Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Bốc! (1)

Chương 22: Bốc! (1)


Bên trong quán bar.

Vừa mới khép lại cánh cửa, Hải An cảm nhận được ngay có bốn ánh mắt đang chằm trọc nhìn vào lưng mình. Không chậm trễ một giây, cậu thiếu niên xoay đầu quét mắt nhìn qua khắp quán. Nhưng chỉ mới nhìn có chút xíu mà tâm trí cậu đã tràn ngập sự bối rối.

Anh Nho thường ngày nếu có thể ngồi thì sẽ nhất quyết không đứng lại đang dùng cả hai tay cẩn thận sắp xếp từng chiếc ghế. Anh Lê mặt mũi đều là một màu xám xịt đang tỉ mỉ lau chùi mặt bàn.

Trong đầu Hải An xuất hiện một dấu chấm hỏi thật lớn.

— Không phải hôm qua đã nói đầu giờ chiếu mới tới thay ca sao? Anh Lê lại đến quán vào sáng sớm?

Chưa kịp suy đoán được gì thì Hải An đánh mắt sang bên trái, tại đó là anh Táo và anh Cam với hai thân toàn băng gạc trắng, cả hai đang ngồi cạnh quầy và cúi gằm mặt. Biểu cảm của họ cũng chẳng khá hơn hai người đầu…

Hải An chần chừ tại chỗ vài giây, sau đó cậu đã nhanh chóng tìm ra được lý do cho sự bất thường này.

Ở ngay lối đi vào bếp, một chàng trai đang dùng khăn bông lau chùi từng ngón tay. Sự xuất hiện của anh khiến không khí trong quán trầm càng thêm trầm.

Chàng trai với chiều cao hơn một mét chín, bờ vai to lớn chẳng thua kém gì với anh Nho, tay áo sơ mi được xắn cao để lộ đường cơ bắp thon chắt hoàn mỹ. Nhưng khác với vẻ bặm trợn và côn đồ thì người này lại càng nhiều hơn vài phần chính chắn và phong độ. Khuôn mặt không rõ vui buồn của anh khiến không khí xung quanh trở nên bí bách ngộp thở.

— Quả nhiên là anh Nghĩa.

Hải An cảm thán một câu.

“Tới?” - Giọng nói trầm nặng mang theo vô vàng tính áp bức truyền từ trong quầy ra khắp mọi nơi.

Hải An cười cười đáp lời rồi lên tiếng chào hỏi với người anh đáng sợ. Cậu chú ý tới những thùng nguyên liệu còn chưa kịp di chuyển vào trong. Thiếu niên thuận tay khom người ôm lấy một thùng định bụng tự đem vào. Nhưng chân còn chưa kịp nhích thì cậu đã chạm mắt với anh Nghĩa.

Anh Nghĩa nhướng bên mày, âm tiết bình tĩnh rõ ràng: “Để đó, ra kia đứng đi.” - Nói rồi anh Nghĩa liếc mắt nhìn sang anh Nho, cứ như đã tập thành phản xạ, anh Nho không nhiều lời lập tức đi tới rồi tự mình di chuyển thùng nguyên liệu.

Hải An: “……”

— Đúng là một khung cảnh hiếm có.

Lúc này nhìn lại thì mới thấy, mấy cái biểu cảm u ám trên mặt bốn người vừa rồi đều đã bị đem giấu nhẹm đi…

— Hẳn là mấy người này lại bày trò ngu ngốc gì đó trước mặt anh Nghĩa rồi bị “la mắng” một trận đây mà.

Hải An âm thầm lắc đầu, cậu cư xử như bình thường thông thả bước vào trong quầy bar chữ L.

Anh Nghĩa cũng từ tốn ngồi xuống ngay đối diện. Anh nhìn một chút sắc mặt của thiếu niên. Chất giọng không nhanh không chậm lại truyền đến: “Hôm qua ngủ mấy tiếng?”

Trong quán bar lúc này thật sự rất yên tĩnh, câu nói đó như bị vọng lại mấy lần rồi mới tan đi. Anh Nghĩa không nhìn vào ai để hỏi, nhưng mọi người đều thừa sức biết đây là đang nói với Hải An.

Anh Lê đứng phía xa nghe được câu hỏi, cả cơ thể như có điện chạy qua, anh ngẩng đầu lên nhìn Hải An trong quầy với ánh mắt cực kỳ khẩn thiết.

Thời gian ngủ nghỉ của Hải An gần như là phụ thuộc vào “thời khoá biểu” đến quán của anh Lê. Nếu mà câu trả lời của Hải An lúc này không ăn khớp với tin nhắn “báo cáo” trước đó của anh thì kiếp này coi như toang.

