(Chương này sẽ khá ngắn, vì nó là setup cho nội dung của các chương sau.)
Đầu giờ chiều, ánh nắng nhợt nhạt xuyên qua màn sương xám đặc trưng của Thượng Hải, nhẹ nhàng đổ xuống những ô cửa kính mờ của tòa nhà AlphaEdge.
Nằm ở trung tâm khu tài chính sầm uất của thành phố, tòa nhà từng là biểu tượng của sự sáng tạo và đột phá trong ngành công nghệ.
Nhưng giờ đây, vẻ ngoài hiện đại với mặt kính phản chiếu ánh sáng đô thị sầm uất ấy chỉ như một chiếc vỏ rỗng, che giấu sự lụi tàn bên trong.
Những con phố bên ngoài vẫn nhộn nhịp dòng người qua lại, tiếng còi xe và những bước chân vội vã hòa lẫn với âm thanh rì rào không ngớt của một thành phố không bao giờ ngủ.
Nhưng trái ngược với sự sống động đó, hành lang của AlphaEdge lại vắng vẻ một cách bất thường. Những bức tường sơn trắng giờ loang lổ, bóng điện huỳnh quang chập chờn, tạo ra thứ ánh sáng lạnh lẽo và u ám.
Từng hành lang, từng văn phòng dường như bị bao phủ bởi bầu không khí ngột ngạt, nặng nề, một sự im lặng khiến người ta muốn tránh xa.
Tại khu vực Nghiên cứu và Phát triển (R&D) vốn từng là trái tim của AlphaEdge, giờ chỉ còn lại vài người kiên định bám trụ.
Phòng h·út t·huốc, nơi từng là không gian tạm nghỉ của các kỹ sư đầy sáng tạo, nay trở thành nơi trú ẩn cho những kẻ thất vọng và chán chường.
Tần Hoán, trưởng bộ phận R&D, đứng bên cửa sổ nhỏ duy nhất của căn phòng. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu qua làn khói thuốc, tạo thành những vệt mờ nhòe trong không khí đặc quánh mùi thuốc lá.
Chiếc áo blouse cũ kỹ của hắn nhàu nhĩ, như phản ánh sự mỏi mệt của chính chủ nhân nó. Đôi mắt sâu, phản chiếu cả sự trăn trở lẫn đau đáu về một tương lai mờ mịt.
Một kỹ sư trẻ, dáng người gầy gò, ngồi chồm hỗm trên ghế sắt, bất ngờ cất tiếng.
“Anh Tần, em thật sự nghĩ anh nên rời khỏi đây. Anh có tài, anh không cần phải c·hôn v·ùi tương lai ở cái nơi sắp sập này. Em nghe nói mấy công ty đối thủ đang săn người. Anh chỉ cần gật đầu, họ sẽ chào đón anh ngay lập tức.”
Hắn quay sang nhìn Tần Hoán, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa lo lắng, như thể đang van nài.
Tần Hoán không trả lời ngay. Hắn chậm rãi đưa điếu thuốc lên miệng, rít một hơi dài. Làn khói trắng uốn lượn bay lên, như những suy nghĩ chưa thành hình đang len lỏi trong tâm trí.
Lão Trương, một nhân viên kỳ cựu với mái tóc hoa râm, ngồi khoanh tay ở góc phòng, cất giọng khàn khàn.
“Cậu trẻ à, không phải ai ở đây cũng vì tiền. Như ta này, đã hơn 30 năm rồi, và ta ở lại không phải vì lương hay chức danh. Ta ở lại vì cái tên AlphaEdge. Cậu có biết, khi ngài chủ tịch còn sống, công ty này là niềm tự hào của cả ngành công nghệ Trung Quốc không? Chúng ta từng đưa ra những phát minh thay đổi cuộc chơi.”
Ông dừng lại, giọng nói trở nên cay đắng hơn.
“Nhưng giờ thì sao? Sau khi ông ấy mất, bọn con trai nắm quyền. Tham lam, ngu xuẩn, bán sạch mọi thứ có thể bán. Bây giờ chẳng còn gì ngoài cái tên.”
Những lời nói như nhát dao cắm sâu vào lòng Tần Hoán. Hắn biết rõ từng câu là sự thật. Nhưng hắn vẫn chọn ở lại, bám víu lấy chút hy vọng mong manh rằng có thể làm gì đó để thay đổi tình thế.
