0
Ánh mắt của tất cả trong khán phòng đổ dồn về phía Thượng tướng Lý Phong. Khác với sự uy nghiêm và quyền uy thường thấy, ông nở một nụ cười niềm nở, tiến đến gần micro và nói.
“Chào cháu, Trần An. Ta là Lý Phong, Thượng tướng phụ trách buổi họp hôm nay. Rất vui được gặp cháu, dù chỉ là qua màn hình.”
Trần An, với sự tự nhiên của mình, lễ phép chào lại.
“Dạ, con xin chào ngài Thượng tướng Lý Phong. Hôm nay thật vinh hạnh khi được nói chuyện với bác.”
Thượng tướng không vòng vo mà hỏi ngay.
“Hiện tại con đang làm gì?”
Dù người trước mặt có là thượng tướng, thì Trần An vẫn giữ phong thái bình tĩnh, nói chuyện một cách tự nhiên.
“Dạ, hiện tại con đang thử nghiệm một vài mẫu ProtoVita mới. Công việc này khá tốn thời gian, nhưng cũng rất thú vị.”
Trần An tiếp tục, nửa đùa nửa thật kể ra nỗi khổ của mình.
“ Đoạn thời gian trước vì bên phòng thí nghiệm quyết định công bố rằng không cung cấp ProtoVita hoàn chỉnh ra thị trường, khiến phòng thí nghiệm bị nhiều người chỉ trích trên mạng, rằng đây là thứ chỉ phục vụ cho giới nhà giàu hoặc người có quyền lực.”
Nói đến đây, hắn thở dài một cách hài hước tiết lộ.
“Nhưng nói thật, dù có bán ra thị trường, cũng chưa chắc họ mua nổi. Chỉ để sản xuất một ống dung dịch này, cùng các thuốc bổ trợ, chi phí đã lên đến gần 800 triệu. Con số này không phải ai cũng với tới được.”
Thượng tướng Lý Phong bật cười lớn, hòa vào không khí nhẹ nhàng.
“Haha con nói đúng. Với chi phí như thế, người ta đồn là thuốc này dành cho người giàu cũng chẳng sai. Nhưng đừng để tâm đến những lời đồn đại vô bổ đó, mấy kẻ nói ra được câu đó cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”
Thượng tướng hỏi tiếp, giọng điệu có phần tò mò hơn.
“Thế liệu ta có thể biết về mẫu ProtoVita mới được không?”
Không suy nghĩ quá nhiều, Trần An ngay lập tức kéo camera đến một tấm sơ đồ lớn treo trên tường phòng thí nghiệm. Hắn chỉ vào đó rồi giải thích.
“Đây là ProtoVita-X. X vừa là con số 10, vừa là biểu tượng của một siêu anh hùng trong một bộ khá nổi đoạn thời gian gần đây.”
Trần An gãi gãi đầu, nở nụ cười tự nhiên có phần ngại ngùng.
“Không có ý gì sâu xa cho lắm đâu, con đặt tên vậy vì nó ngầu thôi.”
Lời nói giản dị nhưng đầy sự chân thành của Trần An khiến cả khán phòng bật cười.
Trần An tiếp tục trình bày, giọng điệu nghiêm túc hơn.
“ProtoVita-X là phiên bản được thiết kế riêng để phục vụ cho q·uân đ·ội. Khác với bản hoàn thiện kia, phiên bản này tập trung vào việc cải thiện cơ bắp, tăng tốc độ phản xạ của hệ thần kinh, và giúp cơ thể chịu đựng tốt hơn trong môi trường khắc nghiệt.”
“Đặc biệt, chi phí sản xuất của nó thấp hơn đáng kể so với ProtoVita hoàn chỉnh, điều này sẽ giúp phổ biến rộng rãi hơn.”
Nghe đến đây, không khí trong khán phòng trở nên căng thẳng hơn. Các lãnh đạo bắt đầu dao động, gương mặt họ hiện rõ sự quan tâm sâu sắc đến loại thuốc này.
Thượng tướng Lý Phong, tuy trong lòng đã bắt đầu khẽ động, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thân thiện nói với Trân An.
“An này, thứ cho ta hỏi thẳng. Con định làm gì với loại thuốc này?” Trọng giọng của ông có kèm theo một tia nghiêm túc.
Thấy biểu hiện của vị thượng tướng này, cùng những vị lãnh đạo khác trong lòng Trần An biết rằng hắn đã thắng được 60% cuộc đàm phán sắp tới.
Hắn cười nhẹ, nhìn vào camera như muốn trấn an mọi người.
“Xin mọi người đừng quá lo lắng. Con cam đoan rằng sẽ không bao giờ đem thứ thuốc này bán ra nước ngoài. Sau khi hoàn thiện công thức và kiểm tra lâm sàng, con sẽ cung cấp toàn bộ công thức và quy trình sản xuất cho q·uân đ·ội chúng ta.”
Trần An hít một hơi sâu, ánh mắt đầyvẻ quyết tâm.
