Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 14: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (2)
Mọi người trong quán đều tự tâm trí của mình mà suy diễn vô số cảnh tương lai. Anh Nho tiếp tục lên tiếng: “Vụ này chắc không phải ý của thằng Cả. Thằng đó điếm thúi hơn vậy nhiều. Nếu đã muốn lôi cục cảnh sát vào cuộc thì nó chẳng cần phải rườm rà cho người đi săn chúng ta. Với tính của nó thì có khi lại đi cắt cổ một đứa nào đó rồi quăng xác qua đây không chừng.”
Quán bar lần nữa chìm trong căng thẳng. Anh Nho cảm thấy lời của mình vẫn chưa đủ rõ mà bổ sung thêm: “Lý do lớn nhất vẫn là vì cái kế hoạch lôi cục cảnh sát kia vào đầy rủi ro. Thằng Cả chắc sẽ không bại não tới mức nghĩ ra được cái phương án thảm hại thế này.”
Mặc dù đã tìm thấy thế lực chống lưng nhưng suy cho cùng thì chúng vẫn là “người ngoài”. Làm gì có ai biết được liệu trong tương lai chúng có đem con bỏ chợ? Từ đó suy ra, việc lôi cục cảnh sát vào quá trình t·ranh c·hấp phe phái là một bước đi không an toàn. Tỷ lệ lật thuyền trong mương cao hơn quá nửa.
Cho dù có may mắn sống sót thì việc sáp nhập hai hội cũng sẽ diễn ra khó khăn hơn do hơi thở của chính quyền tại Quận Mười lúc đó vẫn chưa kịp tán.
Lợi ích của phương án này là rất lớn, nhưng nó cũng chỉ là tạm thời. Về lâu dài thì rủi ro phát sinh càng nhiều, hỗn loạn kéo dài càng lâu thì nguy cơ bị giành mất thịt trong miệng lại càng cao.
Việc một kế hoạch ngu xuẩn và nhiều biến số như thế không thể nào xuất phát từ bộ não của một kẻ thủ lĩnh đứng đầu. Mà nó càng giống hơn với mấy cái tâm tư nhỏ muốn được lập công khen thưởng của lũ thành viên…
“Vậy nếu lũ kia có c·hết thì tụi em vứt xác sang địa bàn chúng luôn nhé?”
Anh Nho day day ấn đường, anh nhìn cái đứa đang hỏi với ánh mắt phức tạp.
— Nói đến mức này rồi mà hình như tụi nó vẫn chưa thông.
“…Không. Có c·hết thì cứ mang ra Lò đốt rác. Tạm thời đừng náo, trước khi xác định được thế lực chống lưng của lũ Bò Trắng là ai thì chúng ta vẫn đang ở thế bị động.” - Chơi mấy trò khôn vặt như thế trong tình huống không rõ địch ta thì chẳng khác nào đang lấy đá tự đập chân mình.
Mọi người gật gù như đã hiểu.
“C-cái này… có cần phải nói cho anh Nghĩa không?” - Khoảng lặng bối rối xuất hiện trên gương mặt của từng người. Âm thanh đốc đốc lần nữa xuất hiện.
“Vẫn chưa —— tới mức cần thiết đâu…” - Giọng nói của anh Nho chậm rãi rồi nhỏ dần, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bóng lưng Hải An đang thu dọn sàn nhà. Vẻ đăm chiêu nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt rồi tích tắc bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Anh Nho dời đi tầm mắt: “Tụi bây xem moi được thông tin gì từ lũ kia thì cứ moi. Làm có chừng mực xíu, đang ở thời điểm n·hạy c·ảm, đừng có đem tụi nó đ·ánh c·hết là được.”
“Anh có tới xem không?” - Tên đàn em ngước nhìn anh Nho với vẻ tò mò.
“…Không. E-hèm. Tao còn chuyện phải làm.” - Tiếng ho vờ vịt của anh giả chân tới mức không thể giả chân hơn. Nhưng mọi người cũng chẳng thèm nghiêm túc bắt chẹt anh làm gì.
Vấn đề này coi như là xong đi…
Anh Táo nhìn anh Cam rồi thở ra một hơi ảo não. Khuôn miệng anh mấp máy lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói ra: “Thằng Mận đi tù rồi…”
Chỉ là vài chữ đơn giản kết hợp với nhau nhưng ý nghĩa của câu nói đó như sét đánh bên tai mỗi người. Cả đám chẳng ai cho ra bình luận. Đứa thì gãi đầu, đứa thì cúi mặt, đứa thì loay hoay bên đống dụng cụ y tế Hải An vừa xếp gọn.
Nhắc tới cái tên đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều hiện lên chút cảm xúc phức tạp. Thằng Mận từng là một thành viên của Hội Rượu Trái Cây - một trong những thành viên hạch tâm. Nhưng tính đến hiện tại thì chuyện đó cũng đã trở thành quá khứ.
Thằng Mận đã phản bội lại hội và đầu quân cho Bò Trắng. Lần phản bội đó đã kéo chân mười người khác xuống hố cùng. Mồ của bọn họ, cỏ còn chưa mọc cao đâu mà thằng Mận đã đi tù rồi.
“Lý do…?” - Anh Nho híp mắt lên tiếng hỏi.
“Tội cố ý g·iết người, thằng Sáu và mười mấy đứa đàn em đều bị một mình thằng Mận đập c·hết.”
Khoảng lặng lại trầm sâu hơn.
“Thành viên Hội Bò Trắng tố cáo nó?” - Hai đầu lông mày của anh Nho chau lại, biểu cảm nghi hoặc như không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
“Không… trước khi bị lũ điên kia phát hiện thì nó chạy đi đầu thú.”