Trong lòng hắn, hai luồng suy nghĩ trái ngược không ngừng giằng xé.
“Có lẽ họ nói đúng. Công ty này đã không còn hy vọng. Nếu tiếp tục ở lại, mình chỉ tự g·iết c·hết sự nghiệp. Nhưng... làm sao mình có thể rời đi? 20 năm gắn bó, bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu giấc mơ đã đặt vào đây. Đây không chỉ là một công việc, đây là cuộc đời mình…”
Hắn cúi đầu, đôi bàn tay gầy guộc siết chặt điếu thuốc như muốn nghiền nát nó.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại trong túi áo blouse reo lên, phá tan dòng suy nghĩ.
“Tần Hoán đây.” Hắn bắt máy, giọng nói có chút khàn đi vì khói thuốc.
Đầu dây bên kia, một giọng nói gấp gáp vang lên.
“Anh Tần, anh có thể lên phòng làm việc ngay được không? Cấp trên cần bàn gấp với anh một việc rất quan trọng.”
Hắn hơi cau mày, thắc mắc. “Quan trọng? Tôi lên ngay.”
Đặt điếu thuốc vào gạt tàn, hắn đứng dậy. Đôi mắt trầm lặng lóe lên chút tò mò và hy vọng mỏng manh.
Bước chân của Tần Hoán vang lên trong hành lang vắng lặng. Ngoài kia, Thượng Hải vẫn nhộn nhịp, đầy những cơ hội và thách thức. Còn bên trong AlphaEdge, bầu không khí ảm đạm như nhấn chìm mọi tia sáng.
Tần Hoán bước vào phòng họp, cánh cửa kính khép lại sau lưng hắn, tạo nên một tiếng "cách" khẽ vang giữa không gian tĩnh lặng. Ánh sáng từ đèn trần trắng sáng chiếu xuống, phản chiếu lên mặt bàn gỗ dài bóng loáng, làm căn phòng vốn rộng lớn lại càng thêm lạnh lẽo.
Ở phía đầu bàn, Quách Nghiêm giám đốc điều hành, đang ngồi dựa lưng vào ghế bọc da, đôi tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn. Gương mặt ông trông khác thường với nụ cười hiếm hoi, một sự hòa quyện kỳ lạ giữa sự điềm tĩnh và hài lòng.
“Tần Hoán, ngồi đi.” Ông nói, giọng điệu thân thiện nhưng vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm thường thấy.
Tần Hoán nhẹ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống. Bất chấp không khí dường như thân thiện hơn thường lệ, lòng hắn vẫn không khỏi có chút cảnh giác, tự hỏi lý do nào khiến ngài Quách lại thay đổi thái độ như vậy.
“Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi, Tần Hoán?” Quách Nghiêm hỏi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn, như muốn dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất.
“18 năm, thưa ngài,” Tần Hoán trả lời, giọng điềm đạm nhưng trong lòng dâng lên những hồi ức mơ hồ.
Nghe câu trả lời, Lý Nghiêm gật đầu, đôi mắt ánh lên sự hài lòng xen lẫn chút cảm thán. Ông ngả lưng vào ghế, tay nhịp nhịp lên mặt bàn.
“18 năm… Quả là một chặng đường dài. Cậu đã chứng kiến AlphaEdge từ những ngày đầu tiên, phải không?”
Câu hỏi của Quách Nghiêm như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa ký ức của Tần Hoán.
Hắn nhớ lại những ngày đầu tiên bước chân vào AlphaEdge, khi đó chỉ là một công ty nhỏ nằm khiêm tốn trong một khu công nghiệp ngoại ô Thượng Hải.
Những ngày ấy, cả đội ngũ chỉ có vài chục người, nhưng ai cũng tràn đầy nhiệt huyết. Phòng làm việc chật hẹp, bàn ghế đơn sơ, nhưng tiếng cười và sự hào hứng lúc nào cũng tràn ngập.
Tần Hoán thấy mình, khi ấy là một kỹ sư trẻ, ngồi miệt mài bên chiếc máy tính cũ kỹ, cố gắng sửa một lỗi lập trình phức tạp. Trong căn phòng nhỏ, chủ tịch cũ ông Lý Viễn Đường đôi khi đi ngang qua, vỗ vai từng nhân viên, nở nụ cười động viên.