“Bản thân con là người Việt Nam, lớn lên trên mảnh đất thấm đẫm máu xương của cha ông, nơi từng bước đi đều gợi nhắc về sự hy sinh để giữ gìn non sông này”
“Làm sao con có thể vì vài đồng bạc mà mang thứ quý giá này bán đi cho người ngoài? Điều đó chẳng khác nào phản bội lại đất nước, phản bội lại chính dòng máu đang chảy trong con.”
Cả khán phòng như đọng lại sau lời nói của Trần An. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía hắn, như thể từng chữ của cậu trai trẻ này vẫn còn vang vọng trong không gian.
Trong giây phút lặng thinh ấy, một tràng cười lớn bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Đó là giọng cười đầy phấn khích và tán thưởng của một vị đại biểu ngồi hàng ghế đầu.
“Hay lắm, Trần An! Lời nói ấy, ta nghĩ không chỉ ta mà cả khán phòng này đều thấy lòng mình ấm lại. Đúng là con nhà nòi!” Ông ấy vừa nói, vừa vỗ tay lớn, kéo theo cả phòng rầm rộ hưởng ứng.
Những tiếng vỗ tay lan tỏa khắp căn phòng, xen lẫn là những lời khen ngợi.
“Đúng là một người trẻ có chí khí!”
“Lời lẽ thẳng thắn, quyết đoán, đáng khâm phục.”
“Trần Dương, anh hẳn phải tự hào về con trai mình lắm!”
Trần Dương, người vốn luôn giữ phong thái điềm tĩnh, cũng không giấu nổi nụ cười đầy tự hào. Hắn khẽ nghiêng đầu cảm ơn từng người, giọng nói ôn tồn nhưng không giấu được cảm xúc.
“Cảm ơn mọi người. Trần An đúng là khiến tôi tự hào, nhưng công lao lớn nhất là vẫn là môi trường đã dạy dỗ và hun đúc nó nên người.”
Trần Dương, ngồi ở hàng ghế đại biểu, ngẩng mặt nhìn lên màn hình lớn, nơi khuôn mặt của Trần An được phóng to.
Ánh mắt hắn ánh lên niềm tự hào và sự hãnh diện mà không một lời nào có thể diễn tả hết. Hắn khẽ thở dài, nhưng không phải vì mệt mỏi, mà vì lòng nhẹ nhõm.
Khán phòng dần trở lại sự tĩnh lặng sau những tràng cười và lời chúc mừng dành cho Trần Dương.
Thượng tướng Lý Phong nhìn lên màn hình, giọng điệu vừa thân thiện vừa mang chút hài hước.
“Trần An này, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, ta có một câu hỏi. Liệu con có điều kiện hay yêu cầu nào mà chúng ta cần đáp ứng không? Nói trước nhé, ta không muốn bị đồn là lấy chức lấy quyền ép buộc thành quả của dân lành đâu.”
Cả khán phòng bật cười trước sự hóm hỉnh của Thượng tướng.
Trần An cũng cười theo, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Thưa bác, thực ra con có một vài yêu cầu và điều kiện cần sự hỗ trợ từ phía nhà nước. Nhưng cụ thể là gì, thì con xin phép giữ lại, để sau khi hoàn tất loại ProtoVita-X này sẽ trình bày và bàn bạc kỹ hơn.”
Thượng tướng Lý Phong khẽ gật đầu, ánh mắt đầy hàm ý.
“Được. Chúng ta chờ tin từ. Làm việc cẩn thận, và nếu cần gì trong khả năng, hãy cứ nói.”
Cuộc trò chuyện đang trên đà kết thúc thì từ phía bên kia màn hình, một giọng nữ bất ngờ vang lên.
“Anh An, hôm nay em có làm món anh thích ấy, lát anh ra ăn thử đi. Anh Dimitri với mọi người đều đã dùng bữa cả rồi.”
Trần An quay đầu lại, trong khung hình xuất hiện một cô gái trẻ. Đó là Trịnh Kỳ Thanh, trong chiếc áo blouse trắng, mái tóc cột cao và vẻ mặt ngây thơ pha chút bối rối. Cô giật mình nhận ra Trần An đang gọi video call, mặt đỏ bừng vội vàng cúi đầu.
“Xin lỗi mọi người, xin lỗi anh An, em không biết anh đang bận. Em xin phép.”
Dứt lời, cô lùi nhanh ra khỏi khung hình, để lại một thoáng ngượng ngùng nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Hình ảnh đó khiến cả khán phòng bất giác nhìn về phía Trịnh Hải, cha của Trịnh Kỳ Thanh. Gương mặt của ông thoáng vẻ kinh ngạc, xen lẫn khó chịu.
‘Đầy là con gái mình à?’ Trịnh Hải nghĩ thầm. Dáng vẻ dịu dàng, ngượng ngùng của con gái trước mặt Trần An hoàn toàn khác biệt với sự mạnh mẽ, quyết đoán mà ông vẫn thấy ở nhà.
