Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Giấy lộn, chì và thuỷ tinh. (2)

Chương 21: Giấy lộn, chì và thuỷ tinh. (2)


Kết thúc cuộc gọi, Hải An đưa tay lên vò đầu. Chuyện còn chưa bước vào giai đoạn chuẩn bị mà gương mặt của cậu đã muốn hiện lên hai chữ “từ bỏ”.

— Quả nhiên việc ăn tiền của người khác chưa bao giờ là trò dễ dàng.

Cậu thiếu niên thầm oán mấy câu rồi nhanh chóng sắp xếp giờ giấc cùng lịch làm việc trong đầu.


7:38 sau khi vệ sinh rửa mặt thì Hải An xuống bếp để nấu một ly mì nhỏ.

Cậu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, những ngón tay không ngừng kéo lên kéo xuống như đang tra cứu thông tin. Hải An không rời mắt, giọng nói vẫn mang theo vẻ trầm tĩnh thường ngày: “Mày có muốn đổi sang cái hộp lớn hơn không?”

Tuế: “……”

Không có lời đáp trả, cục bông đỏ hoe vẫn nằm im ru trong cái hộp nhựa kế bên. Lúc này nhìn nó không khác gì mấy thứ đồ chơi bình thường.

Hải An chẳng tỏ ra mất kiên nhẫn hay bực bội, cậu úp điện thoại lên bàn và thưởng thức ly mì vừa nấu. Lúc này, cục bông đỏ Tuế mới mở đôi mắt màu lục của nó ra, ánh mắt nó hằn học như đang muốn hỏi thăm cả dòng họ tổ tiên của cậu.

— Không biết có nên khen nó thông minh không nữa…

Tiếng húp mì sột soạt khuấy động bầu không khí yên tĩnh. Ngoài việc nhìn chằm chọc vào Hải An thì nó vẫn bất động như cũ.

Đặt đôi đũa ngang miệng ly, Hải An thở ra một hơi dài: “Mày có cần uống nước không?”

“……” - Tuế vẫn im re nhìn. Vẻ bình tĩnh và cương quyết của nó khiến Hải An c·hết tâm từ bỏ…

Hải An: “Được rồi… Tao tắt ghi âm rồi, cũng không có ghi hình.”

Tuế: “……”

Hải An tặc lưỡi lắc đầu, cậu thuận tay cầm chiếc điện thoại đang úp mặt trên bàn giơ lên cho Tuế nhìn rồi ném sang chiếc ghế lười phía xa. Còn chưa chờ Hải An nói tiếp, Tuế lại bắt đầu gào rú lên: “Thứ hai chân l·ừa đ·ảo này!!! Trời đánh ngươi!!”

Cậu thiếu niên nhoẻn miệng cười, cái trí khôn mà thứ đỏ hoe này thể hiện ra lúc nào cũng khiến cậu phải bất ngờ và thích thú. Rõ ràng là nó không biết và càng không nghe thấy cuộc trò chuyện về yêu cầu giám định sinh vật vừa rồi. Nhưng ngay vào lúc nó thấy Hải An cầm điện thoại bước tới, nó gần như đã đoán ra hết mọi việc. Dù cho cậu có cư xử bình thường bao nhiêu thì nó vẫn tỉnh táo không hề rơi vào bẫy.

“Hỏi thật đó, mày muốn ăn cỏ hay ăn ngũ cốc?” - Hải An chưa vội rời đi, cậu quyết định sẽ gieo thêm một ít sơ hở trong nhận thức của nó.

Tuế: “Cái gì mà cỏ với ngũ cốc? Ngươi nghĩ ta là gia s·ú·c chắc!?”

Thiếu niên thả lỏng vai, nhướn một bên lông mày, khinh thường đáp lại: “Nuôi gia s·ú·c còn có thể cung cấp thịt.”

Tuế: “……”

— Đây là nói ta đến cả gia s·ú·c còn không bằng!?

“Thứ con người ngu ngốc này!!! Ngươi chắc chắn sẽ bị trời đánh!”

