Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (2)

Chương 18: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (2)


Điệu nhạc sôi động lại chạy sang một bản mới, gió vi vu bên ngoài lại rét lạnh hơn một phần.

Đào Đắng mỗi ngày đều có một lượng khách cố định. Không quá đông cũng chẳng quá vắng. Không tới mức rảnh tay nhưng cũng sẽ không tới nỗi vội vã.

Cửa quán bar khẽ mở, một cô gái với chiếc đầm lụa ngắn hai dây đen liếc mắt nhìn vào.

Cộc… Cộc…

Thứ âm thanh quyến rũ tới từ đôi guốc cao mười phân thu hút sự quan tâm của những người ở gần. Mùi nước hoa nhẹ nhàng mang theo sự nóng bỏng trưởng thành vờn xung quanh cơ thể đầy trước nhô sau cực kỳ nuột nà.

“Em lại tới trễ! Phạt một ly!” - Anh Lê ngồi tại chỗ kéo khoé môi lên tiếng trêu ghẹo. Nhưng cô gái đầm đen kia lại chẳng nuốt trôi nổi cái trò đùa đó. Cô đứng kế rồi nhướng một bên mày nhìn xuống anh. Gương mặt xinh đẹp không có một chút cảm giác muốn cười.

“Cosmopolitan như thường lệ.” - Cô vuốt tà váy ngắn rồi ngồi xuống, làn da đùi trắng nõn khiêu gợi trở nên đặc biệt bắt mắt. Từng động tác vén tóc, bắt chéo chân đều như thứ v·ũ k·hí có thể bắn xuyên trái tim người đối diện.

“Haha… Ai chọc giận em rồi?” - Ánh mắt anh Lê nhìn cô với vẻ chiều chuộng.

Cô gái im lặng, gương mặt không hề đổi sắc, nhưng từng ngón tay với bộ móng xinh đẹp lại đang mất kiên nhẫn gõ liên tục lên mặt bàn: “Nếu không phải vì còn tỉnh táo thì chắc em đã cầm guốc lên phang bể đầu chúng nó!”

Anh Lê: “……”

Hải An đứng ngay trước mặt cũng không nén được vẻ á khẩu: “……”

— Hên mà lúc đó em chưa có uống rượu.

Anh Lê giật giật mí mắt, cười xuề xoà thầm bổ sung một câu trong bụng.

“Nghĩ lại vẫn muốn sôi máu mà. Cả buổi trời chưa kiếm chác được đồng nào thì đã bị lũ ngu Hội Bò Trắng lùa đi! Chúng nó nghĩ tìm được chống lưng thì ngon chắc? Để chuyện này tới tai chị Huệ thì chúng nó rồi cũng sẽ hiểu: Giẻ rách trên gạch vàng thì cũng chỉ là giẻ rách!”

Anh Lê còn đang mang tâm thái muốn an ủi vài lời, nhưng ngay khi nghe đến nửa câu sau thì ánh mắt của anh lại vơi đi vài phần thư thả: “Chống lưng của Hội Bò Trắng? Em biết chúng là ai à?”

“Không biết.”

“Vậy chị Huệ biết hả?”

“Anh đi mà hỏi chị Huệ!”

Anh Lê nhìn cô, cười bất lực rồi thở dài.

— Trước mắt… phải dỗ dành cô nương này đã.


Ly Cosmopolitan cuối cùng cũng được phục vụ ra tới trước mặt. Cô gái sau vài trận phát tiết được anh Lê “vuốt ve” thì cũng đã bớt nóng nảy: “…Em không rõ. Nhưng gần đây bên Cánh Cụt cũng cảnh giác ghê lắm. Có mỗi hội anh là còn nhởn nhơ như vậy thôi. Không biết nên khen bọn anh là gan dạ hay là ngu ngốc nữa. Nước đã dâng tới chân rồi, còn không nhảy là nó sẽ sớm nhấn chìm cả khu này đó.”

