Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 20: Giấy lộn, chì và thuỷ tinh. (1)
Sau khi kết thúc ca làm việc thứ hai thì thời gian cũng đã sớm vượt qua hai giờ sáng. Hải An tan làm và về nhà như thường lệ. Cửa nhà được hé mở vừa đủ. Khí lạnh ùa vào không gian kín đáo bên trong như lũ trào.
Hải An hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh xung quanh, chừng vài giây sau thì cậu mới nhớ tới thứ đồ chơi đỏ hoe còn đặt ở trong bếp. Bước chân không nặng không nhẹ đi lại gần. Thật lạ. Cục bông đỏ không hề động đậy hay kêu gào dù cho Hải An đã đứng ngay trước mặt nó.
Cậu thiếu niên một tay nhấc cao chiếc hộp, tay còn lại không ngừng gõ đốc đốc vào thành nhựa trầy xước: “C·hết rồi…?” - Hải An có chút nghi ngờ.
— Không phải chứ?
— Thật sự c·h·ế·t rồi? Do hộp kín quá sao?
Đôi mắt xanh lục không mở ra nên Hải An cũng chẳng rõ phía bên nào mới thật sự là mặt của Tuế.
Chờ nửa phút rồi lại một phút, ba phút, năm phút. Cục bông đỏ thật sự không hề nhúc nhích. Cả những chuyển động nhỏ nhất của hô hấp cũng chẳng thấy đâu.
Hải An lại gõ thêm vài ba lần sau đó quyết định vứt cả chiếc hộp có Tuế bên trong vào ngăn đông lạnh. Đứng kế bên cửa tủ, trong đầu của Hải An không ngừng lẩm nhẩm từng con số.
…
898…
899…
Và 900.
Mười lăm phút đã trôi qua, Hải An nhanh tay lấy chiếc hộp có chứa Tuế ra bên ngoài. Đôi mắt cậu căng lên, mọi sự tập trung đều dán chặt tại lớp nhựa trắng đục và trầy xước.
Lại chờ vài giây… Ánh mắt cậu thoáng chùng xuống.
Khi Hải An bỏ hộp nhựa vào trong ngăn đông thì đó được xem là một môi trường không có gió. Hộp nhựa theo tự nhiên sẽ giảm nhiệt độ nhanh hơn cơ thể sinh vật ở bên trong.
Hơi thở của mọi sinh vật, dù ít nhiều sẽ luôn mang theo độ ẩm, chênh lệch nhiệt độ bên trong cơ thể và hộp nhựa sẽ khiến hơi thở phả vào vách nhựa xuất hiện sự ngưng tụ.
Song, lúc này lại không có một hạt hơi nước nào ngưng tụ bên trong cả. Điều đó nói lên, sinh vật kia… đã thật sự không còn thở.
Nhận ra được vấn đề, Hải An có chút hụt hẫng, tại trong tâm trí cũng sinh ra vài phần cảm xúc thất vọng.
Cạch. Cạch. Cạch. Cạch.
Cậu thiếu niên lơ đãng mở nắp hộp. Còn chưa suy nghĩ xong về địa điểm “chôn cất” thì một cái bóng đỏ đã lao vụt ra như tên rời nỏ. Cái bóng đỏ đập mạnh vào trán của Hải An khiến cậu loạng choạng bước lùi, rồi trong lúc không có phòng bị mà ngã đập mông xuống nền sàn. Kệ tủ xung quanh bị ảnh hưởng và một cái nắp thuỷ tinh dày cộm rơi xuống ngay chính giữa đỉnh đầu.
Cốp.
Hải An vùi cả cái đầu “không còn tròn trịa” vào hai cánh tay. Cơ thể lăn mấy vòng trên sàn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau chỉ để lọt ra một âm thanh rên rỉ khẽ…
“Thứ hai chân khốn kiếp này!!! Ngươi vậy mà dám bỏ một sinh vật nhỏ bé vào tủ đông chỉ để kiểm tra sống c·h·ế·t!??” - Tỉnh táo khỏi cơn đau như bị búa bổ, Hải An nhận ra đó là âm giọng choe chóe của Tuế.
“Ngươi có còn là con người không thế!!?”
Đầu của Hải An vẫn còn hơi choáng, cậu giơ tay lên xoa tóc theo bản năng để kiểm tra xem có máu chảy hay không. Nhưng tóc còn chưa sờ tới thì tay cậu đã chạm trúng cơ thể “bông gòn” của Tuế đang dính cứng ngắt trên trán: “……”
Sẵn có cơn đau đang âm ỉ, Hải An chẳng thèm tiết chế cảm xúc mà gào lên: “Đi xuống!!”
“Không!!! Ngươi sẽ lại nhốt ta vào cái hộp nhựa đó!!!!” - Không biết sợ hãi cái gì mà giọng của Tuế còn gào to hơn cả Hải An đang bị đau.
Cậu cố hít một hơi thật sâu, nén lại lửa giận, lấy tông giọng bình tĩnh nhất để nói: “Không nhốt! Xuống! Mau!!!”
Có lẽ Tuế cũng cảm nhận được cơn tức giận đang muốn xông lên đỉnh đầu của Hải An, nó bắt đầu thả lỏng cơ thể “bông gòn” của mình. Nhưng ngay lúc đó, Hải An nắm bắt cơ hội. Cậu nhanh tay chộp lấy Tuế, tách nó ra khỏi trán của mình rồi thành thạo mà ném nó vào cái hộp ban nãy.
