Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (1)

Chương 13: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (1)


“Đau! Đau! Đauuuuu!!” - Anh Táo nhìn vào dải băng trắng quấn quanh ngực mình mà không khỏi nhăn mặt.

— Lúc bản thân b·ị c·hém hình như cũng không có đau như vậy nha…?

Hải An vẫn làm bộ như không nghe thấy gì mà tiếp tục băng bó. Cái đám láo nháo này nhìn mặt thì vậy thôi chứ bọn họ có khi còn sống nhiều hơn Hải An cả hai thập kỷ.

Thế mà mỗi lần ra ngoài là chúng cứ như lũ con nít suốt ngày “tiện tay” tha rác về nhà. Rắc rối thì thôi đi, không nói… nhưng tại sao cứ mỗi lần gặp chuyện là bọn họ đều đến đây rồi trây máu khắp sàn thế?? Nếu không băng bó “nhẹ nhàng” một xíu thì đến lúc Hải An lau dọn cuối cùng sẽ bị làm cho tức đến c·hết mất thôi…

“Vậy hai đứa bây là thắng hay thua?” - Một tên choai choai ở hàng phía sau chen mồm lên hỏi. Ở trong một trận chiến thì việc b·ị t·hương là điều không thể tránh khỏi. Đã nhúng chân vào con đường b·ạo l·ực này thì những vấn đề như v·ết t·hương hay cơ thể đã không còn là thứ cần được ưu tiên.

Cái mà cả hội quan tâm lúc này chỉ có “đáng” hay “không đáng” “có giá trị” hay “vô giá trị”. Mỗi một giọt máu rơi xuống thì đều phải khiến cho đối thủ trả một cái giá thật bự. Và nếu có c·hết thì cũng phải dùng cái mạng rách để đổi lấy một mạng nguyên.

Lũ côn đồ sẽ chẳng bao giờ thể hiện sự gắn kết lẫn nhau theo kiểu an ủi hay động viên. Chúng sẽ chỉ dùng hành động để thể hiện sự quan tâm của mình. Nếu “cán cân” nói trên chưa được cân bằng thì bọn họ sẽ dùng “trả thù” để làm cho nó cân bằng. Nếu tên cần chịu trách nhiệm đ·ã c·hết mất xác, thì những người xung quanh hắn ta sẽ phải tự động cáng đáng “trọng lượng” mà hắn đã gây ra.

Câu hỏi của tên choai choai phía sau nghe thì như vô tư, đơn giản, nhưng sâu bên trong từng con chữ đều là đằng đằng sát khí đang chờ thời điểm để nổ tung.

“Hai đứa nó vẫn còn nhặt được cái mạng mang về thì hết tám chín phần mười là thắng rồi.”

Mặc dù câu nói mang theo vài phần đụng chạm nhưng anh Táo vẫn khịt mũi đắc ý trước chiến thắng sít sao đó: “Là hai chiến mười đó. Kaka. Vẻ mặt đần độn của lũ ngu đó đặc sắc vô cùng! Ặc… Đauuu!” - Sự đắc ý đến mức buồn cười của anh Táo nhanh khiến bầu không khí trong quán bớt đi phần nghẹt thở.

“Có đập c·hết đứa nào không đó?”

“Mmm… Lúc tao trói tụi nó lại thì đứa nào cũng còn thở. Nhưng lũ đó có sống tiếp được hay không thì phải xem ý trời rồi.” - Anh Táo tỏ vẻ vô tội nhún vai còn anh Cam thì khẽ gật đầu như vô cùng tán thành với suy nghĩ đó.

Công việc băng bó của Hải An vẫn tiếp tục, lũ choai choai xung quanh không còn gì để hỏi thế là không gian trong quán đột ngột lâm vào yên tĩnh. Sự cô đọng đó đến quá bất ngờ khiến mọi người tới lúc này mới để ý thấy âm thanh đốc đốc đang nhịp nhàng vang lên.

Anh Cam quay đầu nhìn về nơi mà âm thanh đó lan truyền tới. Anh Nho với gương mặt cực kỳ trầm thấp đang quan sát tất cả mọi người.

Phải nói từ lúc hai cái “xác c·hết” biết đi này xuất hiện, thì anh Nho vẫn luôn như thế. Anh vẫn ngồi tại chiếc ghế đẩu cao cạnh quầy, nửa người ngã tựa lưng về phía sau. Những ngón tay thô ráp không ngừng mà gõ lên mặt bàn.

Với tính cách cộc cằn thành danh, nhưng anh Nho lại là kiểu người sẽ cực kỳ trầm tĩnh mỗi khi hỗn loạn đến. Anh không la hét, anh cũng không hồ nháo. Song, cái vẻ bình tĩnh lạnh nhạt đó lại khiến mọi người trong quán không nhịn được cái nuốt nước bọt.

“Nho…” - Anh Táo toan lên tiếng để đánh gãy sự gượng gạo. Nhưng lời còn chưa nói ra tới thì đã bị âm giọng khàn đặc của anh Nho cắt đứt: “Lý do…?” - Mọi người trong quán tập trung vào giọng nói của anh Nho: “Thế có biết được lý do không?”

Anh Cam với vẻ mặt đáng tin nhẹ gật đầu. Nhưng vẫn là anh Táo nhanh mồm nhanh miệng hơn: “Lũ Bò Trắng tìm thấy người chống lưng rồi. Bọn nó muốn mượn tay của lũ cớm dìm c·hết chúng ta. Chúng muốn tạo ra “án mạng” và lôi đám người ngồi suốt trong văn phòng kia vào.”

Anh Nho gật gù như tiếp nhận câu trả lời.

— Chuyện tìm thấy thế lực chống lưng không có gì để bất ngờ.

— Đây là thứ không sớm thì muộn rồi cũng sẽ xảy ra.

Những ngón tay vẫn nhịp nhàng tạo ra thứ âm thanh đốc đốc nhỏ bé nhưng đầy áp lực: “Chỉ vậy thôi à…?”

Anh Táo và anh Cam nhìn nhau rồi đồng loạt khẳng định. Cả hai quan sát anh Nho ngẩng cao mặt rồi rên một âm dài: “Mmmmm… Chia nhóm tới thay phiên nhau canh chừng bọn chúng. Đừng để chúng c·hết.”

Đám lưu manh xung quanh dáo dác nhìn và chúng thấy được vẻ bất ngờ trong ánh mắt của nhau: “Không đi đòi tiền chuộc chúng sao anh?” - Một tên côn đồ với cái đầu ổ gà lên tiếng hỏi.

Anh Nho: “Không… Giữ chúng lại làm thẻ đ·ánh b·ạc. Thời điểm này mà đem người đi trao đổi thì chỉ có nước rước thêm phiền phức vào thân.”

— Vì ai biết được lũ điên kia liệu có muốn “an ổn” chuộc người?

Anh Nho rũ mí mắt thầm bồi thêm một câu trong đầu.

Việc chuộc và đổi người như thế này vốn không phải tục lệ phổ biến giữa các hội bảo kê. Thật ra thì chỉ có mình Hội Rượu Trái Cây là có hành động nhu nhược như thế. Đối với những hội khác, việc b·ị b·ắt giữ cũng đồng nghĩa với xuống mồ.


Hết chương 13.

——————————

Chương 13: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (1)