Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 12: Số ba, số bốn cùng số bảy. (2)
Sau một lúc, tiếng thùng thùng vang vọng và từng tên Bò Trắng chống tay chống gối leo lên nóc nhà bằng tôn gỉ. Cứ tưởng chừng như thằng ranh con của Hội Rượu Trái Cây kia đã bỏ chạy mất hút.
Nhưng thật bất ngờ nha… sau khi bọn chúng leo hết lên thì cả đám đã được chào đón bằng ánh mắt trào phúng tới từ anh Táo ở nóc nhà kế bên… và còn cao hơn nữa.
“Hay thật… chưa có ai nói cho tao nghe là loài s·ú·c· ·v·ậ·t như “bò” cũng biết leo trèo.”
Tốt… Cái tình huống này là không c·hết không xong phải không?
Anh Táo quăng cho lũ bò kia một nụ cười chế nhạo rồi lại bật người thư thả bỏ đi. Là “thư thả” bỏ đi đó… không sai đâu.
“Nhanh lên nhé… Hội của tao bận lắm chứ chẳng rảnh như chúng mày.”
Cả đám Bò Trắng nhìn về phía anh Táo với ánh mắt hằn học. Hai hàm răng của thằng Bảy nghiến chặt vào nhau tới mức phát ra thứ âm thanh kin kít rợn người: “Còn đứng đây? Lũ vô dụng này! Đ·é·o đập c·hết thằng c·h·ó đó thì tụi bây đừng có về nữa!” - Thằng Bảy bực tức không có chỗ xả liền đổ hết lên đầu lũ đàn em. Chúng nó cũng ấm ức lắm nhưng ngoài việc chật vật đuổi theo thì cũng chẳng thể làm được gì.
Song, nhờ “lời khích lệ” chân thành đó mà sát khí muốn băm vằm anh Táo của chúng nó lại càng trở nên nặng nề hơn. Cả đám bắt đầu thùng thùng chạy trên nóc nhà đã rỉ sét sang màu đất.
Mái tôn dưới ánh nắng chói chang chẳng khác gì một tấm thép bị hơ trên lửa đỏ. Nhiệt độ xung quanh khiến mồ hôi của lũ Bò Trắng chảy xuống như vừa xối nước. Lòng bàn chân truyền đến cơn rát nóng cứ như cả đám đang nhảy trên chảo dầu. Chỉ mới vượt qua một đoạn vài chục mét mà chúng đều tưởng chừng làn da đã bị đen xuống một tông.
Nhảy khỏi mái tôn thép, anh Táo lại tiếp tục chạy trong một con hẻm giăng đầy quần áo và mùng mền. Những tấm bạt mỏng được treo tuỳ tiện ít nhiều cũng đã khiến mặt đường xi măng trở nên bớt nóng.
Thông thả ít phút để tránh nắng bên dưới cái bóng râm mờ, anh Táo bám từng ngón tay vào khe hở đầy rêu giữa những viên gạch đỏ rồi cố sức trèo lên một đoạn tường đã sụp đổ hơn nửa.
Lối đi chỉ rộng bằng bề ngang của bàn chân. Anh cho cả hai tay vào túi quần, cẩn thận men theo bức tường tiến về phía trước. Đi được một đoạn thì anh quay đầu tìm kiếm tung tích của lũ bò ngu đang lọ mọ theo sau. Đôi khi còn dâng lên hảo tâm mà dừng lại vài giây cổ vũ chúng nó.
Quả nhiên là “thổ địa” của khu này, lũ Bò Trắng dễ dàng bị anh dắt đi khắp nơi. Từ mái nhà đến bậc thang, xong còn leo rào và đu cột… Nhiều lúc anh sợ có khi lũ điên đó sẽ thật sự c·hết vì mệt và say nắng mất. Dẫu vậy mười tên ngu kia vẫn cố sống cố c·hết đuổi theo anh cho bằng được.
“Tch… Lần sau ra đường nhớ xem ngày nhé lũ thảm hại.” - Anh Táo trước ánh mắt của bọn chúng thuận lợi nhảy xuống hành lang một căn chung cư ba tầng cũ. Anh đi đến cuối đường rồi lấy đà bật người, cơ thể nhẹ nhàng lộn một vòng trên không trung sau đó an toàn đáp đất.
Ở địa bàn của Hội Rượu Trái Cây - một nơi cách xa với đô thị gọn gàng và gần sát bên bãi rác Quận chót lộn xộn; những kiến trúc “xinh đẹp” có thể không có nhưng mấy loại địa hình như parkour game này thì chưa từng thiếu một kiểu.
Còn phải nhắc tới mấy tên nghèo kiệt xác hay trốn đông trốn tây mỗi khi tới hạn nộp tiền. Đừng xem thường mấy kẻ nghèo nàn đó, vì để có thể câu thêm vài giờ “trốn nợ” mà đầu óc của chúng lúc nào cũng giấu trong mấy cái nơi c·hết tiệt như thế này.