Bàn tay thon thả với những chiếc móng tay được mài dũa gọn gàng gõ lách cách vào thành ly. Cô gái liếc nhẹ anh Lê đang trầm ngâm rồi tiếp tục lên tiếng: “Nghe bạn của em nói, Chị Huệ sẽ không chủ động trêu chọc bọn chúng. Nhưng mà không biết bị xuyên tạc ra sao mà Hội Bò Trắng cho rằng chị Huệ đang sợ. Thành ra mấy ngày nay lũ ngu đó cứ leo lên đầu lên cổ bọn em mà chơi.”

Anh Lê: “Có khi là thật sự sợ không chừng…”

Đôi mắt sắc sảo lườm anh Lê một cái thật sâu và thật lâu: “Nói nhảm. Chuyện còn chưa đến đâu, anh đang trù ẻo ai thế?” - Không biết có phải vì tính chất công việc hay không mà từng câu nói của cô gái, dù có sắc xéo tới đâu thì cũng vẫn đính kèm theo một chút sức hút mới lạ.

Anh Lê nhún vai giải thích: “Em nói tình trạng này đã kéo dài mấy ngày rồi còn gì? Phe của chị Huệ cũng chẳng phải “nhỏ nhắn” như hội bọn anh. Nói chị Huệ tới bây giờ mà vẫn chưa hay chuyện thì anh không tin.”

“Ý anh là chị Huệ đang lảng tránh?”

“Có thể… hoặc không.” - Anh Lê hờ hững đáp.

“Ý gì?” - Cô gái nhíu lại đôi lông mày, nửa tin nửa ngờ mà chờ đợi anh Lê nói tiếp.

Anh Lê: “Biết đâu là chị Huệ đã đạt được thỏa thuận gì đó với chúng nó.”

“Ví dụ như…?”

“Địa bàn.” - Hai chữ được thốt ra nhẹ nhàng, nhưng trọng lượng của nó lại vô cùng nặng nề.

“Xì… đoán mò.”

“Đoán mò nhưng có khi lại trúng đó. Em nói Hội Cánh Cụt đang cảnh giác chỉ vì Bò Trắng tìm thấy chống lưng? Tin chính xác sao?” - Anh Lê chuyển tầm mắt dò xét sắc mặt của cô gái.

“Phải… Em nghe chính miệng khách nói mà. Ông đó có chút nhận biết với Hội Cánh Cụt.” - Cô khẳng định.

“Ừ… vậy thì cứ cho nó là chính xác đi. Nhưng nếu Cánh Cụt đã tới mức cảnh giác thì không lý nào chị Huệ chỉ đơn giản là tỏ thái độ. Hội Át Cơ bảo kê chị Huệ lại không thể chỉ im lặng quan sát. Rõ ràng là chúng nó đã có thỏa thuận gì đó, có thể là đối với chị Huệ hoặc nghiêm trọng hơn là đối với cả Hội Át Cơ.”

Hải An thấy anh Lê phân tích thì khẽ gật gù. Bản thân cậu vừa nghe tới vài câu đầu tiên thì cũng đã tưởng tượng tới tình tiết đó. Nhưng ở nơi ánh sáng tán loạn như thế này, cái gật đầu của Hải An chẳng khác gì vài hạt cát bị rớt xuống mặt biển. Chẳng ai chú ý tới hành vi nhỏ bé đó cả.

“Mơ hồ quá…” - Cô gái còn chưa muốn hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh Lê, vì dù sao thì chị Huệ đối với cô vẫn là vai vế “sếp”.

“Thông tin có hạn mà…” - anh Lê bất đắc dĩ thở dài - “Em còn biết thêm được cái gì không?”

“Không dễ moi như anh nghĩ đâu. Cả lũ ngu Bò Trắng lẫn mấy người lạ hoắc kia đều cực kỳ kín miệng.”

“Vậy em có thấy hình xăm hay ký hiệu gì đặc biệt trên quần áo của chúng không?”

“Hình xăm thì nhiều, nhưng mà nhìn cũng bình thường à. Có quần áo thì hơi đặc biệt.”

“Đặc biệt gì?” - Anh Lê thừa nước đục nhích cả cơ thể lại gần.

“Em nghĩ nên gọi là đồng phục thì hợp lý hơn.”

