trường. Dù đã trải qua 48 cái thanh xuân, nhưng bà vẫn toát lên vẻ đẹp đầy quyền uy của một người lãnh đạo.
Bà diện một bộ vest xanh đậm được cắt may hoàn hảo càng tôn lên dáng vẻ thanh lịch mà không kém phần cứng rắn. Đôi mắt xanh lục sắc bén của bà lướt qua từng gương mặt trong phòng, như muốn đo lường mức độ trung thành hoặc năng lực của họ.
Sự im lặng trong phòng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng gõ nhè nhẹ của bút trên mặt bàn, hay tiếng lật nhanh một trang tài liệu. Thư ký riêng của Evelyn, Amanda, đứng ở một góc phòng, tay nắm chặt chiếc bút ghi chú, mồ hôi rịn ra trên trán dù điều hòa đang chạy ở nhiệt độ hoàn hảo.
Cô cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt không ngừng liếc nhìn Evelyn, chờ đợi bất cứ chỉ thị nào. Một sai lầm dù nhỏ nhất cũng có thể khiến cô trở thành tâm điểm chỉ trích trong căn phòng này.
Các trợ lý khác ngồi gần đó cũng không khá hơn. Một người đang gõ máy tính nhanh đến mức như muốn phá vỡ bàn phím, trong khi một người khác lật tài liệu liên tục, đôi tay run nhẹ. Ai cũng biết rằng Evelyn không khoan dung cho sự thiếu chuẩn bị.
Trên bàn họp, tài liệu về ProtoVita và ProtoVita-T được bày ra, những tập hồ sơ dày đặc chứa đựng phân tích, dự đoán, và cả những báo cáo về tác động tiềm tàng đến thị trường.
Evelyn cầm một chiếc bút, xoay nó giữa những ngón tay thon dài. Dù bên ngoài bà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh ấy dường như đang bóc tách từng lớp thông tin, phân tích từng con số, và đánh giá từng người trong phòng.
Evelyn đưa ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng. Trong sự im lặng, bà lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng mạnh mẽ.
“Thông tin đến đâu rồi?”
Người thư ký đứng lên, đẩy nhẹ cặp kính, rồi ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật bật màn hình trình chiếu. Dưới ánh sáng từ máy chiếu, hàng loạt báo cáo và dữ liệu xuất hiện, làm rõ tình hình mà công ty đang phải đối mặt.
“Thưa bà Carter, theo những thông tin chúng tôi thu thập được, công ty Zdrav của Nga đã ký kết một hợp đồng phân phối và bán sản phẩm ProtoVita-T. Hiện tại, họ đang vận chuyển máy móc và trang thiết bị sang Việt Nam để bắt đầu sản xuất quy mô lớn.”
Ngừng một nhịp, thư ký nhìn lướt qua căn phòng, sau đó tiếp tục.
“Còn về trường hợp của tiến sĩ Viktor, thông tin đã được xác nhận: phu nhân của ông ấy đã hoàn toàn bình phục sau khi sử dụng ProtoVita bản hoàn chỉnh. Tin tức này đã lan rộng và tạo nên sự chú ý đặc biệt từ cả giới truyền thông lẫn các chuyên gia y tế trên toàn thế giới.”
Sau khi bài trình bày kết thúc, phòng họp bắt đầu sôi động. Một số thành viên tỏ ra hoang mang.
“Không thể tin được! Một sản phẩm như vậy mà lại xuất phát từ Việt Nam?”
“Điều này có thể khiến chúng ta mất đi hơn 80% thị trường thuốc điều trị hiện tại!”
“Nếu điều đó xảy ra, NovaPharma sẽ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có!”
Vài người khác thì tỏ ra nghi ngờ.
“Còn chưa có báo cáo khoa học chính thức nào xác nhận hoàn toàn tác dụng của ProtoVita. Chúng ta không thể hành động dựa trên tin tức truyền thông.”
Tuy nhiên, những lời nói này không làm giảm bớt sự căng thẳng. Nỗi lo ngại về một cơn địa chấn trong ngành dược phẩm hiện rõ trên khuôn mặt của hầu hết các thành viên.
Evelyn, suốt từ đầu đến giờ, vẫn ngồi lặng im, đôi tay đan lại trước mặt. Ánh mắt bà sắc lạnh, không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng tất cả đều biết bà đang cân nhắc từng khía cạnh của vấn đề.
Sau vài giây, bà giơ nhẹ tay phải lên. Căn phòng ngay lập tức im phăng phắc.
Giọng nói của Evelyn vang lên, rõ ràng và đầy sức mạnh.