“Con ngườiiiii!!! Ngươi bảo sẽ không nhốt ta nữa!!!!”
Bốn tiếng cạch vang lên và Tuế từ đâu phóng ra thì đã bị nhốt lại chỗ đó. Hải An hừ một hơi ngắn trong mũi. Gương mặt bình thản cứ như người vừa ăn nguyên cái nắp nồi ban nãy không phải cậu: “Mày cả tin như thế thì tốt nhất đừng có bước ra bên ngoài! Ở yên đó đi!” - Nói xong, Hải An chẳng muốn đứng lại nghe Tuế gào rú, cậu thẳng chân bước một hơi về phòng.
“Đồ hai chân lừa đảo!!! Sinh vật ngu ngốc!!! Thứ xấu xa!!!!”
…
Không gian dần ấm lên theo thời gian, ô cửa sổ bị rèm phủ kín đã không còn tối tăm như trước. Hải An lật người, cậu với tay tìm kiếm chiếc đồng hồ điện tử đầu giường.
Đã là 6:47 sáng. Ngủ hơn bốn tiếng…
Hải An vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu, nơi mà những ngón tay chạm vào truyền đến cơn đau ê ẩm. Khu vực đó sau vài tiếng đã sưng thành một cục lớn. Nhưng cũng may là không hề có máu chảy hay rách da. Cậu thiếu niên vùi mặt sâu vào trong gối. Cả cơ thể đều tỏa ra một nguồn năng lượng lười biếng không muốn xuống giường.
…
7:00 đúng, đồng hồ báo thức ồn ào kêu lên.
Hải An như xác c·h·ế·t rì rì bước đến bên chiếc bàn cũ, cậu ngồi trên ghế và cầm lấy điện thoại nhập xuống một loạt những con số lạ hoắc.
[Tút… Tút…]
[Trung tâm nghiên cứu động vật chi nhánh Quận Hai xin nghe.]
[……]
Hải An lắng nghe chất giọng ồ ồ của trí tuệ nhân tạo, nghe một loạt những giới thiệu không cần thiết… rồi sau đó cậu mới chậm rãi đáp lại: “Thủ tục yêu cầu giám định sinh vật biến dị.”
[Tút… Tút…]
[Cảm ơn quý khách đã chờ đợi.]
[Thủ tục yêu cầu giám định sinh vật cần có: Một bản sao chép thẻ thân phận đã chứng thực của người yêu cầu; một tờ đơn yêu cầu cấp phép Giám định sinh vật gồm hai mặt; một đoạn ghi hình đối với sinh vật không có trí tuệ; một đoạn ghi hình bao gồm ghi âm đối với sinh vật có trí tuệ;…]
[……]
“Liên hệ trực tiếp nhân viên trung tâm.” - Cậu tiếp tục nói.
[Quý khách yêu cầu nói chuyện trực tiếp với nhân viên trung tâm… Đã tiếp nhận… Đang kết nối… Cảm phiền quý khách chờ đợi giây lát.]
[Tút… Tút…]
Hải An một tay cầm điện thoại để nó áp sát lỗ tai, một tay thì khẩn trương liên tục gõ đát đát trên mặt bàn gỗ.
[Nhân viên CSKH của Trung tâm nghiên cứu động vật chi nhánh Quận Hai xin nghe.]
[……]
Đầu dây bên kia đã được kết nối tới nhân viên trung tâm. Thông qua giọng nói, Hải An có thể mường tượng ra đó là một chàng trai không quá ba mươi tuổi.
…
Sau một hồi tham khảo trò chuyện, cậu thiếu niên cuối cùng cũng hiểu rõ các thủ tục và quy trình cho một lần giám định sinh vật.
Nói nó có bao nhiêu rườm rà là liền có bấy nhiêu…
Giám định sinh vật là một dịch vụ mới xuất hiện trong vài thập kỷ gần đây, nó nổi lên song song với xu hướng Du Hành đang ngày càng lan rộng.
Dưới sự tác động của các yếu tố môi trường trên Trái Đất, biến dị sinh học đã không còn là một khái niệm xa lạ. Cơ thể sinh vật dù bị biến đổi do điều kiện môi trường hay do quá trình tái tổ hợp di truyền thì chúng đều đã sớm trở thành những mẫu vật đắt giá có thể trở thành nền móng cho lý luận tiến hoá sau này.
Vào lúc khởi điểm, quy trình giám định sinh vật rất đơn giản và nhanh chóng. Đó là vì số lượng sinh vật biến dị nằm ngoài danh sách vô cùng khổng lồ. Dần dà, danh sách được bổ sung càng chi tiết thì số lượng sinh vật biến dị chưa được công bố lại càng giảm.
Nhưng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đọc hết mớ danh sách đó.
Thành ra số lượng yêu cầu giám định bị trùng, bị nhầm lẫn nhanh chóng bùng nổ. Nó gây ra nhiều tranh cãi và nhiều thiệt hại cho những trung tâm hoặc viện nghiên cứu.
Để kiểm soát và hợp lý hoá dịch vụ giám định, thủ tục của nó đã trở nên rườm rà và phức tạp hơn. Không chỉ yêu cầu xác minh thân phận mà nó còn đòi hỏi bằng chứng xác thực biến dị trước cả khi bước vào giai đoạn giám định chính…
…
Hết chương 20.
——————————