Buổi sáng, tại căn hộ gia đình của Lý Hạo
Ánh nắng sớm len qua khe rèm cửa, soi sáng căn hộ nhỏ. Thanh Vân tất bật chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa con trước khi đưa chúng đến trường. Cô mặc chiếc áo sơ mi giản dị, tóc búi gọn gàng, gương mặt toát lên sự mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng.
“Ăn nhanh nào hai con, kẻo muộn giờ học!” Thanh Vân thúc giục hai đứa nhỏ đang ngồi bên bàn ăn.
Lý Hạo bước ra từ phòng ngủ, nhưng khác với thường ngày. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, quần âu được ủi cẩn thận, tóc vuốt gọn gàng. Thanh Vân nhìn thấy thì ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên không giấu được sự mừng thầm.
“Hôm nay anh định đi đâu mà ăn mặc chỉnh tề thế? Anh đã suy nghĩ thông suốt?”
Cô nghĩ rằng việc hôm qua cô nói với hắn đã có tác dụng khiến, chồng cô thay đổi suy nghĩ trong đêm và đứng lên để đi tiềm việc.
Lý Hạo thoáng khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Hắn không muốn nói sự thật về cuộc gặp gỡ quan trọng với nhà đầu tư, vì sợ Thanh Vân sẽ lại nghĩ hắn cố chấp với dự án này. Hắn chỉ gật đầu, giọng điềm tĩnh nói ra.
“Ừ, hôm nay anh có một cuộc phỏng vấn quan trọng.”
Nghe vậy, Thanh Vân mỉm cười, nét mặt dịu dàng hơn.
“Tốt quá rồi. Chúc anh may mắn.”
Hai đứa nhỏ cũng hào hứng chúc cha.
“Chúc ba phỏng vấn thành công!”
Cô con gái nhỏ còn chạy đến, ôm lấy Lý Hạo, đôi mắt trong veo nhìn hắn.
“Ba cố lên nhé, ba là giỏi nhất!”
Nhìn vợ và hai con rời khỏi nhà, Lý Hạo cảm nhận một luồng cảm xúc ấm áp xen lẫn áp lực. Hắn tự nhủ trong lòng rằng hôm nay, nhất định phải thành công.
Hắn quay lại phòng làm việc, kiểm tra tài liệu dự án một lần nữa, chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ trước khi ra khỏi nhà.
Tại một quán cà phê nhỏ nằm trên một con phố yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng chiếu qua những ô cửa kính lớn. Lý Hạo đã đến sớm 45 phút, chọn một bàn ở góc khuất, nơi hắn có thể quan sát mọi thứ mà không quá nổi bật.
Ngước nhìn đồng hồ, thời gian như chậm lại. Có thể nói rằng 45 phút này là 45 phút dài nhất trong cuộc đời của hắn.
Thời gian chờ đợi như kéo dài vô tận, mỗi giây trôi qua càng làm tăng thêm sự hồi hộp. Trong lòng Lý Hạo, cảm giác vừa kỳ vọng vừa lo lắng đan xen trộn lẫn với nhau.
Hắn ngồi trầm ngâm, ánh mắt dán vào khoảng không trước mặt, chìm đắm trong dòng suy nghĩ rối ren.
Nếu lần bàn bạc này thất bại, liệu hắn nên tiếp tục bám víu vào dự án đầy rủi ro này, hay lắng nghe lời khuyên của vợ mà tìm một công việc ổn định hơn? Những câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu, khiến hắn chẳng nhận ra thời gian đã trôi qua.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trẻ trung bất ngờ vang lên, kéo hắn trở lại thực tại.
“Xin hỏi, anh là Lý Hạo đúng không?”
Lý Hạo giật mình, ngẩn mặt lên. Trước mặt hắn là một chàng trai trẻ, tầm 22-24 tuổi, gương mặt sáng sủa và nụ cười thân thiện. Trần An mặc một bộ đồ phải nói là có phần quá đơn giản nhưng vẫn toát lên sự trẻ trung hợp thời.
Nhìn thấy người mà hắn đang chờ đợi, Lý Hạo thoáng vẻ thất vọng. Hắn đã hình dung nhà đầu tư này là một người lớn tuổi, quyền lực, nhưng người đứng trước mặt hắn lại trẻ đến mức khó tin.
Tuy vậy, hắn nhanh chóng giấu cảm xúc, đứng dậy bắt tay.
“Vâng, tôi là Lý Hạo. Rất hân hạnh được gặp cậu.”
Trần An mỉm cười, ra hiệu mời ngồi.
“Cứ thoải mái đi. Tôi đến đây để nghe về dự án của anh.”
Họ gọi đồ uống. Trần An chọn một ly bạc xỉu và một đĩa bánh nhỏ, phong thái ung dung như đang tận hưởng một buổi sáng bình thường.
Lý Hạo bắt đầu giới thiệu về dự án với vẻ đầy tâm huyết. Trước khi trình bày chi tiết, hắn khẳng định chắc nịch.
