Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 9: Hội Rượu Trái Cây. (3)
Vài tiếng trước.
Thành Phượng Vĩ được phân chia thành mười một quận khác nhau; mười quận được đánh dấu theo số thứ tự và một quận được kêu là “Quận chót”.
*(Chót: điểm cuối cùng.)
Theo thứ tự từ trên xuống dưới, chất lượng cuộc sống và cơ sở hạ tầng cũng dựa vào đó mà phân chia. Từ Quận Một đến Quận Ba là khu vực sang trọng nhất, xa hoa nhất, là bộ mặt của cả đô thị. Quận Mười mà Hải An đang sống lại trái ngược hoàn toàn. Không có những toà nhà sang trọng, cũng không có những dịch vụ cao cấp.
Đến cả Phượng Vĩ - loài cây biểu tượng của cả đô thị cũng không có đến một gốc để đem đi trồng.
Địa bàn của Hội Rượu Trái Cây nằm ở phía tây bắc của Quận Mười. Đây là một khu vực tiếp giáp với bãi rác của Quận chót nên cơ sở hạ tầng và an ninh xã hội lại càng thêm tệ hại.
Nếu không có những hội bảo kê xuất hiện thì nơi này đã sớm trở thành một bãi rác thứ hai. Hội bảo kê theo góc nhìn khác thì nó giống như một Tổ dân phố được cấu thành từ lũ lưu manh vậy. Tiền “bảo trợ” mặc dù không thấp nhưng suy cho cùng thì số tiền đó cũng chính là bảo hiểm để bảo đảm cho chất lượng sống của nơi này không bị tụt nhanh.
Hội quản lý hầu hết mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, hội sẽ có vai trò giữ gìn trật tự theo một cách thức b·ạo l·ực hơn. Lũ l·ừa đ·ảo, trộm c·ướp hay p·há h·oại tài sản chính là những bao cát ưa thích của thành viên trong hội. Nhưng cũng đừng lầm tưởng hội là một nơi tử tế hay tốt đẹp.
Liệu những tên vô học và vô văn hoá thì có thể tử tế đến đâu?
…
“Này ông già! Hôm nay đã quá hạn cả chục ngày rồi đó!” - Chàng trai trẻ đập keng keng thanh kim loại lớn vào cánh cửa sắt pha. Âm thanh vang lên khiến người trung niên lớn tuổi đứng trong nhà càng rụt cổ xuống thấp.
Ông ta chấp hai tay trước ngực và nhìn chàng trai hung hăng ngoài cửa với ánh mắt cầu xin: “Th-thêm vài ngày nữa thôi. Tôi vừa lo tiền viện phí cho con gái út nên tạm thời không còn dư đồng nào cả.”
Tiếng đập phá lại càng vang lớn hơn: “Hảaaaaaaa!!!?” - Chàng trai đang rống cổ họng đến mức nổi cả gân xanh này là “anh Táo” một thành viên có máu mặt ở Hội Rượu Trái Cây.
Anh Táo hôm nay vẫn cần mẫn (?) đi thu tiền “bảo trợ” từ sáng sớm: “Lão già này nói hay nhỉ? Tới lúc lũ nghiện ngập leo vào nhà ông thì bọn tôi cũng hoãn lại thêm vài ngày rồi mới đến nhé?”
Nói rồi thanh kim loại sắt chuyển sang vỗ liên tục vào gò má gầy yếu của lão trung niên. Đứng trước hành động vũ nhục đó, lão ta cũng chẳng dám phản kháng hay nghiêng đầu né tránh.
“Kh-không phải ý đó… Chỉ là giờ tôi không còn tiền trong người. Cậu du di cho tôi thêm vài ngày.” - Giọng nói của lão trung niên lại càng trở nên run rẩy. Những gì ông ta nói hoàn toàn là sự thật. Con gái ông vừa mới phải nhập viện vì sốt cao vào hôm qua. Nhưng sự thật đó thì liên quan gì đến chàng trai tên Táo này? Thứ liên quan đến anh ta chỉ có tiền thôi, và đã quá hạn mà tiền vẫn chưa thấy.
Thanh kim loại lớn không còn gõ theo nhịp nữa mà nó chuyển sang dí thẳng vào bên má của lão trung niên. Anh Táo lần nữa rống dài cổ họng, anh nhìn “ông già” đang đứng trước mặt với ánh mắt cực kỳ bất mãn: “Vàiiiiiii ngàyyyyyyy!!? Vài ngày là bao lâu? Sang tháng à?”
“N-năm ngày… Không! Chỉ ba ngày nữa thôi!” - Lão trung niên càng khom lưng sâu hơn, hai tay của ông ta liên tục xoa vào nhau cứ như cả cơ thể đang chìm trong lạnh giá. Cái dáng vẻ hèn mọn nhỏ bé đầy bất lực là những gì ông ta có thể đưa ra ngay lúc này.
