Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (3)

Chương 15: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (3)


Quận Mười là một khu vực khá đặc biệt.

Nhìn từ bề ngoài thì nó gần như là một đô thị nhỏ cấp quận. Từ bảo tàng, siêu thị, trường học đến những hộp đêm, quán bar, quán rượu… đều có đủ cả. Chẳng qua, dáng vẻ xập xệ và già nua đã đẩy Quận Mười ra xa tâm điểm của mọi thứ, cuối cùng là trở thành một quận không quan trọng ngoài rìa lộn xộn và không được tu sửa thường xuyên như hiện giờ.

Càng đi về phía bắc, Quận Mười càng vắng vẻ. Thỉnh thoảng mới có vài người đi bộ lững thững hoặc đạp xe ọt ẹt xung quanh. Nhà dân cũng tự mọc lên như nấm, không có quy hoạch liền trộn lẫn vào nhau, chồng chéo bất quy tắc. Kế bên toà chung cư cao tầng cũng có thể là dãy nhà mái tôn đã rỉ sét và bên trong khu nhà lụp xụp cũng có thể sẽ xuất hiện một bảo tàng bị bỏ hoang.

Hải An đi lại trên đất Quận Mười này cũng đã ngót nghét gần được mười năm. Từ khi cậu ba tuổi đã cùng mẹ và anh trai dọn đến đây, sống trong một căn nhà thuê nhỏ và xập xệ. Cho đến bây giờ cậu đã sắp lên mười bốn, Quận Mười vẫn mang thứ màu sắc xám xịt ảm đạm như thế, nhưng căn nhà nhỏ kia lại chỉ còn mình cậu ra vô.

Cuộc sống không dư giả nên căn nhà đó khi thuê cũng nằm ở nơi hết sức tồi tàn. Đó là một không gian nhỏ ở trong những góc khuất. Giá lại càng rẻ hơn khi nó gần như là nằm ngay sát bên ranh giới của bãi rác Quận chót lộn xộn. Quản lý lỏng lẻo, đường phố lại không được thường xuyên quét dọn. Càng đi thì cư dân càng thưa, những công trình hư hỏng cứ vài trăm mét lại xuất hiện một bãi.

Hải An thong thả rẽ vào một con hẻm vắng. Những đường ống chẳng rõ công dụng chính là đặc điểm dễ thấy nhất ở mấy nơi như thế này. Kết hợp với bầu không khí có phần bụi bặm mờ ảo, chúng tựa như là đang tô điểm cho mấy cảnh tượng về ma quỷ, kinh dị.

Hải An sải chân bước lớn qua một chai thuỷ tinh xanh lục nằm chỏng chơ trên đất. Thứ nước trong suốt rỉ ra từ miệng chai và tạo thành một vũng nước phản chiếu thế giới xung quanh. Vũng nước nhỏ giọt gợn ra vài con sóng li ti. Không gian yên tĩnh chập chờn như một bản ghi hình cũ từ cả thế kỷ trước.

Lúc này, âm thanh lẹp xẹp của đế giày ma sát với nền đất xi măng đã trở thành thứ duy nhất chi phối tất cả. Nếu không chú ý thì thôi. Song, một khi đã chú ý tới nó, với hoàn cảnh yên ắng mờ mịt này, tiếng động vốn quen thuộc đó lại vang lên một cách rùng rợn kỳ quái…

Những con chuột trong rãnh cống ngóc lên cái đầu nhọn và hai tai vểnh. Đôi mắt đen bóng của chúng dòm ngó trời đất cùng cái mũi bé xíu không ngừng rục rịch. Cứ như đã thu được luồng tín hiệu nào đó mà những con chuột bắt đầu thay phiên nhau chạy đi. Chúng băng qua vũng nước nhỏ khiến mặt nước kia trong phút chốc hoá hỗn loạn.

Hải An cảm nhận bầu không khí xung quanh. Đây vẫn là con đường mà cậu thường hay đi nhưng hôm nay lại xuất hiện một cảm giác châm chích ớn lạnh. Cơ thể của cậu vào năm năm tuổi đã sản sinh ra những khả năng khác thường. Nhìn bề ngoài thì nó có lẽ chỉ liên quan đến năm giác quan. Nhưng Hải An biết, khả năng đó còn hơn cả như thế.

Bởi vì trên thế giới này có một khái niệm nói về Giác quan thứ sáu - Nhận thức ngoại cảm.

Trực giác.

