0
Bộ Tư Lệnh phân khu Cảnh Sát Đặc Nhiệm...Văn phòng làm việc của Trần Dương.
Trong căn phòng làm việc ngăn nắp, ánh sáng mặt trời len lỏi qua cửa sổ lớn, hắt lên bàn làm việc đầy các tập tài liệu được sắp xếp cẩn thận.
Trần Dương, với tác phong chỉnh tề trong bộ quân phục đen tuyền, đang chăm chú xem xét từng báo cáo. Gương mặt hắn nghiêm nghị, từng nét toát lên sự quyết đoán của một người lính đã quen với những nhiệm vụ nguy hiểm.
Bên ngoài cửa sổ, khuôn viên bộ tư lệnh là một cảnh tượng nhộn nhịp nhưng không kém phần trật tự. Các binh sĩ tuần tra đi lại đều bước, ánh mắt cảnh giác.
Tiếng bước chân rắn rỏi hòa cùng những âm thanh từ khu vực tập luyện gần đó, tạo nên một nhịp điệu vừa sôi động vừa uy nghiêm.
Những chiếc xe chuyên dụng đậu thẳng hàng bên cạnh dãy cờ phấp phới trong gió, làm nổi bật tính kỷ luật tuyệt đối nơi đây.
Trong hành lang, các thư ký và nhân viên liên tục qua lại, mang theo những tập tài liệu dày cộm, vội vàng trao đổi qua bộ đàm.
Từng người, dù bận rộn, vẫn giữ được thái độ nghiêm túc và tận tụy. Đây là bộ tư lệnh cảnh sát đặc nhiệm nơi kỷ luật và nghiêm minh được đặt lên hàng đầu.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Trần Dương ngẩng đầu, với tay nhấc máy.
“Trung tá Trần Dương xin nghe.” Giọng hắn điềm đạm nhưng mang âm sắc dứt khoát.
Đầu dây bên kia, giọng một đội viên vang lên, nhanh gọn và rõ ràng.
“Chào ngài Trung tá, tôi là đội viên Bạch. Ngài Đại tá vừa ra lệnh triệu tập ngài và các đồng chí khác lên phòng họp lớn của bộ tư lệnh ngay lập tức. Đây là lệnh trực tiếp.”
Trần Dương liếc nhìn đồng hồ trên bàn, đôi lông mày hơi cau lại. Nhưng giọng hắn vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
“Rõ, tôi sẽ có mặt ngay.”
Khi gác máy, hắn thoáng dừng lại, ánh mắt hướng về phía tấm bản đồ treo trên tường, nơi đánh dấu những điểm nóng mà đội đặc nhiệm đang xử lý. Trong đầu hắn thoáng lên một ý nghĩ.
‘Sao lại triệu tập gấp thế này? Hôm qua vừa họp xong cơ mà. Có chuyện gì khẩn cấp đến vậy?’
Hắn đứng dậy, kéo thẳng lại quân phục, ánh mắt trở nên sắc bén. Cầm theo tập hồ sơ quan trọng, Trần Dương bước ra khỏi phòng nhanh chóng tiến đến phòng họp lớn.
Hành lang dẫn lên phòng họp lớn không khác gì mạch máu của bộ tư lệnh, với từng người lính đang khẩn trương di chuyển nhưng vẫn giữ kỷ luật tuyệt đối.
Những ánh mắt nghiêm túc, những câu lệnh ngắn gọn vang lên giữa những tiếng bước chân mạnh mẽ, tất cả như một bản hòa tấu của trật tự và trách nhiệm.
Bước chân của Trần Dương vang lên đều đặn, hòa vào bầu không khí ấy, như một nhịp điệu quen thuộc của người đã cống hiến cả đời mình cho sự an toàn của tổ quốc.
Khi Trần Dương bước vào phòng họp, tất cả ghế đã gần như kín người. Tiếng nói chuyện rì rầm vang lên khắp nơi. Hắn nhận thấy không chỉ các đồng nghiệp trong lực lượng cảnh sát đặc nhiệm mà còn có sự hiện diện của nhiều đơn vị khác, kể cả q·uân đ·ội.
Trịnh Hải, nhìn thấy Trần Dương đi vào chậm hơn mình liền mỉm cười, giọng nửa đùa nửa thật nói.
“Lại là đến muộn. Ngài Trung tá Trần đây chắc là bận lắm nhỉ?”
Trần Dương chỉ liếc nhìn TrịnhHải một cách lạnh nhạt, không đáp. Thái độ này khiến Trịnh Hải có chút khó chịu nhưng không nói thêm.
Nhìn quanh phòng, Trần Dương nhận thấy sự xuất hiện của nhiều lãnh đạo cấp cao từ các ngành khác nhau, điều này khiến hắn không khỏi thắc mắc.
"Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mà đến mức cả q·uân đ·ội cũng phải tham gia thế này?"
