Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 19: Khích lệ, động viên, xúi d·ụ·c, dắt mũi.
Tách. Tách. Tách.
Âm thanh của lũ thiêu thân v·a c·hạm vào ống đèn huỳnh quang dài đã ngả vàng. Âm thanh đó vang lên liên tục trong không gian mang màu sắc của gỉ sét và cũ kỹ. Chiếc bàn bida dài mét sáu được bố trí ngay giữa trung tâm căn phòng, nó khiến diện tích xung quanh như bị cắt xén hết một nửa.
“Thế… lũ khốn kia muốn gì?”
Tất cả mọi ánh nhìn trong căn phòng bất giác tập trung vào nơi phát ra thứ âm tiết ồm ồm, khàn đặc.
Thằng Cả đang nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế xoay, đôi chân dài và thẳng tắp bắt chéo nhau gác thẳng lên mặt bàn. Bộ dáng lôi thôi và tuỳ hứng của hắn như chẳng có chút nể nang những người đang đứng trước mặt. Hắn ta ngửa đầu lên lưng ghế và trừng mắt nhìn trần nhà, hai tay đan vào nhau im ắng đặt ở trước bụng.
“C-chúng muốn ta giao thêm ba mươi người nữa…” - Một tên đô con nhưng thấp lùn ngập ngừng lên tiếng.
Ngay sau đó, đôi đồng tử nhỏ và đục ngầu của thằng Cả trượt xuống rồi lườm nguýt tất cả mọi sự hiện diện trong căn phòng. Đôi mắt vằn lên sự tức giận, hắn ta nghiến chặt răng, âm giọng mang theo sát khí lạnh lẽo: “Đừng nói với tao là chúng mày chỉ nghe rồi gật đầu làm theo?”
“B-ba mươi là con số tối thiểu nhất rồi anh Cả. Ban đầu chúng còn đòi nhiều hơn.”
“Anh Cả” dựng thẳng cơ thể dậy, so với vài đứa lớn xác đang đứng trước mặt thì hắn ta lại chỉ thuộc kiểu có tạng người phổ thông. Hắn hạ xuống hai chân đang bắt chéo trên mặt bàn, thứ áp lực vô hình k·hông r·õ n·guồn g·ốc bắt đầu sinh trưởng như cỏ dại rồi quấn chặt lấy tâm thần của đám người xung quanh.
“Tối thiểu?” - Thằng Cả gằn từng chữ hỏi ngược lại. Vết sẹo dọc ở khóe miệng co rút khiến gương mặt hắn lại càng trông dữ tợn bội phần.
Giọng nói mang theo vô vàn tức giận: “Vì không được đi học nên chúng mày không biết con số ba mươi viết như thế nào à? Hả? Lũ ngu? Nói tao nghe xem con số đó viết… như, thế, nào!!?” - Nửa câu sau giọng nói thằng Cả như mất kiểm soát mà phóng đại. Thứ áp lực không rõ đầu đuôi kia lại càng nặng nề hơn.
Bầu không khí bị hâm nóng đến mức đặc quánh, những tên đàn em cúi đầu run rẩy thở phì phò. Chúng không biết tại sao và cũng không có đủ can đảm để đi tìm hiểu tại sao. Nhưng bản năng của chúng mách bảo rằng lúc này không nên đối mặt hay chạm mắt với con người đang bốc hỏa phẫn nộ kia. Yết hầu của chúng liên tục di chuyển, sự căng thẳng khiến mọi suy nghĩ như ứ nghẹn ngay tại đó.
Thằng Cả nhìn vào cái tình huống này mà gân xanh gân tím đều nổi hết lên cả trên trán. Nếu cái đám đứng đây không phải lũ đàn em trong hội thì chắc hắn ta đã tán cho mỗi đứa vài cái bạt tai để chúng về chầu trời: “Miệng đâu!!?”
“A-anh Cả…”
“Gọi tao làm cái vẹo gì? Gọi tao thì chúng bây sẽ thông minh lên à!?” - Thằng Cả trợn mắt trừng, hắn hít một hơi tựa như đang kìm nén cảm xúc: “Cả hội cộng lại cũng chỉ có hơn trăm đứa, ba mươi của một trăm là gần một phần ba đó lũ ngu!! Chúng mày vậy mà muốn đi giao nộp một phần ba lực lượng của cả hội!! G·i·ế·t tao luôn đi! Là một phần ba đó!!!”
“Một. Phần. Ba!”
Tính tới bây giờ thì cũng đã gần ba tháng hợp tác… À không, phải là cưỡng chế hợp tác. Cái thế lực chống lưng luôn khiến các phe phái còn lại của Quận Mười kiên dè thật ra cũng chẳng nghiêm túc bảo kê ai.