Hải An chẳng bận tâm mấy: “Vậy có uống nước không?”

“KHÔNG UỐNG!!”

— Thái độ không hợp tác lắm nhỉ?

Ánh mắt nhàn nhạt chìm trong suy tư của Hải An khiến cục bông Tuế lại nổi lên linh cảm chẳng lành. Nhưng bất ngờ là Hải An chỉ đứng dậy mà không làm gì cả. Cậu dọn dẹp gọn lại gian bếp rồi lần nữa quay về phòng.


Tám giờ kém năm, Hải An quần áo tươm tất, không biết cậu lôi từ đâu ra một chiếc túi canvas đen nhỏ. Ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Tuế ở phía xa phải giật mình phát run.

“Nàyyyy!!! Ngươi mang ta đi đâu!???” - Chẳng bị âm thanh choe choé của Tuế ảnh hưởng, Hải An bỏ chiếc hộp nhựa cẩn thận vào túi rồi bước chân rời khỏi nhà: “Không phải mày muốn đi ra ngoài à?”

Tuế: “Khôngggg!! Đổi ý rồi!! Không ra ngoài nữa!”

Khóe miệng thiếu niên cong lên nụ cười khẩy: “Chỉ là đi làm thôi… La hét cái gì?”

“Đi làm?… Kiếm tiền?… Ngươi cần tiền sao?” - Tốc độ nói của Tuế chậm lại, đôi mắt xanh táo từ bên trong chiếc túi đen lấp lánh nhìn Hải An như đang chờ đợi câu trả lời.

Hải An chẳng thèm nhấc lên mí mắt: “Sao? Tính cho tao tiền à?”

Như chỉ chờ mỗi câu nói đó, Tuế hưng phấn đáp lại: “Phải! Ta có thể cho ngươi tiền! Rất nhiều tiền! Ngươi muốn bao nhiêu cũng có!!”

“Nhưng việc rửa tiền rất phiền phức.” - Hải An nhàn nhạt đánh giá.

Tuế không bỏ cuộc: “Ta có thể cho ngươi vàng! Một thỏi vàng! Một rương vàng! Một mỏ vàng!”

“Nhưng giá vàng không ổn định.” - Thiếu niên nhún vai.

Tuế: “……”

“…Vậy ngươi muốn châu báu không? Đá quý hay trang sức…?”

— Đá quý…?

Trong lòng Hải An bất chợt xuất hiện vài ý nghĩ xấu, ánh nhìn mang theo tia châm chọc: “Nếu mày có thể lấy ra được loại kim cương màu đỏ thì thành giao. Không cần quá lớn, một viên bằng quả trứng gà thôi.”

Hải An nhìn Tuế, cậu không rõ thứ đồ chơi này đã trà trộn vào xã hội của con người bao lâu. Liệu nó có biết kim cương đỏ là gì?

Từ lúc còn nhỏ, Hải An đã đọc rất nhiều loại sách báo vô dụng, mặc dù sau đó nó đã gây ra vài ảnh hưởng xấu nhưng bản thân cậu lại thấy không sao. Ngược lại còn l·ạm d·ụng khiến ảnh hưởng xấu đó lan rộng thành một điểm yếu vô cùng rõ ràng.

Trạng thái của Hải An bây giờ có thể được xem như cùng lúc sở hữu hai căn bệnh là “hội chứng trí nhớ siêu phàm” và “hội chứng đãng trí” nhẹ.

Thông tin về kim cương đỏ cũng nằm trong mớ kiến thức lung tung mà cậu đã ghi nhớ.

Kim cương đỏ là màu kim cương đắt nhất và hiếm có nhất trên thế giới, là cacbon nguyên chất siêu có giá trị. Quá trình hình thành chính xác của kim cương đỏ rất đặc thù, bắt nguồn từ quá trình biến dạng dẻo, khi áp suất dưới bề mặt hành tinh làm thay đổi cấu trúc phân tử của viên kim cương.