Hải An nhìn con đường vắng vẻ trước mặt, cậu thiếu niên vẫn tiếp tục tiến lên dù cả cơ thể đều đang lạnh dần. Sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng như đang thông báo về một sự việc sắp bất ngờ ập tới.

Lại tiến thêm vài bước chân và ngay lúc đó, những âm thanh rên rỉ của thú vật lọt vào lỗ tai.

Grrrrr-r…

Hải An cụp mắt thở hắt ra một hơi căng thẳng. Vành tai của cậu ngọ nguậy, âm thanh gầm gừ kia còn cách cậu từ ba đến năm căn nhà. Bước đi của Hải An chậm dần, cậu thiếu niên nhìn lên những chiếc đèn đường đã bị lũ lưu manh đập bể. Cứ theo tốc độ này thì con đường sẽ nhanh chóng bị bóng tối bao trùm.

Xa hơn cả những cột đèn hư, Hải An vô ý đặt ánh mắt của mình lên hình bóng Trái Đất mông lung trắng mờ. Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, Trái Đất trên vòm trời chỉ còn lại gần một phần hai… Đây không phải là một khung cảnh hiếm hoi gì, nhưng hễ cứ mỗi lần ngước mắt nhìn ngắm nó thì tâm trí của cậu lại luôn bị rút rỗng. Không rõ biểu hiện này đều xuất hiện ở mọi con người hay chỉ tồn tại trên bản thân cậu. Nhưng ít ra, trạng thái thất thần ngắn ngủi đó cũng mang theo chút bình yên hiếm có.

Trong lúc ánh mắt cùng tâm trí không còn tập trung vào những kiến trúc xung quanh…

Hải An dừng bước.

Gần như ngay lập tức, âm thanh đổ vỡ cùng tiếng vật dụng v·a c·hạm vang lên. Một sinh vật với bộ lông màu nâu sáng tông bể ô cửa kính và lao thẳng xuống đường.

Khoảnh khắc đó như trôi chậm lại cả ngàn lần.

Gương mặt có phần thư thả của Hải An hóa thành vô số mảnh với đa dạng góc độ. Đôi mắt chỉ độc một màu đen như giọt mực rơi xuống phản chiếu trong vài điểm kính mờ. Những mảnh vỡ lớn có nhỏ có văng tới sát na, nếu Hải An mà nhích người lố vài centimet thì có khi làn da của cậu đã được ghim mấy mảnh để làm lưu niệm.

Hải An tạm dừng ánh mắt đang ngắm nghía bầu trời rồi chậm rãi xoay đầu.

— Xác suất tình cờ gặp “nó” là nhỏ như một cái đầu kiến…

Cậu thiếu niên tự cười nhạo bản thân trong khi nhìn vào con c·h·ó cỡ trung với thân hình cân đối đang đứng trước mặt. Đây là một con c·h·ó thuộc dòng cảnh khuyển, đầu to, mõm hơi vát. Đôi mắt nâu với viền sẫm và không thể thiếu chiếc mũi màu đen phổ thông. Hai hàm răng sắc bén của nó đang ngoạm chặt một quả bóng đỏ, cái đầu lắc trái lắc phải như đang giằng xé con mồi. Nhìn sơ qua thì trông nó cũng khá sạch sẽ và lanh lợi ấy chứ.

Hải An đạp lên những mảnh thuỷ tinh bể, âm thanh răn rắc vang lên đồng thời theo mỗi bước chân. Ngay khi vào tới phạm vi tầm nhìn của con c·h·ó. Nó đã dừng mọi hành động và dâng lên cảnh giác với cậu. Từ khoảng cách này thì Hải An đã có thể nhìn ra chiếc vòng cổ xanh lam đang lấp ló bên dưới mớ lông cổ. Nhờ nó mà cậu đã chắc đến tám chính phần rằng đây là con c·h·ó được treo thưởng tìm kiếm kia.

Khoé môi của Hải An khẽ nhúc nhích, đôi mắt tràn ngập sự kích động. Tiền thưởng cho việc tìm thấy con c·h·ó này là bao nhiêu nhỉ? Hai mươi triệu… nhưng cũng có thể là hai mươi ba - hai mươi lăm cũng không chừng.

Cậu thiếu niên chạm tay vào phần đồ ăn còn thừa từ lúc trưa, cậu đã hy sinh vài miếng thịt để lôi kéo sự chú ý và thiện cảm của con c·h·ó.


Hết chương 15.

——————————

Chương 15: Con c·h·ó đó nuốt vàng lớn lên à…? (3)