Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 10: Hội Rượu Trái Cây. (4)
Mối quan hệ của bốn hội thoạt nhìn thì như nước sông không phạm nước giếng. Nhưng tận sâu bên trong cái bóng thì cả bốn hội lại không ngừng âm thầm đấu đá tranh giành địa bàn của nhau.
Cánh Cụt và Át Cơ muốn xây dựng thế lực ở nơi mà hơi thở của chính quyền ít khi lan tới. Chúng muốn thâu tóm phần còn lại của Quận Mười và ôm luôn phần đất đai rộng lớn của Quận chót. Nhưng ngặt nỗi lại bị vướng phải Hội Rượu Trái Cây và Bò Trắng ở giữa.
Đối với hai hội đang nằm sát bên bãi rác Quận chót này, nhìn bề ngoài thì hai hội đó có vẻ ung dung tự tại hơn. Nhưng sự thật thì tình trạng của cả hai lại thuộc dạng không khả quan nhất.
Hội Rượu Trái Cây và Bò Trắng cứ như miếng thịt mỡ bị kẹp ở giữa Quận chót và hai hội bảo kê bên ngoài. Chúng như hai viên sỏi nhỏ yếu đang mắc kẹt ở phần cổ chai thuỷ tinh. Không thể lăn ra ngoài vì bị “nút chai” là Cánh Cụt và Át Cơ đóng chặt. Nhưng nếu đứng im quá lâu thì Quận chót ở đáy chai sẽ dâng lên và bào mòn sự tồn tại của chúng.
Vậy nên hai viên sỏi đó đã luôn không ngừng đấu đá và cắn nuốt sức mạnh của nhau. Phải có một bên bị nuốt chửng thì bên còn lại mới đủ trọng lượng để phá nát vòng vây rồi lao ra ngoài.
Dẫu biết là thế, nhưng hành động thâu tóm lẫn nhau của cả hai hội cho đến nay vẫn chưa từng đạt tới mức dữ dội hay quyết liệt. Bởi vì Cánh Cụt và Át Cơ vẫn đang nhìn chúng từ phía sau. Nếu dốc quá nhiều máu cho bước đầu tiên thì kết quả cuối cùng chính là thất bại ở bước thứ hai.
Cái tình huống oái oăm đó vậy mà lại vô tình tạo ra một sự cân bằng mong manh giữa cả bốn hội. Tuy nhiên, vào giây phút lũ điên Bò Trắng bước ra trước mặt anh Táo thì bức màn vô hình kia dường như đã xuất hiện vết nứt đầu tiên…
“Lũ s·ú·c· ·v·ậ·t tụi mày hôm nay ăn trúng gan trời rồi?” - Câu nói của anh Táo truyền vào tai lũ Bò Trắng. Tên trông có vẻ giống thủ lĩnh của lần hành động này - thằng Bảy hời hợt nghiêng đầu nhìn. Những tên đàn em đi theo sau bắt đầu nhao nháo lên mà sừng sỏ lại.
“Con c·h·ó nhà mày mới là đứa ăn gan trời. Một mình mày xuất hiện trước mặt tụi tao?”
“Hội của mày đúng là cái thứ rác gì cũng đem về nhỉ? Đến một thằng ngu như mày còn vào được mà.”
Anh Táo xem mấy lời chửi tục tằn của lũ Bò Trắng như đoạn nhạc nền, anh gõ gõ thanh kim loại lớn vào vai, gương mặt hếch cao và chóp mũi như muốn hướng thẳng lên trời.
Anh nhìn mười con “s·ú·c· ·v·ậ·t” trước mặt với nửa con mắt. Một tay cho vào túi quần và tới gần với điệu bộ cợt nhả: “Câm mồm đi lũ s·ú·c· ·v·ậ·t này, chủ của chúng mày chỉ chúng mày sủa như thế à?” - Anh Táo thật ra cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Nếu danh tiếng của anh Nho là được tạo nên từ mớ cơ bắp, thì anh Táo lại là người cậy mạnh vào cái mồm.
Anh Táo: “Cút đi trước khi anh em hội tao đến!”
Lũ Bò Trắng cười nhăn răng khi nghe thấy mấy lời uy h·iếp vô nghĩa đó. Nếu bọn chúng sợ đụng mặt Hội Rượu Trái Cây thì ngay từ đầu đã chẳng chạm chân lên khu vực này. Rõ ràng là chúng vẫn nhận thức được cái giá cho việc x·âm p·hạm địa bàn. Nhưng lúc này chúng lại hành xử như mấy thứ đó chỉ là chút trò cỏn con không đáng nhắc.
“Anh em mày? Kêu tới đây bố mày xem nào?”
“Một thằng đến tao s·ú·c một thằng!”
Nghe thấy giọng điệu tự tin của chúng khiến anh Táo dâng lên cảm giác chẳng lành.
Từ khi nào mà một lũ tầm thường vô dụng lại đủ sức để kiêu ngạo như thế? Đó là khi chúng tìm được một thế lực chống lưng hùng mạnh.
Đôi lông mày của anh Táo nhíu chặt lại: Việc có một thế lực không rõ xen vào sẽ khiến những ngày tháng sau này trở nên vô vàng hỗn loạn.
“Bọn mày không còn sợ bị lũ cớm sờ gáy nữa nhỉ?” - Giọng nói khinh khỉnh và coi thường của anh Táo như cái gai nhỏ đâm vào v·ết t·hương từng rỉ máu của chúng.