Anh Táo híp mắt nhìn lão trung niên gầy gò chẳng khác gì một con chuột già ốm yếu đang thu mình trước vuốt mèo. Nực cười là dù ông ta đáng tuổi cha tuổi chú nhưng lại chẳng dám ngẩng đầu đưa mắt nhìn trực diện vào anh.
Tầm mắt của anh quét qua một lượt khắp căn nhà bề bộn. Bên trong ngoài trừ những đồ dùng cũ kỹ ra thì cũng chẳng còn gì khác. Vốn dĩ lão trung niên này còn có một cái tivi “khá xịn”. Nhưng vì để chạy tiền viện phí cho con gái mà ông ta cũng đem nó bán đi mất rồi.
Thanh gậy sắt dí trên mặt lão trung niên để lại một vệt hằn đỏ. Nhưng lão ta vẫn cụp mắt mà không hề có chút phản kháng hay vùng vẫy nào. Nếu ngày hôm nay cả hội tụm năm tụm bảy đi chung với nhau thì anh Táo sẽ chẳng đời nào mà bỏ qua dễ dàng như thế.
Nhưng bây giờ chỉ có mình anh và chiếc gậy sắt ở đây thôi. Khí thế không đầy đủ khiến suy nghĩ của anh cũng nhanh chóng nguội lạnh: “Liệu hồn đó lão già. Ba ngày sau mà không có tiền thì ông tốt nhất đừng có về đây nữa. Chuyển mẹ nó xuống Quận chót sống đi cho khoẻ!”
“Vâng, vâng… Ba ngày, nhất định!” - Lão trung niên cứ như vớ được cọng rơm cứu mạng, lão ta ríu rít gật đầu.
Anh Táo đưa tay gãi mũi, hừ lạnh. Thanh gậy sắt được thu về và vắt ngang trên vai. Anh theo trí nhớ tìm đến nhà của “con nợ” tiếp theo.
…
Âm thanh keng keng phát ra khắp cả con hẻm, nhiều chủ tạp hoá dây dưa đến mức phải bị đập bể vài tấm kính thì mới chịu tỉnh ngộ. Hội bảo kê ở đây là “trời”; là “đất”; là “cha mẹ tổ tiên”; chống đối hay tranh cãi với chúng chỉ khiến cuộc sống sau này càng thêm khốn khổ.
Đi qua thêm được vài con hẻm, sắc mặt của anh Táo ngày càng trở nên đen thui. Nếu chuyến này mà về tay không thì lũ ở nhà sẽ được đà mà leo lên đầu anh ngồi mất thôi.
Đang lúc tâm tư chẳng thể vui nổi, anh Táo lại nghe thấy mấy tiếng đập phá vang lên ở phía xa. Anh ta cau mày hậm hực đi theo tiếng động. Trong đầu thầm chửi rủa cái lũ ngu nào mà lại đi gây chuyện vào ban ngày.
Khi khung cảnh trước mắt được thu vào tầm nhìn. Cái cau mày đã biến mất và thay vào đó là biểu cảm lạnh lẽo như lưỡi dao. Gương mặt của anh Táo nhìn thì như giãn ra nhưng từng múi cơ trên mặt hiện tại đều đã căng lên cứng ngắt.
Anh nhận ra cái đám gồm mười “con c·h·ó không đeo rọ mõm” kia là lũ người của Hội Bò Trắng thuộc địa bàn bên dưới. Sở thích đập phá và gây chuyện của cái lũ này chẳng khác gì một con thú hoang cả. Dù có gọi chúng là s·ú·c· ·v·ậ·t thì cũng sẽ chẳng có ai thấy kỳ…
Trên đất của Quận Mười có tất cả bốn hội bảo kê. Địa bàn của Hội Rượu Trái Cây là từ phía tây bắc cho đến hẻm 103 của đường Xám Chì, một bộ phận nhỏ khác thì kéo tới khu chợ Xám Tro ở khúc phía trên. Hội Bò trắng sẽ quản lý phía tây nam từ hết phố Ca-rô đến đường Xám Chuột. Hai hội bảo kê còn lại lần lượt là Hội Cánh Cụt và Hội Át Cơ.
Khác với địa bàn của Hội Rượu Trái Cây và Bò Trắng, địa phận của Cánh Cụt và Át Cơ lại không hề tiếp giáp với bãi rác Quận chót. Cơ sở hạ tầng và chất lượng sống ở đó cũng có thể miễn cưỡng xem như là tạm được. Tuy nhiên, khu vực của hai hội đó lại thường xuyên bị ánh mắt của tổ phòng chống tệ nạn liếc nhìn.
Thành ra chúng thường ngày ngoài ăn ngủ thì cũng chỉ có thể diệu thấp chơi bời… Dù sao thì đây cũng là Quận Mười chứ không phải Quận chót. An ninh có phần lỏng lẻo nhưng nó ít ra vẫn luôn tồn tại.
…
Hết chương 9.
——————————