Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (1)

Chương 17: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (1)


Một lúc sau.

Phải nói cái thứ nhỏ như quả táo đó vậy mà lại tràn trề năng lượng tới mức khiến người khác thấy phiền lòng.

Hải An nặng nề mở ra đôi mắt đã hằn lên vô số tia máu của sự mệt mỏi. Phải lăn lộn trên giường gần cả tiếng đồng hồ thì cậu mới phớt lờ được âm thanh choe choé của cục bông. Nhưng chợp mắt chưa được bao lâu thì đồng hồ cạnh giường lại vang lên tiếng báo thức.

Cậu thiếu niên vươn tay tắt cái thứ âm báo ồn ào đó, đã là chín giờ rưỡi tối, chỉ còn vỏn vẹn ba mươi phút nữa thôi là thời gian hẹn cho ca làm việc thứ hai sẽ bắt đầu.

Hải An nhanh chóng rời giường, tiếng la hét của Tuế từ bên ngoài không biết lúc nào đã im bặt. Nhưng giờ không phải lúc nên để tâm đến mấy thứ râu ria đó, cậu cần nhanh chóng ra khỏi nhà.

Cánh cửa nhà lần nữa lại đóng sầm, một cơn gió mang theo hơi lạnh lướt ngang qua tóc gáy của thiếu niên. Vì chỉ mới là tháng hai nên khí trời về đêm vẫn còn mang theo chút rét. Cỡ vài tháng nữa; vào tới giữa năm; thì nhiệt độ buổi tối sẽ chỉ còn là mát mẻ; có khi lại hầm nóng luôn không chừng.

Hải An cho cả hai tay vào túi áo khoác, cậu đi lại trong màn đêm dày đặc, đạp lên con đường xi măng vắng vẻ. Tấm lưng thường ngày đã không lớn giờ còn hiện lên thêm vẻ cô độc đến xót xa.


Trong mảnh tĩnh mịch đen xám xung quanh, dường như chỉ có ánh sáng lục lam đỏ tím rọi tán loạn của quán bar là di động bắt mắt. Tay nắm cửa ngâm mình trong gió đêm, nó phát ra hàn khí khi được chạm vào da thịt ấm áp của con người.

Cửa được đẩy vào, theo đó là thứ âm thanh lớn đến mức tức lòng ngực ào ạt trào ra. Những bản nhạc điện tử thời thượng của giới trẻ như cái dùi trống mà đánh ầm ầm vào tâm trạng. Nó sẽ kéo cảm xúc hào hứng lên đến mức ác liệt. Nhưng nó đồng thời cũng sẽ dìm những người đang mệt mỏi xuống dưới đáy của cơn đau đầu.

Lại phải nói, nếu là khách không quen thì có khi đã lầm tưởng bản thân đi nhầm chỗ.

Đào Đắng buổi sáng và Đào Đắng khi đêm về thật sự cứ như hai địa điểm riêng biệt. Buổi sáng nơi này dù đông đúc nhưng không xập xình như thế. Cùng lắm là chỉ có mấy tiếng hò hét của lũ choai choai trong hội. Ánh sáng cũng duy nhất một màu lục trôi nổi chậm chạp. Còn lúc này, Đào Đắng cứ như mấy đứa thiếu niên ở độ tuổi nổi loạn, chơi bời, phá phách chẳng quản khô cả máu.

Hải An thở ra một hơi khẽ, cậu nhanh chóng len lỏi cơ thể qua thứ âm thanh nhói tim đó và đi tới quầy.

Tại quầy, một chàng trai với gương mặt ưa nhìn, quen biết lâu một chút thì sẽ phát hiện ra anh ta vậy mà cũng rất có nét “thần tượng”. Nhìn cái cách chị gái đối diện cong mắt si mê cười đùa là cũng đủ hiểu.

Chàng trai đó đang không ngừng dùng ngón tay thon dài của mình để làm “ảo thuật” với những nguyên liệu. Nhân vật chính là Blue Curacao; một ít cốt chanh; một lon soda. Bày biện cùng một lát chanh tươi cắt mỏng cùng vài lá bạc hà. Sử dụng một ly thuỷ tinh loại cocktail để trưng bày sự hòa trộn mê hoặc của chúng.

Và Mojito Deep Blue, mang lại cảm giác đắm chìm trong biển xanh đã được phục vụ nhanh chóng trước mặt cô gái.

Ánh mắt nói cười của chàng trai rơi vào dáng vẻ đang bước tới của Hải An. Anh ta quay mặt hớn hở nhìn: “Tới tới! Còn một ly Bloody Mary cho bàn trong góc nữa.”

Hải An nhẹ gật đầu biểu thị đã nhớ, cậu thiếu niên nhanh chóng đổi vị trí với chàng trai kia và bắt đầu pha chế. Cổ áo sơ mi phẳng phiu, tay áo được gấp lên gọn gàng, gương mặt trầm ổn dưới ánh đèn nhiều màu chuyển xanh chuyển đỏ, nó làm bật lên góc mặt thanh tú với ngũ quan non nớt.

Hải An bắt đầu trò “ảo thuật” của mình.

Bloody Mary hay còn được gọi là “Món cocktail phức tạp nhất thế giới”. Một thức uống đặc biệt nổi bật với sắc đỏ đầy mê hoặc như máu tươi. Được pha chế trên rượu nền Vodka, đi kèm với nước ép cà chua và hòa huyện tạo ra một “bức tranh trống”. Màu sắc và nội dung của bức tranh sẽ được quyết định dựa trên sự sáng tạo của người pha chế từ những hương liệu và gia vị khác nhau. Cuối cùng sẽ viền một ít muối ở miệng ly highball, đặt lên đó vài quả chanh bồ câu và một miếng cần tây là hoàn thành.