Dần dà, đám thành viên của hội cũng thuận theo tự nhiên mà “sưu tầm” được mấy kỹ năng leo trèo bật nhảy.
Anh Táo dùng cùi chỏ tay chấn bể một ô cửa kính cũ của khu xưởng bỏ hoang. Anh quay đầu liếc nhìn lũ Bò Trắng thêm lần nữa rồi không nhanh không chậm mà leo vào trong.
…
“L-làm sao đây anh Bảy?” - Một tên đàn em thở không ra hơi nhìn về phía lưng của thằng Bảy cất tiếng hỏi.
Thằng Bảy quay đầu lườm với đôi mắt hằn học sắc lẹm: “Sao là sao!?”
“E-em muốn hỏi là… Mình đuổi tiếp hay là…” - Tên đàn em rùng mình trước ánh mắt trợn ngược như sắp cắn người của thằng Bảy, hắn ta không dám nói hết câu. Vẫn là nhờ một tên khác lên tiếng giải vây giùm: “Anh Bảy, em thấy thằng ranh đó như đang dụ chúng ta đi theo vậy.”
“Thì…? Tới tận đây rồi mày lại bảo tao nên quay về?”
Khoé mắt tên đàn em co giật, nhưng hắn ta nhanh chóng phủ định lời buộc tội đó: “Em chỉ sợ chúng ta người ít… Biết đâu cái nhà hoang kia là ổ của chúng nó?”
Đôi mắt thằng Bảy cụp xuống như đang suy tư cân nhắc. Nhưng không đợi hắn ta kịp tiêu hoá hết thì anh Táo lại ló đầu ra từ ô cửa kính vỡ và hét lên: “Nàyyyyyy! Đã nói là tao bận lắm mà! Có đi nhanh lên không thì bảooooo!?”
Gương mặt của thằng Bảy thoắt cái méo xẹo, suy nghĩ chần chừ vừa xuất hiện của hắn đều bị hai câu nói kia triệt để đánh bay: “Mẹ nó! Hôm nay dù c·hết cũng phải lôi cổ thằng c·h·ó đó theo cùng!” - Thằng Bảy cay nghiến tới mức hai mắt đỏ hoe.
“N-nhưng mà anh Bảy… Rõ ràng là trong kia có gì đó không ổn.” - Tên đàn em ấp a ấp úng lên tiếng.
Song, đáp lại hắn không còn là giọng nói với vẻ bực tức nữa mà là thứ âm vực lạnh lẽo mang theo sát khí bén nhọn: “Bọn chúng hay tập trung ở một quán rượu. Cao lắm thì bên trong chỉ có năm đến bảy thằng. Xông vào nắm đầu nó lôi ra cho tao!”
Nói rồi thằng Bảy di chuyển cơ thể, anh Táo từ xa thấy cảnh đó thì mới gật gù thỏa mãn. Đám đàn em đứng phía sau nhìn nhau, một đứa vô lực hất đầu ra hiệu.
— Đi thôi…
Lũ Bò Trắng chật vật từng đứa cảnh giác leo vào ô cửa sổ bể. Không gian bên trong rộng lớn tới mức bất ngờ. Đây là một xưởng gia công máy móc bị bỏ hoang sau cơn hoả hoạn. Mái tôn tróc nhiều mảng lớn khiến bầu không khí có chút tối tăm nhưng không quá ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Nhiều máy móc cùng đường ống hư hỏng bị bỏ lại rải rác ở xung quanh. Mùi bụi bặm và hôi hám của chuột gián xộc vào khoang mũi khiến tâm thần của lũ người vừa bước vào lại càng trở nên căng cứng.
Khu xưởng bỏ hoang được bao bọc bởi bốn bức tường mốc meo đầy rẫy hình vẽ Graffiti với vô vàn màu sắc. Nhưng dù nhìn lâu tới đâu thì cũng sẽ chẳng có ai hiểu được nội dung trong những hình vẽ nọ. Vài ô cửa kính chưa bị bể thì cũng đã cháy xém tới mức đen thui. Chúng cứ như là thứ tồn tại để minh chứng cho việc: Lửa đã xuất hiện và nuốt trọn nơi này.
Mấy thanh cột cùng xà ngang bằng sắt han gỉ đến mức không nhìn ra được lớp màu sơn vốn có. Bụi cát ám đầy không gian bị ánh sáng rọi trúng khiến nó trở nên bắt mắt trong tầm nhìn của con người. Vô số móc treo bự bằng cả quả tạ đang lơ lửng trên không. Nhìn vào vẻ cũ kỹ của nó khiến lũ người đi bên dưới không thể không hoang tưởng về khung cảnh sẽ bị nó rơi trúng đầu.
