Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Cục bông đỏ.

Chương 16: Cục bông đỏ.


Sau vài vòng loay hoay thì Hải An cũng đã thành công mang con c·h·ó đi lạc đến trước mặt đám người anh Táo… rồi lại một mình lui thui quay trở về.

Kétttt.

Tay nắm cửa xoay nhẹ mở ra, không gian quen thuộc hiện ra trước mắt. Căn nhà thuê với một phòng ngủ, một gian bếp và một khu vực nhỏ để sinh hoạt.

Cứ như một bức ảnh tĩnh trắng đen, căn nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối, nó mang trong mình một chút cô quạnh cùng tĩnh mịch. Cứ như những gợn sóng biến động trong ngày chưa từng tồn tại. Khi bước chân vào nhà, cảm xúc của Hải An là một mặt hồ phẳng lặng. Tâm trạng của cậu lúc này như đang đứng ở phần chính giữa của một công tắc. Không còn vui vẻ sôi nổi mà cũng chẳng tỏ ra buồn rầu chán chường.

Hải An ngả lưng trên chiếc ghế lười, tới lúc này thì cậu mới nhận ra trong túi quần là thứ đồ chơi màu đỏ của con c·h·ó đi lạc. Ban nãy vì tiện tay nên đã cầm theo, nhưng sau đó cậu lại quên mất việc phải bỏ lại. Thành ra là vô thức mang luôn nó về tới nhà.

Gọi là đồ chơi chứ Hải An đã sớm nhận ra nó là một sinh vật sống. Hẳn nó cũng là lý do khiến con c·h·ó mất kiểm soát và lao ra khỏi nhà.

Thứ đồ chơi này nhìn sơ thì khá giống với mấy phụ kiện cục bông treo cặp của tụi con gái. Một thân tròn vo. Chạm vào thì có cảm giác như cả bàn tay đều đang bóp phải bông gòn. Nếu nó mà không cục cựa thì có ai sẽ nhận ra nó là một sinh vật sống?

Hải An cầm lấy cục bông đỏ rồi săm soi. Cậu hết xem đầu này rồi lại vạch chỗ kia. Cho đến khi xác nhận không có máu hay v·ết t·hương thì mới thả lỏng.

“…Thả-a @#-uông.”

!!!

Hải An mạnh mẽ giật mình, cậu bật người ngồi thẳng dậy, sẽ không đời nào có chuyện thính giác của cậu là nghe lầm. Nhưng lý trí lại đang gắt gao phủ định điều đó. Hải An tập trung tất cả các giác quan lên cái thứ đỏ hoe nhỏ bé này. Đáy lòng không thể tránh khỏi một trận bối rối.

Cục bông đỏ nặng nề mở ra đôi mắt tròn xoe màu lục. Trong phút chốc, tâm trí của Hải An như bị hút sâu vào cái sắc xanh huyền ảo đó. Đầu óc cậu chớp mắt trở nên mê muội, giống như một kẻ bị thôi miên, Hải An không thể rời mắt khỏi sự mê hoặc đó.

Lông đỏ và mắt xanh.

Hai thứ màu sắc tương phản cực mạnh với nhau lại cùng xuất hiện bên trên cơ thể của một sinh vật. Nó khiến Hải An rùng mình, lông gà lông vịt đều thi nhau nổi lên.

“Ngươi đ·ã c·hết lần nào chưa…?”

Giờ thì chắc chắn rồi. Cái thứ quỷ này đang nói chuyện! Nó nói, còn là nói bằng ngôn ngữ của con người!

Hải An trố mắt nhìn cục bông đỏ trên tay, rõ ràng là từng âm tiết được thốt lên cậu đều có thể hiểu, nhưng tới khi ráp thành một câu thì nó khiến cậu mờ mịt tới mức nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một sinh vật không có chút đặc điểm nào giống con người lại đang nói chuyện. Càng quá hơn là cái thứ này vừa mở miệng đã nói đến mấy điều sống c·hết.

Khác với trí năng được quan sát ở động vật và thực vật, ngôn ngữ là một đặc điểm chỉ có ở con người. Ít ra là cho đến ngày hôm nay, khi mà sự biến dị ở các loài sinh vật đang l·ây l·an như một cơn bệnh dịch; thì thế giới vẫn chưa tìm ra một loài phi nhân nào khác có thể tiến hoá tới mức hình thành đặc điểm ngôn ngữ.

