Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (2)

Chương 29: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (2)


Vì càng vào sâu thì sẽ càng khó tìm thấy chỗ để đỗ xe, nên anh Nghĩa chỉ có thể cho Hải An quá giang đến một khu phố gần đó. Nhìn theo bóng xe đang ngày càng chạy xa, Hải An thu lại nụ cười, gương mặt quay về trạng thái trầm tĩnh mang theo vài phần lười nhác.

Cậu thiếu niên quay đầu hướng nhà mình mà đi.

Cái hộp nhựa đã được gửi cùng tờ giấy nên Tuế bị Hải An nhét vào túi áo khoác bên ngoài. Lúc này nó ló một phần cơ thể ra, đôi mắt tròn xoe màu lục chớp chớp: “Ta không tin là ngươi sẽ không nhận ra.”

“Chuyện gì?” - Hải An chẳng bận tâm lắm, hờ hững hỏi.

“Ngươi bị giám thị.” - Ánh mắt Tuế di chuyển từ gương mặt của thiếu niên sang phương hướng mà chiếc xe đen vừa chạy mất hút. Nó lại bổ sung thêm một câu: “Ngươi bị con người kia giám thị!”

Hải An không trả lời liền, nhịp thở vẫn đều đặn như chẳng nghe thấy gì bất ngờ: “Tại sao mày lại gọi đó là giám thị?”

Tuế: “Không phải à? Hay ngươi cho rằng việc gặp mặt nhau trước cổng bưu điện là trùng hợp?”

Mặt Hải An không đổi sắc, cậu nhàn nhạt đáp: “Không phải trùng hợp.”

“Vậy đó. Không chỉ theo dõi mà con người đó còn kiểm soát phạm vi hoạt động của ngươi.” - Tuế hùng hổ đánh cú chốt.

Thiếu niên chỉ cụp mắt nghĩ ngợi: “Không đủ.”

Tuế: “Gì?”

Hải An: “Tao nói là biểu hiện mà mày vừa nêu ra là không đủ.”

Tuế nghe mà đôi mắt thoáng mờ mịt: “Không đủ thì sao? Ý là ngươi không tin bản thân bị giám thị?”

Hải An lắc đầu, cậu phủ nhận: “Thay vì gọi là giám thị thì mày nên nhìn nó theo hướng được bảo hộ hơi kỹ.”

“Khác gì nhau?” - Tuế nheo lại đôi mắt màu xanh táo, nửa hiểu nửa không.

Hải An: “Sao lại không khác nhau? Mày nghĩ người bị giám thị sẽ có hành vi và biểu hiện gì?”

Nghi ngờ Hải An lại đang muốn l·ừa đ·ảo gì đó, Tuế chậm chạp suy tư rồi mới nói: “Sẽ sinh hoạt khuôn khổ hơn.”

“Đúng rồi. Ngoài gò bó khuôn khổ thì còn rụt rè hơn vì sợ làm sai, sợ khiển trách. Tự vẽ ra giới hạn để kiểm soát bản thân, đè nén phần lớn tính cách và cả sở thích.” - cậu tiếp tục hỏi - “Vậy mày nghĩ người được bảo hộ sẽ sống như thế sao?”

Tuế ngẩn người, nó mơ hồ hiểu ra được ẩn ý mà Hải An đang nói, nhưng cũng chỉ là mơ hồ, nó vẫn đang chờ cậu lên tiếng làm rõ.

“Sẽ không.” - Hải An lắc đầu - “Người nhận được bảo hộ sẽ sống thoải mái hơn.”

Cũng giống như thế giới của người lạc quan theo một cách nào đó sẽ luôn thuận lợi hơn người tiêu cực. Hành động tích cực sẽ mang đến nhiều cơ hội và thú vui hơn ngồi một mình co ro bi quan.

“Nhưng đối với trường hợp của ngươi thì có ý nghĩa gì đâu?” - Tuế hỏi.

Hải An: “Sao lại không có ý nghĩa? Trong một số tình huống nhất định; với thân phận là “người được bảo hộ” chứ không phải “người bị giám thị”; tao có thể “sơ ý” làm sai một vài chuyện; có thể “vô tư” mắc cùng một lỗi lầm nhiều lần; có thể dùng hết sức để “quậy phá” một trận nhưng tối đến vẫn thẳng chân ngủ ngon.”