Toang thật đó…

“Em ngủ cũng gần sáu tiếng…” - Thiếu niên chạm mắt với anh Lê, cậu có thể nhận ra gương mặt anh đã vô cùng căng thẳng.

Anh Nghĩa ngồi quay lưng về phía sau nên đã bỏ lỡ cảnh tượng “thắm thiết” của hai anh em vừa rồi: “Còn hôm trước?”

“Cũng cỡ đó…” - Cậu — chỉ ngủ có hơn bốn tiếng — thiếu niên mặt không biến sắc đáp.

Anh Nghĩa lại bắt đầu càm ràm: “Từ mai sắp xếp thời gian để ngủ đủ tám tiếng, con nít con nôi… vờ vịt bận rộn làm cái gì?”

Hải An bị gọi là con nít chỉ có thể câm lặng: “……”

Anh Lê phía sau nghe thấy chuyện trôi qua thì thở phào một hơi, cúi mặt lại tiếp tục lau bàn. Hải An nghe lời phàn nàn của anh Nghĩa mà không biết phải phản bác làm sao.

— Ông chủ ai đời lại đi khuyên nhân viên mình ngủ nhiều chút, làm ít đi…?

— Ngoài anh Nghĩa ra thì chắc không thấy được người thứ hai đâu.

Anh Nho bước ra từ bếp, trên tay còn cầm theo vài ba cuốn sách dày, anh đặt nó cực kỳ nhẹ nhàng trên quầy: “Sách nè An.”

Anh Nghĩa nhìn thấy sách được đặt xuống quầy thì mới nhớ ra, sắc mặt không đổi, lên tiếng: “Xém quên mất. Cất đi An.” - Có vẻ như lúc đầu sách đã được anh bỏ chung vào thùng nguyên liệu rồi vận chuyển đến đây cùng một lúc.

Ba cuốn sách này là về ngôn ngữ học.

Làm gì có ai ngờ đâu… Hải An đêm trước vì bị Tuế chọc vào điểm mù nhận thức nên mới đi hỏi anh Nghĩa mấy câu. Vậy là ngay sáng hôm sau anh liền tự tay “giao” sách đến tận chỗ.

Mặc dù vào sau kỷ nguyên Loạn Lạc, ngôn ngữ đã được thống nhất. Nhưng đâu đó vẫn còn nhiều địa phương sử dụng ngôn ngữ cũ làm tiếng nói riêng.

Hải An nghi ngờ thứ tối qua cục bông đề cập là tiếng Anh hoặc tiếng Đức. Lúc này mới học có phần hơi muộn nhưng ít ra muộn còn hơn không. Cậu vui vẻ nhận lấy rồi nhét mấy cuốn sách mới chung một chỗ với Tuế.

“Buổi sáng ăn gì rồi?” - Anh Nghĩa không b·iểu t·ình hỏi.

“Em nấu cháo.” - Người — ăn mì gói — Hải An lại có thể đáp lời ngay lập tức mà không hề do dự.

“Nhìn mày, anh còn tưởng mày ăn mì gói sống qua ngày.” - Anh Nghĩa thẳng thắng đánh giá.

Hải An: “……”

Lúc này anh Lê và anh Nho cũng đã xong việc, cả hai cẩn thận ngồi ở một bên.

“Mấy nay không thấy anh qua thường xuyên?” - Anh Táo xung phong bắt chuyện trước. Người mà không biết chắc sẽ tưởng anh ta hẳn là rất muốn anh Nghĩa mỗi ngày đều tới chơi…

Anh Nghĩa: “Mấy ngày nay bận c·hết. Thở còn không kịp thở.”

— Mặc dù lời là ông Nghĩa nói nhưng sao thằng Nho lại có vẻ đồng cảm thế?

Anh Lê nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cái người đang gật gù như gà mổ thóc kế bên: “Liên quan đến mấy nhóm Du Hành Gia không anh? Mấy nay em thấy bọn đó đứng đầy ngoài đường.”

“Chứ còn gì nữa…” - Anh Nho hít một hơi sâu, nhìn mấy người còn lại, tranh lời lên tiếng: “Biết vụ con trai út của Thống đốc đương nhiệm bị á·m s·át không?”

“Á à…” - Ngay tức thì, mọi người nháy mắt hiểu ra.

Anh Táo: “Nhưng mà không phải vụ đó thuộc về Bộ công an à?”