“Tôi tin rằng, cậu Trần đây trước khi đến đây hẳn đã đọc qua thông tin của tôi và thông tin của dự án này.”
“Tôi xin cam đoan với cậu rằng dự án này là thật, không như những trò l·ừa đ·ảo của công ty cũ. Đây là một công nghệ có thể cứu giúp và hỗ trợ rất nhiều người trong tương lai.”
Trần An lắng nghe, đôi mắt chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu. Thực tế, hắn đã biết rõ về dự án này từ trước [ Hệ Thống Sinh Thái Kín Thông Minh (IEE)].
Đây là tiền thân của của một công nghệ chủ chốt trong các căn cứ ngầm của Liên Minh. Khi trong tương lai con người phải sinh tồn dưới các căn cứ ngầm.
Lý Hạo ngồi thẳng người lên, ánh mắt sáng rực như đang chiếu sáng cả căn phòng. Giọng nói của hắn đầy nhiệt huyết khi bắt đầu trình bày về dự án của mình.
“Hệ thống IEE [ Hệ Thống Sinh Thái Kín Thông Minh ] là giải pháp mà tôi tin rằng sẽ thay đổi cách chúng ta tương tác với môi trường,”
Hắn hào hứng nói, đôi tay mở ra như thể vẽ nên một viễn cảnh trong không trung.
“Hệ thống này có thể tạo ra một môi trường tự duy trì, mô phỏng các điều kiện tự nhiên lý tưởng để nuôi trồng và nghiên cứu. Trí tuệ nhân tạo, cảm biến IoT và năng lượng tái tạo được tích hợp chặt chẽ, giúp điều chỉnh mọi yếu tố từ ánh sáng, nhiệt độ, độ ẩm cho đến chất dinh dưỡng.”
Trần An khẽ nghiêng người về phía trước, vẻ mặt như muốn tìm hiểu thêm.
“Nghe rất thú vị. Nhưng làm thế nào hệ thống có thể tự điều chỉnh khi môi trường bên ngoài thay đổi?”
Lý Hạo không chần chừ, trả lời ngay lập tức, giọng hắn càng lúc càng lôi cuốn.
“Cảm biến IoT thu thập dữ liệu theo thời gian thực, và AI sẽ phân tích để đưa ra các điều chỉnh phù hợp. Ví dụ, nếu ánh sáng ngoài trời thay đổi, hệ thống có thể tự động tối ưu hóa đèn LED bên trong để duy trì quá trình quang hợp.”
“Tương tự, nó có thể điều chỉnh độ ẩm hoặc bổ sung chất dinh dưỡng theo nhu cầu cụ thể của cây trồng hoặc sinh vật đang được bảo tồn.”
Trần An gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hạo như đang đánh giá sự tận tâm và tài năng của người đàn ông trước mặt này.
Lý Hạo, như bị cuốn vào chính đam mê của mình, bước thêm một bước, giọng nói tràn đầy cảm xúc.
“Tôi bắt đầu dự án này vì một lý do rất đơn giản nhưng vô cùng cấp bách [ biến đổi khí hậu toàn cầu] đang tàn phá hành tinh của chúng ta.”
“Những cánh đồng cằn cỗi, những khu rừng nhiệt đới biến mất, môi trường sống của hàng triệu loài động thực vật đặc hữu bị phá hủy. Nếu chúng ta không hành động, tương lai của nhân loại và cả hệ sinh thái đều sẽ đứng trước bờ vực.”
Hắn dừng lại, ánh mắt dõi xa như nhìn về một viễn cảnh xa xôi mà chỉ hắn có thể thấy.
“Nhưng nếu chúng ta làm được điều này, nếu hệ thống IEE trở thành hiện thực, chúng ta sẽ không chỉ cứu lấy hành tinh này. Chúng ta còn có thể mở ra những cánh cửa mới.”
“Những môi trường sống nhân tạo trên sao Hỏa, những khu bảo tồn di động giữa không gian, hay thậm chí cả việc tái định cư của nhân loại ngoài vũ trụ.”
Càng nói, giọng Lý Hạo càng tràn đầy năng lượng, như thể chính dự án này là linh hồn của hắn.
“Tôi không muốn chỉ dừng lại ở việc giải quyết các vấn đề hiện tại. Tôi muốn tạo ra một tương lai nơi con người và thiên nhiên không chỉ tồn tại song song mà còn cùng nhau phát triển.”
Trần An mỉm cười nhẹ, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng sự đam mê mãnh liệt của người đàn ông trước mặt.
Lý Hạo hoàn tất phần thuyết trình của mình, nhận ra rằng bản thân đã quá hào hứng. Hắn ngừng lại, cười ngượng ngùng và cúi đầu.
“Xin lỗi cậu Trần, tôi nói có hơi nhiều quá…”
Trần An mỉm cười, ánh mắt điềm đạm tỏ vẻ thích thú nói.