“Hô… ít ra đầu óc vẫn còn xài được.” - Lời nói vừa là chế giễu, vừa là tán thưởng kết hợp với vẻ mặt đăm chiêu của mọi người khiến không khí quán bar trở nên bí bách.
“Tới mức này thì ngoài nhà tù chắc chẳng còn nơi nào chịu chứa chấp nó…”
Gây chuyện cùng lúc với hai phe phái, trong đó còn có một lũ s·ú·c· ·v·ậ·t bị điên. Cuối cùng lại chỉ ở tù; đó vẫn là một kết quả còn “vui vẻ” chán.
Lúc này thì đôi mắt của anh Cam giật nảy như chợt nhớ ra vài thứ: “À… còn cái nữa.” - Tiếng kêu của anh Cam thu hút mọi sự quan tâm trong quán. Đến cả anh Táo cũng tò mò nhìn sang. Anh Cam không ngay lập tức kể mà nhìn anh Táo rồi ra hiệu: “Vụ con c·h·ó…”
Anh Táo nháy mắt “a” lên như vừa tỉnh ngộ. Anh nắm bắt thời cơ để lôi mọi người ra khỏi mớ cảm xúc phức tạp: “Phải rồi, hình như có con c·h·ó ở Quận Bốn đi lạc sang địa bàn của mình. Chủ của nó có rải giấy tìm kiếm và cả phần thưởng hậu tạ nữa.”
Anh Táo nghiêng nghiêng cơ thể rồi rút ra một mẫu giấy nhàu ở túi quần bên phải. Trên mẫu giấy là hình ảnh một con c·h·ó đang lè lưỡi. Mực in trắng đen của tờ giấy làm những vệt máu đỏ sậm tèm lem xung quanh trở nên bắt mắt. Tờ giấy nhàu nát này chắc hẳn là được lấy từ trong tay đám thành viên Hội Bò Trắng kia.
“Sao đến lũ bò ngu kia còn biết mà hội mình không biết vậy?”
— Cả đám đều ở chung một Quận Mười mà?
Anh Táo nhún vai từ chối trả lời rồi truyền tờ giấy sang cho anh Nho đang ngồi phía xa. Tờ giấy cũng không có thông tin gì đặc biệt, ngoài tấm ảnh trắng đen thì cũng chỉ có thêm vài ba dòng số điện thoại liên lạc.
Anh Nho cầm tờ giấy và trầm ngâm. So với ba hội kia thì Rượu Trái Cây quả thật rất dễ rơi vào tình trạng thiếu hụt tình báo. Là một hội có quy mô nhỏ nhất, thành viên ít nhất, thêm nữa là vị trí khu vực lại hoàn toàn bị cô lập với đô thị. Anh Nho thì còn phải chạy đông chạy tây mấy bận mỗi ngày. Như thế thì làm gì có thời gian để đi nghe ngóng thông tin?
“C·h·ó à…”
Mấy tên choai choai nghe đến tiền là hai mắt đều phát sáng: “Thưởng bao nhiêu thế?”
“Hai mươi triệu, nhưng mà tao nghĩ có đòi hai mươi ba - hai mươi lăm cũng không vấn đề.”
Sự im lặng bao trùm tất cả mọi người, không gian xung quanh chỉ còn mỗi tiếng hít thở không thông của đám đàn em. Cả bọn dường như đang bị sốc.
“Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…?”
“Vãi thật… Mày mà đem đi bán có khi còn không bằng một con c·h·ó.”
…
Lũ loi nhoi vô tri xung quanh bắt đầu quay lại dáng vẻ thường ngày, chúng cười cợt rồi lại chửi lộn, đụng tay đụng chân với nhau. Hải An vẫn im lặng nãy giờ đã hoàn thành xong công việc băng bó và thu dọn.
Giữa mọi người trong hội thì thường sẽ không câu nệ mấy tiếng “cảm ơn” hay “xin lỗi”. Nhưng cái dáng vẻ im ắng của Hải An khiến anh Táo và anh Cam cảm thấy có vài phần lúng túng.
Cả bọn quen biết với thiếu niên trầm ổn này đã được gần tám chín năm rồi. Từ lúc còn là thằng bé luôn bị bọn đòi nợ đ·ánh đ·ập đến lúc trở thành nhân viên duy nhất của quán bar. Tất nhiên là cả hai người anh kia cũng hiểu việc Hải An không giống mấy kẻ sẽ để ý vài lời “cảm ơn”. Nhưng mà nếu không nói gì thì cũng ngượng ngùng quá đi.
Anh Cam thường ngày thì chả khác gì cục đất, cảm xúc đã không đa dạng rồi mà anh ta còn lười biếng mở miệng. Vậy nên lúc này anh Cam cũng chỉ nhìn rồi đẩy hết vấn đề lên người anh Táo.
Khóe miệng anh Táo giật giật, nhưng cuối cùng anh vẫn rặn ra được chủ đề để bắt chuyện với thiếu niên nhỏ tuổi kia: “An à, nếu em có gặp được con c·h·ó đó thì nhớ túm đầu nó lại nhé.” - Anh Táo cười hề hề như tên đần nhìn về phía Hải An. Cậu thiếu niên nhếch khóe miệng khi thấy dáng vẻ gượng gạo của ông thần lắm mồm đó.
Hải An chỉ đáp lại cho có lệ. Vì dù sao thì địa bàn của hội so với một con người vẫn thật sự rất lớn. Khả năng tình cờ nhìn thấy con c·h·ó đi lạc đó cũng sẽ chỉ nhỏ như cái đầu kiến thôi.
Đúng vậy, chỉ nhỏ như cái đầu kiến thôi… nhỉ?
…
Hết chương 14.
——————————