Nhìn vẻ lưỡng lự khi chọn từ miêu tả của cô gái, anh Lê nhận ra đây có lẽ sẽ là điểm đột phá trong vấn đề: “Tất cả bọn chúng đều ăn mặc giống nhau?”

Cô gái chăm chú nhìn những viên đá dần tan, cả tâm trí như đang ngược dòng hồi tưởng: “Ừm… Nó giống như là trang phục cách tân từ đồ bảo hộ lao động vậy.”

Anh Lê nôn nóng hỏi: “Em có sờ tới được chất liệu vải không?”

“Có… Nhưng em chỉ biết nó đặc biệt chứ không miêu tả rõ được.” - Cô trả lời kèm theo vài phần nũng nịu. Anh Lê trầm ngâm suy tư, anh cũng không muốn gây ra quá nhiều khó dễ cho cô “bạn gái”.

Biết bản thân đang nắm giữ một ít thông tin quan trọng, cô gái cũng chẳng keo kiệt kiệm lời, cô vươn tay qua khỏi mặt bàn và chạm vào chiếc tạp dề ngắn nửa người Hải An đang mặc. Hành động đó khiến cậu thiếu niên giật cả mình, nhưng may mắn là kịp nhận thức nên không làm ra phản ứng thái quá.

“Mmm… có chút giống thế này, nhưng dày và mịn hơn.”

Anh Lê và Hải An đều ý thức được vấn đề và nhìn nhau. Hải An thản nhiên lên tiếng trước: “Là vải nylon…”

“Bé An biết à?” - Cô gái tròn mắt nhìn Hải An, mấy đầu ngón tay vẫn còn đang sờ soạng lung tung mà chưa rút về.

Hải An nghe được cách xưng hô, cả người đều cứng ngắt, mí mắt không kiểm soát được mà co giật, cố gắng phớt lờ hành động của “bạn gái anh Lê” cậu dò hỏi: “…Bộ đồ mà chị nói có phải rất ít nếp nhăn? Khi chạm hay sờ lâu thì sẽ có cảm giác bết dính?”

“Đúng là không có nếp nhăn! Còn cái sau thì chị không chắc lắm.” - Cô lộ ra bộ mặt ảo não.

Hải An suy nghĩ rồi thay đổi cách hỏi khác: “…Người mà chị nói có đổ nhiều mồ hôi? Ở lưng hoặc cánh tay.”

“Có. Nếu không bật máy lạnh thì cả người hắn ta chỉ toàn mồ hôi. Dính nhớp ghê c·hết đi được.”

Hải An gật gù như đã xác nhận xong: “Là vải nylon.”

“Vải nylon dùng để làm gì thế?” - Anh Lê nhìn cậu, chờ đợi cậu tiếp tục nói.

“Nhiều lắm, nhưng nếu đã làm thành đồng phục thì chắc sẽ tập trung quanh ưu điểm độ bền, chống trầy xước, chống mài mòn, trọng lượng nhẹ, co giãn cao, hút ẩm kém, không ngậm nước hoặc ngậm ít… Ừm và cả kháng khuẩn tốt nữa.”

Anh Lê nghe Hải An liệt kê cả một đoạn dài nhưng anh cũng không suy đoán ra được gì hữu ít. Cậu thiếu niên cũng chẳng muốn lên tiếng thúc giục, ánh mắt vô tình từ anh Lê mà quét ngang qua không gian quán bar ở phía sau, dừng lại trên chiếc bàn có ly Bloody Mary trống rỗng. Không rõ là vị khách trung niên ngồi đó đã rời đi lúc nào…

Hải An rời khỏi quầy và bắt tay thu dọn chiếc bàn trong góc. Sau khi cất gọn tiền trên bàn thì trong ký ức bất giác tái hiện hình ảnh vị khách kia đang vừa lướt điện thoại vừa nhâm nhi ly cocktail.

Ánh sáng trong quán bar không tốt, đã vậy còn có nhiều tia đèn màu rọi tán loạn, những suy đoán chỉ vừa hình thành “phôi thai” nhanh chóng bị Hải An gạt bỏ.

— Chắc… sẽ không trùng hợp thế chứ?


Hết chương 18.

Chương 18: Đồng phục bảo hộ lao động cách tân. (2)