Tuế hít một hơi sâu, nó nhắm mắt cạn lời: “Đại khái là ngươi có thể đi gây chuyện mà không bị lung lay bởi rào cản tâm lý chứ gì!?” - nó tiếp tục vạch trần - “Ra đó là niềm tin khiến ngươi nói dối trôi chảy mà không sợ bay đầu lưỡi à?”

Hải An híp mắt bật cười: “Chỉ một phần nhỏ.”

Cậu gặp anh Nghĩa là vào lúc lên năm, sau khi anh trai và mẹ đều “m·ất t·ích” thì anh Nghĩa bỗng nhiên xuất hiện mà không rõ lý do, anh còn không ngừng vươn tay can thiệp vào cuộc sống hằng ngày của cậu.

Tính cách của anh Nghĩa hơi khó để ở chung, nếu bản thân của Hải An còn mang “ảo tưởng” bị anh giám thị thì chắc bảy, tám năm kia cậu đã sống chật vật hơn bội phần.

Nhưng may mắn, Hải An lại xem những hành động bất thường của anh là “bảo hộ” về phần anh Nghĩa thì cũng chưa từng lên tiếng giải thích hay uốn nắn điều gì. Vậy nên cậu vừa sinh hoạt cẩn thận nhưng cũng không hề rụt rè thu mình luôn miệng một dạ hai vâng. Mối quan hệ của cậu và anh Nghĩa được duy trì ở một khoảng cách nhất định. Chắc chắn không phải người ngoài, nhưng lâu nay vẫn không chạm tới mức người nhà.

Hải An ngược lại khá hài lòng với trạng thái đó. Vì dù sao cũng đều là con người, ai lại chẳng có một hai bí mật muốn giấu?

Tuế không rõ bằng cách nào đã bò từ trong túi áo khoác lên trên vai của Hải An. Thời trang thường ngày một cây đen thui của cậu bỗng nhiên lại xuất hiện một phụ kiện đỏ hoe bông mềm trên vai. Tổng thể vậy mà lại không bị bài xích còn có chút hài hoà bắt mắt.

Tuế đã thích ứng với độ cao, nó lên tiếng: “Ngươi thường xuyên đi gây chuyện lắm hả?”

Hải An không trả lời lại, cậu hỏi: “Mày nghĩ sao?”

“Ta thấy sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phá nát nơi này.” - Nó khịt mũi, vô cùng trào phúng nói.

Hải An quay đầu nhìn Tuế, không rõ là vì nó nói quá đúng hay vì nó vừa nói một sự việc khó có thể xảy ra, thiếu niên chỉ có thể câm lặng: “……”

Tuế không thèm che giấu đi vẻ khinh thường: “Ta nói không đúng à?”

“Để mày thất vọng rồi.” - Hải An thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói - “Tao sống rất an phận.”

Tuế: “Vậy ngươi cố gắng phân biệt hai khái niệm đó để làm gì?”

“Để sống thoải mái hơn.” - Cậu điềm nhiêm đáp.

Con người mà, nếu có cơ hội thì làm gì có ai không muốn dung túng bản thân? Hải An cũng thế, cậu đã tạo ra cho mình một lối rẽ để có thể sống nhàn nhã hơn.

Chẳng qua, nếu nghiêm túc nghiền ngẫm, thì so với hành vi tự an ủi, tự trấn an, tình cảnh của Hải An lại càng giống hơn là đang tự thôi miên chính mình.

Trái ngược với sự nhạy bén và tinh ý đối với thế giới xung quanh, Hải An khá là trì độn trong những vấn đề liên quan đến bản thân. Dù là vô ý hay cố ý thì cậu luôn thường xuyên xem nhẹ và phớt lờ những phương diện khác thường của mình.

“Tâm lý của ngươi vững đó, không phải ai cũng có thể sống tốt được thế trong hoàn cảnh như ngươi.” - Tuế thật lòng tán thưởng, ánh mắt nó tràn ngập sự cảm thông.

“Hoàn cảnh như tao là hoàn cảnh thế nào?” - Hải An nhướng mày, không vui hỏi.

Tuy nhiên chẳng cần suy nghĩ lâu, Tuế sử dụng chất giọng ngây ngô của mình đáp: “Là kiểu thiếu tiền đến điên rồi?”

— Tới cả sinh vật nhỏ như ta mà ngươi cũng có tha đâu?