“Không sao đâu. Người có đam mê như anh thực sự rất hiếm trong thời đại này. Đó cũng là lý do tôi có mặt ở đây.”
Lời khen của Trần An khiến Lý Hạo cảm thấy được khích lệ. Sau vài giây im lặng, Trần An bắt đầu nói về việc hợp tác.
“Dự án của anh rất ấn tượng. Nó không chỉ có tiềm năng lớn mà còn mang lại lợi ích thiết thực cho xã hội. Tôi thật sự muốn đầu tư vào dự án này.”
Ánh mắt của Trần An sắc bén nhưng không thiếu phần thân thiện. Hắn tiếp tục.
“Tôi có thể cung cấp tiền bạc và một đội ngũ hỗ trợ anh hoàn thiện nghiên cứu. Nhưng trước đó, tôi muốn hỏi anh một câu...Anh có biết về ProtoVita không?”
Câu hỏi này khiến Lý Hạo hơi ngạc nhiên. Hắn thoáng khựng lại nhưng rồi gật đầu.
“Có, tôi biết. ProtoVita là một loại thuốc tiên tiến đang rất hot lúc này. Nghe nói nó có khả năng chữa lành những bệnh n·an y· mà y học hiện tại không thể làm được.”
Trần An nghe vậy thì mỉm cười ngã người ra sau, như thể hắn đã nắm chắc được phần thắng.
“Đúng vậy. Tôi có đang tham gia vào dự án phát triển ProtoVita. Nếu anh đồng ý hợp tác, tôi có thể yêu cầu được một phần nhỏ ProtoVita để hỗ trợ anh.”
Nghe đến đây, trái tim Lý Hạo bắt đầu đập mạnh. Hình ảnh người mẹ già đang bệnh tật hiện lên trong tâm trí hắn. Trước đó hắn đã nghe tin về thứ thuốc này và ôm hy vọng thử tìm mua nó, nhưng rồi biết nó quý đến cỡ nào thì hắn chỉ đành từ bỏ.
Lý Hạo nuốt nước bọt, nhìn Trần An, hắn cảm giác như bản thân đang đứng trước một giao kèovới ác quỷ.
Hắn hướng ánh mắt căng thẳng về phía Trần An, có phần lo lắng hỏi.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
Trần An cười nhẹ, nhưng với Lý Hạo, nụ cười đó mang một quyền uy khó tả. Như đoán được ý nghĩ của Lý Hạo, Trần An lên tiếng chấn an.
“Đừng lo, tôi không phải ác quỷ. Tôi chỉ có một vài yêu cầu cụ thể về hướng phát triển dự án của anh.”
Trần An tiếp tục nói.
“Anh cần gấp rút hoàn thiện hệ thống, nhưng không cần phải toàn diện hay phức tạp đến mức có thể dùng trên sao Hỏa. Điều tôi muốn là hệ thống này được tối ưu hóa để hoạt động trong môi trường ngầm.”
“Hơn nữa, nó phải có khả năng mô phỏng những môi trường sống khác, đủ để nuôi trồng và cung cấp cho một số lượng lớn người.”
Lý Hạo nhíu mày, có chút thắc mắc.
“Môi trường ngầm là gì?”
“Đó là môi trường dưới lòng đất. Hệ thống của anh phải hoàn toàn mô phỏng được hệ sinh thái, đảm bảo tự duy trì và cung cấp đủ thực phẩm, nước, và không khí cho tối thiểu 5.000 người, tối đa 100.000 người.”
Con số đó khiến Lý Hạo hít một hơi thật sâu, lòng đầy căng thẳng. Nhưng rồi, ánh mắt hắn dần sáng lên, đầy quyết tâm. Đây là cơ hội lớn, không chỉ để cứu mẹ mà còn để chứng minh giá trị của bản thân.
“Tôi đồng ý.” Không do dự lâu, Lý Hạo gật đầu.
Trần An mỉm cười hài lòng, chìa tay ra.
“Rất tốt. Vậy chúng ta hợp tác.”
Hai người bắt tay nhau, một cái bắt tay mang theo sự khởi đầu của một tương lai.
Trước khi ra về, Trần An dặn dò.
“Cứ liên hệ với những đồng nghiệp mà anh thấy phù hợp. Sau đó, tôi sẽ giới thiệu anh với đội ngũ hỗ trợ mới. Chúng ta sẽ làm nên điều kỳ diệu.”
Lý Hạo đứng lặng, nhìn theo bóng dáng Trần An rời đi. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức khó tin, nhưng hắn cảm nhận rõ đây không phải là giấc mơ.
Bước ra khỏi quán, lòng hắn tràn đầy phấn khích. Không thể chờ lâu hơn, Lý Hạo nhanh chóng quay về nhà. Trên đường đi, hắn liên tục nghĩ về gia đình, về mẹ, và về những gì mình sẽ làm mai sau. Hôm nay, bầu trời có phần đẹp làm sao.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0