Thằng Cả day day hai đầu lông mày, cái ngày đó hắn vẫn còn nhớ như in. Làm sao mà không nhớ được, cũng bởi từ cái ngày đó mà Hội Bò Trắng như đứng trên lưng hổ chẳng thể leo xuống.
Sau khi tự mình la hét vài câu thì nộ khí của hắn cũng được xả đi phần nào. Thằng Cả lại bất lực ngả người tựa lưng vào chiếc ghế. Hắn dùng tay phải vuốt mặt trong sầu não.
Đối tượng lý tưởng để bị trị thường là mấy đứa kém thông minh. Nhưng mà nếu chúng ngu quá thì tầng lớp thống trị lại phải thường xuyên đau đầu. Tình huống lúc này của thằng Cả chính xác là đang chứng minh cho điều đó.
Lúc ban đầu lập hội, hắn chỉ tiện tay chọn đại một cái tên từ trong mớ gợi ý của lũ đàn em. Nhưng mà ai ngờ đâu, sự ứng nghiệm của cái tên đó lại đến nhanh như thế…?
Bò…
Một cái hội trừ thằng thủ lĩnh ra thì tất cả đều là “bò”…
“Dẹp đi… Tụi bây tự biết đường mà xử lý cho gọn. Muốn thì bán mẹ luôn cả cái hội này đi!” - Đôi mắt thằng Cả lần nữa quay về với sự trống rỗng. Áp lực xung quanh chốc chốc lặn mất tăm, cả đám đàn em lúc này mới thở phào ra một hơi.
Thẳng Cả lại liếc mắt đánh giá đám đàn em trước mặt, hắn hơi sửng người, sau đó cứng nhắc nói: “Thằng Bảy đâu…? Tại sao không thấy nó?”
Đám đàn em lom lom nhìn nhau: “T-thằng Bảy sang địa bàn của bọn Rượu Trái Cây tìm c·h·ó… vẫn chưa về.”
Hơi thở dài ngao ngán chán chường phả ra khỏi khoang miệng. Thằng Cả lúc này đã không còn muốn quan tâm tìm hiểu xem ý nghĩa của mấy chữ “đi tìm c·h·ó” kia là gì nữa rồi.
— C·h·ó “hai chân” hay c·h·ó “bốn chân”… gì cũng được. Ông nội nó!
Thằng cả xúc động chửi thêm vài câu trong đầu.
“Mà khoan đã…” - Ánh mắt vừa trống rỗng tích tắc lấy lại được tiêu cự. Thằng Cả ngẩng đầu lên dò xét đám đàn em: “Ban nãy tao còn thấy mấy con gà con ở địa bàn Át Cơ…”
Giọng nói của hắn trở nên ngập ngừng, hắn ta như đang suy nghĩ, hắn ta cũng như đang chờ đợi. Nhưng hắn chờ không tới, chẳng có ai đứng ra phủ định suy đoán vừa xuất hiện của hắn cả.
Cuối cùng thằng Cả liếc nhìn từng đứa một, sắc mặt của hắn lúc này như cái bảng pha màu, hắn gằn cổ họng: “Đừng nói với tao là… Lũ ngu chúng mày sang địa bàn của con ả điên kia rồi lùa gái về đây nhé!!?”
Đám đàn em nghe thấy câu hỏi đó mà toát cả mồ hôi hột: “C-chỉ có năm đứa à anh…”
— Chỉ có năm… năm con mẹ nó chứ năm!
Cằm của thằng Cả khẽ mở ra, khuôn miệng hắn méo mó, hai đầu lông mày chau lại với nhau. Hắn đã không biết phải nói gì với mấy đứa bại não trước mặt.
— Đúng là không nên tin tưởng vào trí thông minh của tụi bây.
Hắn bỗng dưng lại thấy tức cười: “Tốt… hay lắm lũ ngu này. Đang ở thời điểm nóng bỏng mẹ tay. Mà chúng mày còn đi gây chuyện với xung quanh? Lũ ruồi nhặng của Rượu Trái Cây thì đ·é·o nói làm gì. Nhưng mắc cái quần gì mà chúng mày lại đi gây chuyện với con ả điên đó?”
Nhìn từng đứa đàn em đang rụt cổ xuống như vịt, hắn ta lại không nhịn được chửi thêm vài câu: “Sợ đánh mỗi mình lũ Rượu Trái Cây thì không đủ c·hết? Nên đăng ký giành slot với bọn Át Cơ trước à?”
— Tao miệt mài xây còn tụi bây thì thẳng tay đập!
“Còn Cánh Cụt kìa! Sao không đi qua đó gây chuyện nốt luôn đi?”