Trên hàng ghế lãnh đạo, các sĩ quan cấp tá và tướng bắt đầu xuất hiện. Trong số đó, Trần Dương nhận ra một gương mặt quen thuộc, Trung tướng Lâm Vũ, phó tổng cục trưởng Ban Tác chiến Đặc nhiệm.
“Trung tướng Lâm Vũ cũng có mặt... Là chuyện gì nghiêm trọng đến mức này?” Trần Dương lặng lẽ tự hỏi, lòng đầy nghi ngờ.
Tiếng điều chỉnh micro vang lên, dần kéo mọi sự chú ý về phía sân khấu. Một người đàn ông với khuôn mặt cương nghị, vầng trán cao, đôi mắt sắc bén bước lên.
Ông đứng thẳng, phong thái uy nghiêm và đầy quyền lực.
“Tôi là Thượng tướng Lý Phong, Phó tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân.” Ông giới thiệu, giọng nói trầm ổn vang lên khắp phòng.
Cả khán phòng rộ lên tiếng xì xào kinh ngạc. Một số người không giấu được sự ngưỡng mộ.
Lý Phong tiếp tục nói.
“Hẳn nhiều người ở đây đã nghe hoặc biết đến một loại thuốc mang tên ProtoVita, hoặc phiên bản khác của nó là ProtoVita-T.”
Trần Dương khẽ giật mình. Cái tên này ngay lập tức khiến hắn nghĩ đến con trai mình, vì con trai của hắn Trần An, chính là người đã tham gia vào dự án phát triển loại thuốc này cùng tiến sĩ Viktor.
Lý Phong không để cho mọi người chờ quá lâu, ông ngay lập tức ra hiệu cho một nhân viên mang vali đi vào theo sau đó là một chiến sĩ q·uân đ·ội vạm vỡ đi cùng.
Người chiến sĩ cao lớn, với thân hình rắn chắc như tượng đá, đứng ra cho mọi người chiêm ngưỡng, ánh mắt hắn nghiêm nghị và không hề có phần lo sợ nào.
Thượng tướng mở vali, để lộ một bộ dụng cụ tiêm cùng một ống chất lỏng màu xanh nhạt.
“Đây là ProtoVita bản hoàn chỉnh.” Ông nói.
“Cách đây một ngày, trợ lý của tiến sĩ Viktor, ngài Alexei, đã gửi loại thuốc này cho q·uân đ·ội cùng hướng dẫn sử dụng. Chúng tôi đã thử nghiệm trên chiến sĩ tình nguyện này, một quân nhân xuất sắc thuộc phân khu của chúng tôi.”
Lý Phong gật đầu, ra hiệu cho chiến sĩ thể hiện. Người chiến sĩ nhanh chóng bật nhảy tại chỗ, đạt độ cao vượt xa chiều cao của một người bình thường.
Cả khán phòng gần như giật mình trước việc này. Những tiếng kinh ngạc xen lẫn sự ngưỡng mộ vang lên. Một số người thậm chí đứng bật dậy khỏi ghế, không thể tin vào mắt mình hoài nghi mình vừa nhìn lầm.
Trần Dương nghe thượng tướng nói ra căn nguyên thì hắn cũng không mấy ngạc nhiên. Cơ bản ProtoVita bản hoàn chỉnh quá là thần kỳ, nếu tiêm vào một chiến sĩ xuất sắc được rèn luyện hàng ngày, thì nó không khác gì đang tạo ra một siêu chiến binh như bộ phim nào đó.
Sau màn trình diễn ngoạn mục, người chiến sĩ cúi chào, rời khỏi phòng họp trong sự im lặng của mọi người. Ánh sáng trong khán phòng từ từ mờ đi, tạo không khí trang trọng.
Một màn hình lớn từ từ hạ xuống, ánh sáng của máy chiếu bật lên, chuẩn bị cho phần trình bày tiếp theo.
Cánh cửa phòng họp mở ra, và một đội ngũ nghiên cứu mặc áo blouse trắng tiến vào, mang theo các tài liệu, mô hình và thiết bị hỗ trợ. Dẫn đầu là một vị tiến sĩ lớn tuổi với mái tóc bạc và đôi mắt sáng đầy thông thái.
Thượng tướng Lý Phong ngồi xuống, nhường phần nói cho đội ngũ nghiên cứu. Tiến sĩ cúi đầu chào các lãnh đạo và bước lên bục.
Tiến sĩ bắt đầu trình bày bằng một giọng nói trầm ổn nhưng trong đó chứa đầy sự cuồng nhiệt.
“Thưa các đồng chí, hôm nay tôi xin phép trình bày những phân tích của đội ngũ chúng tôi về loại thuốc ProtoVita, loại thuốc mà các vị vừa được chứng kiến hiệu quả.”
Ông chỉ vào màn hình, nơi xuất hiện hình ảnh phóng đại của một công thức hóa học phức tạp.