Chưa kể đến câu nói “làm món anh thích” điều mà ngay cả hắn, kẻ chưa bao giờ được con gái nấu cho ăn, cảm thấy như thể chiếc áo ấm bị lấy mất giữa ngày tuyết rơi.
Không giấu nổi sự khó chịu, Trịnh Hải quay sang Trần Dương. Nhưng Trần Dương, với vẻ mặt điềm nhiên và nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của hắn, như thể mọi chuyện đang diễn ra hắn đều không liên quan.
Trần An quay lại màn hình, vẫn giữ nụ cười thường trực.
“Thưa các bác, các chú, con xin phép kết thúc cuộc trò chuyện tại đây. Đã đến giờ ăn trưa, con cũng phải đi dùng bữa. Mọi người cũng nhớ nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ ạ.”
Lời nhắc nhở tự nhiên, chân thành của Trần An khiến cả khán phòng thêm phần thiện cảm.
Thượng tướng Lý Phong cười lớn, đáp lại.
“Được rồi, con đi dùng bữa đi. Cảm ơn con vì đã dành thời gian cho chúng. Nhớ giữ sức khỏe.”
Ông ra hiệu cho bộ phận kỹ thuật ngắt kết nối. Màn hình tắt, nhưng dư âm của cuộc trò chuyện vẫn còn vang vọng trong khán phòng.
Cả khán phòng dường như vẫn đang lắng đọng sau những gì vừa diễn ra. Một số người vẫn thầm bàn tán về sự xuất hiện bất ngờ của Trịnh Kỳ Thanh và những lời nói chân thành của Trần An.
Trịnh Hải, dù khó chịu với hành động của con gái, cũng không thể phủ nhận tài năng và sự cuốn hút của Trần An.
Trong khi đó, Trần Dương chỉ ngồi đó, ánh mắt tự hào và nụ cười không thể che giấu, như một lời khẳng định rằng hắn đã nuôi dạy một người con trai xuất sắc.
Sau những tràng cười và lời bàn tán, cả khán phòng dần trở về sự nghiêm túc vốn có. Trung tướng Lâm Vũ đứng lên, phong thái uy nghiêm và giọng nói đầy mạnh mẽ vang khắp căn phòng.
“Các đồng chí, chúng ta cần tổng kết lại và đưa ra những hành động cụ thể từ đây.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông. Không gian dường như ngưng đọng, chỉ còn giọng nói trầm vang của vị Trung tướng dẫn dắt buổi họp.
Lâm Vũ trịnh trọng tuyên bố.
“Sau những thông tin vừa được cung cấp, tôi chính thức đặt Trần An vào danh sách các nhân vật cần được bảo vệ cấp cao nhất, ngang hàng với Tiến sĩ Viktor và phu nhân của ông ấy. Trách nhiệm của chúng ta là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các cá nhân này.”
Ông dừng lại, ánh mắt quét một vòng khán phòng như để nhấn mạnh tầm quan trọng của quyết định.
“Bên cạnh đó, phòng thí nghiệm Khải Hoàn của Tiến sĩ Viktor sẽ được xếp vào danh sách khu vực cần bảo vệ trọng điểm. Các đơn vị chức năng có nhiệm vụ kiểm soát toàn bộ khu vực xung quanh. Mọi hoạt động khả nghi đều phải được báo cáo và xử lý ngay lập tức.”
Cả khán phòng gật đầu, thể hiện sự đồng tình.
Lâm Vũ tiếp tục ban bố các mệnh lệnh chi tiết.
“Các đồng chí, từ giờ, những đối tượng trong danh sách bảo vệ sẽ được giá·m s·át 24/24. Lực lượng an ninh đặc nhiệm sẽ đảm nhiệm việc theo sát các mục tiêu, đảm bảo an toàn với mức độ tương đương lãnh đạo cấp cao của Nhà nước.”
Ông dừng lại một chút để nhấn mạnh từng từ.
“An toàn tuyệt đối. Không được có bất kỳ sơ sót nào.”
Tiếng bút lạch cạch trên giấy, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên khi các cán bộ ghi lại những mệnh lệnh quan trọng.
“Chi tiết nhiệm vụ sẽ được phân phối tới từng ngành liên quan. Mọi đơn vị phải phối hợp chặt chẽ, không để xảy ra bất kỳ kẽ hở nào trong kế hoạch.”
Lâm Vũ bước ra phía trước bục, giọng nói vang dội và dứt khoát để kết thúc cuộc họp đột xuất này.
“Tất cả giải tán!”
Ngay lập tức, cả khán phòng đồng thanh hô vang.
“Rõ!”
Không khí quyết tâm tràn ngập khắp căn phòng. Mọi người lần lượt đứng dậy, nhanh chóng rời đi để trở về đơn vị và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được giao.
Khi các cán bộ, sĩ quan lần lượt rời đi, một vài người không quên quay lại chào hỏi Trần Dương với sự tôn trọng. Lâm Vũ lặng lẽ đứng quan sát đến khi căn phòng chỉ còn lác đác vài người, ánh mắt sắc bén của ông vẫn đượm vẻ kiên quyết.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.