Đây là loại thức uống cay chua là lạ, rất thích hợp để nhấm nháp khi tiết trời se lạnh. Nhưng không biết là vì ngại yếu tố kinh dị trong nguồn gốc của thức uống hay ngại về tác dụng của nguyên liệu cần tây, mà những người biết thưởng thức thường chỉ uống Bloody Mary vào sáng sớm, trước bữa ăn đầu ngày.

Hải An mang ly cocktail đến chiếc bàn trong cùng, nhìn vị khách đã ở độ tuổi trung niên, là một khách hàng rất quen thuộc trong khoảng thời gian gần đây. Gã ta chỉ đến Đào Đắng vào buổi tối và phần lớn thời gian đều gọi Bloody Mary để vừa nhâm nhi vừa xem điện thoại. Nếu là người lần đầu gọi thì Hải An có khi sẽ gợi ý thức uống khác, nhưng nếu đã quen thuộc thì cậu cứ mặc kệ thôi.

“Em trai! Thêm một Daiquiri!”

Hải An nhìn về hướng vừa lên tiếng, nhẹ gật đầu.

“Anh cũng một Daiquiri!” - Chàng trai đứng quầy lúc đầu bây giờ đã ngồi sát kế bên cười cười đùa đùa cùng cô g·ái g·ọi ly Mojito.

“Daiquiri ghi cho hội?” - Với không gian ồn ào như thế này thì Hải An thật sự rất lười nói lớn và cũng lười nói nhiều. Cậu chỉ đề cập đến vài từ ngữ mấu chốt. Người hiểu sẽ hiểu và người ngoài cuộc như cô gái kia thì chỉ có thể ngơ ngác không rõ ràng nội dung.

“Tất nhiên là ghi cho hội rồi. Hội mới “trúng số” mà.” - Chàng trai híp đôi mắt bắt đầu đùa giỡn. Anh ta tất nhiên cũng là thành viên của Hội Rượu Trái Cây. Thuộc kiểu người hào hoa phong nhã.

Cô gái trẻ vẫn đang cố gắng hoạt động trí não: ““Hội” là bạn anh à? Bạn anh vừa trúng số sao?” - Vẻ ngờ nghệch của cô gái khiến anh Lê kế bên bất ngờ rồi không nhịn được mà phì cười: “Phải rồi. “Hội” là thằng bạn anh, lần sau có dịp gặp, anh giới thiệu nó với em.”

Hải An nhìn anh Lê đang bẹo má “bạn gái” mà chỉ có thể trộm lắc đầu.

Cô gái trẻ trung vậy mà chẳng có tí nghi ngờ lời nói của anh Lê. Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân cứ vài phút lại bị trêu chọc cho vang vọng. Cái thứ âm thanh thuần khiết như thế len lỏi trong tiếng nhạc xập xình quả nhiên là mang theo ma lực khiến cánh đàn ông phải cong mắt si mê.

Nhạc trong quán không biết đã đổi qua bao nhiêu bài, Mojito Deep Blue cũng đã nhâm nhi sạch sẽ. Những giọt nước còn đọng trên mặt bàn được Hải An lau dọn kỹ càng.

“Phụ nữ quả nhiên là một sinh vật dễ thương… nhỉ?” - Anh Lê đánh mắt từ bóng lưng đang rời đi của cô gái về phía Hải An. Khóe miệng vẫn nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

“…Hiếm khi thấy anh ở lại quán một mình.”

Anh Lê quay đầu lại, tông giọng trầm thấp ấm áp mang theo sự châm chọc dần bị lấn át trong tiếng nhạc ồn ào: “Bạn hẹn của anh mày còn chưa có tới đâu.”

Hải An quét mắt nhìn anh như chẳng muốn tin: “Hẹn hai chị trong cùng một buổi?”

— Anh bị đần à?

Cậu không nhịn được nhướng mày nghĩ bụng.

Anh Lê nhìn cậu nhếch mép: “Ha… “chị” vừa rồi anh còn chẳng biết tên. Thấy ngồi một mình nên mới bắt chuyện thôi.”

Hải An: “……”

— Nhìn cách hai người tán tỉnh nhau chẳng ai dám nghĩ như thế.

Anh Lê bĩu môi nhún vai như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu lúc này của cậu, anh quét mắt qua khắp một lượt quán bar: “Sao nay “vắng” thế?”

Hải An rót một ít rượu Rhum vào ly đong Jigger, cậu cũng vô thức ngẩng đầu quét mắt nhìn theo: “Những người khác bảo em hôm nay sẽ sang Quận Tám chơi.”

Đôi đồng tử của anh Lê có hơi trợn lên như bất ngờ, rồi nó nhanh chóng tối xuống một cách chán ghét: “Tch… Phá là giỏi. Thua hết tiền xong lại về đây báo.” - Hải An im lặng tỏ ý chẳng muốn bình luận thêm.

“Tối mai anh bận, nên em nghỉ sớm chút. Tầm một giờ trưa anh chạy qua thay.”

Hải An chỉ gật đầu, không lên tiếng. Lịch làm việc của cậu thường phụ thuộc vào khoảng thời gian anh Lê rảnh rỗi. Chỉ có khi anh ta tới trông quán giúp một hai tiếng thì Hải An mới có thể rảnh tay về nhà nghỉ ngơi.

Thật ra nếu nhờ anh Táo hay anh Cam trông quán hộ thì cũng được thôi. Chỉ là hai con người đó, một người thì chửi khách bể đầu, một người thì đánh khách gãy cả răng. Nếu không phải đường cùng thì Hải An nhất quyết sẽ không nhắc tới hai con người đó.


Hết chương 17.

——————————

Chương 17: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (1)