Anh Nghĩa nhận lấy cốc nước lạnh Hải An vừa làm, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nhàn nhạt trả lời: “Bó tay rồi. Vụ đó bị quy về lĩnh vực siêu nhiên nên đẩy sang cho Hiệp hội. Hiệp hội lựa chọn treo uỷ thác để kêu gọi Du Hành Gia có năng lực giải quyết phối hợp phá án.”

Giọng nói của anh Táo trở nên sửng sốt: “Thống đốc đồng ý việc rêu rao như thế?”

Yêu cầu sự giúp đỡ của Hiệp hội là đồng nghĩa với việc vấn đề của [Lãnh Địa Mùa Hạ] sẽ được lan truyền sang những vệ tinh khác. Không chỉ thế mà còn là lời thừa nhận âm thầm về sự yếu kém đối với chức năng quản lý và an ninh xã hội của chính phủ địa phương.

Anh Nghĩa nhíu mày giống như vừa nghĩ tới cái gì đó, khinh thường trong lòng: “Hừ… Không ngại đi rêu rao gì chứ? E rằng đây là tác phẩm của đám chính trị gia ăn không ngồi rồi. Dù sao lần bầu cử Thống đốc tiếp theo cũng sắp tới. Đám cáo già đó làm sao có thể ngồi yên nhìn Thống đốc hiện tại một lần nữa tái đắc cử?”

Anh nói: “Mức độ công khai của vụ án và cách mà truyền thông đối xử với nó có thể ảnh hưởng tới sự đánh giá của các cử tri và cộng đồng dành cho Thống đốc. Một lý do quá tốt để trắng trợn t·ấn c·ông vào chiến dịch tái đắc cử.”

Vụ án con trai út của Thống đốc bị á·m s·át ngay trong ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba, đó là một vụ án được phần lớn người dân của Thành Phượng Vĩ rất quan tâm.

Có phẫn nộ, có hả hê, có thương tiếc và cũng có coi thường.

Phẫn nộ vì đến cả con trai Thống đốc mà cũng dám ra tay. Hả hê bởi đứa con trai út đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Thương tiếc cho c·ái c·hết trông cực kỳ đau đớn và khủng kh·iếp. Coi thường vì đến cả an ninh trong biệt thự của Thống đốc cũng chả ra làm sao…

Hải An tất nhiên là có biết về vụ án này, chỉ là việc vụ án được giao vào tay của anh Nghĩa đã khiến cậu hơi bất ngờ.

“Hình như có khoảng thời gian đoạn ghi hình về c·ái c·hết của con trai út bị rò rỉ ra ngoài.” - Anh Táo lơ đãng góp vui.

Anh Cam nhìn sang, tò mò: “Có à…?”

Anh Lê: “Có. Xem lúc ăn là bảo đảm không còn tâm trạng để nhai.”

Anh ta nhoẻn khóe miệng, nóng lòng hỏi: “Giờ xem luôn không Cam?” - Câu nói vu vơ đó đã thành công khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người anh.

Anh Nghĩa chậm rãi liếc nhìn, mặt mày lại càng âm trầm hơn, nửa giỡn nửa thực đánh giá: “Giỏi… Bên ban chuyên án cũng không nhanh tay bằng mày.”

Anh Nghĩa hẳn là có biết về vụ rò rỉ thông tin đó, nhưng ngay lúc anh biết thì đoạn ghi hình kia cũng đã không còn. Ban chuyên án cũng rất vất vả, thao tác cả ngày lẫn đêm thì mới khôi phục được chút thông tin, chẳng qua khi cung cấp manh mối cho Hiệp hội thì đoạn ghi hình lại không được gửi kèm, quan trọng tới mấy cũng chỉ có tài liệu văn bản thông thường.

“Kết nối lên tivi đi.” - Anh Nghĩa lắc nhẹ chiếc ly thuỷ tinh, mặt nước bên trong sóng sánh phản chiếu đôi mắt đen đầy thờ ơ.


Hết chương 22.

——————————

Mẩu chuyện nhỏ: Sáng sớm cùng ngày…

Anh Nho thành thạo đạp cửa bước vào quán như thường lệ: “Hôm nay chúng mày tới sớm thế?”

Anh Nghĩa trầm mặc nhìn cánh cửa: “……Mày giỏi.”

Anh Táo và anh Cam cạnh quầy há miệng nhìn anh Nho như nhìn thằng đần: “……”

Vài phút sau, anh Lê khủng hoảng chạy như ma rượt đến quán bar sau khi được anh Táo lén báo tin: “Haha. Em… bị tào tháo rượt.”

Chương 22: Bốc! (1)