Mặc dù Hải An ngay từ ban đầu chỉ muốn hỏi han Tuế “vài” câu, nhưng những câu hỏi đó về sau thì lại càng quá đáng. Tuế cũng rất muốn cắn răng trả lời đại khái cho qua, song càng nghe câu hỏi thì nó lại càng có cảm giác như bản thân đang tham gia vào phép thử Turing vậy.

*(Phép thử Turing: là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính.)

Hải An không ngừng thử thách trí tuệ của nó, sau đó không hề có chút xấu hổ mà đem đi so sánh với đáp án trong xã hội loài người, rồi còn bắt bẻ đủ thứ trên trời dưới đất. Thà rằng nó là một AI mạnh thì không quá bận tâm, nhưng ở hiện thực thì nó chỉ là một sinh vật nhỏ có chút hiểu biết về văn minh loài người thôi.

*(AI mạnh hay trí tuệ nhân tạo mạnh là một lý thuyết về việc có thể tạo ra máy móc có trí thông minh ngang bằng với trí tuệ của con người.)

Hỏi những câu hỏi dị thường tới mức độ ngang với phép thử Turing thì muốn nó phải làm sao?

Cuối cùng Tuế chỉ có thể đành quy tất cả mọi thứ về phương án Hải An đang âm mưu làm khó làm dễ nó rồi đòi tiền chuộc thân…

Hải An chẳng biết những gì Tuế đã suy nghĩ, cậu chỉ nhìn nó cười khan: “Là do mày chủ động muốn đưa cho tao trước, quên rồi à?”

Đâu chỉ có tiền, Tuế còn muốn đưa thêm cả vàng, cả kim cương.

“Lúc đó ngươi đã từ chối nhận!” - Tuế lớn giọng phản bác. Vì nó đang đứng trên vai nên âm thanh lọt vào tai của Hải An càng lớn thêm một tầng. Hải An cau mày, cậu không đáp lại lời của nó mà nhanh chân bước đến một ngã ba chữ Y.

Thiếu niên điềm nhiên dừng lại giới thiệu: “Bây giờ quay lại Hiệp hội thì không kịp, nhưng bên trái là hướng đi tới Lò đốt rác, còn bên phải là hướng về nhà.”

Lò “đốt” rác…

Tuế: “……”

— Thứ khốn kiếp nàyyyy!!!!!

Tuế tức đến mức cả cơ thể run rẩy với biên độ nhỏ: “L-là lúc sau… t-ta lại chủ động muốn đưa cho ngươi.” - Nghe thấy giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi của Tuế, Hải An hắc hắc cười rồi thuận theo hướng bên trái thong thả tiếp tục về nhà.

Dù bị chọc đến mức muốn nổ phổi. Song, sau một lúc Tuế lại không nhịn được mà tiếp tục bắt chuyện: “Nhưng mà tại sao ngươi lại bị giám thị thế?”

“Chịu… ai biết được?” - Hải An nhún nhẹ vai; bộ dáng cậu tuỳ ý; khuôn mặt chẳng biến sắc; nụ cười vẫn treo trên môi… Nhưng ý cười trong mắt chẳng biết lúc nào đã hoàn toàn dập tắt.

Tuế không tin, nó phồng má phủ nhận: “Tại sao ngươi lại không biết?”

“Vì cái gì mà tao phải biết?” - Thiếu niên nhướng một bên mày, cậu liếc nhìn thứ đồ chơi đỏ hoe trên vai, thản nhiên hỏi lại.

Tuế còn mang theo dư âm của cơn tức ban nãy, nó cứng đầu khẳng định: “Ngươi chắc chắn là biết.”

Song, Hải An chỉ cười khẩy rồi phớt lờ câu hỏi của nó: “Vô tri hưởng thái bình.”

Cậu nói: “Nếu muốn nhanh chóng hòa hợp vào xã hội con người thì mày không nên lúc nào cũng phải đi cầm gậy chọc thủng bức màn mong manh đó.”

Cuộc sống bình thường đã đủ rối ren rồi, nếu được thì tốt nhất không nên khiến nó lại càng thêm phức tạp.

Trả lời xong, Hải An không hó hé thêm nửa chữ. Tuế mới không thèm nghe cậu nói tiếp, lớp lông đỏ khẽ rung rinh. Chốc chốc nó lại nhìn gương mặt cậu vài lần, trong bộ não tí hon không biết lại đang suy tính âm mưu điều gì.


Hết chương 29.

——————————

Chương 29: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (2)