“Cố lên, các cậu là những người kiến tạo tương lai của AlphaEdge. Chúng ta sẽ làm được.”
Hồi ức ấy giờ như một thước phim chậm rãi tua qua tâm trí hắn. Nhưng khung cảnh ấy giờ đây hoàn toàn đối lập với hiện tại, những căn phòng vắng lặng, ánh sáng lạnh lẽo, và một công ty từng rực rỡ giờ đã chìm sâu vào bóng tối.
“Cậu nghĩ gì về khoảng thời gian đó?” Quách Nghiêm lên tiếng, kéo Tần Hoán trở lại thực tại.
Hắn nhìn thẳng vào ông, khóe miệng nở một nụ cười pha chút tiếc nuối.
“Đó là những ngày tuyệt vời. AlphaEdge lúc ấy không chỉ là một công ty, mà là một gia đình. Chúng tôi làm việc không chỉ vì tiền lương, mà vì lý tưởng, vì khát vọng đưa công nghệ Trung Quốc sánh vai với thế giới.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thoáng u buồn.
“Nhưng mọi thứ đã thay đổi… Ngày ông Lý Viễn Đường ra đi, AlphaEdge cũng mất đi linh hồn của nó.”
Quách Nghiêm nhìn hắn, khuôn mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng ánh mắt dường như trầm xuống đôi chút. Ông im lặng vài giây rồi bất ngờ hỏi.
“Nếu có cơ hội, cậu có muốn tiếp tục khát vọng đó không?”
Câu hỏi khiến Tần Hoán sững người. Ánh mắt hắn sáng lên, ngọn lửa đam mê tưởng chừng đã lụi tắt nay lại bừng cháy. Không chút do dự, hắn trả lời dứt khoát.
“Tôi muốn.”
Quách Nghiêm khẽ mỉm cười, lấy ra một tệp tài liệu từ cặp da bên cạnh, đẩy nó về phía Tần Hoán.
“Hãy xem cái này.”
Tần Hoán cầm lấy tài liệu, lật từng trang với vẻ mặt căng thẳng. Ban đầu, hắn thấy những dòng báo cáo quen thuộc về tình trạng tài chính bi đát của công ty, rồi những kế hoạch chia nhỏ bộ phận để thanh lý.
Nhưng khi đọc đến những trang cuối, đôi mắt hắn mở to, lấp lánh một tia sáng hy vọng.
Một cổ đông mới, với tiềm lực tài chính khổng lồ, đã quyết định mua lại toàn bộ bộ phận Nghiên cứu và Phát triển. Đây không phải là dấu chấm hết, mà là một khởi đầu mới.
Quách Nghiêm, vẫn giữ giọng điệu trầm tĩnh, nhưng có chút nhẹ nhõm.
“AlphaEdge sắp đổi chủ và đổi tên. Nhưng khát vọng thì vẫn còn. Tôi hỏi cậu, Tần Hoán.”
“Cậu muốn ở lại hay rời đi?”
Không cần suy nghĩ, Tần Hoán ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
“Tôi sẽ ở lại.”
Lý Nghiêm gật đầu, hài lòng. Ông đưa thêm một tập tài liệu khác, lần này là bản kế hoạch chi tiết cho giai đoạn mới của công ty. Tần Hoán chăm chú đọc, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả sau khi đọc xong tài liệu.
Hắn không rõ tác giả của thứ này là ai, nhưng thật sự, với thứ này công ty chắc chắn sẽ có thể vực lại như thời huy hoàng.
Không, công ty không chỉ vực lại mà sẽ còn vươn xa hơn nữa.
Trước khi Tần Hoán rời đi, Lý Nghiêm nhìn hắn lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị.
“Tất cả những gì chúng ta bàn hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ. Cậu hiểu chứ?”
“Rõ, thưa ngài.” Tần Hoán trả lời, giọng chắc nịch.
Bước ra khỏi phòng họp, hắn dừng lại trong hành lang, ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu lên gương mặt hắn, phản chiếu một nụ cười nhẹ.
“Thật tốt khi mình không chọn rời đi.”
0