Vậy mà thứ tưởng chừng như không tồn tại đó lại đang nằm gọn trong tay của Hải An…?

Chưa kể cậu cảm thấy cái thứ đỏ hoe này còn có thể cao cấp hơn cả những sinh vật biến dị mà thế giới đã công bố.

Cục bông đỏ thấy Hải An còn đang ú ớ mờ mịt, thế là nó lại hét lớn như ra đòn phủ đầu: “Ngươi đ·ã c·hết bao nhiêu lần rồi!?”

Hải An bị giật mình khỏi những suy nghĩ lung tung, cậu thiếu niên ngơ ngác quay đầu liếc mắt nhìn trái phải rồi nghi hoặc tự chỉ tay vào người mình.

“Ở đây còn có ai khác nữa à?” - Cục bông đỏ nhảy từ trên tay Hải An xuống mặt bàn nhỏ kế bên.

Hải An nghiêng đầu nhìn cái thứ nhỏ bé đó với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên và hứng thú. Cả cái cách nó sử dụng từ “c·hết” cũng khiến cậu chìm sâu vào tò mò: “Mày nghĩ “c·hết” là một hoạt động tích điểm sao?”

Thứ đồ chơi màu đỏ nheo lại đôi mắt xanh lục, nó dường như không lường trước được việc sẽ bị Hải An hỏi vặn ngược như thế, giọng nói mang theo mười phần mỉa mai: “Nếu ta nói “phải” thì ngươi có đi c·hết ngay bây giờ luôn không?”

— Hô… cái thứ đồ chơi này không đùa được đâu.

Khoé mắt của cậu cong lên như đang cực kỳ thích thú: “Mày là thứ gì thế?” - Chất giọng không nhanh không chậm đều đều truyền ra.

Người ta thường nói, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt thì chúng ta ít nhiều cũng sẽ đọc được vài dòng cảm xúc của đối phương.

Nhưng mà đôi con ngươi mang màu xanh lục của thứ đỏ hoe này, nó tựa như là mấy trò ảo thuật trên sân khấu vậy, cực kỳ huyền ảo và mấu chốt là cái cách nó giấu đi những cảm xúc thật sự khỏi ánh nhìn của khán giả. Ngoài sự huyền bí đến mê người ra thì không còn phát hiện thêm được gì khác…

“Ta là Tuế.” - Cục bông hờ hững đáp.

Hải An nhìn nó đánh giá, cậu nghe thấy mà có chút cạn lời: “Tao không phải đang hỏi tên mày.”

Thứ đồ chơi với tên gọi Tuế này đang thể hiện sự chần chờ như không muốn giải thích: “Biết được ta là thứ gì thì ngươi sẽ thông minh hơn à?”

Hải An khẽ chau mày, tâm trạng hứng thú vì biểu hiện “khó ở” đó mà dao động: “Không. Nhưng câu trả lời của mày sẽ quyết định thái độ của tao trong cuộc trò chuyện này.” - Tông giọng thiếu niên quay lại vẻ trầm tĩnh thường ngày, ánh mắt cậu nhìn nó lạnh nhạt và mang theo vài phần uy h·iếp.

— Vậy nên, tự mày lựa chọn đi.

“Ta là fəʊliɪdʒ. Fəʊliɪdʒ của Treikioufait.” - Cục bông miễn cưỡng nói.

Hải An phải mất đến vài giây thì mới kịp phản ứng lại. Cậu im lặng nhìn nó, nơi đáy mắt xuất hiện vài tia thất vọng.

Thứ đỏ hoe vểnh mặt lên: “Nếu ngươi đã không hiểu thì đừng cố hiểu. Dù sao thì nó cũng không quan trọng.”

Hải An nhìn Tuế hừ ra một tiếng mũi đầy khinh thường, cậu tất nhiên là hiểu việc cái thứ màu đỏ kia đang dùng một phương thức khác để nói cho cậu: Nó không muốn giải thích.