Thằng Bảy lúc này cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại. Hắn phun một bãi nước bọt xuống dưới chân anh: “Không cần phải khích tụi tao. Một khi lũ cớm vươn tay đến đây thì chỉ có bọn mày là bị đè c·hết.”
Câu nói đó đã ngấm ngầm thừa nhận rằng thế lực chống lưng cho bọn chúng có thể dễ dàng bỏ qua lệnh điều tra của chính quyền địa phương. Không cần phân biệt là thế lực trong tối hay ngoài sáng, nhưng sức ảnh hưởng của nó chắc chắn sẽ không nhỏ.
Anh Táo: “Bọn tao mà c·hết thì bên mày cũng què. Thằng Cả chắc là đang bức bối tới mức phát điên rồi nên mới sai tụi mày qua đây.”
Hai chữ “thằng Cả” được thốt lên cứ như chạm trúng dây thần kinh nào đó của lũ Bò Trắng. Nhất là thằng Bảy, gương mặt hắn ta xa sầm như t·ên s·át n·hân đang chuẩn bị g·iết người.
“Thằng Cả” là cách gọi yêu thương (?) của Hội Rượu Trái Cây dành cho tên thủ lĩnh của lũ Bò Trắng. So với thể hình vạm vỡ của anh Nho thì thằng Cả có phần “gầy yếu” hơn nhiều. Nhưng dù sao gã cũng là thủ lĩnh của một hội gần cả trăm thành viên. Thực lực của gã vẫn là thứ không thể chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cả hai hội đã có nhiều lần tổ chức “giao lưu” với nhau tại bãi rác Quận chót. Nhưng phần lớn cũng chỉ toàn là lũ chân tay choai choai đi đánh lộn, ẩ·u đ·ả. Còn anh Nho và thằng Cả đến bây giờ cũng chỉ mới nghe tới tên nhau chứ chưa hề chạm tráng trực tiếp.
Mặc dù ở bên Hội Rượu Trái Cây thì anh Nghĩa mới là người khoẻ nhất; nhưng cũng như đã từng nói, anh Nghĩa là một người có cuộc sống khá lành mạnh. Anh được xem là đại ca của hội nhưng vị trí thủ lĩnh thì chỉ có mình anh Nho là đủ sức nắm lấy.
Về lý do mà tại sao đến bây giờ hai con người đứng đầu mỗi phe kia vẫn chưa từng gặp nhau thì…
Vương gặp vương ắt hẳn phải “đổ máu”.
Máu đổ nhiều thì kiệt sức là chuyện không thể tránh khỏi. Thắng cuộc trong trận chiến này nhưng có khi lại thất bại trong trận chiến tiếp theo. Dù có là ai thì cũng đều không mong nhìn thấy bàn tiệc của bản thân lại bị kẻ khác giành mất…
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong quá khứ thôi. Vì lũ Bò Trắng bây giờ đã mượn đủ sức mạnh để bắt đầu rục rịch rồi.
“Con c·h·ó này, giỏi thì kêu thằng ranh Nho ra đây! Xem anh tao có đập c·hết thằng ranh đó không!” - Tên đàn em phẫn nộ gào thét. Những cặp mắt của lũ Bò Trắng trừng lớn nhìn anh Táo như sẵn sàng lao đến để xé xác anh.
Nếu đã nói hội là một “đại gia đình” thì thủ lĩnh của hội cũng chẳng khác những bậc “phụ huynh” là bao. Phản ứng của chúng có phần hơi khoa trương nhưng đó lại là điều dễ hiểu.
Cảm thấy mấy chiêu trò khiêu khích của mình vẫn hoạt động tốt, anh Táo lại nhoẻn miệng cười thỏa mãn: “Phụt… Sợ quá cơ? Hội chúng mày tính mở rạp xiếc cho thằng Cả nhảy nhót à? Mua vé vào cửa với số lượng lớn thì có được giảm giá không thế?”
“Thằng c·h·ó này-y…”
Dưới vài câu trêu chọc của anh Táo, tên đàn em đã hoàn toàn bị lôi vào trò chơi đấu võ mồm. Nhưng ngay lúc hắn ta sắp phát rồ thì lại bị thằng Bảy giơ tay chặn họng lại: “Nói nhiều với nó làm con mẹ gì? Xông lên đập c·hết nó cho tao!”
Anh Táo tặc lưỡi khi nhìn thấy mười tên Bò Trắng bắt đầu lao đến như lũ linh cẩu bị bỏ đói cả một năm. Mặc dù vừa rồi anh mạnh mồm mạnh miệng đi khiêu khích thế thôi; chứ giờ, tại đáy lòng anh cũng cảm thấy hơi rén rồi.
Làm sao mà không rén cho được!?
Ý là… hãy nhìn cái bọn điên kia đi, làm gì có thằng nào là tay không lao đến đây đâu? Không phải gậy bóng chày thì cũng là ống tuýp, dùi cui. Thằng Bảy bắt đầu múa côn nhị khúc trong khi mấy tên đàn em khác thì lôi ra vài con dao bấm rồi chém nó lung tung vào không trung.
Thứ quan trọng nhất vẫn là số lượng. Dù may mắn có đứng về phía anh Táo đi chăng nữa thì mười đánh một, không cần suy nghĩ lâu cũng đủ biết kết cục cuối cùng của anh rồi.
Còn đứng đây làm gì nữa?
Chạy!
…
Hết chương 10.
——————————