“Chúng ta đang đối mặt với một thách thức lớn, nhưng cũng là một cơ hội. Tôi muốn tất cả các đơn vị bắt đầu phân tích sâu hơn về công nghệ đằng sau ProtoVita. Đồng thời, hãy liên hệ ngay với những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này. Tôi muốn một kế hoạch rõ ràng trong vòng hai tuần.”
Sau khi buổi họp kết thúc, các thành viên trong ban lãnh đạo lần lượt đứng dậy, trao đổi nhanh vài câu rồi rời khỏi phòng với vẻ mặt trầm ngâm, lo lắng. Evelyn Carter vẫn ngồi lại, ánh mắt xa xăm nhưng không hề mất đi vẻ quyết đoán.
Khi cánh cửa cuối cùng khép lại, bà nhấn nút gọi trợ lý qua hệ thống liên lạc. Chỉ vài giây sau, người trợ lý bước vào, cầm theo một cuốn sổ ghi chép. Evelyn ngẩng đầu lên, giọng nói sắc nét.
“Làm trống lịch của tôi từ tuần sau. Chuẩn bị vé máy bay đến Việt Nam. Tôi muốn gặp tiến sĩ Viktor trực tiếp.”
Trợ lý thoáng sững sờ nhưng không dám phản đối. Hắn ta nhanh chóng ghi chép lại chỉ thị. Evelyn tiếp tục.
“Và hãy đảm bảo rằng không ai biết về chuyến đi này. Tôi muốn mọi việc diễn ra âm thầm.”
Người trợ lý gật đầu, rời đi với bước chân vội vã. Evelyn khẽ nhắm mắt, tay gõ nhẹ lên bàn.
Trong khi đó, thông tin về ProtoVita đã lan ra như ngọn lửa. Các công ty dược phẩm hàng đầu từ châu Âu, Mỹ, Nhật Bản, và Trung Đông đều bắt đầu cử đại diện hoặc đích thân các lãnh đạo đến Việt Nam để tìm cơ hội hợp tác với tiến sĩ Viktor.
Đây không chỉ là cuộc đua về y học, mà còn là cuộc chiến vì lợi ích và quyền lực trong ngành dược toàn cầu.
Trong một căn phòng ăn sang trọng với nội thất được thiết kế theo phong cách cổ điển của Nga, Vladimir Ivanovich Makarov Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Zdrav Pharma,đang dùng bữa.
Ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê làm nổi bật phong thái uy nghi của ông.
Vladimir, một người đàn ông 55 tuổi, sở hữu vẻ ngoài chững chạc và đầy quyền uy. Đôi mắt xanh băng giá, sâu thẳm, luôn mang theo vẻ tính toán, nhìn chăm chú vào người trợ lý đang đứng báo cáo.
“Thưa ngài, việc hợp tác với tiến sĩ Viktor đã diễn ra thành công. Chúng tôi đang triển khai các điều khoản theo đúng hợp đồng.”
Trợ lý ngập ngừng một chút rồi hỏi thêm.
“Ngài có muốn chúng tôi tiếp tục yêu cầu tiến sĩ giao ra công thức của ProtoVita không?”
Nghe câu hỏi này, Vladimir thoáng dừng lại, ánh mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào trợ lý. Một sự im lặng đầy áp lực bao trùm căn phòng.
“Làm người.” Vladimir chậm rãi nói, từng từ ngấm vào không khí như băng giá.
“Thì nên biết đủ. Tham lam những thứ không thuộc về mình… chỉ dẫn đến diệt vong.”
Trợ lý cúi đầu, nhận ra sự nhắc nhở sắc bén trong lời nói của ông. Vladimir ngả người ra sau, ra hiệu cho người phục vụ dọn dẹp bàn ăn.
Ngay lúc đó, một trợ lý khác bước vào, mang theo một tập hồ sơ. Hắn ta nhanh chóng trình bày.
“Thưa ngài, các công ty dược trên thế giới đã bắt đầu hành động. Nhiều nguồn tin cho thấy họ đang cử người đến Việt Nam sau khi công dụng thật sự của ProtoVita được xác nhận. Ngoài ra…”
Ngừng một chút, trợ lý tiếp tục.
“Có thông tin cho thấy một chàng trai trẻ tên Trần An, người luôn xuất hiện bên cạnh tiến sĩ Viktor, có khả năng là đồng chế tạo ProtoVita. Thậm chí, có bằng chứng cho thấy chính cậu ta đã hoàn thiện và cải tiến sản phẩm này.”
Nghe đến đây, Vladimir dừng lại, ánh mắt băng giá chuyển thành sự chú ý đặc biệt. Ông cầm lấy tập hồ sơ, mở ra và nhìn vào bức ảnh của Trần An, một chàng trai trẻ với vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc sảo.