Nhận ra sự trầm mặc của Hải An, trong đôi mắt của Tuế dâng lên vẻ đắc ý vô hình.

“Được rồi… Tao không ép mày giải thích nữa.” - Hải An chớp mắt nghiêng đầu nhìn nó, đuôi mắt cong lại, khóe miệng vén lên tạo thành một nụ cười vừa vặn và vô hại.

Linh cảm của Tuế mách bảo nó có gì đó không ổn, nhưng nhìn nụ cười sạch sẽ kia, nó lại chẳng soi ra được sơ hở hay ý đồ gì từ câu nói vừa rồi. Trong sự nghi hoặc chưa vơi của Tuế, Hải An đã nhanh tay chộp lấy cơ thể “bông gòn” của nó. Cậu không nhanh không chậm mà đi về phía gian bếp nhỏ.

“N-ngươi… ngươi muốn làm gì!?” - Thứ đỏ hoe bị hành động của Hải An dọa sợ, nó vô thức quét mắt qua những con dao sắc bén đang cắm trên kệ. Nó bất giác đánh cái rùng mình. Nhưng ngay khi nó còn chưa kịp định hồn lại từ những ảo tưởng vớ vẩn thì nó đã bị thả xuống một chỗ rất nông, xung quanh có phần mờ ảo và trầy xước… (?)

Cạch. Cạch. Cạch.

Mãi đến khi âm thanh kỳ lạ vang lên đến lần thứ ba thì Tuế mới nhận ra không gian xung quanh đã bị thu hẹp lại chỉ còn bằng một cái hộp nhựa.

Cạch.

Tiếng động cuối cùng chấm dứt và Tuế đã an ổn nằm bên trong một chiếc hộp đựng thực phẩm bốn khoá. Đôi mắt Tuế co rút bất động như thể nó đang bị sốc.

“Tạm thời mày ở trong đó đi.”

Hải An không rõ liệu giọng nói của bản thân có thật sự lọt được vào không gian nhỏ xíu bên trong hộp không. Nhưng cậu cũng chẳng quá để tâm đến điều đó. Cậu thiếu niên khom lưng nhìn chăm chú vào cái hộp. Chất giọng nhàn nhạt vang lên rõ ràng: “Sinh vật biến dị có trí tuệ… Chắc là sẽ được thưởng tiền nhỉ?”

Nghe thấy câu nói vu vơ của Hải An, lông trên người của Tuế đều đồng loạt dựng đứng.

— Cái thứ hai chân kia đang muốn đem ta đi nộp cho Viện nghiên cứu!??

“Khoangggg! Con người!!!” - Vừa hoàn hồn lại là Tuế liền hét lên như heo bị chọc tiết: “Nhớ rồi! Chẳng phải ngươi là con người đã cứu ta ban nãy sao?”

Hải An nhoẻn miệng cười khẩy: “Trí nhớ mày tốt nhỉ?” - Sớm không nhớ, muộn không nhớ, lại nhớ ngay lúc này…

Đôi mắt của Tuế lúc này mới thoáng hiện lên vẻ khẩn trương. Giọng nói xuyên qua màn nhựa đục, mang theo chút hoảng hốt: “Ta… Ta sẽ trả ơn!! Ta tặng ngươi một món quà nhé…?”

“Ồ…” - Dáng vẻ khôn lanh của cục bông đỏ khiến ánh sáng trong mắt Hải An lập loè.

— Cũng thông minh đó chứ. Mang việc “trả ơn” ra nói để khỏi bị đem đi bán à?

Cậu thầm tán thưởng một câu trong lòng.

Hải An chần chừ đôi chút nhưng sau cùng vẫn là quyết định dẹp bỏ: “Nếu mày nói sớm hơn vài phút thì có khi tao sẽ ngồi nghe tiếp đó. Giờ thì hết hứng rồi.” - Không phí thêm một lời, cậu ngay lập tức mặc kệ Tuế rồi bỏ đi.

“Con ngườiiiiii!!! Nàyyyyy!!! Nghe ta nói hết đã!” - Tiếng gào thét của Tuế vẫn tiếp tục vang lên dù cho bóng dáng của Hải An đã biến mất hút.


Hết chương 16.

——————————

Chương 16: Cục bông đỏ.