Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Hội Rượu Trái Cây. (2)

Chương 8: Hội Rượu Trái Cây. (2)


Trên đường quay lại quầy, động tác của Hải An hơi khựng lại, cậu nhìn về phía cánh cửa bị đá tung ban nãy, khí nóng ùa vào và mang theo vài mùi hương khó chịu.

Nói Hải An là con người bình thường thì không đủ, nhưng nói Hải An là một đứa trẻ đặc biệt thì lại hơi sai. Sống ở một nơi phức tạp như thế này thì ai mà chẳng có những câu chuyện riêng? Cứ bốc đại một người qua đường là cũng đủ để nghe kể suốt bảy ngày bảy đêm.

Hải An cũng thế, cậu là một thiếu niên trưởng thành hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Phải sống một mình trong cái nghèo khó chật vật đã c·ướp đi mất sự ngây ngô vốn có ban đầu. Tính cách thiếu niên từ đó cũng bị mài nhẵn. Chẳng còn giữ được vẻ bộc trực, ham chơi, dễ cười.

Nếu phải chọn ra một cột mốc quan trọng trong đời, vậy thì cứ chọn khoảng thời gian vừa mới lên năm đi. Sau khi bản thân Hải An trải qua vài sự cố không mong muốn thì những giác quan đã phát triển một cách kỳ lạ. Chúng trở nên n·hạy c·ảm và sắc bén hơn so với tiêu chuẩn của con người.

Hải An đôi khi sẽ có những phản ứng quá mức đối với âm thanh hoặc ánh sáng… hoặc những yếu tố khác trong môi trường. Nhưng cho đến nay thì thứ không rõ là bệnh tật hay năng lực siêu nhiên đó vẫn chưa tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực. Thành ra cậu thiếu niên cũng mặc kệ phớt lờ.

Như lúc này, Hải An đã ngửi được một mùi hôi khá quen thuộc mà làn gió đang cuốn theo tới… Thu hồi ánh mắt ngóng nhìn cánh cửa, Hải An chẳng để lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, cậu chỉ lặng lẽ tiếp tục quay lại quầy.

“Anh Nghĩa mấy nay có sang đây không An?” - Anh Nho với một họng nhét đầy mì đang ngẩng đầu nói chuyện. Nếu có thể loại bỏ được cái vẻ thô lỗ và bặm trợn trên mặt thì nhìn anh ta lúc này trông chẳng khác mấy con Hamster là bao.

“Không có, em không có gặp.” - Hải An đáp nhưng không nhìn lại, cậu vẫn tiếp tục lau chùi những cái ly thuỷ tinh mỏng.

Cái đám người choai choai ở đây nhìn thì láo nháo vậy thôi chứ vẫn là một lũ có thể “trị”. “Trị” theo cách mà Hải An hiểu thì đó là một thứ được truyền tải thông qua nắm đấm…

Người gọi “anh Nghĩa” kia chính là đại ca của chúng và cũng là chủ nhân của quán bar này. Khác với đám vô công rỗi nghề, anh Nghĩa là người có cuộc sống khá lành mạnh. Anh trở thành đại ca của Hội Rượu Trái Cây là để đảm bảo quán bar của mình không bị đập phá. Nếu một cái ly hay một cái bóng đèn của nơi này bị vỡ thì chắc chắn cái đầu của lũ lưu manh ở đây cũng sẽ nát theo.

Chẳng cần nhắc đâu xa. Anh Nho trước mặt chính là người đã trải nghiệm điều đó bằng cả cơ thể và tinh thần của mình. Anh Nho trong quá khứ là người đứng đầu của hội. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại đi gây chuyện với con người đáng sợ đó. Thế là bị đập tới mức tía má cũng nhận không ra.

Đời mà… nếu chúng ta không khua tay múa chân thì làm sao có cơ hội để bị gãy tay gãy chân được?

Cũng nhờ đó mà anh Nho đã trở thành “chân sai vặt số một” của anh Nghĩa…

Hải An cầm cái tô bị vét sạch tới nỗi không còn một vệt sốt, cậu lau sơ lại mặt bàn rồi đem dọn tất cả vào trong bếp. Anh Nho với cái bụng hơi căng phồng nhìn Hải An đi vào rồi đi ra với đống dụng cụ y tế trên tay.

Anh ta mày cao mày thấp nhìn Hải An đến mức ngớ ngẩn: “Làm gì thế?”

Hải An chẳng trả lời, cậu thiếu niên chỉ nhún nhẹ vai.

Ngay một giây sau, hai người thanh niên trai tráng bá vai nhau mà chật vật đi vào. Máu me từ trên cơ thể của cả hai nhỏ giọt ra sàn. Cả quần áo và làn da đều chẳng còn lành lặn. Đế giày cũng không thể thoát khỏi bị nhiễm đỏ. Bọn họ rên rỉ đổ nhào về phía trước.