“Tao chỉ đi qua chỗ lũ khốn kia có mấy ngày! Vậy mà bọn ngu chúng mày đã làm được biết bao nhiêu chuyện tốt! Hay để tao xuống làm đàn em còn tụi mày ngồi mẹ lên đầu tao luôn đi nè!” - Trước lời đề nghị nghe có vẻ “hấp dẫn” của thằng Cả, chẳng ai dám hé miệng ra để tiếp nhận.
“N-nhưng mà anh Cả… giờ chúng ta đâu còn phải s-s… ực… nhường nhịn chúng nữa?” - Tên đàn em vốn định nói ra chữ “sợ” nhưng ngay sau đó, hắn ta liền ý thức được mà sửa lời.
“Có mấy người kia ở phía sau thì chúng ta dư sức quét sạch Quận Mười mà anh Cả.”
“Hội Át Cơ sợ chúng ta rồi anh, mấy ngày nay dù bọn em làm gì thì chúng cũng im thin thít.”
“Giờ chúng ta đủ sức lật ngược bàn cờ rồi anh Cả!”
Thằng Cả trầm ngâm nhìn đám đàn em đang cương quyết trước mặt. Mặc dù chỉ là một đám vô tri nhưng chúng trước giờ không phải kiểu sẽ cãi ngược lại hắn như thế. Kể cả khi chúng vẫn còn run sợ trước áp lực mà hắn toả ra, nhưng cãi thì vẫn là cãi và thay đổi thì chính là thay đổi.
Giọng của thằng Cả không còn mang theo vẻ cuồng nộ, giống như một ngọn lửa bị xối cho gáo nước lạnh, hắn nhìn lũ đàn em với một ánh mắt cực kỳ trấn tĩnh: “Mấy ngày tao không có ở đây… Lũ khốn kia nói với chúng mày cái gì rồi?”
Âm giọng trầm thấp chậm rãi đều đều phát ra. Không một ai ý thức được ánh mắt của hắn đã thay đổi. Không còn thoải mái bộc lộ sự giận dữ như trước, ánh mắt đó tràn ngập cảnh giác, cảnh giác với chính lũ đàn em mà hắn đã tự tay tập hợp nên.
Lý do cho sự bất thường của lũ đàn em trong hội chỉ có một.
Niềm tin của chúng đặt lên người hắn bị lung lay. Không cần biết là nó đã ác liệt hơn hay nó đã nguội lạnh đi. Cái quan trọng là ngoài hắn ra đã có người thành công tác động lên tâm lý của chúng.
Khích lệ, động viên, xúi d·ụ·c, dắt mũi, dù có đánh vần như thế nào thì hắn thấy ý nghĩa của mấy thứ đó đều như nhau…
Lũ đàn em dáo dác nhìn đồng bọn xung quanh, có vẻ như chúng đã lựa chọn sẽ không tiếp tục giấu diếm thủ lĩnh của mình nữa.
Những chiếc ống tiêm với dung dịch bất minh màu tím loãng. Những lọ thuỷ tinh dài chỉ cở hai đốt ngón tay đang lăn lóc trên lớp vải phủ màu xanh của bàn bida.
Ánh mắt của thằng Cả không hề có chút bất ngờ khi thấy những thứ đó. Nhưng rõ ràng, lũ đàn em kia thì lại không như thế. Ánh mắt chúng cháy bỏng nhìn hắn rồi lại tập trung lên những thứ trông có vẻ cực kỳ lợi hại.
Thằng Cả lần nữa trầm mặc quan sát cả hội. Cuối cùng hắn cũng nhận ra. Lý do mà lũ khốn kia muốn hắn rời khỏi Quận Mười trong những ngày này. Lý do mà đám đàn em gọi một nghe một giờ đã dám phản bác lại hắn. Lý do mà Hội Bò Trắng của hắn “may mắn” được chọn làm mục tiêu để ra tay…
— Thời gian không còn nhiều.
Thằng Cả nhắm mắt, hắn đưa tay lên vuốt mặt: “Mỗi đứa chỉ được giữ lại ống tiêm, còn mấy cái lọ thuỷ tinh đưa cho thằng Hai bảo quản. Tao sẽ không nói nhiều đâu, chúng mày tự mà hiểu lấy. Đừng có để bản thân trở thành “chuột bạch” cho lũ khốn đó.”
Thằng Cả tuỳ ý cầm lên nhìn ngắm và xoa nắn lọ thuỷ tinh giữa những đốt ngón tay. Chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì, cũng chẳng ai rõ sự lo sợ mà hắn vừa nhận ra…
…
Hết chương 19.
——————————