“Đầu tiên, chúng tôi đã phân tích công thức và thành phần của loại thuốc này. Tôi xin khẳng định rằng đây chỉ là một trong những công thức đơn giản nhất trong thứ thuốc đó.”
“Dù vậy thì nó vẫn rất phức tạp đối với đội ngũ nghiên cứu hàng đầu của chúng tôi từng gặp. Một số thành phần không thuộc bất kỳ danh mục hóa chất thông thường nào, khiến việc sao chép hay tái tạo trở nên gần như bất khả thi trong thời điểm hiện tại.”
Tiến sĩ chuyển sang tác động sinh học của thuốc, giọng nói bắt đầu trở nên hưng phấn hơn.
“Khoan hãy nói về công thức cấu tạo của nó, chúng ta hãy nói về công dụng của ProtoVita.”
“Loại thuốc này thật sự là một thứ thuốc thần kỳ. Vì nó không chỉ cải thiện cơ bắp, mà còn tái cấu trúc và nâng cấp toàn bộ hệ thống cơ thể con người."
"Đầu tiên là việc tăng cường tái tạo cơ bắp. Chiến sĩ các vị vừa thấy đã nhanh chóng hồi phục và vượt qua giới hạn cơ thể sau mỗi lần tập luyện.”
Ông dừng lại, chỉ vào một biểu đồ trên màn hình.
“Thứ hai, ProtoVita có khả năng cải thiện tốc độ phản xạ, sức bền và khả năng chịu đựng. Nhưng đặc biệt nhất, chính là việc tăng cường hệ miễn dịch.”
“ProtoVita có chứa một chất mà chúng tôi tạm gọi là ‘Leukogen Enhancer’. Chất này không chỉ huấn luyện các tế bào bạch cầu trong cơ thể mà còn giúp chúng thích nghi và tự phát triển khả năng chống lại các mầm bệnh mới mà không cần sử dụng mẫu mầm bệnh hay kháng sinh.”
Tiến sĩ dừng lại, đưa tay chỉ lên hình ảnh minh họa.
“Các vị đều biết, việc phát triển vắc-xin thường đòi hỏi thời gian để thích nghi. Nhưng với ProtoVita, hệ miễn dịch của con người tự động được tối ưu hóa để chiến đấu ngay lập tức.”
Giọng nói của tiến sĩ ngày càng trở nên sôi nổi.
“Đây không chỉ là bước đột phá y học mà còn là một cuộc cách mạng sinh học! Chúng ta đang nói về việc tạo ra những cá thể siêu việt có thể vượt qua mọi giới hạn sinh lý tự nhiên.”
“Vị chiến sĩ vừa rồi sau khi sử dụng ProtoVita đã có thể đánh bại năm phiên bản trước đó của chính mình. Và đặc biệt hơn, khả năng của anh ta vẫn tiếp tục phát triển theo thời gian và cường độ tập luyện.”
Thượng tướng Lý Phong khẽ ho nhẹ, nhắc nhở tiến sĩ giữ bình tĩnh. Tiến sĩ gật đầu xin lỗi, kết thúc bài trình bày bằng lời nhấn mạnh.
“ProtoVita có thể mở ra một kỷ nguyên mới, không chỉ cho q·uân đ·ội mà còn cho nhân loại.”
Đèn trong khán phòng sáng lên, màn hình cũng được thu lại. Thượng tướng Lý Phong đứng dậy, bước lên bục, ánh mắt nghiêm nghị nhìn khắp phòng.
“Cảm ơn tiến sĩ vì bài trình bày. Giờ, tôi xin phép đi thẳng vào mục đích của cuộc họp hôm nay.”
Phòng họp trở nên im lặng hoàn toàn, mọi ánh mắt đều hướng về vị thượng tướng.
“Đầu tiên, chúng ta cần bảo vệ tiến sĩ Viktor và đội ngũ nghiên cứu của ông ấy. Phía Moskva đã đưa ra yêu cầu này. Đây không chỉ là vì tình hữu nghị giữa hai quốc gia mà còn vì mục tiêu lớn hơn của chúng ta.”
Ông dừng lại một chút, giọng nói trở nên trầm trọng hơn.
“Mục tiêu tiếp theo là tìm cách hợp tác sâu rộng với tiến sĩ Viktor để sở hữu công nghệ sản xuất ProtoVita, từ đó phổ cập loại thuốc này cho toàn q·uân đ·ội. Với loại thuốc này, chúng ta sẽ có một lực lượng bảo vệ tổ quốc mà không kẻ thù nào có thể sánh được.”
Cả khán phòng chìm trong im lặng, nhưng bầu không khí lại trở nên căng thẳng và kích động. Trần Dương ngồi yên, tâm trí bận rộn với những suy nghĩ.
Một linh cảm không tốt khiến hắn có phần lo lắng. Quả thật đúng là vậy khi Trung tướng Lâm Vũ đứng lên và hướng ánh nhìn về phía hắn.