Mọi người trong quán đứng bật hết cả dậy. Chẳng cần biết đầu đuôi mà sát khí của họ đã tràn ra khắp nơi. Đây chính là ưu điểm của một hội côn đồ. Không cần biết lý do, không cần phân đúng sai, bọn họ sẽ ngay lập tức phản ứng khi quyền lợi hoặc thành viên của hội nhóm bị đụng chạm.

Hội là một nơi đào tạo ra những con người có tính bao che cực kỳ mạnh mẽ.

Hải An bình tĩnh nhìn khung cảnh máu me, anh em tương trợ nhau kia. Cậu thật ra cũng chẳng thấy bất ngờ lắm, vì trước khi bọn họ lê được cơ thể rách nát đó về đây thì gió đã mang theo mùi máu đến thông báo trước.

Cầm lấy bộ dụng cụ y tế trên tay, Hải An thở dài mệt mỏi đi đến nơi có hai “t·hi t·hể” vẫn còn hô hấp thều thào. Cậu đã không chú ý đến sự nghi hoặc trong ánh mắt của anh Nho.

Việc bọn họ b·ị t·hương đến đổ máu cũng không phải điều hiếm lạ. Bọn họ đi gây sự đánh nhau đến mức tét đầu rách da cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai. Nhưng mà… đến mức như thế này thì có chút đáng quan ngại thật.

Hải An cẩn thận cắt bỏ lớp quần áo như cái giẻ rách quấn thân. Cơ thể bầm dập không còn tý nguyên vẹn cũng hiện ra trong mắt tất cả mọi người. Áp suất trong quán bar đột ngột giảm mạnh. Ánh mắt của mọi người từ lúc nào đã bị bao phủ hoàn toàn trong hàn khí. Những cái cau mày đầy phẫn nộ, những đường gân xanh tím đều nổi hết cả lên trên mu bàn tay.

Song, bọn họ không thốt ra một câu dư thừa nào cả. Tất cả mọi người đều hiểu và tất cả mọi người đều tập trung vào tấm lưng không hề to lớn của Hải An.

Hội là một nơi tập hợp những con người có chung tính cách và có chung một lối sống gần giống nhau. Không cần phải quan tâm lối sống đó là tiêu cực hay tích cực, chỉ cần biết là nó hoàn toàn khác biệt với thứ được gọi là “tổ chức”.

Hội gần giống với một “đại gia đình”.

Vậy nên làm gì có cá nhân nào lại có thể bình tĩnh khi nhìn thấy anh em mình bị “bắt nạt” rồi lê cơ thể đầy máu trở về? Ít ra những người mà Hải An quen biết là không như thế. Bọn họ có thể cãi lộn, có thể chửi nhau, có thể đánh nhau tới mức mẻ trán. Nhưng việc để người bên ngoài đụng một ngón tay vào bất cứ ai trong hội lại là một vấn đề khác.

Hải An nhìn những v·ết t·hương đang lộ ra trước mặt mà không khỏi cau mày. Cậu có thể thấy được dấu vết của một cuộc hỗn chiến chênh lệch số lượng trên người hai thành viên. Ngoài những mảng bầm đỏ bầm vàng thì còn có vô số những v·ết t·hương do bị dao bấm rạch nát. Đất cát trộn lẫn với máu thịt bám lên làn da khiến cơn đau khi được sát trùng càng thêm thống khổ.

“Ai chạy nhanh thì sang chỗ chú Béo lấy thuốc giảm đau đi.” - Hải An nói rồi không phân tâm nữa. Cậu bắt đầu dùng tay để kiểm tra những đoạn xương ở nơi quan trọng. Đây là một điều khá khó đối với những người thiếu chuyên môn. Nhưng với xúc giác nhạy bén trải đều trên từng ngón tay thì Hải An có thể tự tin rằng bản thân cậu sẽ làm được.

Thật may là không có phần xương nào bị gãy lệch. Nhưng để yên tâm thì hai người này vẫn nên đến bệnh viện và chụp X-Quang qua hết một lần.

— Đã không làm gì ra tiền rồi mà cứ thích vác xác đến bệnh viện.

Hải An lại thở dài nghĩ bụng vài câu.

Một thành viên trong hội tiến đến rồi giúp cậu thay một chậu nước sạch. Những miếng bông y tế nhiễm đỏ đã chất thành một ngọn núi nhỏ kế bên. Đã sử dụng đến chai oxy già thứ ba rồi mà vẫn chưa lau sạch hết tất cả đất cát.

Rốt cuộc thì hai người này cũng chẳng phải loại ngu ngốc thích đi gây chuyện mà không suy nghĩ. Họ đã vướng vào thứ gì thì mới có thể trở thành bộ dạng như thế kia?


Hết chương 8.

——————————

Chương 8: Hội Rượu Trái Cây. (2)