Vladimir khẽ nhếch môi cười, vẻ mặt pha trộn giữa ngạc nhiên và sự thán phục. Đặt tập hồ sơ xuống bàn, ông ra lệnh.
“Chuẩn bị vé máy bay cho ta. Ta sẽ đích thân đến Việt Nam.”
Người trợ lý cúi đầu nhận lệnh. Vladimir đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc những nước cờ tiếp theo. Với ông, đây không chỉ là cơ hội hợp tác, mà còn là cuộc gặp gỡ với một nhân tố tiềm ẩn đang thay đổi thế giới này.
Tại Việt Nam, ở một khu chung cư bình dân...
Căn hộ nằm trên tầng trung của một chung cư cũ, diện tích khiêm tốn nhưng vẫn gọn gàng và sạch sẽ nhờ sự chăm chỉ của Lý Thanh Vân, vợ của Lý Hạo. Trong ánh đèn vàng nhạt, hai vợ chồng đang ngồi đối diện nhau bên bàn ăn nhỏ, không khí nặng nề và căng thẳng.
“Anh đang sống ích kỷ đấy anh Lý!” Thanh Vân cằn nhằn, giọng nói không giấu được sự uất ức.
“Anh biết nhà mình đang thiếu trước hụt sau mà vẫn cố chấp theo đuổi cái dự án chẳng thấy tương lai đó. Anh có nghĩ cho em và hai đứa nhỏ không?”
Lý Hạo nhắm mắt, hít sâu một hơi để kiềm chế bản thân. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng cũng ánh lên tia kiên định. Hắn đáp, giọng trầm và chậm rãi.
“Anh biết, Vân... Nhưng anh tin dự án này thật sự có tiềm năng. Nó có thể thay đổi tất cả. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi…”
Thanh Vân cắt ngang, đôi mắt đỏ hoe vì thất vọng.
“Thời gian? Chúng ta không còn thời gian! Tiền nhà tháng này chưa trả, tiền học phí của con sắp đến hạn, mẹ anh vẫn cần tiền thuốc men. Anh định bám lấy hy vọng đó bao lâu nữa?”
Hai đứa trẻ, một trai 10 tuổi và một gái 7 tuổi, đứng lấp ló sau cánh cửa phòng ngủ. Ánh mắt lo lắng và ngây thơ của chúng dõi theo cuộc tranh cãi của ba mẹ.
Thấy cảnh đó, Lý Hạo buông một tiếng thở dài. Hắn đứng dậy, kéo ghế lùi lại, rồi nói với vợ.
“Anh biết rồi. Cho anh thêm hai ngày nữa. Nếu vẫn không được, anh sẽ đi tìm việc khác.”
Thanh Vân nhìn chồng, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn mang nét đau lòng. Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, dắt hai đứa con vào phòng ngủ.
Lý Hạo, ngồi một mình trong căn phòng, quá khó chịu. Hắn thở ra rồi bước chậm rãi xuống công viên nhỏ dưới tòa chung cư. Không khí đêm khuya lành lạnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió.
Hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá, rút một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa rồi rít một hơi sâu.
Ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt hẳn phảng phất sự bất lực và cay đắng. Những tia sáng nhấp nháy từ cửa sổ các căn hộ xung quanh khiến hắn suy nghĩ về cuộc sống của từng gia đình khác. Có phải ai cũng đang chiến đấu với những khó khăn riêng như hắn?
Bỗng dưng, điện thoại trong túi quần rung lên. Màn hình hiển thị tên một đồng nghiệp cũ, người đã cùng anh nghiên cứu dự án đầy tham vọng kia.
Lý Hạo thoáng chần chừ, không muốn bắt máy. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ, hắn cũng nhấn nút trả lời.
Từ đầu dây bên kia, giọng nói gấp gáp vang lên.
“Lý! Có hy vọng rồi! Dự án của chúng ta có hy vọng rồi!”
Lý Hạo ngẩn người, điếu thuốc cháy dở trên tay rơi xuống đất. Hắn lặng người vài giây, rồi hỏi lại, giọng khàn khàn pha lẫn sự bất ngờ.
“Hy vọng? Ngươi nói hơn rõ đi!”
Đầu dây bên kia tiếp tục nói, nhưng lời nói như lạc vào tiếng gió đêm. Trái tim Lý Hạo đập mạnh, ánh mắt mệt mỏi dần biến thành tia sáng của hy vọng, pha lẫn chút nghi ngờ và lo âu.
Hắn chưa biết chắc điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cuộc gọi này, ít nhất, là một tia sáng trong bóng tối ngột ngạt của cuộc sống hiện tại.
0