Kết quả của quá trình đó là đa số kim cương đỏ đều có kích thước khá nhỏ, chỉ khoảng nửa carat đến một carat (1ct = ⅕ g = 200 mg). Nhưng giá trị của nó tương ứng với 39,2 tỷ đồng cho mỗi carat.


Tuế nghe phát ngôn của Hải An mà dường như quên cả thở, lần đầu tiên nó sâu sắc cảm nhận được ba chữ “vô liêm sỉ” trong xã hội con người: “C-cái thứ l·ừa đ·ảo này! Ngươi nghĩ kim cương đỏ là thuỷ tinh hay gì mà muốn một viên bằng cả quả trứng??”

Hải An nhoẻn khoé môi, điềm nhiên đáp lời: “Thế mày cảm thấy tiền là giấy lộn còn vàng là chì à? Đến cả giả kim thuật cũng không có biến ra được nhiều như thế đâu.”

— Nhưng nếu mày bảo bản thân là nhà giả kim huyền thoại gì đó vừa trọng sinh về thì có khi tao sẽ suy nghĩ lại.

Hải An nghĩ bụng, ngoài mặt thì không kìm được lên tiếng cười nhạo.

Tuế thấy Hải An nói cũng hơi có lý, nó tằng hắng một tiếng: “Kim cương đỏ… E-hèm. Là hơi quá sức rồi. Nhưng nếu chỉ là kim cương thôi thì ta có thể đưa cho ngươi khối lượng bằng với quả trứng.”

Hải An mày cao mày thấp nhìn nó ngờ vực.

Tuế: “Cái ánh mắt đó là sao hả!?”

“Không, không có gì đâu, đừng bận tâm.” - Thiếu niên lấp lửng, cậu nhìn nó với ánh mắt thương hại, cứ như đang nhìn một đứa trẻ thiểu năng huênh hoang về gia tài đồ sộ của gia tộc mà nó vừa nghĩ ra: “Mày… thôi cứ ở yên đó đi.”

— Nếu tiếp tục thì chắc nó sẽ nói bản thân thành con cháu của tỷ phú, ông trùm, Thống đốc,…

Hải An nghĩ bụng, ánh mắt cậu nhìn nó càng thêm vài phần xúc động.

Tuế bùng nổ rồi: “Nàyyyyyy! Ngươi đây là không tin??? Ta là cháu của một tỷ phú đó!! Còn là con của một phú bà nữa!!!”

Thiếu niên nhìn nó như nhìn thằng ngốc, cậu nhếch mép: “Ý mày là “thú cưng”?” - Vẻ thương hại nhanh chóng biến thành cợt nhả.

“Thứ ngu ngốc này!!! Là “cháu” và “con”!!!!” - Nếu Tuế mà có chân thì chắc nó đã điên tiết vừa hét lên vừa giẫm đạp ầm ỉ.

Hải An cong mắt cười: “Tao hiểu mà, là thú cưng… cũng không sao.”

Thanh tức giận của Tuế gần như thực thể hoá rồi bốc hơi lên thành từng cột, song tiếng cười hắc hắc của Hải An vẫn vang lên khẽ khàng: “C·hết mất thôi… Tóm lại là, ta có thể cho ngươi tiền, vàng hay kim cương như ngươi muốn! Chỉ cần thả ta đi thôi! Điều đó khó lắm sao?”

Hải An tặc lưỡi lắc đầu, cậu không hài lòng nói: “Tch… tch… Mày đang biến tao thành kẻ xấu đó. Là thú cưng của tỷ phú hay phú bà gì cũng được. Mày có thể trình bày sau với nhân viên của trung tâm nghiên cứu. Tao chỉ là một công dân tầm thường thôi…” - Nói rồi Hải An đẩy vào cánh cửa quán bar quen thuộc, theo hành động đó mà Tuế cũng không còn lên tiếng nữa.


Hết chương 21.

——————————

Chương 21: Giấy lộn, chì và thuỷ tinh. (2)