Đây là một nơi muốn có bao nhiêu hoang tàn liền có thể nhìn ra bấy nhiêu hoang tàn. Và Quận Mười còn rất rất nhiều bãi thi công bỏ hoang như thế…
Lũ Bò Trắng nén lại tâm tình mà dáo dác tìm kiếm thân ảnh của anh Táo. Chúng nhìn thấy anh đang khom lưng chống tay trên lan can tầng hai. Đôi mắt nâu đen hời hợt quan sát không gợn lên một tia cảm xúc.
Anh từ tốn lật cổ tay chỉ về một phương hướng, khi lũ Bò Trắng quay đầu nhìn theo thì chúng nhận ra ở đó có một lối cầu thang xoắn ốc bằng kim loại cũ kĩ.
Chúng nó cảnh giác bước từng bước lên bậc thang. Âm thanh ọt ẹt của đinh vít lâu ngày lỏng lẽo vang lên hệt như một tràng tiếng chuông báo động. Cứ bước lên một bậc là sự căng thẳng của chúng lại nâng thêm một tầng. Chúng có thể hình dung đến tình cảnh sẽ bị phục kích bởi một nhóm thành viên của Hội Rượu Trái Cây. Nhưng dẫu vậy thì chúng cũng không thể bước lùi.
Thế mới nói, sĩ diện không đúng nơi là tự đưa dao lên cổ.
Thằng Bảy dẫn đầu đang chuẩn bị bước lên những bậc thang cuối. Bỗng dưng, một cái đế giày lạ hoắc như tên bắn đã đạp vào ngực hắn với ý đồ muốn hắn ngã nhào ra phía sau. Với sự cảnh giác từ trước, thằng Bảy chỉ bị chao đảo nhẹ. Đám đàn em giật mình nhanh chóng bò lên và đứng xung quanh hắn ta.
Dù biết rằng sẽ có tập kích nhưng tình huống trước mắt này thật sự khiến chúng á khẩu. Lũ đàn em tròn mắt khó hiểu nhìn nhau, cứ tưởng ít nhất thì cũng phải có năm đến bảy thằng là đang chờ sẵn chứ?
Nhưng mà… Gì đây nhỉ?
Một đứa? Duy nhất một đứa? Thêm cả thằng ranh chơi trò rượt đuổi lúc đầu thì cũng tăng lên hai…?
Người vừa đạp vào ngực thằng Bảy đang đứng thẳng lưng và cau có nhìn chúng không khác gì nhìn đống phân: “Lũ s·ú·c· ·v·ậ·t chúng mày dám tới tận đây…?” - Âm giọng có phần khàn trầm vang lên trong không gian yên ắng. Người vừa lên tiếng nói chuyện là “anh Cam” khoé mắt anh có vài tơ máu đỏ, gương mặt nhăn nhó như người vừa bị phá bĩnh khỏi giấc ngủ của mình.
Ngoại trừ anh Nghĩa, thì anh Cam tính ra là người có vóc dáng cao nhất trong hội, mặc dù không bự con bằng anh Nho nhưng tấm lưng của anh vẫn luôn vững vàng và thẳng tắp như cây tùng.
Anh Táo đứng phía sau nghiêm mặt quan sát hết thảy. Anh tất nhiên là đã biết trước việc sẽ chạm mặt anh Cam tại nơi đây. Vì ở cái địa bàn của Hội Rượu Trái Cây, làm gì có ai còn chưa nghe đến chuyện khu xưởng bỏ hoang này là “phòng ngủ” của chàng trai tên Cam đó?
Lũ Bò Trắng nhìn nhau tới mức ngớ ngẩn. Chúng dường như chẳng nghe lọt tai câu nói khinh bỉ vừa rồi. Ừ thì… Bất ngờ hơn cả bất ngờ là số lượng của kẻ thù lại ít đến mức thảm thương.
Mà đâu, theo một cách nhìn khác thì số lượng của chúng cũng đã tăng lên “gấp đôi” còn gì?
Vài tên Bò Trắng bắt đầu cười điên cười dại như vừa cắn thuốc. Thằng Bảy vén khóe miệng lên thật cao: “Hôm nay… sẽ là ngày hai đứa mày xuống mồ.” - Hàm răng của hắn nhe ra trong lúc gằn từng chữ.
Song, anh Cam và anh Táo lại chẳng có tý căng thẳng hay sợ sệt. Thật ra, nếu những người khác trong hội có mặt ở đây thì bọn họ sẽ vừa gật gù vừa đánh giá hai chữ “vừa đủ”.
Ở nội bộ Hội Rượu Trái Cây không có mấy thứ như bảng xếp hạng sức mạnh, mọi người đều đứng ngang hàng với nhau và một lòng nghe lệnh của người đứng đầu. Nhưng giả sử tồn tại bảng xếp hạng sức mạnh như thế, thì anh Cam và anh Táo sẽ tự cạnh tranh nhau ở vị trí số 3 hoặc số 4.
Để xem nào… Số ba, số bốn, cùng số bảy.
Bên nào thì sẽ có ưu thế hơn?
“Cầu nguyện đi…”
“Cắn chặt răng vào.”
…
Hết chương 12.
——————————